Học Thêm - Tát Bát Nháo Đằng

Chương 4



Đôi mắt Chu Từ ầng ậc nước mắt, cô không nói gì chỉ tủi thân ngồi ở trên bàn, kẹp chặt hai chân, cẩn thật lau chùi bên dưới của mình.

Đột nhiên Tiết Kiệu đi đến ghì chặt đầu gối của cô.

Người đàn ông đã chỉnh sửa quần áo xong xuôi, không nhìn ra điểm nào khác thường. Đôi mắt anh sạch sẽ sáng lấp lánh, không thể nhìn ra dưới lớp mặt nạ đó lại là một tên cầm thú.

Chu Từ đáng thương nhìn anh, người đàn ông vẫn luôn mỉm cười ôn hòa.

Cô không còn cách nào khác chỉ có thể nhẫn nhịn mở rộng chân, bên dưới vẫn còn chảy nước.

Khăn lông lạnh lẽo kích thích khiến cho hoa châu đỏ ửng, thịt huyệt từ từ co rút. Chu Từ càng lau bên dưới càng chảy nước, nước mắt của cô treo trên lông mi. Đôi mắt run run như muốn khóc nhưng lại không dám.

“Em lau xong rồi…” Cô theo bản năng muốn khép chân lại, nhưng đầu gối bị người ta ghì chặt. Người đàn ông ngồi xổm giữa hai chân cô, hơi nóng phả lên tiểu huyệt khi anh nói chuyện: “Ngoan, để tôi nhìn xem.”

Ngón tay lạnh băng của anh vừa khảy vừa lôi kéo thịt huyệt, anh xoa nắn hoa môi một cách tàn nhẫn. Không dừng lại ở đó, ngón tay tiếp tục chui vào bên trong vuốt ve thịt huyệt, cô cắn chặt cánh môi áp chế tiếng rên rỉ, nước mắt từng giọt rơi xuống.

Một vài giọt rơi trên mu bàn tay của người đàn ông, anh ngước mắt lên nhìn cô. Khóe môi nở nụ cười tàn nhẫn nhưng ôn hòa:

“Em khóc cái gì?”

Sau khi kiểm tra trong ngoài một lượt anh nhàn nhã rút tay về, thong thả ung dung lau sạch d*m thủy trên ngón tay: “Tôi đưa em về.”

Tiết tự học buổi tối kết thúc đã hơn 1 tiếng, trong trường đã không còn ai, ký túc xá cũng đã tối đèn, bảo vệ cầm theo đèn pin đi kiểm tra từng nơi. Chu Từ nhìn Tiết Kiệu cầm tập tài liệu chứa ảnh chụp của mình, hốc mắt đỏ hoe đi theo phía sau.

Người phía trước điệu bộ cực kỳ bình tĩnh, không hề sợ cô nửa đường bỏ chạy.

Anh lái xe tới trường học, xe được anh đỗ ở bên cạnh khu dạy học. Chu Từ từng bước đi xuống, giữa hai chân của cô rét run.

Cô không có mặc quần lót, bên dưới làn váy hoàn toàn trần trụi.

Sau khi cô lau chùi sạch sẽ nơi riêng tư của mình, cô phát hiện quần lót cùng quần bảo hộ của cô bị vứt ở cạnh cửa, trông như rác rưởi. Bên trên dính đầy tinh dịch, từng chút từng chút chảy xuống. Người đàn ông gương mặt bình tĩnh nhặt quần lót của cô lên, vo thành một cục. Anh chỉ cho cô tùy tiện mặc mỗi chiếc váy ngoài.

Dưới lầu bảo vệ đi từng tầng một kiểm tra, ánh đèn pin vàng nhạt rọi khắp nơi, xuyên qua khe hở của lan can cầu thang. Chu Từ cực kỳ sợ hãi, cô lo lắng ánh đèn chiếu xuống, dưới váy cô sẽ bị lộ ra cảnh xuân.

Cô cứ lo lắng mãi cho đến khi ngồi vào xe của Tiết Kiệu, cô bất chợt thở phào một hơi.

Tiết Kiệu liếc mắt nhìn cô, ánh mắt mang theo sự dò xét.

Chu Kỳ hô hấp cứng đờ, theo bản năng lấy tay che trước ngực.

Người đàn ông liếc mắt một cái, khóe miệng nhếch lên, lộ ra ý cười. Ngón tay anh vuốt ve sườn mặt cô, mặt Chu Từ bị bóp lệch về một bên, cô sợ hãi nhắm chặt hai mắt, bên tai nghe rõ tiếng “răng rắc”.

Tiết Kiệu quay trở lại ghế lái.

Anh chỉ giúp cô thắt dây an toàn.

Mặt Chu Từ bỏng rát, gương mặt trắng nõn đỏ ửng.

Khi anh lái xe ra đến cổng, ánh đèn pin vàng lại lần nữa rọi về phía này, cô theo quán tính co rút đôi đồng tử. Tiết Kiệu không mấy để ý, anh hạ cửa sổ xe xuống.

“Thì ra là thầy Tiết sao?” Bảo vệ thấy người ngồi trong xe lập tức sửng sốt.

Tiết Kiệu ôn tồn nói: “Có chút việc cần trao đổi với học sinh, không chú ý giờ giấc lắm. Làm phiền cậu rồi.”

Bảo vệ khách sáo gật đầu: “Không phiền, thầy mới là người vất vả.” Anh ta nói xong thì mở rộng cửa cho xe ra.

Tiết Kiệu lần nữa khởi động xe, giọng điệu bình tĩnh: “Địa chỉ?”

Chu Từ ngẩn người, ngón tay siết chặt đai an toàn. Thuận miệng nói đại một cái địa chỉ.

Cô nhìn lên cửa kính xe, chỉ thấy người đàn ông liếc nhìn cô một cái, khóe miệng khẽ cười, gật đầu một cái.

Trong xe của anh có mùi hương rất đặc biệt, là hương thơm cây cỏ tươi mát. Mùi hương không khiến cho người khác khó chịu, ghế đen cũng rất mềm mại, dựa vào rất thoải mái. Nhưng mà Chu Từ không dám lơ là chút nào, ánh mắt của cô vẫn luôn quan sát Tiết Kiệu.

Huyện thành nhỏ này ban đêm thường chỉ sinh hoạt đến 10h đã là rất hiếm, bởi vậy nên giờ phút này chỉ còn lại ánh đèn đường nhàn nhạt cùng với mấy con chó, con mèo đi dạo.

Trên mặt anh có một vệt bóng do đèn đường tạo thành, từ nãy đến giờ anh vẫn chưa nhìn Chu Từ lần nào.

Sau khi tới địa chỉ cô đưa anh dừng xe lại, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ tay lái, ý bảo cô có thể xuống xe.

Cứ vậy mà xuống sao?

Chu Từ không tin tưởng lắm thì bất ngờ ánh mắt nguy hiểm của người đàn ông nhìn qua: “Còn muốn làm gì khác mới chịu về nhà hả?” Cô ngẩn người, tay nắm lấy quai cặp, vô thức mở cửa xe.

Cô chỉ là nói bừa một cái địa chỉ cho Tiết Kiệu mà thôi, là một khu nhà cũ, có sáu tầng. Năm tầng đã bị hư đèn, ánh đèn cứ chớp tắt mãi không ngừng. Cô sợ hãi che miệng trốn ở dưới lầu thật lâu, đến khi không còn tiếng động gì nữa mới nhẹ nhàng bước ra. Cô bước đi rất nhỏ, sợ làm ảnh hưởng đến người trong nhà.

Cô nấp sau bức tường, ngó trái ngó phải một hồi, xác định anh đã lái xe đi rồi mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Nhà cô cách chỗ này còn 15 phút đi bộ, nếu chạy nhanh thì có lẽ mất 8-9 phút.

Chu Từ còn đang suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, phía sau bất ngờ có đèn pha xe rọi tới, giống như muốn mang cô vạn tiễn xuyên tâm.

Cô quay đầu lại nhìn, Tiết Kiệu ngồi trong xe, biểu cảm lạnh nhạt hờ hững. Đầu ngón tay tùy tiện gõ tay lái, ánh mắt anh nhìn thẳng cô không biểu cảm vẩy tay một cái, ý bảo cô lên xe.

Chu Từ da đầu tê dại, từng bước chậm chạp đi về phía anh.

Cô một lần nữa ngồi ở vị trí phó lái, nơi đó dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm của cô.

Tiết Kiệu một lần nữa chồm người qua, nửa người trên che kín cô, ánh mắt đều mang theo sự áp bức.

Chu Từ nghĩ rằng anh lại muốn thắt dây an toàn giúp mình, cô giữ chặt góc váy chờ đợi. Nhưng mà anh chỉ chững lại ở đó chứ không làm gì nữa.

“Chu Từ” giọng nói của anh cực kỳ trào phúng, giống hệt như đang chế giễu con mồi của mình thật ngu ngốc: “Tôi là chủ nhiệm của em, vì sao em lại cho rằng tôi không biết địa chỉ nhà em?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.