Buổi chiều cùng ngày bên phía cảnh sát đã liên hệ với Mộc Du nhằm giải quyết một số chuyện còn lại.
Bên họ đã điều tra được chân tướng, cũng đã mời Lạc Thi Nhu đến sở cảnh sát uống trà.
Bởi vì tội chứng vật chứng đầy đủ, Lạc Thi Nhu chỉ có thể thương lượng với Mộc Du, ý đồ giải quyết chuyện này trong im lặng.
Lạc gia đang khốn đốn vì bị Cố gia kiện lại gặp phải chuyện này, không khỏi từ chột biến thành què.
Mẹ Lạc ở thời điểm cảnh sát tìm tới nhà nhưng lại mang đi con gái mình đã ngất xỉu tại chỗ nhưng vẫn không giữ được Lạc Thi Nhu.
Thời điểm Mộc Du đến sở cảnh sát Lạc Thi Nhu vừa nhìn thấy cậu như muốn nhào tới cắn chết cậu.
Cô ta cũng không nhìn xem bản thân mình hiện tại đang ở đâu, đúng là bị chiều đến hư rồi.
Mộc Du chỉ biết lắc đầu cảm thán trong lòng.
Nếu là thời điểm bình thường Lạc gia cho dù có dốc cạn vốn luyến cũng phải đem Lạc Thi Nhu an toàn trở ra.
Hiện tại Lạc gia vẫn mời luật sư cho cô ta nhưng một là chứng cứ rõ ràng, hai là tiền không đủ, luật sư cũng phải bó tay hết cách không giúp được gì ngoài việc giúp cô ta thương lượng với Mộc Du.
Bản thân Lạc Thi Nhu còn không có thái độ hối cãi, sừng sộ dọa nạt nạn nhân.
Nếu là người khác thì dùng tiền có thể giải quyết, nhưng Mộc Du lại không phải.
Bản thân mém chút thì bị cườ.ng bạo, cho dù cậu không đem tất cả trả lại cho cô ta thì cũng phải để cô ta chịu khổ vài năm mới thỏa mãn.
Kết quả là Mộc Du vừa tới đã giao mọi chuyện cho luật sư của mình với một yêu cầu là ít nhất phải cho cô ta đi cải tạo vài năm.
Mà bất kể là ở tù hay đi cải tạo, trên lịch sử làm người của cô ta cũng sẽ in một vết nhơ to đùng, sau này đi đâu cũng khó mà làm nên được thành tựu.
Như vậy cũng xem như trả thù rồi.
Mộc Du vừa đi xong thì mẹ Lạc đã chạy tới, nhưng cậu đã đi rồi, cũng cự tuyệt cùng bà câu thông.
Cuối cùng kết quả thế nào vẫn là thế ấy.
Mẹ Lạc còn chưa kịp buồn bã vì con gái mình đã bị tin tức Lạc thị muốn phá sản đập cho ngất đi, rốt cuộc phải đưa vào bệnh viện truyền nước.
Cả nhà Lạc gia loạn thành một đoàn.
Ngẫm lại một đời người cho dù chẳng làm chuyện gì sai vẫn có thể lên voi xuống chó như Mộc Du được.
Người làm ăn năm ba bảy hồi, ai nói trước được lúc nào mình sẽ ngã đài.
Còn người làm việc ác thì nếu còn không thể định tội, vậy công lý ở đâu ra.
"Cảm ơn anh một lần nữa vì đã cứu giúp."
Mộc Du đối với người đối diện nâng chén trà thành khẩn nói.
Lúc này cậu đang ngồi trong một nhã gian có khung cảnh thanh mát, cùng với Sở Dịch.
Nơi này là do hắn chọn, nhưng cơm là do Mộc Du mời, xem như cảm ơn hắn.
Mộc Du không biết Sở đại thiếu gia còn sẽ thích những nơi thế này, nhưng dù gì cũng là cảm ơn, cậu không ngại.
"Không cần khách sáo.
Chúng ta cũng xem như là bạn bè...!Trên mạng đi."
Sở Dịch cười nhẹ đối cốc với cậu.
"Cậu đến đây bạn trai cậu có biết không?"
Bỗng nhiên bị hắn dùng biểu tình ẩn ý hỏi một câu như vậy, Mộc Du trước tiên ngẩn ra một chút rồi nhìn người đối diện cười nhẹ: "Tôi không ăn cơm với anh ấy thì đương nhiên phải nói cho anh ấy biết mình ăn ở đâu rồi."
Sở Dịch cười bất lực.
Nhưng hắn không có ngu đần mà hỏi ra cái câu nếu biết tại sao còn cho cậu đi.
Nói sao thì hắn vẫn là người cứu cậu, nói thế nào việc mời một bữa cơm là chuyện nên làm.
Nếu có hỏi thì cũng phải hỏi...
"Sao hắn không đi cùng?"
Này thì chắc được rồi đi.
Không đến mức khiến cho người ta cảm thấy hắn tìm tòi kỳ quái, cũng sẽ có thể thản nhiên trả lời.
"Anh ấy bận.
Chỉ có thể lúc trở về đến đón tôi thôi."
Quả nhiên ngay sau đó Mộc Du đã không chút chần chừ gọn gàng trả lời hắn.
Vốn Sở Dịch còn muốn nói vài lời tạo cơ hội cho mình, nhưng cuối cùng lại bởi vì thái độ dửng dưng của Mộc Du mà cả quá trình sau đó hai người chỉ nói chút chuyện trong giới rồi thôi.
Cuộc trò chuyện không đến nổi xa cách nhưng vẫn mang chút khách sáo như có như không.
Một bữa cơm ăn cũng được xem là hài hòa, không có vì đôi bên mới quen mà cảm thấy câu nệ.
Vậy cũng được đi.
Một bữa cơm ăn hai tiếng đồng hồ, lúc đi ra nhìn thấy người đàn ông đã đứng đó đợi từ lúc nào Sở Dịch vẫn rất đúng mực bắt tay chào hỏi một câu rồi tạm biệt, tuyệt không day dưa lằng nhằng.
Nói thật ra hắn cũng không phải đặc biệt xem trọng Mộc Du, quan trọng nhất là tại thời điểm người ta đang yêu đương mặn nồng, chưa nói chen chân vào, hắn lại chưa có đủ nhiệt tình để làm kẻ thứ ba đâu.
"Người này thật thức thời."
"Xùy!"
Mộc Du khẽ bật cười khi nghe lời bình phẩm của người đàn ông trên người vẫn còn mang mùi giấm kia dù ngoài mặt thì biểu hiện rất bình thường.
May mắn lúc này tâm tình cậu tốt, không có đem búa gõ cho cái bình đổ bể hơn mà lái sang chuyện khác: "Sang năm em có thể đi thực tập được rồi.
Anh nói xem em có thể đến công ty anh được không, tổng tài đại nhân?"
Phì! Mộc Du vừa nói xong đã tự mình cười lên.
Nhưng mà mấy chữ kia thật sự là hợp với hắn.
Không phải hắn là tổng tài đấy ư, có sai đâu.
Người đàn ông cũng bị cậu chọc cười.
Hắn giương khóe môi như gió xuân hướng cậu nói lời bá đạo sến lụa: "Được thì cũng được thôi, nhưng vào công ty bằng cửa sau là phải chịu quy tắc ngầm, em thấy sao?"
"..."
Nếu không phải hắn đang lái xe thì cậu nhất định sẽ cho hắn đẹp mặt rồi.
Đúng là được tiện nghi lại còn khoe mẽ mà.
Nhưng lúc bị người lần mò tới nắm tay, cậu quay mặt nhìn ra cửa sổ xe hờn giận không thèm đáp lời, thực chất khóe môi đã giương lên thật cao.
Một lúc sau cậu mới nói:
"Còn phải xem biểu hiện của anh đã."
"Sẽ không để em thất vọng, người tình bé nhỏ của anh."
Lúc họ nói chuyện, ánh nắng xuyên qua tấm kính một chiều trên xe lại phản chiếu bên trên nụ hoa màu đỏ nơi bàn tay đang nắm lấy nhau của họ, bất giác gợi lên một thứ màu sắc mang tên là hòa hợp.
Đẹp đẽ vô ngần.