Học Trưởng Không Thể Trêu

Chương 30: Này coi như là đồng ý rồi? ! . .



Boong tàu lúc nửa đêm rất yên tĩnh, chỉ có ngọn đèn sợi đốt lạnh lẽo, gượng gạo chiếu sáng khuôn mặt mỗi người, bóng cột buồm chiếu trên mặt đất, vặn vẹo có chút quỷ dị.

“Có chuyện gì?” Hứa Đình lạnh lùng nhìn người trước mắt.

“Em có thể đồng ý ký hợp đồng với anh, cũng có thể giúp anh hợp tác với chú Tôn.” Vương Tư Tiệp đi thẳng vào vấn đề, đưa tay chỉ vào Bạch Tiểu Mộng, “Nhưng đó là nếu anh giao cô ta cho em.”

Bạch Tiểu Mộng cười ra tiếng, người này thật đúng là bị chính mình chọc giận rồi.

“Tôi vì sao phải giao cô ấy cho cô?” Hứa Đình nhíu mày.

“Cô ta căn bản không phải là bộ dạng đơn thuần như bên ngoài kia, anh rốt cuộc có biết tâm cơ cô ta nặng bao nhiêu hay không?” Vương Tư Tiệp thẹn quá hoá giận.

“Đình Đình em không có…” Bạch Tiểu Mộng diễn trò đến nghiện oan oan ức ức, mắt to ngập nước nhìn lên Hứa Đình.

“Đồ tiện nhân này!” Vương Tư Tiệp thiếu chút nữa giận đến ngất, hận không thể xông lên xé rách mặt nạ của cô cho mọi người xem.

“Vương tiểu thư, xin cô tôn trọng bạn gái tôi một chút.” Sắc mặt Hứa Đình trầm xuống, “Nếu cô chính là vì việc này mà gọi tôi đến, xin lỗi không phụng bồi.”

Dứt lời, ôm bả vai Bạch Tiểu Mộng muốn đi, lại bị vài người ngăn trở.

“Cô đây là có ý gì?” Hứa Đình nhìn Vương Tư Tiệp, ánh mắt có chút lạnh.

“Em hỏi anh một lần cuối cùng, rốt cuộc có đem cô ta giao cho em không?” Vương Tư Tiệp hoàn toàn bị tức giận làm choáng váng đầu óc.

Có thể chịu được 3 năm yêu anh ấy không có kết quả gì, nhưng không thể chịu được anh ấy và người khác bên nhau.

Mình không chiếm được , cho dù là hủy diệt, chung quy so với tặng cho người khác vẫn tốt hơn.

“Cô thật sự là buồn cười.” Hứa Đình có chút thương hại liếc cô một cái, mang theo Bạch Tiểu Mộng rời đi.

Nhìn thấy thân ảnh của hắn càng đi càng xa, ánh mắt Vương Tư Tiệp cũng càng ngày càng lạnh, hơi hất cằm, đám tay chân bên người lập tức đuổi theo.

May mắn Hứa Đình sớm có phòng bị, kéo Bạch Tiểu Mộng tránh sang bên cạnh, tránh được tiếng gió rít mà tới sau tai.

Bạch Tiểu Mộng thực chán nản, mình chính là não tàn mới có thể đi giày cao gót.

Hứa Đình và Vương Lang cùng nhau học đấm bốc tám năm, đánh nhau cho tới bây giờ vốn chưa từng chịu thiệt, nhưng lần này có chút không giống, thứ nhất là bên đối phương người thật sự rất đông, thứ hai còn phải lo cho Bạch Tiểu Mộng, thời gian kéo dài được một lúc lâu, dĩ nhiên là bắt đầu mệt rã rời, vừa không chú ý một cái, trên vai liền trúng ngay một gậy gỗ rắn chắc.

Tay trái như là bị hút sạch sức lực, chung quanh còn có mười mấy người vây lại, Hứa Đình chịu đựng đau nhức kéo Bạch Tiểu Mộng ra phía sau, muốn tìm cơ hội để cô chạy đi.

“Em hỏi lần nữa, anh có muốn giao cô ta cho em không?” Trong mắt Vương Tư Tiệp đầy lạnh lùng.

“Một cô gái rất xinh đẹp, sao lại biến thái như vậy?” Phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm, một người đi ra từ trong bóng tối.

“Mười đánh một, còn có con gái, thật là có thể a.” Vương Lang chỉnh lại cà- vạt bị lệch, âu phục nhìn qua cũng có chút bẩn, ngữ điệu xem như là trêu chọc, nhưng vẻ mặt còn lạnh hơn so với băng.

Vương Tư Tiệp nhíu mày, có chút ngập ngừng nhìn sang bên kia.

“Mấy người ở cửa kia, bây giờ đã nằm đo ván rồi .” Vương Lang nhìn Vương Tư Tiệp, “Bữa tiệc của Tôn gia, cô cũng dám gây rối, lá gan lớn đấy, khuyên cô tốt nhất vẫn là ngừng tay đi.”

“Giải quyết sạch đi.” Vương Tư Tiệp gằn từng câu từng chữ.

Vương Lang cười lạnh, lão tử đã rất lâu không đánh nhau rồi.

Có Vương Lang gia nhập, áp lực của Hứa Đình bớt đi một chút, chẳng qua bởi vì tay trái hoàn toàn không nhúc nhích được, vẫn là chịu không ít thiệt thòi.

Nhưng mà may mắn, Vương Lang trước đó đã gọi điện thoại cho Tôn Sở Dương, bởi vậy không lâu lắm, mười mấy bảo tiêu liền chạy lại đây, ngăn trận hỗn loạn này lại.

“Quả thực là phản rồi!” Tôn lão gia tử nổi trận lôi đình, đây là tình huống gì?

Vương Vũ Hằng đứng ở một bên, đầu đổ mồ hôi lạnh, mình sao lại sinh ra đứa con gái thích gây rắc rối như vậy.

Hứa Đình toàn thân đã bị thương không ít, ngay cả trên mặt cũng có máu.

“Đình Đình.” Bạch Tiểu Mộng tự trách lại xót xa, đỡ hắn không biết nên làm sao bây giờ.

Tôn Sở Dương phất tay gọi vài người tới, nhanh chóng đưa hắn lên trên thuyền khám chữa.

Con trai độc nhất Hứa gia nếu xảy ra sự cố ở trên thuyền của mình, phiền toái có thể rất lớn.

“Vương quản lý, ông có phải cũng nên quản lý lệnh thiên kim hay không?” Vương Lang nhìn Vương Vũ Hằng, “Chẳng qua là bởi vì Hứa Đình quen một người bạn gái, lại có thể gây ra trận chiến lớn như vậy, nếu truyền ra ngoài, mặt mũi họ Vương nhà ông có thể sẽ mất hết đó .”

Vương Vũ Hằng vâng vâng dạ dạ, thật cẩn thận nhìn Tôn Sở Dương.

“Con gái của anh quả thực là càn quấy!” Tôn Sở Dương mấy năm nay luôn tránh cùng Hứa gia xung đột, lại trăm triệu không ngờ rằng, tất cả chuyện này lại bị Vương Tư Tiệp bởi vì tranh đoạt tình nhân mà phá hủy, vì thế tức giận đến đỏ bừng mặt.

“Vâng vâng đại ca, em trở về sẽ quản giáo nó.” Vương Vũ Hằng liên tục cam đoan.

“Theo tôi đến phòng khách.” Sắc mặt Tôn Sở Dương rất trầm, “Bảo đứa con gái bảo bối kia của anh cùng đi đi!”

Vương Tư Tiệp lúc này mới cảm thấy có chút hối hận, cũng đã không kịp nữa.

Nhìn thấy đoàn người bọn hắn rời đi, Vương Lang vỗ vỗ bụi trên quần áo, xoay người đến phòng y tế xem Hứa Đình.

“Làm sao bây giờ, hắn gãy xương rồi.” Bạch Tiểu Mộng vừa thấy Vương Lang nước mắt liền lưng tròng, “Tôi phải giải thích như thế nào với Tiểu Mộ?”

“Cái đó và chị không liên quan.” Vương Lang an ủi cô, sau đó ngồi ở bên giường, nhìn bác sĩ giúp Hứa Đình xử lý miệng vết thương.

“Thật là đủ mất mặt, lại có thể đem mình tổn thương thành như vậy.” Vương Lang khinh bỉ.

Hứa Đình đau đến đầu đầy mồ hôi, nhưng mà vẫn nói câu cám ơn, nếu không phải là Vương Lang, những thiệt thòi mình chịu hôm nay, tổn hại, sợ là sẽ không chỉ thế này.

“Được rồi, với tôi còn phải nói cám ơn sao.” Vương Lang giúp hắn đắp kín chăn, “Nghỉ ngơi đi, bên nhà họ Vương, có người giúp cậu quản lý.”

Hứa Đình nhắm mắt lại, nhưng lại không hề buồn ngủ.

Cũng không phải bởi vì đau, dù sao đã tiêm thuốc tê, tạm thời cũng không có cảm giác gì.

Ngủ không được là bởi vì ba mẹ và Tiểu Mộ, nếu bọn họ trông thấy bộ dáng này, tưởng tượng cũng biết là vẻ mặt gì.

Lần này là mình sơ suất, khinh thường Vương Tư Tiệp lại có thể sẽ xúc động đến loại trình độ này, mình bị hại còn chưa tính, còn thiếu chút nữa liên luỵ đến Bạch Tiểu Mộng.

Hứa Đình thở dài, so với cha, mình vẫn là quá non.

Mà ở trong biệt thự Hứa gia, mẹ Hứa đang ở phòng bếp hầm xương sườn, Đình Đình thích ăn nhất món này, sáng mai nó về nhà liền có thể ăn luôn.

Hạ Mộ ở một bên hỗ trợ thái củ sen, trong lòng có chút hưng phấn, sau khi sung sướng xong lại cảm thấy có chút ghét bỏ bản thân, chẳng qua là tách ra bảy ngày mà thôi, đến nỗi không thể chờ đợi được như vậy sao?

Đáp án đương nhiên là đáng rồi, Hạ tiểu thụ vô cùng khẩn cấp, buổi tối thậm chí còn mất ngủ.

Rạng sáng ngày hôm sau, Hạ Mộ vừa thức dậy liền xông vào phòng bếp, lửa nhỏ vẫn đang ùng ục ùng ục sôi, mùi hương tràn đầy cả phòng bếp.

Hạ Mộ thật cẩn thận dùng thìa múc lên một chút, sau đó thỏa mãn nheo mắt lại, ngồi ở trên ghế sa lon chờ hắn về nhà cùng nhau ăn.

Sau hơn một tiếng, Hạ tiểu thụ vẫn không đợi được Hứa Đình, nhưng lại đợi được tin tức hắn đang ở bệnh viện.

“Bệnh viện?” Mẹ Hứa sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, gần như suýt ngất đi, Đình Đình lớn như vậy ngay cả cảm mạo cũng rất ít khi, vì sao lại ở bệnh viện?

Hạ Mộ tâm loạn như ma, cũng chẳng quan tâm có thể bị người khác nhận ra hay không, cũng đi theo ba mẹ Hứa Đình đến bệnh viện.

Trên hành lang hoàn toàn vắng vẻ, cũng không có người nhà họ Vương coi chừng, Hạ Mộ nhẹ nhàng thở ra, đẩy cửa phòng bệnh ra.

Hứa tiểu công nằm ở trên giường, tay trái băng bó thạch cao, trên mặt còn dán băng cá nhân.

“Đình Đình!” Nước mắt mẹ Hứa loát xoát rơi xuống, con trai ngoan yên lành đi ra ngoài, vì sao lúc về liền biến thành cái dạng này?

“Được rồi, mẹ con không sao.” Giọng Hứa Đình rất nhẹ nhàng, sau đó ngẩng đầu nhìn Hạ Mộ.

Sắc mặt Hạ Mộ tái nhợt, tràn đầy áy náy, hận không thể tự mình đánh mình.

“Ngoan, không liên quan đến em.” Hứa Đình xoa xoa đầu cậu, “Huống hồ anh cũng không sao.”

Hốc mắt Hạ Mộ đỏ bừng.

“Này.” Vương Lang đẩy cửa thò đầu vào, “Tôn gia và Vương gia cùng mang người đến đây, có gặp không?”

“Ba đi.” Ba Hứa tuy rằng trước đó không nói chuyện, nhưng sắc mặt âm u kia, ai nhìn cũng biết ông hoàn toàn bị chọc giận rồi.

Mẹ Hứa cũng cùng đi ra, tính nhìn xem rốt cuộc là ai không có mắt như vậy, dám làm bị thương tâm can bảo bối của mình.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Hạ Mộ và Hứa Đình, Hạ tiểu thụ nhìn Hứa Đình người đầy vết thương, rốt cục cũng nhịn không được nữa, thực mất mặt khóc thành tiếng.

Hứa Đình thở dài, biết ngay sẽ như vậy.

“Hứa Đình em xin lỗi.” Hạ Mộ vừa khóc vừa nấc, “Đều là em hại anh.”

“Không có đâu.” Hứa Đình giúp cậu lau nước mắt, “Không liên quan đến em, ngoan, đừng khóc .”

Hạ Mộ lắc đầu, trong lòng khó chịu muốn chết đi được, rõ ràng đều là bởi vì chuyện của mình, anh ấy mới có thể bị thương.

Thấy bộ dạng này của cậu, Hứa Đình cười khổ, nâng cằm cậu lên, sáp lại nhẹ hôn xuống.

“Anh thật sự không sao, ngoại trừ cánh tay bị gãy xương, còn lại đều là vết thương nhỏ, rất nhanh sẽ khỏi.”

“Hứa Đình.” Hạ Mộ ôm lấy hắn, không biết mình còn có thể làm cái gì.

“Ở bên anh anh sẽ khỏe.” Hứa Đình vỗ vỗ lưng cậu, “Buổi chiều anh có thể xuất viện rồi, về nhà nghỉ ngơi mấy hôm sẽ không sao.”

Hạ Mộ đáp ứng một tiếng, ôm hắn càng chặt.

Trải qua thời gian dài, mình luôn luôn được anh ấy bảo hộ rất tốt, tốt đến mức mình cũng sắp quên, hóa ra cái người không gì không làm được kia, cũng sẽ bị thương.

Vì thế vào buổi sáng sớm ấm áp này, Hạ tiểu thụ lần đầu tiên trong đời, có dục vọng muốn bảo vệ người khác.

“Em sẽ không để cho anh bị thương nữa.” Thanh âm Hạ Mộ rất nhỏ, cổ họng cũng có hơi khàn khàn, nhưng lại rất kiên định rất kiên định.

Hứa Đình bật cười, cúi đầu hôn nhẹ tóc cậu.

” Anh có muốn nghỉ ngơi hay không?” Hạ Mộ hỏi hắn.

“Không cần.” Sắc mặt Hứa Đình hơi tái, nhưng vẫn cười với cậu, “Nói chuyện với anh đi.”

Vốn tối hôm qua một đêm không ngủ, thật sự mệt chết đi, chính là tác dụng của thuốc tê đã hết, miệng vết thương đau đớn giống như bị xe lăn qua, làm sao còn có khí lực muốn ngủ.

Hứa Đình nắm chặt ra giường, muốn làm cho mình nhìn qua bình tĩnh một chút, nhưng vẫn là không thể trốn khỏi ánh mắt của cậu.

“Rất đau sao?” Hạ Mộ khàn giọng hỏi.

Hứa Đình lắc đầu, tiến tới hôn vào đôi mắt ẩm ướt của cậu.

“Như vậy sẽ không đau.”

Vốn chỉ là câu nói vui đùa, lại không dự đoán được Hạ Mộ lại có thể rất nghiêm túc hôn đáp trả.

Cảm nhận đầu lưỡi mang theo nhút nhát của cậu, lông mày Hứa Đình giương lên, rất nhanh liền cướp lấy quyền chủ động.

Môi lưỡi giao nhau triền miên mà lại kịch liệt, Hạ Mộ hơi hơi hé miệng, cố gắng muốn phối hợp với hắn.

Sau khi nếm đủ mùi vị, Hứa Đình mới lưu luyến buông tay ra, Hạ Mộ bị hôn có chút ngạt thở, vì thế trong nhất thời vẫn chưa hoàn hồn, còn tựa vào trong lòng Hứa Đình, miệng mở rộng hơi hơi thở gấp, đầu lưỡi như ẩn như hiện, khóe môi còn có chỉ bạc mập mờ.

Hứa Đình cảm thấy bụng có dấu hiệu bốc hỏa, vì thế đành phải cúi đầu, hung hăng hôn một cái lên khuôn mặt mềm mềm của cậu để hạ hỏa, nhân tiện theo thói quen lưu manh một câu: “Chờ anh khỏe rồi, sẽ đem món nợ ngày hôm nay bù lại.”

Hạ Mộ đỏ mặt, nhưng không có nói không, mà còn rất nhỏ giọng “Vâng” một câu.

Hứa tiểu công ở trong lòng vừa mừng vừa sợ, này xem như… Đồng ý rồi? !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.