Học Trưởng Không Thể Trêu

Chương 34: Có em là đủ rồi . .



Thời gian một tháng qua đi rất nhanh, chẳng qua Hứa Đình cũng không có để Hạ Mộ quay về trường học, mà là giúp cậu kéo dài kỳ nghỉ. Dù sao Hạ Mộ là sinh viên ngành nghệ thuật, đi học vốn thực hành nhiều hơn lý luận, huống hồ người ta lại ngoan ngoãn, cho dù ở nhà mỗi ngày cũng đều đọc sách, còn có thể chủ động hỏi bạn học bài vở, cũng không thiếu sót gì quá nhiều, thông qua kỳ thi cuối kỳ là không thành vấn đề.

Quan trọng hơn là, Vương Vũ Hằng bây giờ vẫn chưa giải quyết được, làm sao có thể yên tâm để một mình Hạ Mộ quay về.

“Nhưng mà anh thì sao, cũng không đi học giống em sao?” Hạ Mộ rất áy náy.

“Đồ ngốc, anh năm tư rồi, vốn là trong kỳ thực tập.” Hứa Đình cười giúp cậu buộc lại khăn quàng cổ, nhẹ nhàng búng vào trán của cậu, “Đi thôi.”

“Không cho cậu đi!” Tiêu Trạch đứng ở cửa giận dữ, “Lúc làm trị liệu phải tôn trọng lời dặn của bác sĩ, có biết cái gì gọi là lời dặn của bác sĩ hay không? !”

“Không biết.” Hứa Đình trả lời rất rõ ràng, kéo Hạ Mộ đi thẳng ra cửa, chẳng thèm liếc Tiêu Trạch một cái.

Bác sĩ Tiêu tức giận mắt trợn trắng, nói chuyện với tên mù y học quả thật là không còn lời nào để nói.

“Em có thể đi một mình.” Hạ Mộ quay đầu lại nhìn Tiêu Trạch, sau đó do dự mà mở miệng với Hứa Đình.

Hứa Đình cười cười, vẫn rất cố chấp giúp cậu mở cửa xe: “Cùng nhau.”

Tiêu Trạch tuy là bạn tốt của mình, nhưng lại là cái thằng bạn không có tiết tháo (*), làm sao có thể để lão bà xinh đẹp như vậy ở một mình với y —— cho dù chỉ bị sờ một ngón tay một chút, đó cũng là tuyệt đối không được !

(*) tiết tháo : Chí khí cương trực và trong sạch

“Cậu dứt khoát đừng làm gì nữa, 24 giờ cứ dán vào người cậu ta là được rồi.” Tiêu Trạch theo ở phía sau phỉ nhổ.

“Lái xe.” Hứa Đình lười phản ứng lại y.

Tiêu Trạch hộc ba ngụm máu, tại sao lại có bác sĩ tâm lý uất ức bản thân như mình vậy, bảo đến là đến đuổi đi là đi, ý kiến khám và chữa bệnh bị coi thường, còn bị kéo tới làm tài xế! Nhưng mà cẩn thận ngẫm lại, dường như không chỉ có mỗi mình mình, từ lúc Hứa Đình yêu đương tới nay, tất cả anh em xung quanh gần như đều từng bị hắn gọi đến làm tráng đinh. (cu ly =]]]])

Trong lòng bác sĩ Tiêu nghẹn nín, biết tình cảnh của mọi người cũng không tốt, mình cũng an tâm hơn .

Từ kính chiếu hậu nhìn Hạ Mộ, bác sĩ Tiêu nhịn không được lại âm thầm cảm khái, có thể khiến cho Hứa Đình thật lòng khoét tim nâng niu trong tay như vậy, cũng không phải người bình thường…

Xe rất nhanh đã chạy đến vùng ngoại thành, ba người sau khi dừng xe, liền đi tới một cái nhà máy bị bỏ hoang, nước sơn trên tường ở hành lang loang lổ, trên trần nhà còn có các cột xi măng và dây điện cũ kĩ.

“Cái nơi quái quỷ gì vậy.” Hứa Đình nhíu mày, cũng may là mình theo tới , nơi này cũng quá âm u mà .

“Đi xuống dưới này, có ba gian tầng hầm.” Tiêu Trạch đẩy một cánh cửa ra, quay đầu nhìn Hạ Mộ, “Một cái bên trong đó có một quả bóng rổ, đi tìm nó đi.”

Hạ Mộ nhìn thấy cầu thang tối đen, trong lòng có chút rụt rè.

“Đừng sợ.” Hứa Đình tuy rằng không đành lòng, nhưng cuối cùng vẫn không đến nỗi cưng chiều quá mức độ, nếu em ấy không vượt qua được cửa ải này, vậy cả đời cũng không thể thoát khỏi bóng ma thời thơ ấu.

Hạ Mộ cắn cắn môi, do dự mà buông tay Hứa Đình ra.

“Không sao, căn phòng không loạn cũng không khó tìm, còn có đèn cảm ứng.” Tiêu Trạch cổ vũ cậu.

“Ngoan, anh sẽ trông coi ở đây.” Hứa Đình hôn nhẹ lên trán cậu, “Cố lên.”

Hạ Mộ gật gật đầu, lấy dũng khí chậm rãi đi xuống.

“Bên trong sẽ không có chuyện gì chứ?” Hứa Đình nhìn Hạ Mộ dần dần bị bóng tối bao trùm, trong lòng không yên.

“Đương nhiên không có chuyện gì.” Tiêu Trạch lườm hắn, “Nơi này mặc dù là nhà máy bỏ hoang, nhưng tầng hầm đã được tôi thuê lại rồi, cậu nghĩ ba cửa chống trộm là trang trí à?”

Hứa Đình không có tâm tình nghe y nói nói, tiếp tục khẩn trương nhìn vào cửa cầu thang, chuẩn bị tùy thời sẽ xông vào.

Nghĩ lại cũng biết, tầng hầm nhất định là âm âm u u, người nhát gan có khi còn sợ, huống chi Hạ Mộ còn có bệnh tâm lý nghiêm trọng như vậy.

Làm trị liệu tuy quan trọng hơn, nhưng nếu dọa bảo bối của mình có chuyện gì không hay xảy ra, vậy cũng lại thật sự lợi bất cập hại.

Một phút hai phút, mười phút sau, một trận tiếng bước chân từ dưới lầu truyền đến, sau đó chỉ thấy Hạ Mộ ôm bóng rổ, từ cầu thang chạy lên.

“Mộ Mộ.” Hứa Đình vui mừng.

Tiêu Trạch cũng nhẹ nhàng thở ra.

Quần áo Hạ Mộ có chút bẩn, sắc mặt cũng hơi trắng, dường như vẫn chưa hoàn hồn.

“Tiểu Mộ.” Hứa Đình giúp cậu lau mặt, “Không sao chứ?”

Hạ Mộ chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn mình ôm lấy bóng rổ. Sau đó lại ngẩng đầu nhìn Hứa Đình.

“Em tìm được rồi.” Hứa Đình cười nhìn cậu, “Không hề có chuyện gì, đúng không?”

Hạ Mộ gật gật đầu, ném bóng rổ xuống nhào vào trong lòng Hứa Đình.

Kỳ thật vừa nãy lúc mình ở bên dưới, nhiều lần đều muốn mặc kệ hết thảy chạy thoát đi, nhưng mà vừa nghĩ tới anh ấy đang ở bên trên chờ mình, liền bất kể như thế nào cũng không muốn tay không mà về.

Người tốt như vậy, sao có thể cam lòng để cho anh ấy thất vọng.

“Được rồi được rồi, không có việc gì .” Hứa Đình vỗ vỗ lưng cậu, “Đi ăn cơm đi?”

“Tôi muốn ăn vây cá!” Tiêu Trạch nhanh chóng giơ tay.

Hứa Đình híp mắt liếc y.

“… Vậy, ăn món Quảng Đông cũng được.” Bác sĩ Tiêu đành phải giảm bớt tiêu chuẩn.

Tiếp tục liếc.

“Yoshinoya.”

Liếc.

“Cá mực nướng.”

Liếc.

“Lẩu cay.”

Liếc.

“…”

Liếc.

Tiêu Trạch lệ rơi đầy mặt, bạn bè đểu cáng, ngay cả bữa cơm cũng kiệt sỉ.

Cho nên đành phải một mình cô đơn về nhà, chuẩn bị tiếp tục gọi đồ ăn bên ngoài.

“Bác sĩ Tiêu.” Cậu chủ cửa hàng thú cưng trong tiểu khu cười híp mắt chào hỏi. (JQ nè =3=)

“HI.” Tâm tình Tiêu Trạch tốt hơn một chút.

“Có muốn cùng ăn cơm hay không?” Ông chủ trẻ tuổi có chút ngại ngùng, “Tôi tự mình làm món vịt om nấu miến, còn có củ cải khô muối chua nữa.”

Tiêu Trạch vui lên, gật đầu.

Không có vây cá mập, cùng cậu ta ăn canh vịt om cũng không tồi.

Ông chủ trẻ tuổi rất vui mừng, luống cuống tay chân đóng cửa tiệm.

Bác sĩ Tiêu nhìn thấy cái eo nhỏ cùng ngón tay trắng nõn của cậu, cảm thấy… Cuộc sống vẫn còn có chút lạc thú. (bị người ta nhận xét ‘không có tiết tháo’ không lệch đi đâu cả =.,=)

Mà ở bên kia, Hứa tiểu công trọng sắc khinh bạn đang vô cùng chân chó (nịnh nọt) giúp lão bà bóc vỏ tôm.

“Anh sao lại không mời bác sĩ Tiêu ăn cơm.” Hạ Mộ có chút bất mãn.

“Hôm nào anh sẽ đặc biệt mở tiệc rượu cảm ơn y.” Hứa Đình qua loa, đem tôm đã bóc vỏ nhúng dấm gừng đưa cho cậu, “Ăn đi.”

Hạ Mộ há miệng nhận lấy, nhai nhai, “Chưa đủ chua!”

“Ừ.” Hứa Đình vui vẻ, “Thèm ăn chua như vậy, không phải là có rồi chứ?”

Vốn chỉ là câu nói vui đùa, Hạ Mộ nghe xong liền có chút khó chịu.

Ở bên mình, anh ấy vĩnh viễn sẽ không có con của chính mình.

“Đồ ngốc.” Hứa Đình thấy sắc mặt cậu dị thường, rất nhanh liền đoán được cậu đang khó chịu cái gì.

“Em xin lỗi.” Hạ Mộ cũng không biết tại sao mình phải nói xin lỗi, chỉ là muốn nói ba chữ kia.

“Có cái gì mà phải xin lỗi.” Hứa Đình cười lắc đầu, đưa tay ôm cậu, “Trẻ em ở viện nuôi dưỡng cũng rất đáng yêu a, sau này nếu chúng ta muốn có con, liền đi nhận nuôi một đứa, nhé… Em muốn bé gái hay bé trai?”

Hạ Mộ cay mũi, ôm hắn không buông tay.

Cảm nhận được trên vai mình hơi ẩm ướt, Hứa Đình vỗ nhè nhẹ cậu, “Ngoan, không có chuyện gì, anh cam đoan sau này sẽ hạnh phúc, tin anh được không?”

Hạ Mộ ra sức “Vâng” một tiếng, mắt hồng hồng hôn nhẹ hắn.

“Ăn cơm đi.” Hứa Đình giúp cậu lau khô nước mắt, “Anh có em là đủ rồi.”

Hạ Mộ cảm động vô cùng, không biết mình nên yêu anh ấy như thế nào.

Vì thế vào lúc ban đêm sau khi tắm xong, Hạ tiểu thụ ngồi xếp bằng ở trên giường trầm tư suy nghĩ, mình phải câu dẫn anh ấy như thế nào, mới có thể nhìn qua thấy lơ đãng một chút.

Lộ bả vai? Lộ chân? Hạ Mộ YY (tự sướng) đến đỏ cả mặt, kéo chăn qua che mình lại.

Từ sau đêm đầu bi thảm, hai người cũng chưa từng thân mật lần nữa, Hứa tiểu công thật ra kích động bừng bừng, nhưng mỗi lần trước vẻ mặt tủi thân của lão bà sẽ dừng lại.

Lần đầu tiên đã muốn đủ tồi tệ rồi, lần thứ hai nếu lại dùng sức mạnh, vậy thì mình không khỏi cũng quá hỗn đản rồi đó.

Cho nên đành phải nhẫn, nhẫn đến khi cậu nguyện ý mới thôi.

Trên đầu chữ ‘nhẫn’ có một cây đao (*), nghĩ cũng biết có bao nhiêu dày vò.

(*) chữ nhẫn <忍>, trên đầu có bộđao <刀>, ý câu này là : đi kèm với nhẫn nhịn bao giờ cũng có thiệt thòi

Nhưng thật ra chịu đủ dày vò, có vẻ như cũng không chỉ một mình Hứa Đình.

Nói ví dụ như giờ này khắc này, Hạ tiểu thụ cũng rất rối rắm.

Đại khái là số lần bị mình cự tuyệt nhiều quá, gần đây Hứa Đình trở nên rất thành thật, quá phận nhất cũng chỉ là hôn nhẹ, sau đó liền chúc ngủ ngon.

Nhưng kỳ thật… Mình cũng là có chút chút muốn a!

Hạ tiểu thụ ai oán nghĩ, bây giờ phải làm sao, chẳng lẽ mình phải rất cuồng dã nhào lên?

Loại giả thiết này thật sự là… 0.0…

“Tại sao lại bịt đầu vào trong chăn!” Hứa Đình tắm xong quay lại phòng ngủ, kéo cậu từ trong chăn ra.

Ngọn đèn đầu giường mờ nhạt, trên người Hứa Đình có mùi ẩm ướt, bầu không khí rất tốt, vì thế Hạ Mộ muốn muốn cố gắng làm ra ánh mắt hấp dẫn một chút, kết quả bởi vì thật sự không kinh nghiệm, cho nên không những hoàn toàn không có hấp dẫn, ngược lại ánh mắt còn có chút dại ra.

“Làm sao vậy?” Hứa Đình sợ hãi, trúng tà sao?

Hạ Mộ chán nản thôi rồi, dứt khoát dũng cảm lên, nhào qua hôn hắn.

Răng nanh đập vào nhau thật mạnh, Hứa Đình đau đến giật mình.

Hạ Mộ lúng túng hận không thể hôn mê, vì thế rất giống đà điểu trốn vào trong chăn.

Vừa rồi cái gì cũng không xảy ra!

Hứa Đình sờ sờ cái răng bị đụng đau, bên môi tràn ra ý cười.

Kéo chăn ra chui vào, đem cái thân mình kia kéo vào trong lòng.

Hạ Tiểu Mộ cứng người một chút, sau đó rất phối hợp xoay người, vươn tay ôm lấy hông của hắn.

“Bảo bối.” Hứa Đình xoay người đè cậu, trong thanh âm có chút hưng phấn mơ hồ cùng không xác định, “Có thể chứ?”

“Tắt đèn đi… Anh, nhẹ nhàng một chút.” Tai Hạ Mộ nóng lên, thanh âm nhỏ đến gần như nghe không được.

Lời còn chưa dứt, đôi môi đã bị chặn lại.

Bóng đêm như nước, gió nhẹ thổi qua tấm rèm, tiếng rên rỉ trầm thấp hỗn loạn trong phòng.

Lúc gần sáng, Hạ Mộ mệt đến xụi lơ, ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn động.

Hứa Đình đạt được ước muốn, ôm lão bà trần trụi vào trong ngực, cuộc đời thỏa mãn tới cực điểm.

“Mộ Mộ.” Hứa Đình nhỏ giọng gọi cậu.

Hạ Mộ nhắm mắt lại, lười biếng đáp một tiếng.

“Thoải mái không?” Hứa Đình rất mặt dày hỏi.

Hạ Mộ không trả lời, hô hấp đều đều lại kéo dài.

Hứa Đình bật cười, bất kể là giả vờ ngủ hay là thật sự ngủ, loại phản ứng này… Thật đúng là đáng yêu không chịu được.

Một đêm mộng đẹp sau khi hai người thức dậy, trong phòng ăn sớm đã dọn xong điểm tâm thơm ngào ngạt.

“Mẹ?” Hứa Đình thật bất ngờ, “Hai người trở về sao cũng không nói cho con biết, để đến sân bay đón a.”

“Cũng không phải trẻ con mà.” Mẹ Hứa cười dọn xong chén đĩa, “Vốn tính là ở nhà bà nội thêm mấy ngày nữa, đáng tiếc ba của con có việc, cho nên đành phải về trước thời hạn.”

“Để con làm cho.” Hạ Mộ rất nhu thuận, hỗ trợ bày bát đũa.

Mắt mẹ Hứa ngắm ngắm, ngắm đến hai quả ô mai hồng hồng trên cổ con dâu.

Vì thế vô cùng vừa lòng.

Hứa Đình ở một bên buồn rầu bóp trán, nếu không… quàng khăn cho lão bà đi?

END 34.

__________________________

phản đối ăn bớt H >//////////< Vây cá : Yoshinoya (cơm thịt bò) : Cá mực nướng : cái tên món này làm nhớ đến tên Cá Mực Nướng trong bộ ‘Võng du chi tiểu nương tử thân cá chủy tiên’ –> một trong những bộ võng du mình thích nhất =p~~~



Lẩu cay :

Vịt om nấu miến :


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.