\#15
Dưới con đường phố vắng tanh, bóng dáng đang bước từng bước nằng nề của Mễ An trở nên thật cô độc. Khi nãy nghe Vân Đan nói sẽ đính hôn với Lăng Thượng Hàn, cô bàng hoàng lắm chứ. Nhưng lí trí mách bảo cô phải thật mạnh mẽ lên, cô đã làm được điều đó trước mặt Vân Đan.
Vậy tại sao sau khi rời khỏi đó, cô lại đuối lí rồi. Đầu óc cô quay cuồng không ngừng suy nghĩ về Lăng Thượng Hàn, anh ấy sẽ phải lấy Vân Đan sao? Vậy còn cô thì sao?
Mễ An tự cười nhạo bản thân, cô từ từ ngồi bệt xuống vệ đường. Thứ nước mắt chầm chậm lăn dài trên hai má cô, mặn chát. Cô thật sự khóc rồi?
Ting...ting...
\- Alo!
\- Cuối cùng cũng nghe điện thoại rồi, cậu đang la cà ở đâu đó?
Hàn Thương ở ngay cạnh nhà cô mà. Việc cô không về nhà đương nhiên cậu ta dễ dàng nhận ra. Gọi cho cô từ chiều tới giờ mà không thấy cô bắt máy, rốt cuộc cuối cùng cũng chịu nghe điện thoại rồi.
Hàn Thương ở đầu dây bên kia đang dựa vào tường, kiên nhẫn chờ cô nói câu tiếp theo:
\- Hàn Thương, cậu đến đón tôi đi được không? Tôi đang ở....
\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*
Lăng Thượng Hàn sốt ruột gọi điện cho Mễ An, nhưng số máy đang bận. Hắn đành đi bộ ven những con phố nhỏ để kiếm tìm bóng dáng quen thuộc của cô. Cô gái này thật biết cách khiến hắn lo lắng.
Nhưng cuối cùng Lăng Thượng Hàn khựng lại, hắn không bước thêm nữa mà nhìn phía trước. Ánh mắt hắn trở nên khó chịu, bực bội. Mễ An đang đi cùng Hàn Thương.
Lăng Thượng Hàn nhíu mày nhìn Mễ An vừa đi vừa cười vui vẻ với Hàn Thương, có lẽ ở góc đó cô sẽ không nhìn thấy hắn được. Đang vui vẻ cùng người khác còn hại hắn phải lo lắng suốt dọc đường? Mễ An, em thật tàn nhẫn với anh.
Lăng Thượng Hàn hơi nhếch môi cười đau khổ, hắn lưng và bước đi. Thân hình cao lớn của hắn dần chìm vào màn đêm tịch mịch và biến mất.
\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*
\- Cậu nhìn gì vậy ?
Hàn Thương huơ tay trước mặt Mễ An, lay cả người cô mà cô cứ thất thần nãy giờ. Có lẽ cô nhìn nhầm bóng dáng ấy là Lăng Thượng Hàn, sao có thể là hắn chứ? Hắn sẽ lo lắng và chạy đi tìm cô sao?
\- Mễ An!
Hàn Thương gọi thêm một lần nữa, lúc này cô mới hoàn hồn quay lại nhìn vẻ mặt nhăn nhó của cậu ta.
\- Không có gì? Mà sao cậu tới nhanh thế ?
Mễ An bất chợt cảm thấy lạ, cô báo địa điểm cho Hàn Thương mà chỉ mới 10 phút cậu ta đã tới nơi rồi. Điều này không lạ sao?
Hàn Thương cảm thấy hơi chột dạ, cậu ta gãi gãi đầu và trả lời hời hợt:
\- Đúng lúc tôi đang đi qua mà, tiện vào đón cậu thôi.
\- Ờ, mong là không phải cậu theo dõi tôi.
Mễ An lại vui vẻ chạy lên phía trước, bây giờ tâm trạng của cô tốt lên hẳn rồi, cảm giác chạy nhảy thật là thích. Mễ An nhớ lại hồi mình 12 tuổi, lúc đó cô chỉ là cô bé hồn nhiên vô tư, không phải suy nghĩ lo âu gì cả. Bên cạnh cô luôn có Lăng Thượng Hàn \- người anh trai mà cô hết mực kính trọng. Là "anh trai" sao? Vậy sao còn cô cô hy vọng như vậy ?
Hàn Thương nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, thật muốn cô có thể mãi mãi hồn nhiên vô tư như vậy. Nhưng mà ai mà biết được, điều gì xấu đang chờ mình ở phía trước cơ chứ?
Đêm nay cô trú tạm ở nhà Hàn Thương vậy.
Ngày hôm sau, chủ nhật...
Mễ An dậy rất sớm, có lẽ vì suy nghĩ quá nhiều nên cô không ngủ được. Ngó sang cửa sổ bên cạnh, không biết giờ Lăng Thượng Hàn đang làm gì, hắn đã dậy chưa hay còn ngủ nướng? Bất giác Mễ An cảm thấy tò mò, cô muốn biết suy nghĩ của Lăng Thượng Hàn như thế nào? Tại sao cô ngủ ngoài 1 đêm mà không hề có một cuộc gọi hay tin nhắn?
Mễ An lê những bước chân nặng nề sang nhà bên cạnh, cũng là nhà của cô và Lăng Thượng Hàn. Đứng trước cửa hồi lâu, cô do dự không biết nên vào hay không thì quản gia Nam đột nhiên mở cửa khiến cô hơi giật mình.
\- Tiểu thư, cô về rồi?
Quản gia Nam rất bình tĩnh chào hỏi cô, cô cũng hơi gật đầu đáp lại rồi ngó vào trong:
\- Anh Hàn đâu rồi ạ ?
\- Tiểu thư, thiếu gia hôm qua trở về đã uống rất nhiều rượu. Bây giờ phát sốt rồi ạ, tôi đang chuẩn bị đi mua thuốc.
Quản gia Nam không nói đến việc tối qua Lăng Thượng Hàn đi tìm cô mà vào thẳng chủ đề chính, hắn ốm rồi. Cái tên ngốc này, sao lại uống rượu đến mức đó.
Trong lòng Mễ An bỗng cảm thấy cồn cào lo lắng, cô mau thúc giục quản gia Nam đi mua thuốc. Không chần chừ thêm nữa, cô chạy vào thẳng phòng Lăng Thượng Hàn.
Nhìn hắn đang ngủ rất say, vẻ đẹp của hắn thật mê người khiến Mễ An không thể kìm lòng được. Cô đưa tay vuốt nhẹ một đường trên gương mặt hoàn mĩ của hắn, sau đó mỉm cười:
\- Cái đồ ngốc này, chắc lại chưa ăn gì mà uống rượu.
Cô định ra bếp nấu ít cháo dinh dưỡng cho hắn thì đột nhiên bị kéo lại:
\- Đừng đi.
Giọng nói của Lăng Thượng Hàn yếu ớt vô cùng, có lẽ hắn cũng quá mệt mỏi rồi. Mễ An không đi nữa, cô nắm bàn tay to lớn của hắn rồi ngồi lại.
\- Em không đi nữa!