\#21
Mễ An nhất quyết không nghe theo Hàn Thương, cô ôm gối nằm dưới sàn. Hàn Thương là một tên xảo quyệt, cô không tin tưởng cậu ta chút nào.
Hàn Thương cười thích thú nhìn Mễ An, nếu cô đã nhất quyết thì cậu ta cũng đành chịu. Hàn Thương thong thả nằm xuống giường ngủ ngon lành.
Mãi nữa đêm rồi Mễ An không sao ngủ được, đây là lần đầu tiên cô ngủ chung phòng với người khác giới mà không phải Lăng Thượng Hàn. Đương nhiên cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Không biết hiện giờ Lăng Thượng Hàn đang làm gì nhỉ, hắn có nhớ đến cô không? Ngược lại Mễ An có chút nhớ nhung Lăng Thượng Hàn. Dù cô ép trí óc mình không được nghĩ đến hắn nhưng sao cô vẫn nghĩ nhiều như vậy?
Ngày hôm sau...
Mễ An lờ đờ mở mắt, đột nhiên cô phát hiện mình đang nằm trên giường. Bên cạnh cô còn là Hàn Thương, cậu ta hiện giờ đang ngủ rất say. Phải công nhận Hàn Thương lúc ngủ rất đẹp trai.
Mễ An không hoảng hốt hét lên, cô nằm yên ngắm nhìn Hàn Thương. Rõ ràng hôm qua cô ngủ trên sàn mà tự nhiên bây giờ cô lại nằm trên giường. Chắc chắn là do Hàn Thương giở trò lưu manh rồi.
Mễ An nhìn Hàn Thương hồi lâu, thú thật khi nhìn cậu ta cô chẳng có cảm giác đặc biệt gì cả. Đối với cô Hàn Thương chỉ giống như một người bạn mà thôi.
\- Làm gì mà ngắm tôi suốt vậy?
Hàn Thương lúc này mở mắt, nhìn Mễ An cười cười. Cậu ta cứ nghĩ khi Mễ An cô tỉnh dậy, cô sẽ làm ầm lên chứ.
Nhưng cô chỉ yên lặng ngắm nhìn Hàn Thương đi ngủ, điều này khiến cậu ta hơi bất ngờ. Nhìn cô trầm ngâm suy nghĩ không nói gì, một lúc sau mới nghe cô lí nhí trong miệng:
\- Hàn Thương...cậu thích tôi hả?
Hàn Thương có chút bất ngờ trước câu nói lí nhí của cô, nhưng nhanh chóng Hàn Thương phủ nhận:
\- Cậu nghĩ mình đẹp lắm hả? Ấu trĩ!
Hàn Thương bật dậy, lần đầu bị cô nói trúng tim đen nên cậu ta có hơi lúng túng. Phải, Hàn Thương này rất thích Mễ An. Cậu là đang nghiêm túc theo đuổi cô.
Mễ An nhếch môi, cô cũng ngồi dậy nhìn Hàn Thương. Quen cậu ta lâu như vậy lần đầu được thấy bộ dạng lúng túng của cậu ta, thật là buồn cười.
\- Cậu không thích tôi thật sao?
Mễ An lặp lại một lần nữa, lời phủ nhận của Hàn Thương đương nhiên cô không tin. Nghĩ cô ngốc hay gì mà không nhận ra tình cảm của Hàn Thương.
\- Nếu tôi nói thích thì sao?
Hàn Thương đột nhiên đổi ý, cậu ta quay sang đối diện với cô, lúc này vẻ mặt lúng túng đã không còn nữa. Cậu ta dần tiến sát mặt mình vào cô, nhanh chóng hôn cô một cái.
Mễ An trợn mắt đầy bất ngờ, cô lập tức đẩy Hàn Thương ra. Cô không ngờ Hàn Thương lại dám hôn mình.
Hàn Thương thành công dọa Mễ An sợ rồi, cậu ta che miệng cười cười đắc ý. Mới hôn một cái mà phản ứng mạnh mẽ như vậy.
\- Hàn Thương, lần sau cậu đừng tùy tiện như vậy nữa.
Mễ An nghiêm túc nhìn khuôn mặt điển trai của Hàn Thương. Con người này không bao giờ nghiêm túc cả, cô rất ghét cái tính này của cậu ta.
\- Cậu làm như lần đầu được hôn ấy... Chẳng phải cậu và Lăng Thượng Hàn cũng đã hôn rồi sao?
Hàn Thương lười biếng bước xuống giường, hờ hững nói.
\- Tôi và anh Thượng Hàn có hôn nhau hay không thì liên quan gì tới cậu?
Mễ An không khỏi tức giận, Hàn Thương này ngày càng quá đáng rồi nha.
\- Đương nhiên là liên quan. Tôi sẽ ghen đó!
Hàn Thương quay sang nhìn cô, cậu ta lại tiếp tục nở nụ cười nhàn nhạt. Rất thích những buổi sáng được nói chuyện với Mễ An như vậy, vì cô luôn luôn khiến Hàn Thương này thích thú mà.
\- Kệ cậu!
Mễ An nói một mạch rồi chạy ra khỏi phòng, bỏ lại Hàn Thương một mình ở căn phòng nhỏ. Cậu ta nhìn cô rồi trầm ngâm:
\- Tôi thật sự thích cậu!
\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*
Cả gia đình Trần Du hôm nay đều đi đánh cá. Mễ An và Hàn Thương không thể không đi theo được. Cô thì lười lắm, nhị ca cứ kéo cô đi cho bằng được. Còn rủ là Hàn Thương đáng ghét kia đi cùng nữa.
\- Hôm qua hai người ngủ ngon không?
Trần Du thuận miệng hỏi thăm, lần đầu bạn trai Mễ An ngủ ở quê, không biết có thấy thoải mái không? Một thiếu gia nhà giàu không ở thành phố hưởng thụ mà lại chạy về quê theo gót bạn gái như Hàn Thương đây, quả thật Trần Du rất thích Hàn Thương này.
\- Ngủ ngon ạ!
Hàn Thương cười trả lời rồi liếc nhìn Mễ An đang hóng gió biển. Con thuyền đang ra khơi, khung cảnh ở đây tuyệt đẹp không có gì phải chê.
Hàn Thương bước đến chỗ cô, tỏ vẻ hối lỗi:
\- Chuyện sáng nay là lỗi của tôi, xin lỗi cậu.
Chắc là Mễ An cô vẫn còn giận vì hành động lỗ mãng của Hàn Thương, lẽ ra cậu không nên hôn cô.
Nhưng Mễ An chỉ lắc đầu rồi quay sang Hàn Thương. Cô dường như không còn để bụng chuyện sáng nay nữa:
\- Hàn Thương cậu thấy biển đẹp không?
\- Đẹp! Sao thế?
Hàn Thương có chút tò mò nhìn Mễ An đang tươi cười, có vẻ tâm trạng cô hôm nay vô cùng tốt. Cô nhìn Hàn Thương rồi nố tiếp:
\- Hôm nào đó mình đi tắm biển đi. Tôi không biết bơi đâu, hic...
Đột nhiên cô vô cùng thích thú với biển. Quả thật bây giờ tâm trạng cô rất tốt.
Hàn Thương nhìn cô rồi gật đầu:
\- Ừm!