\#23
Lục Mạn chán ghét nhìn Mễ An, cô ta không cam chịu rút lui như thế này. Nhất định phải khiến Mễ An bị bẽ mặt trước toàn trường mới được.
Suy nghĩ một lúc, Lục Mạn nhếch môi cười nhìn Mễ An.
Vừa lúc đó giáo viên chủ nhiệm mới bước vào, đằng sau còn có thêm một bạn nữ sinh đi theo. Hình như là học sinh mới nữa...
\- Chào các em, cô tên là Ánh Dương. Cô từ nay là cô chủ nhiệm mới của các em.
Cô Ánh Dương thân thiện giới thiệu trước mặt tất cả học sinh trong lớp rồi cô nhìn về phía bạn học sinh đang đứng ở cửa lớp. Cô vẫy tay kêu bạn ấy vào:
\- Đây là học sinh mới của lớp mình, em tự giới thiệu đi.
Bạn học sinh mới lướt nhìn cả lớp một lượt, ánh mắt có chút chán ghét. Cô cất giọng lạnh lùng:
\- Tư Cầm!
Tư Cầm không nói thêm câu thứ hai, lập tức cô đi xuống bàn trống bên dưới bàn Mễ An và ngồi xuống, mặc kệ cả lớp bàn tán.
Tư Cầm rất không thích nói nhiều, cô rất kiệm lời. Nhưng nhìn qua đã biết Tư Cầm là một tiểu thư quyền quý rồi, cũng chẳng ai dám nói nhiều. Tuy nhiên vẫn còn lời bàn tán về cô học sinh mới này.
Cô là con gái độc nhất của Tư Gia \- Gia tộc quyền lực nhất ở Mafia \- Italy. Ngay từ nhỏ cô đã lạnh lùng ít nói, ít giao lưu với bạn bè nên cô không có bạn thân nào cả. Cũng giống như Mễ An.
Lúc Tư Cầm ngồi ngay xuống dưới, Mễ An có liếc nhìn cô ấy một cái. Cái tính khí này...vô cùng giống Lăng Thượng Hàn khi trước.
Giờ ăn trưa...
Khu nhà ăn hôm nay vẫn rất bình thường như thường ngày, và cũng không ai nhận ra điều khác biệt gì cả.
Tư Cầm một mình ngồi ăn, cô không cần bạn bè hay gì. Lúc đó đột nhiên Lục Mạn và một nhóm nữ sinh cùng lớp khoác vai nhau bước đến bàn Tư Cầm.
Lục Mạn nhếch môi cười khẩy nhìn cô:
\- Bạn mới, không biết mới đến có biết quy tắc ở đây không?
Tư Cầm ngẩng đầu lên nhíu mày nhìn Lục Mạn. Lục Mạn là loại người gì chứ, cô ta nhất định sẽ bắt nạt những học sinh mới như Tư Cầm. Với lại hôm nay vào lớp, Tư Cầm đã không để lại chút ấn tượng nào với lớp cả. Vậy nên có lẽ rất nhiều người không ưa cô rồi.
Tư Cầm nhìn Lục Mạn ba giây rồi cúi xuống ăn tiếp, mặc kệ cô ta thế nào. Lục Mạn lần đầu thấy có người dám thái độ với mình thì lập tức tức giận. Cô ta cầm chai nước đổ xuống thức ăn của Tư Cầm:
\- Ăn đi, cho mày ăn này!
Tiếng Lục Mạn ném chai nước vang lên thu hút bao sự chú ý của mọi người đang ăn. Nhưng cũng chẳng ai nói gì bới Lục Mạn là ai chứ \- là thiên kim tiểu thư của Lục gia. Ai mà dám động vào cô ta chứ.
Rồi mọi người cũng làm ngơ đi coi như không nhìn thấy gì. Chỉ có Mễ An vẫn tiếp tục theo dõi cử chỉ của Tư Cầm, cô thật sự rất lo lắng cho người bạn mới này.
Tư Cầm nhìn đĩa thức ăn bị ngập nước, cô không nói gì lập tức đứng dậy bước đi thì bị Lục Mạn ngáng chân lại.
Tư Cầm bị ngã nhào xuống đất, cả đĩa thức ăn ngậm nước cũng theo đó mà văng tung tóe ra dính vào bộ đồng phục mới của cô. Lục Mạn nhìn bộ dạng của cô mà cười đắc ý.
Tư Cầm giơ tay phủi phủi bộ đồng phục mới bị bẩn, cô từ từ đứng dậy nhìn Lục Mạn. Cất giọng lãnh đạm:
\- Cậu chán sống rồi sao?
Lục Mạn cười phá lên, dường như đây là lần đầu cô ta nghe thấy câu chuyện buồn cười thế này. Ai mà dám dọa nạt Lục Mạn chứ? Tư Cầm này là người đầu tiên đó.
\- Chỉ với mình mày mà cũng đòi chống lại tao ư? Tao nói cho mày biết, tốt nhất mày nên ngoan ngoãn nghe lời đi...
\- Nếu không thì sao?
Tư Cầm liếm liếm môi khô của mình, cô lạnh lùng nhìn Lục Mạn mà cất giọng. Cô lại muốn xem xem kẻ nào động được vào một sợi tóc của cô đó.
Mễ An đứng ngoài cuộc, cô vẫn lo lắng nhìn Tư Cầm. Kiểu này chắc sắp đánh nhau rồi đây:
\- Không được, mình phải ngăn nó lại.
Thú thật Mễ An cô là người rất hay lo chuyện bao đồng. Bản thân cô cũng từng bị bắt nạt, đương nhiên cô hiểu được bị bắt nạt khổ sở thế nào.
Huống hồ Tư Cầm mới đến đã lập tức bị Lục Mạn làm khó rồi. Suy nghĩ một lúc, Mễ An không chút do dự chạy đến chỗ Tư Cầm hét lớn:
\- Thầy giáo đến rồi kìa!
Lục Mạn nghe thấy thầy giáo đến thì hồn bay khiếp vía lập tức bỏ đi. Trước khi đi còn không quên cảnh cáo Mễ An:
\- Mễ An, mày đừng có mà lo chuyện bao đồng. Tư Cầm, mày đợi đấy cho tao!
Tư Cầm không chút cảm xúc nhìn đám người Lục Mạn xa dần. Cô định bỏ đi thì bị Mễ An kéo lại.
Mễ An cầm giấy ăn lau lau bộ đồng phục trên người Tư Cầm rồi vui vẻ nói:
\- Cậu không sao chứ?
Tư Cầm nhíu mày nhìn Mễ An, sao đó cũng mặc kệ để cô lau đồng phục của mình. Một lát sau lại nghe thấy giọng nói Mễ An đầy tiếc nuối:
\- Mình lau mãi mà không sạch, nó bị bẩm hết rồi!
Tư Cầm có chút buồn cười, cô gỡ tay Mễ An ra và cầm điện thoại mình lên.
\- Không cần lau nữa, tôi kêu người mang bộ khác đến!
\- Ừm!
Mễ An vui vẻ gật đầu, lần đầu tiên cô nghe thấy Tư Cầm mở miệng với mình đương nhiên rất vui.
Tư Cầm hơi cười cười rồi ấn ấn điện thoại. Điện thoại lập tức kết nối, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói quen thuộc:
\- Đang bận!
\- Anh, mang cho em một bộ đồng phục mới đi!
Tư Cầm lãnh đạm nói, mặc kệ đầu dây bên kia đang cau có thế nào.
Lăng Thượng Hàn nghe em mình sai khiến, bất giác nhíu mày khó chịu:
\- Đây là thái độ gì?
Lăng Thượng Hàn biết nhất định đã có chuyện không hay xảy ra với Tư Cầm, nhưng hắn không vội hỏi. Hắn biết Tư Cầm sẽ không dễ bị bắt nạt, không yếu đuối như ai đó!
\- Em cho anh 10 phút thôi đó, sắp vào lớp rồi.
Tư Cầm là người đầu tiên cũng là người duy nhất sai khiến được Lăng Thượng Hàn làm việc gì đó, ngoại trừ Mễ An cô. Ai bảo Tư Cầm là đứa em họ mà hắn chiều chuộng nhất chứ?
Đứa em họ này tính cách rất hợp Lăng Thượng Hàn, khi không cần đến thì lạnh lùng, còn khi cần đến thì nhất quyết làm phiền cho bằng được. Mấy năm nay sống ở Italy Tư Cầm cũng thay đổi rất nhiều, có thể tương lai sẽ là nữ chủ nhân hắc đạo.
\- Anh biết rồi, em đợi đó.