\#34
\- Mễ An, anh nhớ em!
Lăng Thượng Hàn ôm Mễ An thật chặt, dường như hắn rất sợ buông tay sẽ mất cô vậy. Tuy chỉ là giấc mơ thôi, nhưng Lăng Thượng Hàn lại có cảm giác chân thật mãnh liệt. Rốt cuộc trước khi xảy ra tai nạn 13 trước, hắn đã quên những gì chứ?
Sớm muộn gì Lăng Thượng Hàn cũng điều tra ra thôi, bây giờ người trong lòng mình là Mễ An. Hắn nhất định sẽ không bỏ lỡ cô nữa đâu.
Mễ An ngây người trước câu nói của Lăng Thượng Hàn, hắn ta nói nhớ cô ư? Cô không nghe nhầm đấy chứ?
\- Anh... Thượng Hàn!
Mễ An nhẹ nhàng gọi tên Lăng Thượng Hàn, giống như gió thoảng trong đêm vậy. Lăng Thượng Hàn dường như bị quyến rũ bởi giọng nói mê người ấy. Hắn buông cô ra rồi lập tức chuẩn xác cúi xuống mà hôn.
Mễ An đột ngột nhận nụ hôn của Lăng Thượng Hàn, cô bất ngờ. Nụ hôn này rất chân thực, giống với giấc mơ hôm trước cô mơ thấy. Lăng Thượng Hàn thật sự đang hôn cô ư?
Lăng Thượng Hàn thấy Mễ An không phản kháng, hắn liền nhẹ nhàng đẩy cô áp sát tường và tiếp tục hôn nhẹ lên đôi môi cô. Mễ An dường như bị hớp hồn bởi nụ hôn nhẹ nhàng, không hề có chút hung dữ nào như những lần trước.
Lăng Thượng Hàn nhè nhẹ mút đôi môi cô, hai đầu lưỡi quấn quýt dây dưa với nhau, nhưng sao càng hôn cô đầu óc hắn càng điên loạn thế này? Dường như chỉ hôn môi thôi không đủ, Lăng Thường Hàn nhanh chóng kéo dây váy ngủ của cô thấp xuống, không chút do dự mà cúi xuống ngậm lấy cổ trắng nõn của cô.
Đầu óc Mễ An trống rỗng, cô bây giờ không biết nên làm gì nữa. Cô chỉ mặc trên người chiếc váy ngủ mỏng manh, còn lại bên trong không hề có gì phòng ngự cả. Nhỡ Lăng Thượng Hàn muốn cô thì phải làm sao?
Mễ An đỏ mặt, cô vội vã đẩy Lăng Thượng Hàn ra. Cái miệng nhỏ của cô lắp bắp không nói được câu gì ra hồn cả:
\- Anh Thượng Hàn, em...em...
\- An An, còn bao lâu nữa em mới đủ 18 tuổi?
Lăng Thượng Hàn hơi khàn giọng, hắn cúi xuống ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang ửng hồng của cô. Mễ An thực sự rất đẹp.
Câu nói bất ngờ của Lăng Thượng Hàn khiến trái tim Mễ An hỗn loạn mà không ngừng đập loạn nhịp. Hắn hỏi tuổi của cô để làm gì chứ? Mễ An càng nghĩ càng đỏ mặt.
\- Em...còn 1 năm nữa!
Mễ An vừa dứt lời thì toàn thân nhanh chóng bị nhấc bổng lên. Lăng Thượng Hàn bế cô và từ từ đặt xuống chiếc giường lớn êm ái.
Cảm nhận được ga giường lạnh buốt, đầu óc Mễ An hỗn loạn điên cuồng. Cô ngại ngùng nhìn Lăng Thượng Hàn, nửa muốn cự tuyệt nhưng thật sự không nỡ.
Thân hình to lớn của Lăng Thượng Hàn đè lên cơ thể nhỏ bé của cô, hắn ghé sát vào tai cô nói nhỏ:
\- Bây giờ anh mặc kệ em đủ tuổi hay chưa, anh chỉ muốn em ngay bây giờ thôi. An An!
Lăng Thượng Hàn cắn nhẹ vành tai nhạy cảm của cô, dường như hai má của cô đã bắt đầu đỏ như quả cà chua rồi. Mễ An ngại ngùng chẳng dám nhìn thẳng vào ánh mắt nóng bỏng của Lăng Thượng Hàn, hai bàn tay nhỏ yếu ớt đẩy cơ thể hắn ra.
\- Em...em còn chưa chuẩn bị gì mà...
\- Yên tâm, anh đeo bao!
Vừa nãy trên đường về, Lăng Thượng Hàn đã ra lệnh cho trợ lí của mình mua sẵn hộp BCS để đề phòng. Quả nhiên là bây giờ cần dùng tới thật.
Mễ An không suy nghĩ được nhiều nữa, từng câu từng chữ mà Lăng Thượng Hàn nói quyến rũ cô vô cùng. Ngay lúc này chính bản thân cô cũng không thể chịu được cám dỗ nữa.
Mễ An ngại ngùng gật đầu một cái, có lẽ đêm nay sẽ trôi đi dài dài...
Lăng Thượng Hàn cong môi cười đẹp trai, hắn lại lần nữa cúi xuống hôn lấy bờ môi xinh đẹp của cô, từng bước từng bước tiến tới nơi ngực đẫy đà của cô.
Ngày hôm đó hắn đã rất khao khát muốn chỗ này, nhưng cuối cùng vẫn phải kiềm chế. Ai bảo lúc đó Mễ An ngủ ngon như vậy, hắn không nỡ đánh thức cô dậy.
Mễ An khẽ ướn người lên khi bị chạm vào phần nhạy cảm, cô nhíu mày. Lúc này cảm thấy thật ngứa ngáy khó chịu, y như lửa đốt vậy.
Cảm nhận được hơi thở của Lăng Thượng Hàn có chút khó nhọc, Mễ An càng ngày càng đỏ mặt hơn.
Lăng Thượng Hàn hôn lên ngực cô, nhẹ nhàng tiến xuống bụng eo thon thả của cô. Đi đến đâu váy ngủ cũng bị cởi đến đó. Ngoài váy ngủ để che thân ra, Mễ An bên trong chẳng có gì cả. Toàn bộ cảnh xuân đẹp đẽ thu vào tầm mắt Lăng Thượng Hàn.
Lăng Thượng Hàn mỉm cười đầy yêu nghiệt, miệng hắn thong thả nhả ra hai chữ khiến cô càng đỏ mặt thêm nữa:
\- Thật đẹp!
Mễ An cảm thấy thật xấu hổ, ngay lúc này đây cô chỉ muốn lập tức chui vào cái xó nào đó. Ánh mắt Lăng Thượng Hàn cứ nóng bỏng như vậy mà nhìn chằm chằm vào tơi tư mật của cô.
Hắn cầm tay cô lên, đưa cho cô miếng BCS rồi thản nhiên nói:
\- Em giúp anh đeo bao!
Mễ An lúc này ngoài từ xấu hổ ra thì không còn từ gì để tả luôn rồi. Cô cứ như bị thôi miên, nhẹ nhàng bò dậy mà bóc thứ đó. Thân thể vô cùng quyến rũ của cô lúc này không có một mảnh vải che cứ liên tục bị Lăng Thượng Hàn ngắm nhìn.
Đôi môi hắn cong lên một đường cong tuyệt mĩ, hắn hoàn toàn hài lòng với hành động của cô lúc này.