Học Trưởng Là Côn Đồ (Bản Mới)

Chương 9: Có anh là đủ rồi





\#9

Ngày hôm sau...

Đi học gần đến cổng trường, Mễ An đòi xuống xe trước vì cô sợ bị mấy bạn học bắt gặp. Năn nỉ mãi Lăng Thượng Hàn mới đồng ý cho cô xuống xe, với một điều kiện:

\- Hôn anh!

Mễ An không còn cách nào khác, còn tính toán với Lăng Thượng Hàn nữa thì châc muộn học mất. Dù gì hôn cũng đã hôn rồi, đâu phải nụ hôn đầu đâu. Thôi được, cô chấp nhận ghé vào môi hắn chạm nhẹ. Nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua cánh môi Lăng Thượng Hàn, là nụ hôn đầu tiên mà Mễ An chủ động.

Nụ hôn chỉ kéo dài chừng 2 giây thôi, Mễ An nhanh chóng chạy xuống xe. Lăng Thượng Hàn nhìn bóng dáng nhỏ của cô xa dần, ánh mắt dần trở nên phức tạp:

\- An An!

Tại lớp 10A7...

\- Cả lớp chú ý. Hôm nay cô có một việc muốn thông báo với các bạn, đó là lớp ta có một học sinh mới chuyển đến.

Là lớp của Mễ An có học sinh mới. Mấy bạn trong lớp cũng chẳng có hứng thú với mấy chuyện này nên ỉu xìu:


\- Chào các cậu, tớ là Lục Mạn, rất vui được học chung với các cậu.

Mễ An đang chống cằm suy nghĩ vu vơ thì nghe thấy giọng nói quen thuộc này, cô giật mình ngẩng đầu lên nhìn.

Đúng là Lục Mạn rồi, cô ta vừa giới thiệu vừa cười nhìn cả lớp. Sau đó ánh mắt của Lục Mạn dừng lại tại Mễ An cô. Lục Mạn nhếch môi cười mỉa mai nhìn cô một lúc, sau đó chậm rãi bước xuống bàn cô.

\- Cậu ơi, bên cạnh cậu còn chỗ trống. Tớ ngồi nhé!

Mễ An suy nghĩ một lúc rồi miễn cưỡng cười nhìn kẻ đã từng bắt nạt mình, đã từng khiến cô bị đuổi học.

\- Được chứ!

Lục Mạn cười khẩy rồi ngồi xuống bên cạnh Mễ An

Từ ngày mà Mễ An bị đuổi học ở trường cũ, thành tích học tập của Lục Mạn sa sút hẳn. Trước kia là nhờ Mễ An thi hộ rồi tráo bài thi cho Lục Mạn nên cô ta mới có thể đứng trong bảng xếp hạng được.

Đến lúc kiểm tra giữa kì, điểm của Lục Mạn còn không nổi 5 điểm. Ba cô ta tức giận ép cô ta chuyển trường. Không ngờ cô ta lại gặp Mễ An ở đây. Hừm, nhất định cô ta sẽ không để cho cô được sống yên ổn nữa.

Giờ ra chơi...

\- Mễ An, lại gặp cậu rồi.

Lục Mạn nhìn Mễ An, ánh mắt cô ta lộ rõ sự căm ghét. Nhưng ngoài miệng thì giả vờ như rất thân.

\- Tôi chẳng có gì để nói với cậu cả.

Mễ An chán ghét nhìn Lục Mạn rồi bước ra khỏi lớp. Giờ ra chơi tiết 2 kéo dài 15 phút lận, thế là cô lên sân thượng hóng gió.

Vốn dĩ định đến đây để yên tĩnh một mình thôi, nhưng mà Mễ An lại thấy có một nam sinh nữa đang ở đây. Nhìn cậu ta có vẻ cô độc, ngồi quay lưng nên cô không nhìn thấy mặt.

Mễ An định quay lưng bước về lớp thì nghe thấy tiếng cậu nam sinh đó đang nói chuyện điện thoại, giọng nói có vẻ tức giận:

\- Ba mẹ thích thì tự mà cưới cô ta, con không có hứng thú.

Cậu nam sinh kia nói xong rồi dập máy. Ơ, giọng nói này...là cái tên khùng hôm nọ đây mà. Lúc đó cậu ta khiến cô bị Lăng Thượng Hàn hiểu lầm, nên bây giờ cô phải tính sổ với cậu ta mới được.

\- Này cậu!


Mễ An bước đến đập đập vai Hàn Thương một cách thô lỗ, Hàn Thương quay sang nhìn cô. Ánh mắt cậu chuyển sang hứng thú:

\- Là cậu sao?

\- Tôi có chuyện cần nói rõ với cậu, cậu nói cậu là bạn trai tôi? Vậy tên cậu là gì tôi còn không biết, sao cậu có thể phát ngôn thiếu suy nghĩ như vậy?

Mễ An nghĩ đến hôm qua Lăng Thượng Hàn tức giận như nào, cô rất ấm ức. Thế là cô trút giận lên Hàn Thương.

\- Chuyện đó...sao hôm qua không phản bác, mà lại để hôm nay mới nói?

Hàn Thương cười cợt nhìn Mễ An đang tức giận, trong đầu cậu lại nảy ra ý nghĩ trêu cô một chút xem sao?

\- Đó là vì...

\- Thôi được rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với lời nói của cậu. Đành làm...bạn trai cậu vậy.

Hàn Thương nói vậy càng khiến Mễ An điên tiết. Cô bĩu môi:

\- Thôi khỏi, tôi không cần bạn trai như cậu.

Chuông vào lớp reo lên, Mễ An vội chạy về lớp, bỏ lại Hàn Thương một mình ngồi trên sân thượng, cậu ta vẫn còn cười được:

\- Thú vị!

...

Vừa vào lớp thì biết bao ánh mắt nhìn Mễ An chằm chằm, một nữ sinh nói to:

\- Chỉ còn cặp bạn Mễ An chưa lục soát thôi!

Nói rồi cô ta đi tới bàn Mễ An đổ cặp sách Mễ An ra.

Cô còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì nữ sinh đó lại nói to:

\- Lục Mạn, ví cậu màu tím phải không?

Cả lớp thấy chiếc ví mà nữ sinh đó giơ lên lập tức xì xào bàn tán. Lục Mạn đáng thương "vô tội" mới lên tiếng:


\- Đúng rồi. Sao ví của tớ lại trong cặp bạn Mễ An vậy.

Câu nói này là đang cố tình đổ lỗi cho Mễ An đây mà. Mễ An nhìn chiếc ví rồi cố giải thích:

\- Tớ không có lấy ví bạn ấy.

\- Cậu không lấy? Cậu không lấy sao ví lại trong cặp cậu?

Một bạn nói có vẻ có lí, nhiều bạn khác cũng nhao nhao theo:

\- Cậu ngồi cùng bạn Lục Mạn, là người khả nghi nhất.

\- Đúng rồi đó, chắc chắn bạn Mễ An lấy.

Mễ An còn chưa kịp nói gì thêm thì Lục Mạn đã đứng dậy ngăn mọi người lại:

\- Thôi các cậu, tớ nghĩ bạn Lam có gì đó khó khăn mới phải bất đắc dĩ trộm ví tớ thôi. Bạn Lam đáng thương lắm, bạn ý là cô nhi. Các cậu thông cảm cho bạn Lam nha.

Lục Mạn cố tình nói như vậy, cô ta liếc nhìn Mễ An đang đứng bất động, nở nụ cười mỉa mai.

Cả lớp nghe vậy lại càng bàn tán nhiều hơn:

\- Thảo nào lại đi trộm cắp như vậy.

\- Đúng là cái loại không có bố mẹ.

Mễ An muốn nói nhưng chẳng thể nói gì, cô đành im lặng vậy. Lẵng lẽ bước về chỗ ngồi, bỏ ngoài tai mấy câu nói ác ý đó.

"Mình không có bố mẹ, mình có đại ca là đủ rồi!"





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.