Ngày thứ tư đi dạy học, Lâm Dật cảm giác được rõ ràng không khí trong lớp có điểm bất đồng.
Hai ngày đầu chỉ là mấy trò trêu chọc nhỏ với nói giỡn giống như trò đùa dai, hai ngày sau, các học sinh tấn công dồn dập hơn rất nhiều, thậm chí còn mang chút địch ý, cái gọi là trò đùa dai bây giờ trở nên hết sức căng thẳng.
Dù sao mệnh lệnh của Lương Thiên Dục cũng không ai dám bỏ ngoài tai.
Tuy rằng Lương Thiên Dục bình thường tỏ ra bộ dạng không chút để ý nhưng chỉ cần có người chọc tới y nhất định sẽ chết rất thảm.
Năm trước có một đứa bé tự cho là mình đủ tư chất đi làm trái mệnh lệnh của Lương Thiên Dục, trộm mật báo giáo viên, kết quả người kia 1 tháng sau còn không thấy đi học. Nghe nói hắn uống rượu rồi nghiện, còn trộm tiền đi pub, bị cảnh sát bắt được rồi bị buộc thôi học. Nhưng đứa bé đó từ nhỏ được nuôi dưỡng rất tốt, một ngày tan học trừ bỏ thư viện ra chỉ biết tới trường luyện thi, làm sao có thể đột nhiên làm ra loại sự tình này… Cho nên đáp án chỉ có một.
Dội nước bẩn cùng chăng dây làm vấp ngã giáo viên chỉ là mấy màn xiếc nhỏ, các học sinh bắt đầu ở trong lớp học quang minh chính đại đánh bài, có khi đi học còn cố ý khóa cửa không cho Lâm Dật vào trong, còn có khi là cả lớp đồng loạt rủ nhau biến mất. Đến một lần Lâm Dật nhịn không được nói mấy lời dạy bảo liền có vài nam sinh hùng hổ nhảy từ bàn học lên bục giảng đòi đánh người.
Nhiều lần Lâm Dật tự bảo mình phải nhẫn nhịn, dù gì công việc này cũng không dễ gì mới có được, nếu từ chức thì ở nhà, ba muội muội so với mình nhỏ tuổi hơn rất nhiều đều đang đi học, học phí của chúng tính sao đây?
Cầm trên tay bản tư liệu học sinh mà thầy giáo lớp bên cạnh trộm đưa cho, bên trên rõ ràng là ảnh chụp của Lương Thiên Dục.
Lương Thiên Dục, lão đại của lớp G, cũng chính là kẻ cầm đầu tất cả sự tình… Xem ra phải cùng y nói chuyện rồi.
“Cốc…cốc…”.Lễ phép gõ cửa hai cái, Lương Thiên Dục một giây sau liền cảm thấy đây là hành động thừa thãi. Y đẩy cửa bước vào văn phòng của Lâm Dật, vừa vào đã thấy hắn ngồi buồn rầu bên bàn làm việc.
“Lão sư, ngươi tìm ta?” Y hỏi, bất quá Lương Thiên Dục không phải đồ đần, chỉ nghe thấy lão sư gọi mình đến văn phòng cũng đã biết là vì cái việc gì.
Bất quá cũng đúng lúc. . . Trong đầu y vừa vặn có một cái kế hoạch hoàn mĩ.
“Ân. . .” Lâm Dật mấp máy môi, nghĩ đến nên nói sao với y, cuối cùng vẫn là quyết định đi thẳng vào vấn đề, “Học sinh Lương Thiên Dục, thầy có phải hay không chọc giận làm các ngươi không vui. . . Cho nên tất cả mọi người không nghĩ đi học?” Hắn dừng một chút, “Nếu là việc ta làm được… các ngươi có thể nói với ta không?”
Nghe vậy, Lương Thiên Dục ngẩn ra, cảm thấy lão sư này có phải hay không ý nghĩ có vấn đề. . . Đối mặt một đám học sinh xấu, còn cảm thấy được là mình sai?
“Việc ngươi làm được? Đương nhiên có” Lương Thiên Dục đút hai tay vào túi quần, không thèm quan tâm nhún nhún vai, “Chỉ cần… ngươi rời khỏi trường học này là được.”
“Không thể!” Lâm Dật không hề nghĩ ngợi liền theo bản năng cự tuyệt, lời ra khỏi miệng mới giật mình thầm kêu thảm.
Quả nhiên, sắc mặt Lương Thiên Dục nháy mắt đen hơn phân nửa.
“A. . . Ngươi đối với ta nói không thể?” Lão sư này, không khỏi cũng quá lớn mật đi. Y rướn người lên, một tay chế trụ cằm của Lâm Dật, “Ngươi không sợ ta đem ngươi đá ra khỏi trường học này sao? Hoặc là…làm cho ngươi không thể đảm đương nổi vị trí giáo viên này nữa?”
Lâm Dật bị uy hiếp, sợ tới mức cả người cương cứng nhưng vẫn cố gắng chống đỡ đứng dậy, thẳng tắp nhìn vào Lương Thiên Dục, “Tuy vậy, ta vẫn không thể rời khỏi đây.”
Lương Thiên Dục khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra tươi cười tuyệt mĩ lại tràn đầy sát khí làm cho người ta phải nín thở.
“Tốt lắm, nếu ngươi đã muốn thế, ngày mai tan học đến kho hàng phía sau trường…Chúng ta có phần đại lễ muốn tặng cho ngươi.” Y khinh miệt cười một tiếng, buông cằm Lâm Dật ra.
Quay người đi đến gần cửa, y dừng lại, quay lưng về phía Lâm Dật để lại một câu: “Nếu ngươi có thể chống đỡ đến cùng…bọn ta sẽ thừa nhận ngươi”.