Ngày đó Lương Thiên Dục cùng Lâm Dật trắng trợn ở ngay bữa tiệc đính hôn thông báo rồi bỏ trốn ngay lập tức bị phóng viên các báo đưa tin, khá may bởi vì phóng viên không được phép tiến vào hội trường, ảnh chụp từ xa có chút mơ hồ nên Lâm Dật không bị lộ mặt.
Bất quá tin tức đám hỏi của Long Đức và Hoa Dục tập đoàn bất thành trở thành tin nóng trên đầu trang nhất các mặt báo, ồn ào suốt một tuần lễ. Lương Thắng Viễn phái rất đông người đi tìm Lương Thiên Dục cùng Lâm Dật, thậm chí còn lợi dụng quyền lực kéo cảnh sát địa phương vào cuộc, từ bắc đến nam, từ nam ra bắc, mọi chỗ hai người có thể tới đều tìm qua, thiếu điều đào tung ba thước đất mà cũng không thấy tăm hơi. Lương Thắng Viễn dù có thế nào cũng không thể nghĩ tới, bọn hắn không đi thuê nhà nghỉ hay khách sạn, mà là thoải thoải mái mái ở trong tư gia của Ngô Dịch Khải.
“Lão sư ― thân ái bảo bối lão sư ― ta tới đây ―”
Sáng sớm, Lương Thiên Dục cùng Lâm Dật lại chơi trò đuổi bắt, chỉ là một người thì thần tình hạnh phúc cùng sắc phôi, một người lại một bộ như gặp quỷ, kinh hách chạy trối chết. Từ khi bắt đầu kì tập huấn giáo viên đến giờ, Lương Thiên Dục nhịn suốt hơn một tháng, không hảo hảo phát tiết làm sao được chứ? Bất quá Lâm Dật là người từng trải, phi thường có bản năng cầu sinh, biết không thể để bị tên *** ma Lương Thiên Dục đang sắc dục đầy đầu này bắt được, bằng không sẽ không chỉ đơn giản là một, hai ngày không thể xuống giường đâu!
Huống chi… bọn hắn còn đang ở nhờ nhà người ta a!
Lâm Dật bất đắc dĩ thở dài, Lương Thiên Dục lại giống như không có phát hiện ra sự thật này, hoặc căn bản là y vốn không quan tâm, bất quá Lâm Dật cũng không có da mặt mỏng như vậy, chỉ là vào ngày trốn khỏi lễ đính hôn, Lương Thiên Dục hung hăng đem hắn thao đến giữa trưa, làm Ngô Dịch Khải vẻ mặt mập mờ, còn vỗ tay hoan nghênh Lương Thiên Dục khen “Ngươi quả nhiên là nam nhân!”, mặt Lâm Dật lúc đó chỉ còn kém quả cà chua chín mà thôi.
Bọn hắn cứ trốn như vậy, đã qua một tuần lễ.
Phụ thân của Lương Thiên Dục đúng là không nuốt nổi cục tức này, bọn hắn bây giờ mà ló mặt ra kiểu gì cũng bị biến thành cá mực khô cho người ta xé, cho nên Lâm Dật hiện tại có thể coi là người thất nghiệp. Bất quá may mắn là tiền lương giảng dạy tại trung học Hoa Dục trong một năm cũng còn đủ cho hắn dùng một thời gian, đợi qua cơn phong ba bão táp này lại đi tìm việc làm cũng không muộn.
So sánh ra thì Lương Thiên Dục còn đáng thương hơn, Lương Thắng Viễn phong tỏa toàn bộ tài khoản ngân hàng của y, muốn ép Lương Thiên Dục sống không nổi phải buông tha trở về nhà, chính là Lương Thắng Viễn không biết nhà Ngô Dịch Khải cũng không thiếu tiền, bạn tốt gặp nạn có thể nào không giúp?
Mỗi một ngày trôi qua, Lương Thắng Viễn tâm tình càng thêm nóng nảy, bên Long Đức tập đoàn coi như việc nhỏ, nhìn cháu gái bảo bối thật sự buông tha, Vưu Minh Long cũng tỏ rõ không muốn tiếp tục truy cứu, nhưng bên truyền thông lại làm rùm beng lên, scandal lần đó làm cổ phiếu của Hoa Dục tập đoàn rớt giá không phanh, nếu không cấp cho mọi người một câu trả lời thật tốt, chỉ sợ mọi chuyện càng thêm nghiêm trọng.
Bọn người dưới tay đều là phế vật! Chỉ có hai người cũng tìm không thấy! Nhưng ông không biết người phụ trách truy tìm, Lương Thiên Hoa, lại đem hết khả năng để cho thuộc hạ tìm sai khu vực.
Chỉ là như vậy có thể duy trì được bao lâu đây? Hoa Dục tập đoàn quyền lực to lớn, Lương Thiên Dục cùng Lâm lão sư sớm muộn gì cũng sẽ bị tìm ra!
Gã… đến tột cùng có thể làm gì đây?
Lương Thiên Hoa chọn buông tay, chỉ hy vọng hai người họ có thể hảo hảo ở cùng nhau.
Vì hạnh phúc của bọn họ… coi như bỏ qua chính mình cũng không sao.
“Phụ thân…” Lặng im một lát, Lương Thiên Hoa mở miệng, “Nếu để cho con thay thế Lương Thiên Dục…”
Tuy rằng diễn cảm của Lương Thắng Viễn thay đổi không quá lớn, nhưng hơi hơi kinh ngạc nhìn nhi tử của mình.
****************
Lương Thiên Dục cùng Lâm Dật mấy ngày này hoàn toàn không dám xuất môn, chỉ sợ bị Lương Thắng Viễn tìm được, cho nên ở nhà trừ bỏ ân ái chính là đùa giỡn thân thiết, làm Ngô Dịch Khải nhìn thấy mà da gà rụng đầy đất.
“Dục thiếu gia, ngươi đến bao giờ mới có thể về nhà a?” Ngô Dịch Khải không cam lòng rúc vào trên ghế salon, ngữ khí yếu ớt như sắp chết. Không có biện pháp, Ngô Dịch Khải dọn ra ngoài ở một mình, đương nhiên chỉ mua căn hộ có một phòng ngủ, Lương Thiên Dục người này lại cướp đi căn phòng duy nhất của hắn, hại hắn muốn hâm nóng tình cảm với bảo bối quản gia cũng không được.
“Chỉ ở nhờ một chút cũng dài dòng như vậy, ngươi thật là…” Lương Thiên Dục cằn nhằn, rồi mới thực không khách khí cắn miếng hoa quả Lâm Dật truyền đến, còn há miệng uy trở về cho hắn. Lâm Dật khẽ đánh y một cái, dung ánh mắt ý bảo còn có người bên cạnh. Ngô Dịch Khải trở mình mắt trợn trắng, cầm lấy điều khiển, cô độc một mình, bĩu môi ngồi bên cạnh xem TV.
Muốn làm cái gì… còn ra vẻ ngại người ngoài….đây là nhà của hắn nha…
Nhàm chán chuyển tới chuyển lui mấy kênh TV, thế nhưng lại nhìn thấy một tin tức ngoài ý muốn, vừa nhìn thấy rõ ràng đầu đề thì Ngô Dịch Khải sợ tới mức vội vàng gọi Lương Thiên Dục cùng Lâm Dật quay lại.
“Muốn làm cái gì… Bọn ta đang…” Lương Thiên Dục bất mãn oán hận một tiếng, nhưng vừa nhìn thấy hình ảnh trên TV thì cũng ngây người.
Phóng viên quay tại hiện trường nước miếng tung bay, như là bị không khí náo nhiệt cuốn hút, so với ai khác cũng hưng phấn hơn.
“Hôn lễ kinh điển của thế kỉ lại tái hiện! Buổi trưa hôm qua, tại khách sạn Hưng Thành, Long Đức tập đoàn cùng tập đoàn Hoa Dục tái kết thông gia, quy mô vô cùng long trọng! Không khí vui mừng giúp cho tình hình xấu của Hoa Dục tập đoàn mấy ngày qua hoàn toàn biến mất…” Người xuất hiện trên bản tin Lương Thiên Dục cùng Lâm Dật đều biết, cảnh tượng xuất hiện cũng vạn phần quen mắt…
Đúng vậy, cô dâu chú rể mặc âu phục cùng váy cưới màu trắng chính là Lương Thiên Hoa cùng Josi.
Đây là chuyện gì?!
“Không thể nào…” Lương Thiên Dục kinh ngạc che miệng, khó có thể tin ngây người một lát rồi mới hừ mũi, bất mãn quay mặt sang một bên, trong giọng nói mang chút tức giận, không cam lòng… cùng khó chịu, “Tên này thật giảo hoạt… Muốn ta thiếu hắn một phần nhân tình…”
Còn khẩu thị tâm phi… Lâm Dật buồn cười nhìn y, rõ ràng là đã cảm động như vậy…
Vừa nghĩ tới Lương Thiên Hoa, Lâm Dật hốc mắt cay cay, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đặt tay lên ngực, yên lặng nói tiếng…. Cảm ơn…
Thật tốt, bọn hắn còn có thể được nhiều người chúc phúc như vậy.
Nhưng Lâm Dật giảo hoạt nháy mắt mấy cái, tươi cười đặc biệt sáng ngời, hắn thật ra lại rất rõ ràng, bọn hắn cũng không phải nguyên nhân duy nhất để Lương Thiên Hoa cùng Josi kết hôn. Tuy rằng đương sự có thể còn chưa nhận ra, nhưng hạnh phúc thuộc về bọn họ… cũng đã gõ cửa rồi!
A, mùa xuân năm nay tới thực sớm a!
********************
“Uy, lão sư, có nhớ hôm nay là ngày gì không?” Ôm thân mình thơm ngát của người yêu, nồng đậm tình ý nảy lên trong lòng, Lương Thiên Dục tựa cằm lên vai Lâm Dật, một tay không khách khí thăm dò vào trong đũng quần Lâm Dật.
“Thật là… Ta làm sao quên được chứ…” Không có bẽn lẽn như thường ngày, Lâm Dật đè lại tay Lương Thiên Dục giữa hai chân mình nhiệt tình vuốt ve, quay mặt lại, chóp mũi cao thẳng của Lương Thiên Dục chạm vào đỉnh đầu hắn, khuôn mặt anh tuấn đến làm người phun máu mũi nháy mắt phóng đại trước mắt. Ánh mắt thâm tình nóng cháy soi mói hai gò má nóng bừng của lâm dật, bộ dáng ngượng ngùng biểu hiện hết ra trước mặt lương thiên dục.
Ngày mười bốn tháng hai, lễ tình nhân.
Lương Thiên Dục vừa lòng gật đầu, Lâm Dật thì gấp gáp cởi ra quần áo của hai người, thẳng đến khi không còn thứ gì ngăn trở nhiệt độ cơ thể của cả hai.
“Dục… tiến vào… mau tiến vào… ta nhớ ngươi…” Lâm Dật xụi lơ trong lòng Lương Thiên Dục, hai tay mềm mại ôm lấy gáy Lương Thiên Dục, hậu huyệt bị dục vọng tra tấn ma xát phân thân cực đại của y.
“Đừng nóng vội, đừng nóng vội… Còn chưa tặng quà lễ tình nhân cho ngươi mà!” Từ sau lưng không ngừng khuấy động phân thân ngẩng cao của Lâm Dật, Lương Thiên Dục tươi cười sáng lạn mang vài phần tà khí, chỉ tiếc Lâm Dật đang đắm chìm trong biển dục vọng không chú ý tới.
Lương Thiên Dục từ trong đống quần áo tán lạc lấy ra hai cái tiểu hoàn, làm bằng bạch kim, thoạt nhìn không khác cái nhẫn là bao nhưng kích thước lớn hơn, nhanh như chớp đem nó luồn vào gốc phân thân của Lâm Dật, rắc một tiếng, chờ Lâm Dật phản ứng lại thì đã không kịp.
“Thiên A! Lương Thiên Dục, ngươi lại làm cái gì?” Lâm Dật kêu lên sợ hãi, nhưng gò má đỏ bừng vì dục vọng vẫn vạn phần ngon miệng.
Lại? Lương Thiên Dục nhíu mày, giống như y thường xuyên làm chuyện xấu lắm vậy… Ai da, bất quá đó là sự thật.
“Này muốn hay không thì ngươi cũng phải chịu!” Lương Thiên Dục vui sướng khi người gặp họa nói, còn ở một bên lắc lắc phân thân Lâm Dật thị uy, đem cái vòng còn lại đeo lên phân thân của mình, trên vòng bạch kim có khắc tên của hai người, gắt gao đan xen, như lớn tiếng đối toàn thế giới công khai tuyên bố, “Ngươi đời này chỉ có thể là của ta!”
“Uy ngươi thật bá đạo!” Lâm Dật tức giận đấm lên ngực y, Lương Thiên Dục đè lại tay hắn, ở ngón giữa ôn nhu hạ xuống một nụ hôn thâm tình.
“Ngươi không phải cũng thích ta như vậy sao?” Lương Thiên Dục dương dương tự đắc hất cằm, Lâm Dật đối với cái tự tin vô sỉ kia hoàn toàn bất lực… Y quá hiểu hắn…
“Hừ, không thích… mới là lạ!” Lâm Dật bất thình lình hướng môi Lương Thiên Dục hôn lên, đáng tiếc lập tức bị Lương Thiên Dục đoạt lại quyền chủ động, đẩy ngã xuống giường ăn không chừa một cái xương.
Ngươi xem ngươi xem, ngay cả ai chủ động cũng muốn tranh, thật là…
Bất quá hiện tại hắn cũng không có nhàn rỗi nghĩ nhiều như vậy, bằng không Lương Thiên Dục, tên tiểu tử này lại nói hắn không chuyên tâm, rồi lại viện cớ khi dễ hắn!
Uy, tiểu tử, ta chính là lão sư! Tôn kính một chút!
Ngô, lời này nói cũng không sai, bởi vì không lâu sau hắn nhận được danh sách tuyển chọn đặc biệt của Bộ giáo dục, tuy rằng khi đó không kịp tới tham gia buổi xét duyệt cuối cùng, nhưng Bộ giáo dục xem xét biểu hiện tốt đẹp của hắn trong suốt một tháng, quyết định cho hắn một lần nữa tham gia kì thực tập mùa hè để lấy điểm.
Lương Thắng Viễn kì thực cũng âm thầm hỗ trợ một phen, xem như một khẳng định nho nhỏ đối với hai người.
Chuyện này làm Lương Thiên Dục liều mạng ôn thi vào trường đại học Lâm Dật giảng dạy. Cho xin đi! Trường đại học hạng nhất cũng không dễ vào đâu nha! Bất quá không nghĩ tới Lương Thiên Dục thông minh như vậy, sống chết cày bài, rốt cuộc cũng trúng tuyển.
Rồi mới hắn thành giáo sư đại học, Lương Thiên Dục thành sinh viên, tiếp tục mối quan hệ nguy hiểm giáo viên học sinh.
Sách, thật là, Lương Thiên Dục quả nhiên là ác mộng lớn nhất cuộc đời này của hắn! Đã rơi vào liền không thể thoát ra!
Nhưng ít ra mỗi một ngày vượt qua cùng y cũng đều hy vọng chỉ thuộc về ác mộng ngọt ngào của nhau, có thể bên nhau thẳng đến vĩnh viễn, vĩnh viễn!