Học Viện Ác Mộng

Chương 8



Quan hệ của Lâm Dật và Lương Thiên Dục cuối cùng cũng phát triển theo hướng tốt đẹp hơn.

Tuy rằng vẫn bị Lương Thiên Dục hấp ta hấp tấp làm cho sợ hãi kêu liên tục, nhưng hắn không hề có ý tránh y, ngược lại còn mặc kệ cho y giống như con sên bám dính bên cạnh mình.

Nói tốt thì tốt nhưng điều này so với suy nghĩ của Lương Thiên Dục đúng là một trời một vực.

Hai người không phải là cùng ăn cơm nói chuyện phiếm thì là ngẫu nhiên gặp trên đường tới lớp, y sẽ giúp hắn mang tài liệu, không hề giống như bằng hữu mà giống như phu khuân vác, quan hệ hoàn toàn thanh thuần.

Nhưng mỗi lần nhìn thấy Lâm Dật, kia sơ mi trắng cà vạt ôm lấy đường nét cơ thể như ẩn như hiện làm Lương Thiên Dục nhớ tới ngày đó hắn nằm dưới thân mình, bộ dáng thẹn thùng rên rỉ, khêu gợi làm cho người ta nhịn không được muốn làm điều xằng bậy.

Một mặt dục vọng bừng bừng của tuổi trẻ giục y đạp thành đổ lũy xông tới, mặt khác lí trí lại bắt y phải nhẫn nhịn để tránh xúc phạm tới Lâm Dật. Trong ngoài dày vò khổ sở không thể tả, thậm chí vài ngày không thể ngủ yên.

“Dục, mấy ngày nay xảy ra chuyện gì? Lần đầu tiên thấy ngươi mắt có quầng thâm nha!” Tiết học buổi sáng, Ngô Dịch Khải xoay người, nháy mắt mấy cái, lấy tay che nửa miệng nhỏ giọng nói. “Sẽ không phải là túng dục quá độ đi?”

Túng dục quá độ? Ai, y tình nguyện bị túng dục quá độ ép khô chứ không muốn bị cấm dục quá độ thống khổ mà chết a!

“Muốn làm cái gì? Đã mấy tuần rồi mà còn chưa thu phục được tiểu thỏ lão sư đó? Không giống ngươi chút nào!”

“Không có biện pháp a, ” Lương Thiên Dục lắc đầu, “Tuy rằng con thỏ răng cửa cắn không đau, nhưng luôn dùng nước mắt tấn công, ta cuối cùng vẫn là lực bất tòng tâm…”

“Ha ha, ” Ngô Dịch Khải thực không khách khí lớn tiếng giễu cợt, “Đại thiếu gia phong lưu như ngươi cũng có ngày đá trúng thiết bản, không, là đụng phải một cái túi nước mắt, thật là cười chết ta! Ha ha!”

“Lại đây, để ta giúp đỡ ngươi”, nói rồi, hắn từ trong ba lô lấy ra một cái đĩa không có bìa giao vào tay Lương Thiên Dục, vẻ mặt thần bí kề vào tai y nói nhỏ, không biết nói cái gì cuối cùng Lương Thiên Dục gật đầu mỉm cười hài lòng.

“Oa… Ngô Dịch Khải, sao ngươi lại thông minh như vậy? Đa tạ, tiểu tử”

“Ai, đây cũng không phải là cho không ngươi đâu! Ta còn có điều kiện!”

“Gì? Xin lắng tai nghe!” Lương Thiên Dục nhíu mày.

“Đem con cừu nhỏ quản gia nhà ngươi cho ta” Ngô Dịch Khải cười híp mắt, lộ ra răng nanh đáng yêu.

Đang cầm chai nước khoáng uống, nghe đến một câu kia, Lương Thiên Dục khiếp sợ đến mức phun hết nước trong miệng ra, không thể tin nhìn Ngô Dịch Khải.

Cái gì? Băng sơn quản gia ba mươi tuổi nhà y từ bao giờ có dính dáng với Ngô Dịch Khải vậy?

Mỗi lần Ngô Dịch Khải đến nhà y đều cùng quản gia cãi nhau, quản gia mặt đã lạnh đến nỗi Lương Thiên Dục không dám để Ngô Dịch Khải xằng bậy đến nhà hắn nữa, còn tưởng là hai người đó nhìn thấy nhau là ghét, lại không nghĩ đến họ là như thế nào thân nhau.



Sờ sờ cằm, Lương Thiên Dục lắc đầu, “Không thể cho ngươi, nhưng có thể cho ngươi mượn một tháng.”

“Hi. . . Cũng tốt.” Ngô Dịch Khải lập tức gật đầu đáp ứng.

Thấy Ngô Dịch Khải vui vẻ ngâm ca, ngay cả kẻ luôn mặc kệ mọi việc như Lương Thiên Dục cũng không khỏi vì quản gia mà lo lắng. Ai, nguyện Chúa phù hộ hắn, Amen!

Còn Ngô Dịch Khải cùng quản gia đại thúc rốt cuộc là cái quan hệ gì lại là chuyện cũ người xưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.