– Cảm ơn cậu, đã cho tớ biết thế nào là hạnh phúc. Sống tốt nhé, cho cả phần của tớ… Tạm biệt cậu, Tiểu Ngư…
– Không được!!!!!!
Bừng tỉnh khỏi giấc mộng, Song Ngư mở mắt nhìn xung quanh. Đập vào
mắt cậu bé là một mảng màu trắng nhẹ. Chớp mắt một cái, Song Ngư dường
như cảm nhận được sự ẩm ướt nơi khoé mắt.
Lúc này cậu bé mới để ý, ghim lên cơ thể đầy thương tích của cậu là
rất nhiều những dây chuyền nối với những cái máy y tế. Cơ thể Song Ngư
đau nhức, ê ẩm khắp người. Cậu thậm chí không thể nhúc nhích nổi.
Có tiếng mở cửa. Song Ngư theo phản xạ lập tức quay đầu sang xem thử. Đôi mắt bình thản đến lạ.
Thiên Yết không ngạc nhiên cho lắm khi thấy cậu bạn thân đã tỉnh lại. Đứng ngây ở cửa vào một lúc, cậu bé bước vào trong. Kéo ghế ngồi cạnh
giường Song Ngư, Thiên Yết khẽ hỏi.
– Sao rồi?
– Tao… chưa chết sao…?
– Mày đã hôn mê gần một tuần rồi đấy. Dư chấn từ vụ nổ ảnh hưởng đến
mày rất nhiều. Không chỉ rất nhiều vết thương ngoài da, cả bên trong
cũng bị tổn thương. Vụ tai nạn cộng thêm vụ nổ khiến tay phải và chân
trái của mày bị gãy. Sẽ mất một thời gian để hồi phục hoàn toàn.
Đôi mắt màu cafe mở to đầy kinh hãi. Vậy là, chuyện đó không phải mơ? Cậu bé đã hi vọng, tất cả chỉ là một cơn ác mộng. Khoan! Nếu vậy, Tử
Nhi và mẹ Linh…
Dường như đoán được ý nghĩ đó, Thiên Yết toan lên tiếng. Nhưng đôi
môi cứ mấp máy mãi không biết phảo mở lời thế nào. Cắn chặt môi đến bật
máu, Thiên Yết thật sự, không muốn nhắc đến chuyện này một chút nào.
– Mẹ Linh đã chết từ lúc vụ tai nạn xảy ra, là do chấn thương sọ não. Thêm vụ nổ, nên không cứu được…
Song Ngư cố chống tay trái đỡ cái cơ thể nặng nề này ngồi dậy. Bấu
lại cánh tay của Thiên Yết, cậu bé mở to mắt. Trong đôi mắt kia là sự
chờ đợi xen lẫn sợ hãi.
– Còn… Tử Nhi… cô ấy… thế nào…?
Một sự im lặng bao trùm khắp phòng bệnh của Song Ngư. Thiên Yết im
lặng, vừa không muốn nhắc đến, cũng vừa không biết phải nói thế nào với
Song Ngư. Cậu chỉ đành cúi gầm mặt, răng cắn chặt môi dưới.
Nhìn biểu hiện ấy, Song Ngư dường như mất kiên nhẫn. Cậu bé đâm ra
tức giận, dùng bàn tay trái một cách yếu ớt lay mạnh cậu bạn thân.
– Này! Mày không nghe tao hỏi hả?! Tử Nhi thế nào rồi??!
Đúng lúc đó, cánh cửa lại mở ra lần nữa. Lần này, người bước vào là
Hàn Vinh và Quế Trâm. Dù vậy, Song Ngư vẫn chẳng có vẻ gì là bình tĩnh
lại cả. Cậu bé vẫn một cách kích động, lay mạnh Thiên Yết. Về phần Thiên Yết, cậu vẫn im lặng.
Nhìn con trai, Quế Trâm không khỏi thương xót. Cô chạy nhanh đến, hai tay giữ Song Ngư lại. Còn Hàn Vinh thì kéo Thiên Yết ra.
– Con bình tĩnh lại đi, Ngư Ngư!
Song Ngư không để tâm đến lời của mẹ, cậu bé quay phắt sang Quế Trâm.
– Mẹ!! Nói con biết!! Tử Nhi thế nào rồi? Cô ấy chỉ bị thương nhẹ thôi, phải không??
Chính Song Ngư cũng biết, điều này thật ngớ ngẩn. Bởi vì người nhìn
thấy mọi chuyện từ đầu đến cuối chính là cậu, cậu đương nhiên biết rõ
hơn ai hết chuyện gì đã xảy ra lúc đó. Nhưng dù vậy, cậu bé muốn tin,
muốn tin rằng cô không sao cả, chỉ bị thương, đơn giản chỉ là bị thương
mà thôi.
Hàn Vinh vẫn giữ chặt Thiên Yết, mắt lo âu nhìn con trai. Đắng đo một lúc, anh lên tiếng.
– Ngư Ngư, Tử Nhi con bé… con bé không qua khỏi… Vụ nổ quá lớn… cho nên…
Đã đoán được, nhưng bảo cậu tin, làm sao có thể chứ?! Chết, Tử Nhi đã chết sao?! Không muốn tin dù chỉ một chút.
– Kh… Không thể…!!! Là nói dối, nói dối!!!!!
– Song Ngư, bình tĩnh lại đi con!
– Con không tin! Đây không phải sự thật!!
Cự tuyệt vòng tay của Quế Trâm một cách yếu ớt, Song Ngư không ngừng
run rẩy. Nhìn con trai, trái tim của Quế Trâm cứ đau đớn liên hồi. Mất
đi người bạn thân và đứa con gái nuôi đáng yêu cùng một lúc, cô đã rất
đau khổ rồi…
– Mấy người ra ngoài hết cho tôi!!! Làm ơn, tôi muốn ở một mình… Ra ngoài!!!
Song Ngư hét lên một cách điên cuồng. Vơ đại một cái gối gần đó, cậu thẳng tay ném về phía trước.
– Mày điên đủ chưa?!!!
Vùng ra khỏi Hàn Vinh một cách giận dữ, Thiên Yết bước nhanh về phía
Song Ngư. Cậu nắm chặt tay, đấm một đấm thật mạnh vào Song Ngư khiến cậu bé ngã nhào ra. Quế Trâm hốt hoảng quay phắt sang cậu con trai nuôi,
nhưng cô lại mở to mắt ngạc nhiên. Thiên Yết từ lúc nào, đã khóc. Những
giọt nước chảy ra không ngừng từ đôi mắt tưởng chừng như lúc nào cũng
lạnh lùng. Khác với vợ, Hàn Vinh chỉ đứng từ xa để dõi theo.
– Mày tưởng chỉ mình mày đau lòng sao? Hả?! Không muốn tin? Chẳng ai
muốn tin đây là sự thực cả! Nhưng là vậy đấy, Tử Nhi không còn nữa!!! Vì ai??! Là vì ai mà cô ấy mới mắc kẹt trong chiếc xe đó?! Đừng có mà cư
xử hồ đồ nữa!! Hiểu chưa hả?!
Cứ mỗi lần hét lên một cách tức giận, Thiên Yết lại càng khóc nhiều
hơn. Cậu thở gấp, răng cắn chặt môi kiềm tiếng nấc của mình lại. Cậu gần như chẳng đứng vững nữa. Hàn Vinh nhận thấy điều đó, nên đi lại đỡ lấy
Thiên Yết. Đây là lần đầu tiên, anh nhìn thấy đứa con trai nuôi lúc nào
cũng lạnh lùng lại không ngừng run rẩy thế này. Thiên Yết chắc hẳn phải, đau khổ lắm…
Về phần Song Ngư, bàn tay trái ôm chặt bên mặt vừa bị đánh, đôi mắt
màu cafe sẫm lơ đễnh. Cậu biết chứ, biết rất rõ Thiên Yết đang đau khổ
thế nào. Người yêu Tử Nhi không chỉ có mỗi mình cậu, người muốn tin cô
vẫn còn sống không phải chỉ mình cậu, người đau đớn về cái chết ấy không chỉ có mình cậu. Thiên Yết phải đau khổ lắm, mới có thể tức giận với
Song Ngư như vậy. Cậu càng biết rõ, người khiến Tử Nhi bị kẹt trong đó
là ai.
Khoảnh khắc trước khi chiếc xe đâm sầm vào cái cây đại thụ kia, Tử
Nhi đã đưa tay mở cửa xe. Trong khi Song Ngư còn đang thắc mắc cô bé
định làm gì, Tử Nhi đã đưa tay đẩy mạnh cậu ra khỏi chiếc xe qua cánh
cửa vừa mở kia. Với tốc độ của một chiếc xe đang chạy, ngã xuống khiến
cậu bé bị thương rất nhiều chỗ. Chưa kể, đầu còn đập mạnh vào một lang
cang ngăn cách đường đi bộ và đường xe chạy. Khi Song Ngư sực tỉnh và
lồm cồm bò dậy với cái đầu không ngừng chảy máu, cũng là lúc chiếc xe
ban nãy cậu còn ngồi lật ngược.
Là do cậu, do cậu hết…
Nhưng…
– Tao biết chứ…
Thiên Yết giương đôi mắt nhìn Song Ngư. Không để ý đến điều đó, càng
không để ý đến khuôn mặt đã đẫm nước từ bao giờ, Song Ngư vẫn cứ dùng
đôi mắt thẫn thờ nhìn một điểm vô hình nào đó giữa không trung.
– Tao biết rõ, tin hay không thì đây vẫn là sự thực… nhưng mà, tàn
nhẫn lắm… Tại sao, người mắc kẹt ở đó lại là Tử Nhi chứ… Nếu lúc đó
nhanh tay hơn cô bé, tao đã đẩy Tử Nhi ra… Tao thật vô dụng…
Tiếng gào thét của Song Ngư vang vọng cả căn phòng tĩnh lặng. Cậu
không chịu được. Đau, nơi ngực trái của cậu đau lắm, đau đến mức cậu bé
muốn ngất đi. Ngất đi để rồi tỉnh dậy, cô bé ấy vẫn sẽ cười với cậu, rồi nói bằng giọng trong trẻo rằng tất cả chỉ là ác mộng, một giấc mơ tệ
hại. Nhưng, không còn nữa rồi…
Hàn Vinh và Quế Trâm cũng không biết phải nói gì, ngoài việc nhìn con trai đau khổ. Đứng một lúc, ông bà Hoàng đành rời khỏi phòng bệnh và để lại Thiên Yết cùng với Song Ngư.
Thiên Yết nhìn Song Ngư, cúi gầm mặt. Ban nãy cậu không hề có ý kết
tội cậu bạn, chỉ là quá đau khổ và tức giận mà thôi. Đâu phải chỉ mỗi
Song Ngư, chính bản thân cậu bé còn không muốn tin cơ mà… Nhưng, làm sao có thể nữa chứ…