Thiên Yết đi đến, nhẹ nhàng đặt cốc ca cao nóng xuống bàn, đẩy đến trước mặt Kim Ngưu.
Kim Ngưu khẽ gật đầu một cái thay cho lời cảm ơn. Dù đã không còn
khóc nữa, nhưng cô vẫn không ngăn được tiếng nấc của mình. Rời tay khỏi
cái khăn dùng để lau người, cô áp hai bàn tay vào chiếc cốc ấm nóng, đôi mắt đỏ hoe của Kim Ngưu nhìn chằm chằm vào ca cao trong cốc.
Kim Ngưu thực cảm thấy rất khó xử. Ban nãy, khi nhận ra người mình
đụng phải là Thiên Yết, cô đã nửa mừng nửa sợ. Mừng khi trong hoàn cảnh
đau khổ, cậu lại là người xuất hiện, dùng dù che những giọt nước mưa cho cô. Nhưng lại sợ, sợ khi để cậu nhìn thấy mình trong tình trạng lấm lem nhơ nhuốc thế này. Khó xử, Kim Ngưu chẳng dám nhìn vào mắt Thiên Yết.
Cô nâng cốc ca cao nóng, uống một hơi.
Thiên Yết một tay chống lên bàn, đỡ cằm, đôi mắt màu khói hướng về
phía Kim Ngưu. Thiên Yết vốn chỉ định rời khỏi nhà chung một lúc để lấy
quyển sách đặt trước, không ngờ trên đường đi lại đụng phải một người,
và người đó lại là Kim Ngưu. Cô lúc đó đã doạ cậu một phen chết khiếp,
khi tự dưng lại sà vào ôm lấy cậu, vùi mặt khóc nức nở. Thiên Yết dù hỏi gì, cô cũng không trả lời, chỉ khóc. Nghĩ một lúc, cậu đưa Kim Ngưu về
một căn hộ của mình ở gần đấy.
Thiên Yết hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra với Kim Ngưu.
Nhưng để một Kim Ngưu lúc nào cũng mang khuôn mặt vui vẻ và cười nói
thân thiện thậm chí với những người lạ mặt phải khóc tức tưởi đến đỏ hoe cả hai mắt như vậy, đó không thể là những chuyện đơn giản như té ngã
hay điểm kém. Chẳng hiểu sao, cảm giác khó chịu đè nặng lồng ngực Thiên
Yết. Cảm giác ấy, hệt như lúc nhìn Sư Tử khóc mà bản thân chẳng làm được gì…
– Ban nãy… thực sự xin lỗi… phải làm phiền… cậu…
Cứ nói được một lúc, Kim Ngưu lại nấc một cái. Khuôn mặt cúi gầm
xuống, hai bàn tay cô cứ bấu chặt mép váy mà không ngừng run rẩy. Kim
Ngưu thấy sợ, khi phải đối diện ánh mắt của Thiên Yết.
– À… ừ… Không sao…
Im lặng. Cả hai dù ngồi đối diện nhau, nhưng chẳng ai nhìn vào mắt
người kia. Kim Ngưu thì cúi gầm mặt, trong khi Thiên Yết lại vờ quay đi
chỗ khác.
Hai bàn tay Kim Ngưu vẫn còn run rẩy không ngừng. Một phần có lẽ vì
cái lạnh của mưa vẫn còn đọng lại, nhưng dường như chủ yếu, đều vì cái
người ngồi đối diện cô kia.
Thiên Yết vô thức quay đầu, đưa đôi mắt màu khói của mình nhìn Kim
Ngưu. Cô chỉ toàn cúi gầm mặt nên chẳng thể phát hiện ra ánh mắt của
Thiên Yết, có gì đó rất khác. Không đơn thuần là lạnh lùng băng giá như
thường ngày, đâu đó trong đôi mắt sâu thăm thẳm của cậu là sự cảm thương và, một cảm giác gì đó rất lạ. Cảm giác đó khiến cậu thấy khó chịu,
nhưng lại chẳng hiểu vì sao. Nghĩ một lúc, Thiên Yết quơ vội quyển sách
trên bàn, mở ra đọc dù thực chất chẳng mấy chú tâm vào mấy con chữ kia.
Kim Ngưu ngẩng đầu, lén nhìn Thiên Yết. Sự hụt hẫng dâng lên khi nhìn thấy cậu đang đọc sách, cái điệu bộ chẳng quan tâm đến mọi thứ xung
quanh ấy. Cô nào biết, chính cậu cũng đang khó xử, rằng việc đọc sách
chỉ là một cách đối phó.
– Hôm trước, cái hôm mà cậu đến bar đưa tớ về ấy… Dù sao, cảm ơn cậu…
Kim Ngưu đưa đôi mắt đen láy nhìn Thiên Yết. Về phần Thiên Yết, cậu
cứ lấy quyển sách mà che mặt lại, chẳng biết vô tình hay cố ý. Cô khẽ
cười nhẹ, lắc đầu ý bảo không có gì.
Nếu Thiên Yết che mặt vì thấy xấu hổ, Kim Ngưu có lẽ biết tại sao. Điều đó phần nào khiến cô thấy ấm lòng.
Trong đầu Kim Ngưu chợt nhớ lại cái lúc nói chuyện với mẹ mình. Đến
tận lúc này, cô vẫn còn rất kích động. Bà Dương chưa từng thực sự quan
tâm đến con gái mình, ấy vậy mà bây giờ lại nhẫn tâm tước đoạt niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của cô. Kim Ngưu có thể nhờ ông Hoàng nói lại với vợ,
nhưng được gì. Người đàn ông mà cô gọi là ba ấy, liệu có một giây nào
yêu thương đứa con gái mang trong mình dòng máu của ông không, vậy thì
làm sao, ông lại quan tâm đến việc Kim Ngưu muốn hay không muốn đi du
học…!
Kim Ngưu mím chặt môi. Cô không muốn đi! Thật sự không muốn rời khỏi
Việt Nam dù chỉ một chút. Ở đây có thể, Kim Ngưu phải chịu rất nhiều đau khổ đến mức cô gần như gục ngã không biết bao nhiêu lần. Dù cho gia đình hoàn toàn không quan tâm tới. Dù cho cô cố gắng bồi đắp cho mối quan hệ bao nhiêu, mãi mãi Kim Ngưu vẫn chẳng có được tình cảm của Thiên Yết đi chăng nữa. Dù vậy, đây là nơi duy nhất cho Kim Ngưu niềm vui, niềm vui
khi ở cạnh bạn bè. Cô không muốn đi…!
Nhưng, ý kiến của cô trong căn nhà ấy liệu có giá trị? Hoàn toàn
không. Bọn họ luôn luôn quyết định mọi chuyện mà không hỏi cô lấy một
tiếng, từ trước đến giờ luôn luôn là như vậy. Vậy nên dù cho, cô từ
chối, cô phản ứng kịch liệt bao nhiêu, đều không có kết quả.
– Thiên Yết… này…
Thiên Yết ngạc nhiên rời mắt khỏi quyển sách mà nhìn Kim Ngưu, vô
tình bắt gặp ánh mắt cô cũng đang nhìn thẳng mình. Ánh mắt ấy dù vẫn yếu ớt, nhưng lại kiên cường đến lạ.
Kim Ngưu hoàn toàn không biết, điều mà cô đang định làm, đang định
nói liệu có đúng đắn hay không, hoàn toàn không biết. Nhưng mà, nếu thật sự chẳng thể thay đổi bất kì điều gì nữa, Kim Ngưu ít nhất, cũng muốn
một lần, chỉ một lần thôi, được sống thật với bản thân mình.
Cắn mạnh môi dưới đến bật máu, Kim Ngưu ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt màu khói kia. Hít một hơi thật sâu, Kim Ngưu nói bằng giọng thì
thào.
– Tớ… thích cậu…!
Thiên Yết chớp mắt một cái. Lỗ tai cậu cảm thấy lùng bùng, não bộ vẫn chưa tiếp thu được những gì vừa phát ra từ miệng Kim Ngưu. Là cậu nghe
nhầm, hay thật sự, cô gái này, vừa nói, thích… cậu…?
Đoán được ý nghĩ trong đôi mắt đầy kinh ngạc của Thiên Yết, dù đã
đoán được từ trước, cô vẫn không khỏi thấy tủi thân. Gượng cười, Kim
Ngưu nói tiếp.
– Là thật đấy. Cậu không nghe nhầm đâu. Tớ… thật sự… rất thích cậu…!
Thiên Yết chậm rãi lắc đầu tỏ vẻ không tin. Dù đã được tỏ tình không
biết bao nhiêu lần, nhưng Kim Ngưu, cô gái này thì cậu chưa một lần dám
nghĩ đến. Kim Ngưu là người duy nhất, ở bên và chịu lắng nghe tình cảm
của Thiên Yết, mọi tâm sự của cậu cô đều là người ở cạnh để sẻ chia. Cậu chưa từng một lần dám nghĩ đến.
– T-Tại… sao…?
Cảm giác hụt hẫng dâng lên trong trái tim bé nhỏ. Khẽ run lên một
cái, hai bàn tay Kim Ngưu nắm chặt mép váy. Lần này, cô không tài nào
nhìn cậu được nữa. Cái vẻ mặt kinh ngạc tột độ ấy, làm Kim Ngưu thấy
đau.
– Cậu còn nhớ… năm lớp bảy… lớp chọn của trường… đã có một cô gái bị bắt nạt bởi bạn cùng lớp… không…?
Nghe Kim Ngưu nói, Thiên Yết mới mường tượng lại. Năm lớp bảy, đúng
là có một cô gái bị bạn cùng lớp xa lánh và bắt nạt một cách tàn nhẫn.
Cô gái ấy, chưa một lần nào đứng lên chống lại, hoàn toàn chỉ biết chịu
đựng.
– Lẽ nào…?
– Là tớ đấy. Cô gái ấy, là tớ.
Kim Ngưu khẽ cười, cô nói tiếp.
– Lúc đó, tớ đã nghĩ, thà mình chết đi cho rồi, thà rằng chưa từng
được sinh ra. Từ trường học đến gia đình, không một ai ở bên cạnh tớ cả. Nhưng nhờ cậu. Nhờ có Thiên Yết, tớ đã được cứu rỗi…
Đôi mắt màu khói mở to. Đúng là cậu có biết cô gái bị bắt nạt ấy,
nhưng bản thân Thiên Yết chưa từng có ý định cứu cô ta. Đơn giản, cậu
không nhân từ đến thế. Tất cả chỉ là vô tình. Vì bọn chúng nghĩ Thiên
Yết bênh vực cho cô gái ấy, nên đã gây sự với cậu. Bản thân Thiên Yết
không hề nhận ra, điều đó vô tình khiến cậu trở thành vị cứu tinh trong
mắt cô gái kia. Càng không biết rằng, cô gái ấy lại chính là Kim Ngưu.
– Tớ rất biết ơn cậu. Nhưng, dù cho chúng ta cùng trường, thật khó để gặp Thiên Yết. Tớ đã nghĩ, một lời cảm ơn sao lại khó đến thế!
– …
– Năm lớp tám, khi biết hai đứa chung lớp, tớ đã vui sướng đến mức
nhảy cẫng lên như một đứa trẻ không biết bao nhiêu lần. Đến mức, tớ thậm chí còn không để ý là Nhân Mã với Song Tử học chung nữa kìa!
Kim Ngưu cười khúc khích, nhưng chất giọng lại cứ như nghẹn lại ở cổ.
– Nhưng cậu không hề nhớ tớ, nhớ cô gái mà cậu vô tình cứu. Tớ đã không thể cảm ơn được.
– …
– Năm lớp chín, chúng ta mới bắt đầu quen biết nhau và trở thành bạn. Điều đó khiến tớ thấy hạnh phúc, rất hạnh phúc! Chẳng biết từ bao giờ,
tớ đã bắt đầu… thích cậu…!
Thiên Yết chỉ biết im lặng mà nghe câu chuyện của Kim Ngưu. Cậu chưa
từng nghĩ, những việc mà đối với cậu chẳng đáng để bận tâm, lại có ấn
tượng sâu sắc với Kim Ngưu đến thế. Nhưng, tại sao lại đi thích một
thằng như cậu cơ chứ…?
– Nhưng, dù vậy đi chăng nữa, tớ—
– Tớ biết chứ!!
Đoán được Thiên Yết muốn nói gì, Kim Ngưu gần như hét lên. Cô vô thức đứng bật dậy, hai bàn tay nắm chặt lại. Đôi mắt Kim Ngưu bắt đầu đỏ.
– Tớ đương nhiên biết, biết rất rõ là đằng khác!! Rằng người cậu thích, là Sư Tử… là Sư Nhi chứ không phải tớ!!!
– Kim Ngưu…
– Tớ thực đã rất ganh tỵ với Sư Tử. Cậu ấy có mọi thứ, có địa vị,
quyền lực, có gia thế, có hàng tá người yêu thương, kính trọng. Sư Tử
còn rất xinh nữa!! Ngay cả cậu, cũng dành cho Sư Tử một thứ tình cảm rất đặc biệt!! Đó là thứ mà tớ luôn mơ ước…!!
Những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên đôi má của Kim Ngưu. Cô nói tiếp.
– Tớ đã nghĩ, tớ mới là người đến trước, trong khi Sư Tử chỉ là người đến sau, hà cớ gì lại nhận được tình cảm của Thiên Yết! Nhưng mà, tớ
thật ngu ngốc!! Rốt cuộc, tớ mới chính là kẻ đến sau, là kẻ xen vào
chuyện tình của người khác!!
– …
– Nhưng mà… tớ vẫn không thể… ngăn mình thích cậu…! Tớ thậm chí còn
ích kỉ, dù chỉ một lúc thôi, nhưng tớ thật sự đã nghĩ, hai người không
thành sẽ tốt hơn… Tớ… chỉ là… một con ác quỷ xấu xa…!
Nói đến đây, cả người Kim Ngưu dường như bị hút cạn sức lực. Cô ngồi phịch xuống ghế một cách bất lực.
– Xin lỗi…
Kim Ngưu mở to đôi mắt đen láy của mình mà nhìn Thiên Yết. Sự né
tránh của cậu khiến trái tim bé nhỏ gần như vỡ vụn. Kim Ngưu cắn chặt
môi, cúi gầm mặt mà đứng dậy. Cô khẽ cúi người chào.
– Hôm nay… xin lỗi… vì đã làm phiền… đến cậu… Tớ về trước… đây…!
Nói rồi, Kim Ngưu cứ thế mà xoay người chạy ra cửa trước. Mang nhanh đôi giày, cô mở cửa chạy nhanh ra ngoài.
Tiếng đóng cửa có phần thô bạo không làm Thiên Yết chú ý. Đôi mắt
lạnh lùng rũ xuống, hai bàn tay cậu nắm chặt, đặt trên trán một cách bất lực. Cậu phải làm gì đây? Dù cho đâu đó trong cậu muốn đứng dậy mà đuổi theo Kim Ngưu, nhưng cậu hoàn toàn chẳng còn một chút sức lực nào. Và,
Thiên Yết lấy quyền gì mà đuổi theo, khi cậu đã vô tình làm tổn thương
trái tim mỏng manh ấy không biết bao nhiêu lần. Đây không phải điều mà
Thiên Yết mong muốn, không phải…!
Bên ngoài căn hộ của Thiên Yết, Kim Ngưu đứng dựa vào tường, bàn tay
bụm chặt miệng mà ngăn tiếng nấc. Dùng cả hai tay bịt miệng, Kim Ngưu
hét lên một cách đau đớn rồi oà khóc như một đứa trẻ. Cô… sẽ buông tay…! Có lẽ… đây là cách tốt nhất… cho Thiên Yết, và cả chính bản thân cô…!
Nhưng mà… đau… đau lắm…!!