Lúc này đang là giờ ra chơi, Xử Anh đứng trước phòng học mang bảng
tên lớp 12A. Mở cửa, cô bước vào một cách điềm nhiên. Xử Anh đưa mắt
nhìn bao quát khắp phòng, cuối cùng dừng lại ở nơi có một nhóm người
đang tụ tập lại ở cuối lớp. Dường như bắt đầu nhận ra sự xuất hiện của
một người lạ, bọn họ quay qua. Một đàn anh trong nhóm người kia nhìn Xử
Anh, nhếch môi.
– Cô bé năm nhất này là ai đây?
Ngồi giữa đám người là Thuỵ An. An ngồi trên ghế, dựa người ra bức
tường phía sau, hai chân bắt chéo như một tiểu thư kiêu kì. Cô ngẩng cao đầu, khoé môi nhếch lên tạo thành nụ cười nửa miệng. Đứng ngay bên cạnh của An là Kim Hoa. Khác hoàn toàn với thái độ dửng dưng của đám bạn,
Hoa trông có vẻ khá khó chịu. Cô ta nhíu mày.
– Cô muốn gì?
Xử Anh gần như không quan tâm đến sự khó chịu kia của Hoa. Cô chớp
mắt một cái, rồi cất bước bước đến trước mặt Thuỵ An. An vẫn vậy, dửng
dưng kiêu ngạo nhìn Xử Anh như cô không phải một mối nguy hiểm mà cô ta
cần tránh né.
– Là chị đứng sau, đúng không hả?
An khẽ nghiêng đầu, đôi mắt liếc sang bên trong khi ngón trỏ đặt kề
môi làm vẻ như đang nhớ lại. Cô ta ồ một tiếng, rồi lại nhìn Xử Anh mà
cười khẩy. Trong đôi mắt đen kia thoáng sự khó chịu.
– Là vụ nhốt con nhóc kia đó hả? Nếu tôi nói là đúng, cô sẽ làm gì?
– Chị?!
Nhận thấy sự kiềm nén tức giận của Xử Anh, đám bạn của Thuỵ An toan
xông lên mà giữ cô lại, nhưng lại thôi khi An đưa tay ý bảo đừng manh
động. Dù vậy, đôi mắt họ trở nên sắc hơn khi nhìn chòng chọc vào Xử Anh. Nhưng Kim Hoa lại khác, cô ta hoàn toàn không ngăn được sự bực bội của
mình mà hùng hồn.
– Cô làm sao vậy hả? Tôi nhớ cô đã từng tát vào mặt con nhóc đó mà!! Rõ ràng rất ghét cô ta, vậy còn tức giận cái quái gì hả?
Đôi mày của An thoáng nhíu lại trước biểu hiện của Hoa, rồi lại thôi. Cô ta ngẩng đầu, nhìn sang Xử Anh lúc này hệt như đang hoang mang trong chính suy nghĩ của mình, dù vậy vẫn giữ được sự khó chịu lộ rõ, An cười khẩy. Nghiêng đầu sang bên kiêu ngạo, cô ta chống tay xuống ghế mà đứng dậy. Trước khi Xử Anh kịp nhận ra điều gì, Thuỵ An đã giơ tay giáng một cái tát thật mạnh vào mặt cô.
Sự kinh ngạc trong đôi mắt Xử Anh khiến Thuỵ An thấy tức cười, cô ta
bật cười lớn. Đưa tay hất mái tóc nhuộm vàng hoe kiêu kì, An đưa tay đẩy mạnh Xử Anh. Một phần do bất ngờ khiến cô ngã ra sau, ngã đổ mấy cái
bàn học gần đó.
– Định làm người tốt đó hả?! Đừng có khiến người khác tức cười!!
Xử Anh khẽ nhăn mặt vì vết thương do va chạm với cạnh bàn ở khuỷu
tay. Trước khi cô kịp phản ứng, Thuỵ An đã ra lệnh cho đám bạn của mình
giữ lấy Xử Anh từ hai phía, thúc ép cô đứng dậy. Khẽ nhếch môi, An đi
tới, một cách mạnh bạo dùng tay bóp mạnh mặt của Xử Anh mà bắt cô phải
nhìn vào mình.
– Đừng làm vẻ cao thượng giùm cái!! Dù sao, cô cũng còn giúp đỡ được
tôi khá nhiều đấy. Và đừng dại dột mà tiết lộ chuyện này ra nhé!!
Thuỵ An hơi cúi đầu, ghé miệng sát tai Xử Anh mà nói khẽ gì đó.
Đôi môi Xử Anh mở to đầy kinh hãi. Hai người bạn của Thuỵ An biết mà
cũng buông cô ra. Hệt như mất hết sức lực và cả sự tức giận vốn có, Xử
Anh khuỵu hẳn xuống đất. Vẫn đứng chễm chệ như một bà hoàng, Thuỵ An
khoanh hai tay, nhếch môi cười mỉa mai.
oOo
Tất cả bọn họ đều không hề nhận ra, có một cô gái đang đứng bên ngoài phòng học của lớp 12A. Quan sát những chuyện vừa xảy ra, cô cười khẩy.
Móc ra chiếc điện thoại từ trong túi váy đồng phục, cô dường như đang
bấm gì đó. Cô gái nọ áp điện thoại vào một bên tai, khoé môi nhếch lên
một nụ cười ma mị.
– Chị An đã thất bại, thưa ba! Ồ không, con nghĩ chị hai đã cố gắng hết sức đấy chứ!
– …
– Vâng, con hiểu ý ba! Chào ba, gặp ba sau!
Cô gái nọ bỏ lại chiếc điện thoại vào túi. Nhìn lại vào trong một lần cuối, cô nhếch môi tạo thành nụ cười nửa miệng gian xảo.
– Cốt lõi thì chị vẫn là thứ vô dụng bỏ đi thôi, chị hai thân yêu của tôi ạ!~
Rời khỏi khoảng tối, ánh sáng chiếu lên người cô gái, rọi lên khuôn mặt trẻ con quen thuộc và cái bảng tên “lớp 10S”…
oOo
Vết thương sau đầu của Sư Tử cũng không quá nặng, nên chỉ vài ngày là có thể tháo băng, thậm chí xuất viện. Sức khoẻ cũng không có gì gọi là
chuyển biến xấu đi, dù vẫn chưa thể nói được, nên tạm thời cô phải ở lại bệnh viện để theo dõi.
Còn Song Ngư, đến tận lúc đưa Sư Tử vào bệnh viện rồi vẫn nhất quyết
không chịu đi băng bó vết thương ở tay. Đến tận khi chắc chắn cô đã
không sao, cậu mới chịu đi với y tá một cách đầy miễn cưỡng.
Trong mấy ngày phải nằm viện để theo dõi chắc chắn không có di chứng
gì, Sư Tử và Song Ngư gắn với nhau như hình với bóng. Tan học, thoáng
cái đã chẳng thấy cậu chàng đâu, chỉ cần tới thăm là y như rằng sẽ thấy
hai cô cậu nói chuyện rôm rả. Bị bỏ rơi, tụi nó có chút tủi thân nha!
Nhật Nam và Thiên Yết quyết điều tra tới cùng ai đứng sau chuyện này. Không chỉ hai cậu mà cả tụi nó. Nhưng Sư Tử lại bảo thôi. Cô nhất định
sẽ cho ai dám động đến mình sống không bằng chết, nhưng đó là trước đây. Còn bây giờ, cô chỉ muốn sống yên bình mà thôi. Song Ngư và Nhật Nam,
cả Thiên Yết đều hiểu ý Sư Tử, dù giận vậy, nhưng vẫn chiều theo ý cô.
– Sau khi cậu khoẻ hẳn, tớ dẫn cậu đến chỗ này! Nhất định cậu sẽ thích!!
Nghe Song Ngư nói vậy, Sư Tử chỉ biết tròn mắt nhìn rồi gật đầu mà
cười toe. Dạo gần đây, Song Ngư thân thiện và dễ gần hẳn, ít nhất là Sư
Tử thấy vậy. Cậu rất hay cười, hay đùa giỡn và trêu chọc cô, lại rất ân
cần và quan tâm tới Sư Tử. Mỗi khi nghĩ về lí do của việc đó, cái ý nghĩ đơn giản vì hai đứa có hôn ước hiện lên trong đầu cô, Sư Tử rất không
thích.
Vết thương ở đầu của Sư Tử đã khỏi, không còn phải băng lại nữa, ấy
vậy mà bàn tay của Song Ngư vẫn chưa lành lại. Trong suốt mấy ngày, bàn
tay cậu bị băng kín, đến mức cầm nắm thôi cũng là một việc chẳng dễ dàng gì. Khi Sư Tử hỏi lí do bị thương, cậu chỉ cười trừ bảo không có gì,
cốt là vì không muốn cô phải lo lắng.
oOo
Bên ngoài phòng bệnh của Sư Tử lúc này là chín cái bóng đang rình rập như ăn trộm. Tụi nó chen chúc nhau mà hé mắt vào mà nhìn lén. Trừ Ma
Kết, Thiên Yết với Nhật Nam ra, tụi còn lại chẳng khác nào một đám nhí
nhố. Thật mất hình tượng và khó coi!
– Tình cảm ghê chưa?~ Bạch Dương, cậu mà được một góc nhỏ của Song Ngư thôi tớ cũng mừng!!
Cái điệu bộ đem bạn trai ra so sánh, lại còn bụm miệng mà tủm tỉm
cười của Nhân Mã khiến Bạch Dương đen mặt. Cậu lườm nguýt cô bạn gái.
– Nhưng mà, cái tên đó nhát bà cố!!
– Phải đó! Tớ thắc mắc đến bao giờ Song Ngư nhà ta mới chịu tỏ tình nha!!
Song Tử với Kim Ngưu vừa bám vào gờ tường nhòm vào trong vừa nói, sau đó lại nhìn nhau mà gật gù cảm thán.
– Cậu ta mà không nói, Sư Tử nhà mình còn lâu mới biết được!!
– Công chúa nhỏ là một cô ngốc trong tình yêu mà!!
Xử Nữ quay sang nhìn Thiên Bình, hết thảy tụi nó cũng quay sang nhìn Thiên Bình, thật khiến cậu cảm thấy lạnh sống lưng nha!
Nhật Nam nhìn tụi nó, trong đôi mắt kia vẫn là sự lãnh đạm như không
quan tâm. Vừa định đẩy tụi nó ra mà đi vào trong, Nam khựng lại khi cảm
thấy túi quần rung lên. Nhìn tin nhắn vừa được gửi đến, cậu khẽ nhíu mày rồi quay gót bước đi. Tụi nó hoàn toàn không để ý lắm, trừ một người.
oOo
Ngồi ở một góc của quán nước là một cô gái. Đôi mắt dán chặt vào nước cam trong ly, trong khi tay không ngừng khuấy qua lại, cô dường như
đang suy nghĩ gì đó.
Tiếng chuông vang lên lúc cửa mở lọt vào tai Xử Anh. Linh tính, cô
ngẩng đầu, vô tình chạm phải đôi mắt màu xanh thẫm băng lạnh kia.
Nhật Nam không mấy ngạc nhiên khi nhìn thấy Xử Anh. Dù là số lạ, cậu
vẫn có thể đoán ra được. Không chút ngập ngừng, Nam bước đến, ngồi xuống đối diện Xử Anh, sau đó gọi đại một ly cà phê khi người bồi bàn hỏi.
Cho đến tận khi ly cà phê được mang ra, cả Nam và Xử Anh đều không ai lên tiếng. Nhận lấy ly cà phê của mình, Nam khuấy đều rồi uống một hơi. Cậu dường như đang đợi Xử Anh.
– Con nhóc đó… sao rồi…?
Xử Anh bặm chặt hai môi. Khó khăn lắm, cô mới có thể nói thành tiếng. Dù vậy, đáp lại Xử Anh vẫn là sự im lặng từ Nam. Mất một lúc, cậu mới
trả lời. Nhưng nói vậy, chứ đó có lẽ là hỏi ngược lại thì đúng hơn.
– Sao lại hỏi tôi? Chị là kẻ đã gửi tin nhắn cho Xử Nữ thông báo nơi Tử Nhi bị nhốt còn gì.
Nhìn cái bộ dạng co rúm lại của Xử Anh, Nam nhếch môi. Đặt ly cà phê xuống bàn, cậu tiếp.
– Mà chị việc gì, phải lo lắng cho em gái tôi nhỉ? Hay, lại có kế sách gì nữa đây?
Mặt Xử Anh tối lại. Đó là tất cả những gì cậu ta có thể nghĩ về cô
sao? Nực cười thật đấy! Cái giọng điệu thể hiện rõ sự tự tin và xem
thường người khác kia của Nam thật khiến Xử Anh thấy khó chịu.
Ngược lại với điều đó, Nam lại rất bình thản. Cậu vẫn biểu lộ khuôn
mặt không chút cảm xúc, dường như không quan tâm đến cô gái ngồi trước
mặt. Khuấy cà phê trong ly một cách bất cần, đôi mắt màu xanh thẫm nhìn
xa xăm, Nam nhếch môi.
– Mà tôi hơi thắc mắc. Tôi tưởng, chị ghét cô chị gái của mình lắm chứ? Lẽ ra, mục tiêu của của chị phải là Phạm Xử Nữ mới đúng.
Xử Anh hơi giật nảy trước câu nói của Nam. Cô mím chặt môi, khẽ lườm cậu.
– Cậu có ý gì?
– Tôi chỉ đang thắc mắc, vậy thôi.
Chợt, Nam đứng dậy. Cậu chồm qua bên chỗ ngồi của Xử Anh, tiến sát
lại gần cô. Trong khi cô còn tròn mắt kinh ngạc, Nam đã dùng tay nâng
cằm Xử Anh, buộc cô phải nhìn vào mình.
Trong vài giây, sự sợ hãi lan khắp cơ thể Xử Anh. Không còn là sự đùa cợt như nãy giờ, Vũ Nhật Nam trước mặt cô lúc này chỉ là một con người
lạnh lùng với khuôn mặt bình thản đến lạ, đôi mắt màu xanh thẫm tĩnh
lặng như mặt biển sâu thẳm kia khiến cô không lạnh mà run.
– Tôi cảnh cáo chị! Trừ Tử Nhi, tôi không cần biết mục tiêu của chị
là ai. Thậm chí là Xử Nữ, tôi cũng không quan tâm. Nhưng nếu dám làm tổn thương đến Tử Nhi, đừng trách tôi độc ác!
Chớp mắt một cái, Xử Anh chợt bật cười. Cô dùng tay mạnh bạo gạt tay
Nam ra. Liếc nhìn cậu bằng ánh mắt chán ghét, Xử Anh nói bằng giọng pha
lẫn tức giận.
– Tử Nhi! Tử Nhi! Lúc nào cũng là Tử Nhi!! Kể ra con nhóc đó cũng may mắn lắm!! Sinh ra đã là con nhà giàu, lại có người anh trai yêu thương
mình đến thế này, thật khiến tôi cảm thấy ganh tỵ với nó đấy!!! Cậu đe
doạ tôi?! Nực cười!!
Nam nhíu mày lộ rõ sự khó chịu. Cậu dường như không để ý đến sự tức giận của Xử Anh.
– Tôi chỉ đang đền bù cho con bé. Còn chị thật vô dụng khi cả bản
thân mình muốn làm gì cũng không biết. Gọi tôi ra đây, là muốn nói bấy
nhiêu thôi? Nếu vậy, tôi không thừa thời gian mà ở đây ngồi nghe chị nói nhảm.
Nói rồi, Nam đứng dậy. Sau khi bỏ lại một tờ tiền đủ để trả chầu
nước, cậu nhanh chóng rời khỏi chỗ mà bước ra khỏi quán, không một lần
nhìn lại cô gái kia.
Hai bàn tay Xử Anh nắm chặt lấy mép váy, khuôn mặt nhăn lại khó coi.
Cô còn chưa kịp nói gì cả, Nam đã bỏ về. Trong mắt cậu ta, có lẽ cô chỉ
là một bà chị phiền phức, vướng víu. Chỉ việc nói chuyện thôi cũng trở
thành mâu thuẫn rồi cãi nhau. Tất cả những gì Nam nghĩ về cô, thật khiến Xử Anh thấy nực cười.
Cách đó không xa, một cô gái ngồi trên ghế, đầu hơi cúi xuống như để
giấu đi khuôn mặt. Ngậm lấy cái ống hút, cô dường như đang suy nghĩ gì
đó. Khóe môi hơi nhếch lên tạo thành nụ cười đầy ẩn ý, trong đôi mắt đen láy dâng lên sự thú vị. Cô chợt móc ra từ trong túi cái điện thoại, vừa ngâm nga giai điệu vừa bấm gì đó, rồi đưa lên áp vào bên tai.
– Đúng như những gì anh nói, Leon và Phạm Xử Anh có mối quan hệ khá
rắc rối đấy! Em chẳng biết gì đâu~~ Nhưng hình như, bọn họ đang nói về
Leora! Vâng, em hiểu~
Tắt điện thoại, cô gái lại tiếp tục ngậm lấy chiếc ống hút một cách vui vẻ.