Học Viện Danh Giá

Chương 69: Gia đình lạnh lẽo



Song Tử thức dậy đã là chiều rồi. Dựa nửa người trên vào thành giường, cô day day hai bên thái dương. Nhìn sang giường bên cạnh, có lẽ Nhân Mã giờ này đã đi hẹn hò với anh chàng Bạch Dương rồi cũng nên.

Thay bộ đồ ngủ xộc xệch bằng một bộ thường phục với áo thun và quần sọc, Song Tử với tay lấy cái điện thoại đặt trên đầu giường. Cô không quá bất ngờ với cái tin nhắn từ một số được đánh dấu quan trọng trong danh bạ điện thoại của Song Tử. Cô nhếch môi. Bỏ cái điện thoại vào túi, Song Tử nhanh chóng rời khỏi phòng.

Bước cầu thang xuống dưới nhà, Song Tử có đôi chút ngạc nhiên khi căn nhà hoàn toàn chẳng còn một bóng người. Chẳng lẽ cái nhà này hôm nay rủ nhau đi hẹn hò hết hả? Mà thôi kệ, Song Tử cũng chẳng quan tâm mấy, vậy thậm chí còn khoẻ hơn khi không phải đóng kịch. Cô mở cửa rời khỏi nhà chung.

Ngồi trên taxi, Song Tử đưa mắt nhìn ra bên ngoài, nhìn dãy nhà đang chạy tụt về phía sau mà cười. Cô bất giác nhớ lại cuộc trò chuyện ngày hôm qua.

oOo

– Cậu chính là con gái út của Gia tộc mafia, em gái của Thuỵ An, đúng chứ, Nguyễn Song Tử?

Hai tay Song Tử ôm lấy lưng ghế, đôi mắt nhìn Nam ánh lên rõ sự thú vị. Cô khẽ nghiêng đầu. Không còn là nụ cười tinh nghịch nữa, thay vào đó là sự ma mị có phần gian tà.

– Làm sao cậu nhận ra?

Không ngoài dự đoán của Song Tử, Nam không trả lời. Cậu gần như hoàn toàn tảng lờ đi câu hỏi đó của cô. Cậu ta thật thú vị!

– Phải, tôi chính là con gái út của Gia tộc mafia nhà họ Nguyễn với vỏ bọc là cô chiêu của một tập đoàn giải trí, em gái cùng cha khác mẹ của Thuỵ An. Bất ngờ chưa?~

Nhật Nam dường như không quan tâm tới cái điệu bộ đùa giỡn của Song Tử, đôi mắt màu xanh thẫm lạnh lùng đến lạ. Song Tử lại cười. Cô đúng mà, cậu ta rất thú vị~

– Vậy, ngay từ đầu là cậu tiếp cận bọn họ?

Song Tử khẽ nghiêng đầu, làm bộ mặt đăm chiêu cứ như đang suy nghĩ về điều mà Nam nói. Đôi mắt hơi híp lại, Nhật Nam dùng từ “bọn họ,” quả nhiên vẫn chưa thể tin tưởng. Song Tử cười híp mắt, đưa ngón trỏ nơi khoé môi.

– Không hẳn đâu~

– Vì lúc đó Tử Nhi chưa chuyển đến?

– Phải. Mọi thứ chỉ bắt đầu khi cậu ta đến, nhưng cũng phải cảm ơn Sư Tử, nhờ cậu ta mà tôi đỡ phải buồn chán!~

Nhật Nam không hề để ý đến điệu bộ có phần mỉa mai của Song Tử, cậu hệt như đang suy nghĩ về điều gì đó. Cậu cảm thấy có chút hứng thú . Ngay từ lần đầu gặp nhau, cô gái này đã cho cậu thứ cảm nhận rất kì lạ về cô ta, một thứ gì đó, vừa thật mà cũng vừa giả tạo. Và cậu chưa bao giờ nhìn nhận sai về bất kì ai, lần này có vẻ cũng không phải ngoại lệ. Song Tử là một cô gái như vậy, nghĩ đến mà chẳng hiểu sao, cậu thấy hơi cảm thương cho cậu chàng Bảo Bình. Ai mà biết được, Song Tử có thật sự dành tình cảm của mình cho cậu ta?

– Vậy, chuyện đó là do Thuỵ An? Và cậu?

Song Tử khẽ nhún vai.

– Không hẳn. Bởi vì tôi chỉ đơn giản là người nghĩ ra kế hoạch, chứ thực hiện là do chị hai.

Nam im lặng, lần này cậu không trả lời hay nói gì nữa. Song Tử chớp mắt một cái.

– Cậu không hỏi tôi lí do sao~?

– Ai lại hỏi khi đã biết rõ.

Song Tử lại cười. Hai tay chống cằm, đôi mắt cô dán chặt vào Nhật Nam. Miệng Song Tử khẽ ngâm nga một giai điệu nào đó, đầu lắc lư sang trái sang phải theo từng nhịp.

– Nhân Mã thì sao?

Ban đầu, Song Tử hơi ngớ người, nhưng lập tức hiểu ra ngay. Đôi mắt đảo một vòng một cách đắn đo, hai tay cô khoanh lên chiếc ghế, vẻ mặt có chút đăm chiêu.

– Nhân Mã không biết gì cả, hoàn toàn không biết.

– Còn cậu bạn trai kia?

Đôi mắt Song Tử bất giác mở to, rồi lại nheo lại mà mím chặt môi. Biểu hiện kì lạ ấy lập tức lọt vào mắt Nam, nhưng cậu không phản ứng, cũng chẳng nói gì. Song Tử cười nhếch môi, chống tay mà đứng dậy. Cô đi đến trước mặt Nhật Nam, gần như kề sát mặt mình vào Nam, cười ma mị.

– Thay cho điều đó, cậu nên lo cho cô em gái quý hoá của cậu đi~! Thuỵ An có lẽ sẽ không chấp nhận thất bại này đâu, và cả tôi có lẽ cũng sẽ hành động đấy, ai mà biết được!!~~

Nói rồi, Song Tử đứng thẳng dậy, ngẩng cao đầu một cách tự mãn. Cô cười nửa miệng, rồi quay người bước ra khỏi phòng.

Song Tử lúc đó đã không hề nhận ra, nụ cười của Nhật Nam sau khi cô đi khỏi, có gì đó khinh bỉ.

– Chẳng phải cậu mới là kẻ đang sợ hãi sao, Nguyễn Song Tử?

oOo

Song Tử cũng phần nào đoán ra, tại sao Nhật Nam có thể biết được bí mật của cô. Dù bị ghét bỏ hay không, bản thân Nam vẫn là con trai của Chủ tịch, và cậu ta hoàn toàn có quyền xem sổ sách học viên, rất dễ để nhận ra một cô gái với lý lịch không rõ ràng như Song Tử. Và có lẽ một phần, cô phải thừa nhận là Nam rất tinh ý, tinh ý đến mức đáng sợ.

Như cô đã nói, phải, Nhân Mã hoàn toàn không biết gì về chuyện cô bạn thân của mình là con gái của một gia đình mafia. Dù cho chơi với nhau từ lúc tiểu học, Song Tử lại rất cẩn thận trong những việc liên quan đến thân phận của mình, đến tận lúc gặp tụi nó cũng vậy. Vì vậy, trong mắt tụi nó, cô chỉ là cô tiểu thư tinh nghịch của một tập đoàn giải trí, chứ không phải thiên kim mafia.

Song Tử chợt nghĩ đến Bảo Bình.

– “Còn cậu bạn trai kia?”

Song Tử lắc mạnh đầu, nhưng ý nghĩ đó và câu hỏi Nam vẫn cứ hiện hữu trong đầu. Cô đưa tay, vuốt ngược phần tóc mái ra sau, thở mạnh một cách khó khăn. Song Tử cắn chặt môi.

oOo

Đẩy nhẹ cánh cửa, Song Tử điềm nhiên bước vào. Nội thất lộng lẫy và các hoạ tiết sang trọng, dù vậy, sự lạnh lẽo dường như bao phủ hoàn toàn. Song Tử ngẩng đầu nhìn cái cầu thang được trải thảm đỏ trước mặt, khuôn mặt nhanh chóng trở nên lạnh lùng.

Song Tử gõ nhẹ lên cánh cửa đôi của một căn phòng uy nghiêm. Vặn nhẹ tay nắm cửa, Song Tử chậm rãi bước vào.

Không để ý mấy đến căn phòng dường như đã quá quen thuộc, cô lập tức nhìn thấy Thuỵ An đang ngồi trên bộ ghế sofa to tướng đặt trong phòng, khuôn mặt hơi cúi gầm ngẩng đầu, nhíu mày khó chịu nhìn Song Tử. Hoàn toàn không để ý đến thái độ đó, cô đi đến, từ tốn ngồi xuống cạnh An.

Ngồi đối diện Song Tử là một chàng trai cỡ tuổi Thuỵ An, mái tóc đen tuyền và đôi mắt màu xanh thẫm đẹp đến lạ giống hệt ai đó mà cô quen biết, với một cặp kính toát ra phong thái lạnh lùng mà đầy tự cao. Cậu dường như chẳng quan tâm đến chuyện gì xảy ra, chỉ cứ tập trung vào quyển sách đang cầm. Đây là người mà Song Tử phải gọi là “anh”. Phải, là anh trai của cô, anh trai cùng cha khác mẹ, lớn hơn cô một tuổi, Khánh Đăng, cũng là người vừa trở về nước mới ngày hôm qua. Mà tính ra, cả ba anh em nhà này, đều là cùng cha khác mẹ cả. Trong số đó, thì mẹ của Thuỵ An là vợ chính thức, mẹ Đăng là một người phụ nữ khác và Song Tử là con của tình nhân, tất cả bọn họ đều chẳng còn trên đời này nữa.

Lúc này, Song Tử mới nhìn sang người đàn ông đang ngồi ở chiếc ghế riêng biệt, khẽ nghiêng đầu.

– Nhà chúng ta hôm nay đông đủ quá nhỉ? Thật đáng để ăn mừng!~

Thuỵ An lườm nguýt Song Tử. Trong khi đó, Khánh Đăng vẫn cứ chăm chú đọc sách.

Ông Nguyễn lạnh lùng nhìn ba đứa con, đôi mắt hơi nheo lại. Ông nhìn sang An, khiến cô thụt đầu lại một cách run rẩy. Dù vậy, như mọi khi, điều này không ảnh hưởng đến Song Tử và Khánh Đăng.

– Thuỵ An, lần này có vẻ kế hoạch của con không được suôn sẻ nhỉ?

Cái chất giọng trầm thấp lạnh lẽo như đang hỏi tội kia càng khiến An sợ hơn, hai bàn tay run rẩy nắm lấy mép váy toát đầy mồ hôi. Thuỵ An mím chặt môi, cúi thấp đầu.

– Con xin lỗi. Nhưng lần sau, nhất định con sẽ—

– Còn lần sau sao? Em nghĩ bọn họ đã bắt đầu cảnh giác với chị rồi, chị hai à!

– Tôi không cần cô dạy đời!! Và đừng có trưng ra cái bộ mặt ngây thơ giả tạo đó của cô trước mặt tôi!!!

– An!!

Thuỵ An giật nảy mình, ngơ ngác nhìn Ông Nguyễn rồi lại cúi thấp đầu, cắn mạnh môi dưới. Nhìn bộ dạng của An, Song Tử nhếch môi cười.

Khánh Đăng gập quyển sách lại, đôi mắt đen thăm thẳm sau cái kính dường như đang cực kì khó chịu.

– Đáng thương!!

Nói rồi, Đăng rời khỏi chỗ ngồi, không thèm chào người đàn ông là ba mình lấy một cái mà toan bước ra khỏi phòng. Dù vậy, bước chân cậu lại khựng lại bởi câu nói của ông Nguyễn.

– Khánh Đăng, đừng tưởng tất cả ta đều bỏ qua cho con, chỉ vì con là đứa con ta yêu thương nhất!

Đôi mày Đăng nhíu lại đầy khó chịu, giọng nam trầm lạnh lùng vang lên.

– Tôi không cần cái tình thương rẻ tiền đó của ông, khi ông thậm chí đang cố làm hại người mà tôi yêu thương.

Nói rồi, Đăng mở cửa, bước ra ngoài.

Nhìn cậu rời khỏi, chân mày Thuỵ An nhíu chặt lại. Cô hứ một tiếng. Từ xưa đến giờ An đã chẳng ưa gì cậu em trai khác mẹ nhỏ hơn mình một tuổi. Lúc nào cũng kiêu căng ngạo mạn không xem ai ra gì, Đăng thậm chí không công nhận đây là nhà chứ huống chi gọi An là chị, nội cái cách nói chuyện ban nãy là hiểu rồi.

Ông Nguyễn vẫn lạnh lùng nhìn ra phía cánh cửa. Chợt nhìn sang Song Tử, ông nói.

– Song Tử! Ta nghe An nói, con và thằng nhóc Bảo Bình đang là một cặp nhỉ?

Dù vẫn giữ được sự bình tĩnh, Song Tử thực chất đang rất cố để không bộc lộ ra bên ngoài. Cô không quá ngạc nhiên, nhưng có chút sợ. Chuyện của cô và Bảo Bình, sớm muộn gì cũng bị ông phát hiện. Cô thật quá ngây thơ!

– Con biết phải làm gì rồi chứ?

Lần này, biểu cảm dường như biểu lộ rõ khuôn mặt của Song Tử, cô khẽ run lên, hơi thở bắt đầu gấp gáp. Mặc kệ Thuỵ An đang nhìn mình đầy bỡn cợt, cố giữ bản thân bình tĩnh, Song Tử nói một cách khó khăn.

– Vâng, thưa ba.

oOo

Rời khỏi căn phòng chứa đầy áp lực kia, Song Tử dựa hẳn người vào tường, cố điều hoà nhịp thở lại. Đưa tay lau đi mấy giọt mồ hôi trên trán, Song Tử khẽ thở dài.

– Nếu không muốn thì đừng có làm.

Song Tử ngẩng đầu, hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Khánh Đăng đang đứng nơi cầu thang, đôi mắt cứ dán chặt vào quyển sách đang cầm. Song Tử khẽ mỉm cười, một nụ cười phức tạp.

– Em không mạnh mẽ và quyết đoán như anh, Khánh Đăng. Điều đó ở anh thật sự khiến em ganh tỵ, vì anh dám theo đuổi điều mà anh muốn.

Nói rồi, Song Tử bước xuống cầu thang, bước ngang qua Khánh Đăng một cách điềm nhiên. Cô chợt dừng lại. Vẫn không nhìn anh trai, cô chợt nói, như có như không.

– Em đã sa ngã rồi, sa vào một vũng lầy không tài nào thoát ra được, cũng không một ai, có thể cứu vớt nữa… Và, em thật sự, rất hận anh…!

Đăng không nói gì, cũng không nhìn cô em gái cùng cha khác mẹ lấy một cái. Song Tử hơi cười, lại tiếp tục bước đi. Cái giây phút vừa bước qua, một vài từ từ miệng của Đăng lọt vào tai Song Tử, khiến cô đứng ngây ra trong giây lát. Song Tử cười khẩy, bước đi.

Đăng khẽ gập quyển sách lại, đưa tay đẩy gọng kính. Suy nghĩ đằng sau đôi mắt màu xanh thẫm dường như bị che giấu kĩ càng, vừa lặng yên vừa dao động, Đăng cười nhẹ, một nụ cười vô hồn không cảm xúc.

(Còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.