Khác hẳn với những ngôi trường tư thục không mấy xem trọng những ngày lễ quốc tế, Học viện UTX luôn tổ chức những buổi tiệc cho những ngày lễ này, hoặc những hoạt động ngoại khoá. Ví dụ như ngày hôm nay, học viện
đã tổ chức một chuyến đi chơi nhân dịp Giáng sinh. Hình như không thích
hợp cho lắm thì phải, khi mùa đông mà lại đi đến một vùng núi. Mà, thôi
kệ!
Điểm đến của chuyến đi là vùng biển tích hợp leo núi và các hoạt động ngoài trời khác, nằm ở ngoại ô thành phố phồn hoa. Nhưng có vẻ, những
cậu ấm cô chiêu của cái học viện này không mấy thích thú, đơn giản đối
với họ – những con người được nuông chiều và sống trong nhung lụa từ
thuở nhỏ – chẳng bao giờ lại thích đi đến cái nơi mà họ cho là “khỉ ho
cò gáy.”
Luôn là ngoại lệ của mọi trường hợp, lớp S duy nhất của học viện
thuộc khối 10, dù xuất thân cực kì danh giá nhưng lại cực hứng thú với
chuyến đi này. Mà nói đi cũng phải nói lại, cũng là tụi nó nài nỉ Nhật
Nam đổi từ tiệc sang dã ngoại còn gì.
Nói là nói như vậy, chứ cái tật ngủ nướng vẫn chẳng thể nào bỏ được.
Mà nói đúng hơn, thì cái người ngủ nướng còn ai khác ngoài hai cô cậu
mèo lười và cá lười nữa nhỉ!
Tụi nó đã ăn sáng xong, đồ cũng đã chuẩn bị kĩ lưỡng, và vẫn chưa
thấy mặt Sư Tử với Song Ngư đâu cả. Chưa kể, cả Nhật Nam tụi nó cũng
chẳng thấy mặt mũi. Máu nóng của anh chàng lớp trưởng bắt đầu dồn lên
đến não.
– Mấy cái đứa này muốn chống đối chứ gì?! Được lắm!!! Bạch Dương, mày lên gọi ba đứa nó xuống!!!
– Tuân lệnh, Lớp trưởng Bệ hạ!!
Bạch Dương lập tức co giò lên cổ mà chạy nhanh lên lầu, cái điệu bộ
như gà mắc tóc khiến tụi nó ôm bụng mà cười. Nhưng đâu đó vẫn tồn tại
bầu không khí căng thẳng. Tụi nó lén nhìn ra sau.
Bảo Bình ngồi trên ghế sofa, hoàn toàn chỉ chú tâm vào mỗi quyển sách giáo khoa
nâng cao của mình, đôi mắt màu lam lạnh đến mức khiến tụi nó thấy sợ.
Bảo Bình của tụi nó, chưa từng mang phong thái đó, cái phong thái lạnh
lùng và dường như không quan tâm đến gì cả.
Tụi nó lại quay vào trong bếp. Song Tử và Cự Giải đang nói chuyện rất vui vẻ. Khác hoàn toàn với thái độ của Bảo Bình, Song Tử làm như chưa
hề có chuyện gì xảy ra.
Tụi nó cũng chẳng biết gì nhiều, ngoài chuyện tự dưng ngày hôm qua,
Bảo Bình – người vốn đang đi hẹn hò cùng Song Tử – chợt đùng đùng bước
vào nhà, rồi không nói không rằng mà lạnh lùng bước lên lầu không thèm
nhìn tụi nó lấy một cái. Sau đó thì khoảng tối, Song Tử về. Tụi nó có
hỏi, nhưng tất cả những gì mà cô trả lời cho thắc mắc to tướng của tụi
nó, chỉ đơn giản là câu.
– “Tụi này chia tay rồi. Không hợp, vậy thôi.”
Đó cũng là lần đầu tiên, tụi nó nhận ra một Bảo Bình lạnh lùng đáng
sợ đến mức nào. Lúc nào cũng lầm lì thoắt ẩn thoắt hiện, lại chẳng thèm
trò chuyện với ai mà cứ chui rúc vào đống sách của mình, hệt như Thiên
Yết với Song Ngư vậy. Thậm chí cả Thiên Bình cũng không dám nói nhảm
trước mặt cậu bạn thân của mình nữa.
Song Tử vẫn cười nói bình thường, đùa giỡn như chẳng có chuyện gì xảy ra. Dù cho bọn con gái có xúm lại hỏi tội cô nàng, Song Tử chỉ cười khì như đó hoàn toàn là chuyện bình thường, chẳng đáng nói. Cái cách giấu
giấu giếm giếm của hai người họ như thể tụi nó không đáng tin, khiến tụi nó rất không thích! Dù vậy, thiết nghĩ, có lẽ tụi nó không nên quá xen
vào.
Còn đang ngập trong ý nghĩ của mình, thì tụi nó nghe thấy tiếng bước
chân hối hả của Bạch Dương. Vẫn còn đứng trên bậc cầu thang, cậu nghiêng đầu, nói một cách bình thường.
– Bọn họ không có trên phòng.
Kim Ngưu chớp mắt mấy cái, rồi nhìn qua Thiên Yết. Rồi chợt, hai người cùng thốt lên.
– Quên mất! Hình như ban nãy bọn họ không có trong phòng!!
Tụi nó quay ngược lại nhìn hai người, từ ngạc nhiên sang khó chịu. Cái nhìn đó thật khiến cả hai bị lạnh sống lưng nha!! Quên thôi mà, có cái chi lớn lao đâu!!!
– Nam bảo phải đi đâu đó một chút, chắc chút nữa sẽ đến đó sau.
Xử Nữ vừa nói, vừa bỏ lại điện thoại vào chiếc balo.
– Các cậu, ra đây! Ra đây!! Có cái này hay lắm!!!
Cái giọng nhoi nhoi của Thiên Bình vang lên từ phía nào đó. Tìm kiếm
một hồi, tụi nó nhìn thấy cậu chàng đang đứng ở phía cửa phụ đằng kia,
vừa ngó đầu ra sau vừa đưa tay vẫy vẫy tụi nó.
– Mày bị cái giống gì thế hử?
– Mày lắm mồm quá lớp trưởng ạ!! Cứ lại đây đi!!
Ma Kết nhướn mày, nhìn Thiên Bình vẻ khó tin, rồi sự tức giận lập tức trào đến. Cái thằng kia vừa nói cái quái gì? Bảo cậu lắm mồm?! Tụi nó
vừa đi lại, Ma Kết đã “tặng” cho Thiên Bình một cục u trên đầu.
– Vậy vụ gì đây hả?
Cố nín cười, Cự Giải nói bằng giọng ngây thơ, hai tay đặt trên vai
Thiên Bình mà đu lên, nhòm ra ngoài xem thử. Tụi nó thấy vậy, cũng ló
cái đầu ra mà tò mò.
Ngồi trên chiếc xích đu đặt trong sân sau nhà là một cặp trai tài gái sắc ngồi cạnh nhau. Song Ngư ngồi đọc sách, đôi mắt màu khói dán vào
từng con chữ lạnh lùng mà dịu dàng theo cacha nào đó. Cậu thỉnh thoảng
lại nhìn sang cô gái ngồi cạnh, đưa tay vén vài sợi tóc loà xoà trước
trán cô, mỉm cười nhẹ nhàng. Trong khi đó, Sư Tử ngồi cạnh dường như
đang chìm vào giấc ngủ, dựa hẳn vào vai Song Ngư. Đôi mắt nhắm hờ, từng
nhịp thở đều đặn. Gió thổi nhẹ mái tóc màu đen tuyền. Khuôn mặt vô cảm
hình như đang cười. Cả hai bọn họ, tạo nên một khung cảnh thật đẹp,
không quá lãnh mạn mà rất nhẹ nhàng.
Cự Giải chồm trên người Thiên Bình, đôi mắt sáng rỡ. Một người cực ghiền phim Hàn với sự lãng mạn như cô cực kì thích khung cảnh này nha!!
Nhân Mã nhìn sang cô bạn, lại nhìn cái cặp đôi chẳng ra cặp đôi kia.
– Thích nhau thì tỏ tình đi! Cứ ấp ấp mở mở rồi tình ta tình tứ!!
– Cậu thì biết cái gì mà nói!! Vậy mới lãng mạn chứ!!
Tụi nó hầu như đều quay sang nhìn cô gái vừa thốt ra câu đó với ánh mắt kinh ngạc nhất có thể, kể cả Ma Kết.
– Bạn thân có khác!!
– Thế là cô nàng lớp phó của chúng ta đã bị nhiễm phim tình cảm ướt át!!
Bạch Dương chép miệng, trong khi Nhân Mã vờ lau nước mắt mà phụ hoạ
theo. Ấy vậy mà nhân vật chính là Xử Nữ lại hoàn toàn chẳng hiểu chút
gì, mặt cứ nghệch ra một cách ngây ngô. Cô thích lãng mạn, thích phim
Hàn, bình thường mà, bộ có gì lạ lắm sao!!
– Ai đó gọi họ đi!! Sắp muộn giờ xuất phát rồi đấy!
Cái giọng lạnh lùng phát ra từ trong nhà này thuộc về Bảo Bình. Từ
một anh chàng ấm áp, dễ gần và có đôi chút lập dị, Bảo Bình lúc này vô
cảm đến đáng buồn.
Song Tử lén nhìn cậu, đôi mắt hơi cụp xuống với lồng ngực nặng trĩu.
– Song Ngư!! Sư Tử!! Chúng ta sẽ muộn mất!!!
Song Ngư hơi ngẩng đầu khi nghe thấy tiếng gọi của Kim Ngưu, cậu gật
đầu thể hiện rằng đã nghe rõ. Song Ngư quay sang, lay nhẹ Sư Tử. Cô khẽ
cựa người, đôi mắt dần mở ra, Sư Tử dụi dụi mắt chẳng khác nào một con
mèo con đáng yêu.
oOo
Trong khi chiếc xe riêng chở lớp S và những lớp khác bắt đầu khởi hành, thì ở trường, vẫn còn vài người ở lại.
Đứng trên sân thượng, hai tay đặt trên lan can mà nhìn mông lung đâu
đó, đôi mắt xanh thẫm của Khánh Đăng lơ đễnh phản chiếu hình ảnh bầu
trời màu xám đặc.
Có tiếng động vang lên, dù vậy, Đăng vẫn không quay lại, dường như cậu thích ngắm bầu trời này hơn.
Cánh cửa sắt của sân thượng mở ra rồi đóng lại, Nhật Nam điềm nhiên
bước đến. Cậu dựa người vào bức tường, đôi mắt màu xanh thẫm lạnh lùng
nhìn đâu đó. Nam chợt lên tiếng, như có như không.
– Quả nhiên, anh đã về, Khánh Đăng!
Đăng lúc này mới quay lại, cả hai đôi mắt đồng màu chạm nhau, cậu hơi cười. Sự lạnh lùng đằng sau cái mắt kính càng khiến nụ cười thêm bí ẩn.
– Lâu rồi nhỉ? Từ ngày hôm đó.
– Anh đã thay đổi rất nhiều! Không còn ấm áp và dịu dàng, thật lạnh lùng và vô cảm đến sợ.
Khánh Đăng lại cười, đôi mắt nhìn Nam đầy ẩn ý.
– Còn em thì chẳng thay đổi gì cả, ngoại trừ việc càng lạnh lùng hơn gấp bội.
Nam nhắm hờ mắt.
– Vòng vo nãy giờ đủ rồi. Nói em biết, anh về đây để làm gì?
Một tay vẫn đặt trên lan can, trong khi tay kia buông thõng, Đăng nhìn mông lung, cậu hỏi ngược lại.
– Tại sao lại hỏi khi đã biết rõ lí do?
Khoé môi Nam nhếch lên một cách thú vị. Nhưng ngay sau đó, nụ cười nửa miệng ấy lại thay bằng vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc.
– Song Tử và Bảo Bình đã chia tay, em nghĩ anh đã biết?
– Đương nhiên. Dù sao, hai đứa đó cũng chẳng hợp với nhau.
– Ý anh là tình cảm của cậu ta không đủ để cảm hoá trái tim sa ngã của Sog Tử?
Lần này, Đăng không trả lời. Nhận thấy điều đó, Nam cũng chẳng hỏi
nữa. Chuyện của hai người họ, ra sao cậu cũng chẳng thèm quan tâm, chỉ
là có một vài chuyện liên quan đến họ làm cậu thắc mắc và có chút tò mò. Nhưng cốt lõi, đây không phải chuyện cậu muốn hỏi.
– Anh nhập học vào đây để làm gì?
– Em đang nghi ngờ anh sao?
Câu hỏi mà Đăng thốt ra, cậu đã biết rõ nó hoàn toàn chẳng có câu trả lời. Khánh Đăng hơi cười. Cậu chàng đứng đằng kia, dù là một đứa nhóc
hay một chàng trai, quá khứ hay hiện tại, chuyện tin tưởng một người quá khó đối với Nhật Nam. Cậu cũng chẳng trách Nam được, khi bản thân Đăng
dù sao, vẫn là đứa con của nhà họ Nguyễn.
– Anh, tại sao lại đưa cho Tử Nhi sợi dây chuyền đó?
Đăng không quá bất ngờ trước cái chất giọng có đôi chút nặng của Nam. Cậu không biểu lộ bất kì biểu cảm nào, cũng không nhìn Nam. Đăng đẩy
gọng kính.
– Con bé không thể quên mãi được! Nếu không, Tử Nhi sẽ gặp nguy hiểm.
– Anh đang ích kỉ thì có! Anh chỉ không chịu được khi con bé quên anh!!
Đăng nhắm hờ đôi mắt, cười ma mị.
– Anh không phủ nhận điều đó, nhưng em biết mà phải không, rằng anh sẽ không bao giờ làm chuyện gì hại đến Tử Nhi?
Đôi mắt Nam hơi nheo lại. Đoạn, cậu quay người ra sau, toan bước ra
khỏi sân thượng. Đôi chân Nam chợt khựng lại, cậu quay nửa đầu ra sau,
nhưng vẫn không nhìn Đăng.
– Em không khẳng định, cũng không phủ nhận, vì xét cho cùng, anh vẫn
mang trong mình dòng máu họ Nguyễn. Nhưng hơn cả thảy, em lại muốn tin.
Bởi vì dù sao, anh vẫn là anh trai của Tử Nhi, và theo luật pháp là anh
trai em, chỉ vậy thôi.
Nói rồi, Nam rời khỏi sân thượng.
Nhìn Nam dần biến mất đằng sau cánh cửa sắt đang đóng lại, Khánh Đăng ngả người ra sau, dựa hẳn vào lan can, cậu thở dài một cái. Đăng chợt
cười nhếch môi.