Khuôn mặt Thiên Yết đanh lại, trong khi đó, Kim Ngưu cắn chặt môi, cô lo đến muốn khóc. Trái tim Kim Ngưu như bị bóp nghẹt, rốt cuộc Sư Tử
đang ở đâu? Đây không phải lần đầu cô đột nhiên biến mất, và vì vậy, Kim Ngưu không thể ngăn bản thân lo lắng cho cô. Ngay lúc này, nếu Thiên
Yết không cản lại, cô đã chạy đi tìm Sư Tử. Nếu lại như lần trước…
Tụi nó, tất cả hiện đang tập trung trong phòng của Sư Tử và Kim Ngưu. Nếu Kim Ngưu không thấy lạ và báo, tụi nó có lẽ sẽ không biết Sư Tử
không có ở khách sạn.
Cô để điện thoại trong phòng, chuyện đó hoàn toàn bình thường, nếu
tụi nó không nhìn thấy cái kính viễn vọng của Kim Ngưu nằm lăn lóc trên
sàn, trên nó và xung quanh là những vệt máu còn mới. Hệt như linh tính
mách bảo, tụi nó chợt nghĩ đến việc Sư Tử gặp chuyện không hay.
Cánh cửa bật mở một cách gấp gáp, Bạch Dương và Nhân Mã chạy vào, thở hồng hộc mà nói.
– K-Không hay rồi!! S-Song Tử cũng… không có trong phòng!!!
– Không thể nào!! Cậu ấy bảo về trước rồi mà!!!
– Hai người họ đi đâu vậy chứ?! Hay là có chuyện gì rồi??
Ma Kết gần như phát điên. Mấy hôm trước Sư Tử bị nhốt, giờ thì cô và
cả Song Tử đều biến mất không dấu vết. Hết chuyện này đến chuyện khác,
tại sao cứ ập đến cái lớp này!!
– Này! Làm sao Song Ngư và Nhật Nam có thể bình tĩnh như vậy? Họ không lo sao?
Dù biết điều mình hỏi có chút ngốc nghếch, nhưng Kim Ngưu không tài
nào ngăn được sự hiếu kì của bản thân mà hỏi nhỏ Thiên Yết. Cậu không
nhìn cô, nói một cách bình thản.
– Nhật Nam thì tớ không biết, nhưng nếu cậu nghĩ tên nhóc kia bình tĩnh được thì sai lầm to đấy!
Kim Ngưu không giấu được vẻ mặt ngạc nhiên, tròn mắt nhìn Thiên Yết.
Cậu quay đi chỗ khác, dù vậy cô vẫn nhìn thấy đôi mắt màu khói hơi cụp
xuống, Kim Ngưu có chút hụt hẫng. Cô biết, cậu cũng đang rất lo lắng.
Nhật Nam ngồi trên giường, hai tay chống cằm đặt trên đùi, đôi mắt
xanh thẫm kia vẫn lạnh lùng. Chợt, một thứ gì đó lấp lánh chiếu vào mắt
cậu. Nam hơi cúi người, nhặt nó từ dưới đất lên. Là sợi dây chuyền mặt
trời của Sư Tử, và trên đó cũng có vết máu. Cậu khẽ nhíu mày, bàn tay
cầm sợi dây chuyền nắm chặt.
Song Ngư ngồi trên ghế sofa, yên tĩnh đọc sách. Dù vậy, không có bất
kì con chữ nào lọt vào đầu cậu, khi tâm trí Song Ngư lúc này chỉ có mỗi
hai chữ “Sư Tử,” đến mức, cậu thậm chí còn không nghe thấy tụi nó đang
nói về điều gì.
Bảo Bình đứng dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực, mặt đanh lại một cách
đăm chiêu. Dù đã chia tay, dù đã ép bản thân không được phép nghĩ về cô
ta, nhưng cậu không tài nào ngăn bản thân lo lắng cho Song Tử. Cô và Sư
Tử, hai người bọn họ tại sao lại biến mất chứ!!
– Có nên báo với Xà Phu không?
Thiên Hạt hỏi một cách khó khăn. Cự Giải dịu dàng nhìn cô, chầm chậm lắc đầu.
– Tạm thời chưa nên. Thầy ấy sẽ lo lắng lắm đấy!
– Nhưng chẳng lẽ cứ thế này!! Ai mà biết được bọn họ có xảy ra chuyện gì hay không?? Hay lại như lần trước, nếu thế thì chẳng phải rất nguy
hiểm sao?!
Thiên Bình tức giận đấm mạnh vào tường. Biết mình hơi lớn tiếng, cậu có chút khó xử với Cự Giải.
– Tớ xin lỗi…
Cự Giải nhìn cậu, biết rõ Thiên Bình vì tức giận mới lớn tiếng vậy, nên cũng chẳng buồn giận dỗi gì. Cô đi đến bên cậu, nhìn Thiên Bình mà cười nhẹ trấn an.
Xử Nữ im lặng nhìn tụi nó, chẳng hiểu sao cô có cảm giác rất lạ. Chỉ
là cảm giác, nhưng cô nghĩ cô ta biết chuyện gì đó, vì cô ta là người đã cho Nhật Nam thông tin còn gì. Nghĩ vậy, Xử Nữ vội vàng chạy ra phía
cửa. Bàn tay vừa định chạm vào tay nắm, thì cửa đã được mở từ bên ngoài.
Xử Nữ thoáng ngạc nhiên, không chỉ cô mà cả tụi nó cũng vậy, trừ Nam
và Thiên Hạt ra. Trước mặt tụi nó lúc này, là một chàng trai, cũng chính là người đã mở cửa. Màu tóc đen tuyền và đôi mắt xanh thẫm hiếm gặp, dù mới gặp nhưng lại có cảm giác quen thuộc, cùng với chiếc mắt kính tạo
nên vẻ ngoài cao cao tại thượng.
– Anh Đăng!!~
Vừa nhìn thấy Đăng, Thiên Hạt đã chạy lại bên cạnh, mỉm cười vui vẻ.
Đáp lại vẫn là sự lạnh nhạt từ cậu. Điều này càng khiến tụi nó ngạc
nhiên hơn.
– Nhóc con, mày quen anh ta?
Thiên Yết thắc mắc hỏi. Cô em gái của cậu cười híp mắt, gật đầu.
– Đương nhiên! Đăng là ân nhân và là người quan trọng nhất với em đấy anh hai!!
Cậu khẽ nghiêng đầu, đôi mắt màu khói lộ rõ sự ngạc nhiên, rồi lại
thôi. Chỉ cần người này chẳng liên quan gì đến sự mất tích của họ là
được, còn lại cậu không quan tâm.
– Đăng, anh đến đây làm gì?
Giọng nói xuất phát từ chiếc giường góc phòng, nơi Nhật Nam đang
ngồi. Hai đôi mắt đồng màu giao nhau. Khuôn mặt lạnh lùng không chút cảm xúc, nhưng ẩn sâu chính là sự khó chịu, tức giận và lo lắng, Đăng hỏi.
– Tử Nhi có chuyện rồi có đúng không?
Cách xưng hô kia khiến tụi nó lại bị dẫn đến sự ngạc nhiên khác.
Người con trai lạ mặt kia không chỉ quen với Thiên Hạt, còn quen với cả
Nhật Nam, thậm chí còn gọi Sư Tử bằng cái tên thân mật như vậy. Chẳng lẽ còn bí mật mà tụi nó chưa biết sao? Nhất là, người con trai này, ngoài
việc có vẻ cậu ta là học sinh năm hai hay năm ba gì đó, tụi nó hoàn toàn không biết cái người tên Đăng này là ai.
Nhật Nam không nhìn thẳng vào mắt Khánh Đăng, cậu dường như đang suy nghĩ gì đó.
– Sư Tử và Song Tử mất tích rồi! Chẳng thấy đâu cả!!
Xử Nữ cũng chẳng biết, tự dưng không đánh mà khai như thế, nhưng có
gì đó ở người con trai này khiến cô thấy rất lạ, nhưng đủ để cô chắc cậu ta không phải người xấu.
Khánh Đăng hơi nhíu mày, nhưng lại cười lạnh một cái. Cậu tựa nửa người vào tường, một chân gác hờ.
– Chỉ có Tử Nhi gặp chuyện mà thôi.
Tụi nó lập tức quay sang nhìn nhau. Kim Ngưu hỏi nghi hoặc.
– Ý anh là sao?
– Mấy người đúng là đồ đầu đất!
Một cách lạnh lùng, Nam lên tiếng mà không nhìn tụi nó lấy một cái.
Tụi nó có chút khó chịu, nhưng vẫn im lặng chờ xem cậu định nói gì.
– Đúng là Song Tử có mất tích, nhưng là mất tích với tư cách là kẻ đứng sau hãm hại em gái chúng tôi.
Câu nói của Nam như một tiếng sấm đánh ầm vào tai tụi nó. Cậu vừa nói gì, tụi nó nghe chẳng rõ gì cả. Mà, chúng tôi là sao?
Cách nói kia của Nhật Nam khiến Kim Ngưu tức giận. Cậu ta nghĩ mình là ai mà dám nói bạn thân của cô như thế!!
– Sao cậu dám nói vậy?!
– Vì đó là sự thật mà! Cốt thì cô ta trở thành thành viên lớp S cũng là có chủ đích cả thôi.
– Cậu có bằng chứng gì chứ hả?? Đừng có nguỵ biện, Song Tử không phải loại người như cậu nói!! Đúng không, Nhân Mã??
Kim Ngưu vội quay sang Nhân Mã tìm sự đồng tình, nhưng hoàn toàn khác với suy nghĩ của cô, Nhân Mã lại cúi gầm mặt xuống, đôi mắt cụp lại.
– Cậu sao vậy Nhân Mã? Nói đi!! Đừng nói là cậu tin lời Nhật Nam nhé?!
Dù bị lay mạnh bởi Kim Ngưu, Nhân Mã vẫn vậy. Biểu hiện đó khiến tụi
nó bắt đầu thấy lạ. Bạch Dương nhận thấy mức độ quan trọng của tình
hình, vội xông vào, nắm lấy tay Nhân Mã kéo sang một bên. Cậu quay sang
Kim Ngưu.
– Cậu bình tĩnh lại đã, Kim Ngưu!
– Bình tĩnh cái gì?! Bạn tớ bị cậu ta vu oan kiểu đó, Nhân Mã lại tin cậu ta, cậu bảo tớ bình tĩnh thế nào đây hả Bạch Dương!! Các cậu không
lẽ không thấy tức giận gì sao?! Thiên Yết cậu bỏ tớ ra!!
Nắm lấy tay Kim Ngưu, Thiên Yết siết nhẹ. Cô quay sang nhìn cậu,
thẳng thắn dùng đôi mắt kiên định giận dữ đối diện với đôi mắt màu khói
lạnh lùng kia.
– Tớ thực sự cũng không muốn tin chút nào. Nhưng mà,…
Giọng nói có phần run rẩy của Nhân Mã khiến ánh mắt tụi nó đồng loạt
dồn về phía cô. Cô bất giác nắm chặt lấy tay Bạch Dương. Cậu nhìn Nhân
Mã, trừ khi chuyện gì đó khó nói lắm, nếu không Bạch Dương chưa từng
nhìn thấy một Nhân Mã cúi gầm mặt như thế nào, cô hẳn đang rất khó xử.
– Thực ra, hôm qua, tớ nhìn thấy Song Tử nói chuyện với ai đó, trông
có vẻ giận dữ lắm! Họ nói về kế hoạch gì đó… có liên quan đến… Sư Tử…
– Người đó là ai?
– Một người tên Thuỵ An, hình như là chị cậu ấy, nhưng họ cãi nhau to lắm!! Và cách xưng hô của họ, rất lạ!!!
– Cậu nói dối!!
Kim Ngưu gần như hét lên, rồi lại lắc đầu liên tục rồi khuỵu hẳn
xuống đất. Toàn bộ sức lực của cô, bị rút cạn bởi câu nói ấy cả. Người
bạn mà cô ngưỡng mộ và yêu quý hơn thảy mất tích không rõ dấu vết, người bạn thân lâu năm lại là kẻ đứng sau vụ mất tích đó. Bảo Kim Ngưu chấp
nhận, chấp nhận thế nào được!!
Thiên Yết nhìn Kim Ngưu, dù hơi ngập ngừng, cậu vẫn quỳ xuống, hai tay đặt trên vai ôm lấy cô.
Cái tên Thuỵ An này cho Song Ngư cảm giác khá quen, hình như nghe ở
đâu rồi. Là bà chị tỏ tình với cậu ngày hôm đó!! Song Ngư khẽ nhíu mày,
là do chị ta sao?! Nhưng quan trọng hơn, Sư Tử đang ở đâu cơ chứ!! Cậu
tự trách bản thân vô dụng, đã hứa rồi nhưng cậu chẳng bảo vệ gì được cho cô cả! Nếu cậu ở lại với Sư Tử, chuyện này đã không xảy ra.
Bảo Bình vẫn đứng đấy, dù bình tĩnh nhưng sâu thẳm trong đôi mắt màu
lam sáng là sự dao động không hề nhẹ. Lồng ngực cậu lúc này đau đến
khủng khiếp! Bọn họ đang nói Song Tử là gián điệp, là người xấu sao? Nếu vậy, cậu càng không được phép nhớ tới, vậy mà… Cậu, chẳng lẽ đã yêu cô
đến mức đó?! Không thể!!
Nhìn biểu hiện của Bảo Bình, Khánh Đăng nhếch mép. Dù đã che giấu
bằng sự bình tĩnh, cậu đủ tinh ý để thấy sự hoang mang lo lắng trong đôi mắt màu lam.
– Cậu không có gì muốn hỏi tôi sao, Bảo Bình?
Lúc này, Bảo Bình mới nhìn sang Khánh Đăng. Cậu nheo mắt đầy khó chịu.
– Có đó. Chẳng phải anh là bạn trai của Song Tử sao? Tôi nghĩ anh biết gì đó.
Tụi nó lập tức quay sang nhìn Đăng. Người này là lí do cho sự chia tay của Song Tử và Bảo Bình?!
– Có gì đáng cười chứ hả?! Anh nói mau!!
Nhìn cái điệu bộ bỡn cợt của anh ta, Kim Ngưu không ngăn được mà lớn tiếng.
– Thì tại mấy người quá ngu ngốc!!
– Cái gì?!
Thiên Hạt nhìn một lượt tụi nó, cuối cùng dừng lại ở Bảo Bình.
– Anh Đăng không phải bạn trai Song Tử, mối quan hệ giữa họ chẳng thể đến mức đó đâu!!
– Vậy thì là gì hả?!
– Cô ta làm vậy là để lấy lí do chia tay với cậu. Dù sao ông ta cũng
không thích, và cô ta là con rối của ông ta, sẽ nghe lời một cách vô
điều kiện.
Bảo Bình mở to mắt. Không chỉ cậu mà cả tụi nó cũng vậy. Rốt cuộc là
chuyện quái gì đang diễn ra vậy chứ?! Hết chuyện này đến chuyện khác,
đầu tụi nó muốn nổ tung rồi!! Ông ta, là ai cơ?! Vậy thì rốt cuộc, Khánh Đăng là ai cơ chứ?!
– Xử Anh!! Cô làm gì ở đây?!
Tiếng của Thiên Bình khiến Xử Nữ giật mình quay đầu lại. Đúng như cậu nói, lấp ló bên ngoài, là cô gái có vẻ ngoài hao hao giống cô, là Xử
Anh.
Một cách ngập ngừng, Xử Anh đứng trước mặt tụi nó, khẽ chào. Cái
không khí trong phòng này căng thẳng, căng thẳng đến ngột ngạt. Khi nhìn thấy Khánh Đăng, cô thoáng ngạc nhiên.
Xử Anh lẽ ra không được sang đây. Nếu Thuỵ An biết cô phản bội và bán đứng cô ta, chắc chắn An sẽ lại khiến những ngày khốn khổ kinh hoàng ấy quay lại. Xử Anh sợ, rất sợ là đằng khác, nhưng vì lí do nào đó, cô vẫn muốn nói. Quá đủ rồi!! Cô không thể vì sự ngu ngốc và lòng tự tôn của
bản thân mà khiến hết người này đến người khác phải đau khổ nữa! Đặc
biệt là cậu!! Bất giác nhìn sang cậu, vẫn là đôi mắt tuyệt đẹp đầy lạnh
lùng tự mãn.
– Mọi người, có thể dành cho tôi chút thời gian không?
oOo
Trong khu rừng nằm gần chân núi, Song Tử đứng đó, tựa nửa người vào
thân cây phía sau, mắt nhìn lơ đễnh một điểm vô hình nào đó giữa không
trung. Cô chợt nâng hai bàn tay lên. Nhìn vào đó, cô cảm thấy ghê tởm
chính bản thân mình.
Dù đã rửa sạch không biết bao nhiêu lần, dù đã chà xát đến đau rát,
sự thật rằng Song Tử đã đánh cô gái ấy đến bị thương sẽ không bao giờ
thay đổi. Lúc đó cô quá giận dữ, giận đến không thể kiểm soát bản thân.
Cũng may Sư Tử chỉ bị thương nhẹ, nếu không, ba và anh sẽ không tha thứ
cho cô, chính bản thân cô cũng không thể tha thứ cho mình.
Nhưng dù vậy, cô vẫn chính là kẻ tham gia vào kế hoạch bắt cóc Sư Tử.
Song Tử thở dài một cái, cô đứng thẳng dậy, quay người bước đi. Dừng
lại trước căn nhà hoang nằm giữa khi rừng, Song Tử điềm nhiên bước vào.
Trong căn phòng của ngôi nhà hoang, Sư Tử ngồi dưới sàn, hai tay hai
chân bị trói chặt. Cô vẫn còn bất tỉnh vì cú đánh của Song Tử.
Song Tử vô thức bước lại gần cô. Khuỵu một gối trước mặt Sư Tử, cô
toan chạm vào thì đúng lúc đó, một tiếng nói vang lên đầy đanh đá.