Học Viện Danh Giá

Chương 76: Hận thù và lòng đố kỵ



– Cô đang định làm cái quái gì thế hả?!

Song Tử hơi quay người lại, không có chút giật mình hay bất ngờ nào. Cô gái đứng đó, hai tay khoanh lại trước ngực, đôi mắt nhíu lại vừa khó chịu vừa đanh đá.

– Thuỵ An.

– Cô không định thả cô ta đấy chứ!!

Vừa dứt lời, Thuỵ An bật cười một cái như thể đó là điều vui nhộn lắm. Lãnh đạm nhìn An, Song Tử hoàn toàn bình thản.

– Tôi sẽ không làm thế.

– Nhưng tôi mà không đến lúc đó, cô có lẽ đã giết chết con nhóc đó rồi nhỉ?

Đôi mắt nhìn Sư Tử của cô mở to, rồi lại nheo lại một cách khổ sở. Riêng điều này thì An nói đúng, nếu cô ta không vào, Song Tử đã bị sự tức giận điều khiển, ai biết được cô sẽ gây ra chuyện gì. Dòng máu mafia chảy trong cô, cô hoàn toàn có thể xuống tay.

– Lúc đó tôi đã mất bình tĩnh. Ba đã bảo, không được phép làm hại Sư Tử.

Trong đôi mắt đanh đá kia của Thuỵ An dâng lên sự khinh bỉ đầy tức giận. Cô đưa chân đá mạnh chiếc ghế gần đó.

– Cả ba cũng bị mù rồi!! Đứa như nó thì có chết cũng chưa hết tội!!!

Song Tử thật muốn nói, Sư Tử có tội tình gì chứ, chẳng phải tất cả đều do người khác gán ghép, đều do người khác vì một chuyện nào đó xảy đến với mình mà căm hận sao, nhưng cô không tài nào nói được. Đến lúc nghĩ lại, cô đang lo, đang đứng về phía Sư Tử sao!! Bực bội, cô bỏ ra khỏi phòng.

oOo

Lúc này, bọn nó đang ở trong khu rừng gần chân núi. Theo lời Xử Anh, thì Sư Tử bị bắt đến một ngôi nhà hoang gần đây.



– Cô bảo Sư Tử bị Song Tử và Thuỵ An bắt sao?!

Xử Anh nhìn tụi nó, gật đầu.

– Các cậu có thể không tin tôi cũng được!! Tôi chỉ muốn nói vậy.

– Tại sao lại giúp chúng tôi? Cô theo Thuỵ An còn gì?!

Ma Kết hoàn toàn không thích Xử Anh, cái người đã bao lần làm hại bạn gái cậu. Xử Anh hơi cúi mặt.

– Là tôi bị cô ta uy hiếp. Nhưng điều đó không quan trọng nữa, là do tôi ích kỉ cả!! Tôi chỉ biết nghĩ cho bản thân mình.

Tụi nó nửa tin nửa ngờ, không rõ có nên tin tưởng cô gái này thì đúng lúc đó, Song Ngư lên tiếng.

– Vậy, Sư Tử hiện giờ ở đâu?



Không phải Song Ngư tin tưởng gì cô ta, cậu chỉ lo lắng cho Sư Tử. Bằng mọi giá, cậu muốn tìm thấy cô.

Khu rừng quá rộng lớn để tụi nó có thể tìm kiếm. Hết cách, tụi nó đành chia ra, đi theo từng cặp.

oOo

Sư Tử mở mắt tỉnh lại một cách khó khăn. Trước mặt cô, là một không gian u tối, nhưng dù tối thế nào, cô cũng nhìn thấy được khuôn mặt của cô gái trước mình.

Nhận thấy Sư Tử tỉnh, Song Tử vội vàng lùi lại, vấp phải một thứ gì đó trên sàn mà ngã xuống đất. Thuỵ An khinh bỉ nhìn cô, rồi tiến lại chỗ Sư Tử, quỳ một chân xuống cho bằng với tầm mắt cô lúc này.

– Tỉnh rồi hả?

– Đây… là đâu…?

Sư Tử khẽ nhăn mặt vì đau. Máu từ vết thương ở đầu loan ra, chảy xuống bên mắt khiến cô không thể nhìn một cách bình thường khi nó cay cay mùi máu. Đó cũng là lúc cô nhận ra, mình đang bị trói.

Thuỵ An nhìn bộ dạng kia của cô gái trước mặt mình, bật cười.

– Thật đáng thương!! Nhỉ?

Sau chữ “nhỉ” của mình, An giơ cao tay, tát thật mạnh vào mặt Sư Tử. Đứng đằng kia, Song Tử hoảng hốt.

– Chị làm gì đấy??

– Xót hả?!

– K-Không phải, chỉ là, ba bảo không được làm tổn thương cô ta cơ mà!!

Thuỵ An thở hắt khó chịu.

– Chỉ tát thôi. Mà cô có tư cách nói câu đó không nhể?~

Song Tử mím chặt môi. Cô vùng vằng bỏ ra ngoài, nếu cứ ở đây, cô sẽ điên mất.

Trong căn phòng lúc này chỉ còn mỗi mình Thuỵ An với Sư Tử. An quay lại, nhìn Sư Tử mà mỉm cười.

– Tao nghe con nhỏ nói mày vừa nhớ ra quá khứ nhỉ? Kể tao nghe với!!

Đối với Thuỵ An hệt như một trò hài, cô ta ôm bụng cười. Sư Tử trừng mắt nhìn An, khó chịu quay mặt sang hướng khác.

Cảm thấy mình bị xem thường khiến An tức giận. Cô ta dừng cười, xấn tới nắm lấy cổ áo Sư Tử xốc ngược. Đôi mắt khinh bỉ mà Sư Tử dành cho cô ta khiến Thuỵ An điên tiết. Nắm chặt nắm đấm, cô ta đấm mạnh vào mặt Sư Tử, mất thăng bằng khiến cô nằm hẳn xuống sàn.

– Ánh mắt đó hệt như ông bà già tao!! Trong khi tao lúc nào cũng khiến họ hài lòng với vai con trưởng, thì bọn họ chỉ biết nhìn tao bằng ánh mắt khinh bỉ đó!!!

Nói rồi, Thuỵ An lại ngồi xuống, thô bạo nắm tóc Sư Tử kéo cô dậy, khuôn mặt Sư Tử nhăn lại vì đau. Thuỵ An ghé sát mặt cô, thì thào.

– Mày biết không? Tao đã ~ giết ~ mẹ mình!!~

Đôi mắt Sư Tử mở to một cách kinh hãi nhìn Thuỵ An. Đáp lại vẫn là sự hờ hững như chẳng phải chuyện gì lớn lao.

– Bà ta lúc nào cũng thúc ép tao trở thành người giỏi nhất, bà ta muốn tao là người thừa kế, muốn tao phải giỏi hơn Khánh Đăng, giỏi nhất!! Bà ta là mẹ, nhưng chưa lần nào dành cho tao tình thương!!!

– Chỉ vì điều đó… mà cô giết mẹ mình…?

– Phải!! Tao đã dùng dao đâm bà ta rất nhiều lần, không thể đếm được! Gia đình tao là mafia, và ba tao cũng chẳng thương yêu gì mụ ta, nên vụ việc này sẽ mãi chìm trong bóng tối!! Đã mười hai năm rồi còn gì!!

Cái cách nói như đang nói về một câu chuyện hài thú vị của Thuỵ An không khiến Sư Tử sợ hãi, đó chỉ là sự khinh bỉ không hơn không kém. Dù vậy, cô có chút đồng cảm. Cô, người đã bị hành hạ sống dở chết dở. Nhưng, giết người là chuyện không thể tha thứ!!

– Lại dùng ánh mắt đó nhìn tao??! Tao cấm mày khinh bỉ tao!! Tao không cần đứa như mày thương hại!! Tao chả làm gì sai cả!!!

Cứ mỗi câu, Thuỵ An lại tát Sư Tử một cái. Mớ móng tay và lực mà cô ta dồn vào khiến Sư Tử đau rát, cô thở hồng hộc. Thuỵ An bóp mạnh cằm Sư Tử, ép cô nhìn vào mình.

– Thứ như mày, không đáng tồn tại!! Ông trời đã quá bất công!! Tại sao chỉ mình mày được ưu ái như thế!!!

Một cái tát khác lại giáng thẳng vào mặt Sư Tử. Nhưng lần này, chẳng hiểu sao lại đau đớn gấp bội, đến mức ngã xuống sàn. Thở gấp, Sư Tử cố nói thành tiếng.

– Tôi không phải… đứa hoàn hảo như vậy…!!

Phải, cô không hoàn hảo, cô không phải lúc nào cũng hạnh phúc. Dù chỉ mới lấy lại được một phần kí ức, nhưng tất cả đều chỉ là những kí ức đau khổ. Vô số lần bị bắt cóc khi còn bé tí chỉ vì cô là người thừa kế, vụ tai nạn khiến cô mất người mẹ cô nhất mực yêu thương, khiến cô trầm cảm, việc cô bị hành hạ tàn nhẫn bởi Minh Uyên, rồi … Mọi thứ cứ ùa về. Nhưng lúc này, Sư Tử mới nhận ra, có một người trong kí ức của cô, cô không thể nhớ ra tên, không thể nhớ ra khuôn mặt.

Thuỵ An nhìn đứa con gái trước mặt mình đang nằm dưới sàn, sự tức giận lại dâng lên. An giơ cao chân, dùng đế đôi giày cao gót của cô ta đạp mạnh lên bàn tay Sư Tử. Sư Tử cắn chặt đến mức bật máu, cố không kêu thành tiếng.

– Mày bảo mày không hoàn hảo?? Thử hỏi xung quanh đi, có ai bảo mày khổ sở không hả??! Mày và thằng Đăng, tao căm ghét, tao hận đến tận xương tuỷ!!!

Vừa định lên tiếng nói, Thuỵ An đã cúi người xuống. Chân vẫn đạp trên bàn tay trắng nõn lúc này đã chảy nhiều máu của Sư Tử, An dùng tay bóp mạnh khuôn mặt của cô. Dù là con gái, nhưng sức của cô khiến Sư Tử cảm thấy xương hàm mình sắp vỡ vụn.

– Để tao nói cho mày một bí mật.

Thuỵ An chợt cúi người xuống, ghé vào Sư Tử mà thì thầm.

– Vụ tai nạn của mẹ mày… là do tao gây ra…!!

– !!!

Dùng hết sức mình, Sư Tử đẩy mạnh Thuỵ An ra, khiến cô ta ngã sõng soài trên sàn. Gượng người đứng dậy, An dùng chân đá mạnh vào Sư Tử, miệng nhoẻn nụ cười ma quái.

– Dù sao đó cũng chỉ là trò chơi trẻ con!! Tao chỉ nhét cái lon rỗng dưới thắng xe nhà mày thôi!! Có trách thì trách sao lại tình cờ để tao bắt gặp kìa!!!

Sư Tử cố ép mình không khóc, nhưng cơ thể lại đau dữ dội, khi cứ mỗi câu, cô lại nhận một cú đá từ Thuỵ An. Nhưng hơn cả thế, lồng ngực cô đau đớn gấp bội. Mẹ của cô, chỉ vì lòng hận thù quái gở của cô ta, mà nỡ giết mẹ cô sao?

– Cô… chỉ mới mười tám tuổi thôi mà!! Sao có thể… độc ác… đến thế!!?

Thuỵ An bật cười. Cô ta đi lại, nắm tóc Sư Tử mà xốc ngược lên.

– Là tại mày đấy chứ!! Tao ghét nụ cười hạnh phúc của mày, tao muốn phá huỷ nó!!! Vả lại, nếu mày đau khổ, thằng nhóc kia cũng sẽ đau khổ!!!

– Người cô hận, là tôi, hay anh Đăng…?

– Cả hai!! Mày trong tay tao, thì thằng nhóc đó sẽ không thể kênh kiệu nữa!!

– Anh Đăng chẳng có lỗi gì cả, và cô cũng chỉ đang mù quáng vì lòng hận thù ngu ngốc vô thực của mình mà thôi!!

Vừa nói dứt câu, Sư Tử đã bị Thuỵ An đá mạnh vào mặt, khiến cô ngã ra sau, đầu đập mạnh vào tường đau điếng đến rướm nước mắt. Thuỵ An đi tới, nắm lấy tóc Sư Tử mà giật ngược cô dậy.

– Ai cho mày lên tiếng? Hả???

Sư Tử chợt cảm thấy thứ gì đó lành lạnh cọ sát mặt mình. Một thứ kim loại sắc nhọn khiến cô mở to mắt kinh hãi.

– Nhìn mặt mày kìa!! Buồn cười quá đi mất!!!

Thuỵ An vừa dí sát lưỡi dao vào mặt Sư Tử, vừa cười phá lên như gì đó thú vị lắm. Cô ta chợt đưa mặt mình gần với Sư Tử, con dao nắm chặt trong tay trong khi đôi mắt nhìn vào mắt cô.

– Đôi mắt này đẹp thật!! Tao chưa nhìn thấy bao giờ!! Nhưng mà…

Trong khi Sư Tử còn đang thắc mắc tại sao lại dừng lại, thì một cảm giác đau đớn lan đến tận xương tuỷ kéo đến.

– Đôi mắt của mày, của thằng Đăng và cả Nam, tao ghét nó!!

Trước khi cô kịp nhận ra, Thuỵ Am đã dùng con dao trong tay mình, đâm phập vào con mắt trái của Sư Tử. Dù vậy, nét mặt của cô ta lại bình thản đến sợ hãi.

– Aaaaaaa!!!

Tiếng hét của Sư Tử vang vọng khiến Thuỵ An càng thêm thú vị. Cô ta nhìn cô đang cố không rên rĩ, những giọt nước mắt tuôn ra như suối, mang theo những giọt máu từ con mắt trái hoà thành thứ dung dịch màu đỏ loãng mà phá lên cười.

– Đừng lo!! Tao sẽ không đâm quá sâu, chỉ đủ để lấy đi con mắt này của mày thôi!!!

Sư Tử đau đến phát điên, cô đau, rất đau!! Dù vậy, Thuỵ An vẫn chưa có ý định rút con dao của mình ra. Cứ thế, cứ thế, vừa cười lớn, cô ta vừa giữ nguyên lưỡi dao trong hốc mắt trái Sư Tử. Máu từ vết thương bắt đầu chảy xuống bên má, nhỏ xuống sàn. Từng giọt, từng giọt màu đỏ tươi, kèm theo những giọt nước mắt đau đớn của Sư Tử.

– Chị làm cái gì đấy hả???

Chẳng biết từ đâu, Song Tử xuất hiện, xô mạnh Thuỵ An khiến cô ta ngã vào tường, còn mình thì nhanh chóng chạy lại bên Sư Tử. Cởi trói cho cô, Song Tử lo lắng.

– Sư Tử, cậu…!!

Cái cách Sư Tử ôm chặt mắt trái mà rên rĩ vì đau đớn khiến tim Song Tử như bị bóp nghẹt. Cô lẽ ra không được quan tâm đến, vậy mà…

– Đi!! Phải rời khỏi đây, nhanh lên!!

Nói rồi, Song Tử vội nắm lấy tay Sư Tử, kéo cô chạy đi. Một tay ôm chặt mắt trái, cô chạy theo Song Tử.

Thuỵ An nhìn hai người chạy ra khỏi căn phòng mà điên tiết.

– Người đâu!! Bắt chúng lại, mau lên!!!

oOo

Song Tử và Sư Tử chạy trong khu rừng. Nếu đôi chân trần của Sư Tử đau rát vì thỉnh thoảng lại đạp phải vật nhọn, thì Song Tử lại không ngừng ngoái lại đằng sau. Mỗi lần nhận thấy đám người áo đen kia, cô lại dắt Sư Tử chạy nhanh hơn.

Cô không có thời gian để nghĩ tại sao cứu Sư Tử, chỉ biết, đây là điều cô muốn làm!! Song Tử muốn lương thiện, cô muốn là người tốt! Ít nhất, cô không muốn bị ghét nữa. Là vai phản diện chẳng vui gì cả, và cô có lẽ, cũng không thích hợp chút nào!!

“Mọi người luôn yêu quý cậu, cả tôi… cũng vậy…!!”

– Sư Tử cẩn thận!!!

Một người đàn ông từ phía xa, chĩa súng về phía họ. Song Tử hoảng hốt, lập tức đẩy Sư Tử ra. Trước mắt cô, Song Tử bị bắn, máu bắn tung toé từ phía hông.

– Song Tử!!!

Sư Tử vội chạy lại, đỡ lấy Song Tử. Cô ôm chặt vết thương của mình, cắn chặt môi vì đau. Máu ở vết thương loan ngày càng nhiều.

– Chạy đi… Sư Tử…!!

– Cứu tớ làm cái quái gì chứ?! Cậu… bị ngốc hả?

Dứt lời, Sư Tử choàng tay cô qua vai mình, cố gượng mà bước đi. Cơ thể nhỏ nhắn của cô đang mệt và đau đớn không thôi, từ ngày hôm qua đến giờ, vết thương trên người Sư Tử nhiều vô kể. Nhưng, bỏ cô gái này lại, cô không làm được!!

oOo

Hiện tại, Song Ngư và Xử Anh đi cùng nhau. Như mọi khi, cậu hoàn toàn chỉ chú tâm vào việc tìm kiếm Sư Tử. Mặc cho đã mấy lần bị cành gai đâm vào người, Song Ngư không hề bộc lộ chút cảm xúc nào. Xử Anh đi theo sau, cũng không ngừng tìm kiếm.

– Cô có quen với Nhật Nam và Sư Tử sao?

Xử Anh khẽ giật mình, cô gật đầu, rồi lại lắc đầu, cuối cùng lại gật đầu.

– Tôi có quen bọn họ, lúc còn ở Mĩ. Chúng tôi là bạn cho đến khi…

Song Ngư có chút thắc mắc về sự ngập ngừng kia, nhưng không hỏi lại. Xử Anh mím chặt môi, nói tiếp.

– Cho đến khi tôi bị cả trường bắt nạt và tẩy chay vì lỡ gây sự với hoa khôi của trường. Lần đó, trường tôi và trường đại học của Sư Tử và Nhật Nam có giao lưu, nhưng bọn họ đã lờ tôi đi, như một người xa lạ, mặc cho tôi bị bắt nạt.

– Tôi nghĩ họ có lí do của mình nên mới làm vậy. Mà vậy thì liên quan gì đến Thuỵ An?

Xử Anh chợt im lặng, bước chân cũng dừng lại. Một cách khó khăn, cô nói tiếp.

– Người cầm đầu bắt nạt tôi chính là Nguyễn Thuỵ An!

Song Ngư gật gù tỏ ý đã hiểu. Nhưng thực là có thế nào, cậu cũng không ngờ bọn họ lại có mối quan hệ kiểu đó. Nhưng bằng cái cách giao tiếp giữa Xử Anh và Nhật Nam, cũng dễ hiểu. Và cậu phần nào đã đoán ra được, lí do tại sao hai người họ lại bỏ rơi Xử Anh.

Đúng lúc đó, có một âm thanh hệt như tiếng súng vang lên ở đâu đó. Linh cảm xấu dâng lên trong cậu, Song Ngư vội vàng chạy theo tiếng súng đó, Xử Anh thấy vậy, cũng vội theo cậu.

Song Ngư chợt nghe có âm thanh xào xạc từ bụi cây phía sau, lập tức quay lại.

– Là ai?!

– G-Giọng nói… đó…? Song Ngư…??

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.