Học Viện Glamour

Chương 13: Perfect couple



Những ngày sau đó, Doãn An ít đi học hơn. Mấy bữa đi học thì lại không thèm nói chuyện với ai kể cả Bảo Tuệ, bạn thân nhất của cô ta. Có lúc cứ gục đầu xuống bàn, hai mắt cứ thâm quần như gấu trúc vậy, người gầy gò hơn. Đôi khi lại quay xuống nhìn tôi và Khải Minh một cái rồi quay lên ngay. Không lẽ tình yêu đã khiến cô ta đến như vậy sao? Và tôi nghĩ Khải Minh cũng đủ thông minh để hiểu được việc này.

Tại thời điểm này, tôi lại thấy thương hại cho cô ta, cảm thấy cô ta không còn kiêu ngạo và vênh váo như trước nữa. Bù lại cho những ấn tượng đó của tôi đối với cô ta lúc trước thì giờ đây lại trở thành một con người trầm lặng, ít nói và có một khoảng trống cô đơn cần có người đắp lại.

----------------------------------

-Chào Ken! - Vân Du vẫy tay chào cậu bạn Ken điển trai đang tựa người vào lang can dãy lớp học.

-Chào hai cô gái xinh xắn của tôi! - LKen xoay người qua, hất nhẹ tóc mái một cái rồi vẫy tay chào chúng tôi. Điệu bộ và giọng nói không khác gì các tên ăn chơi, hay cua gái. Tôi không thích cái cách chào kiểu này.

-Á! Chơi vậy là không tốt nhé! - Thái Ny vỗ vai Ken làm cho cậu ta giật bắn người. -Vân Du có thể là của cậu nhưng Lâm Vi thì............chắc là không đâu! Hjhj! - Thái Ny nở một nụ cười tươi trên môi để lộ hàm răng trắng và chiếc răng khểnh xinh xắn.

-Làm gì có! - Vân Du hét lên, khiến ai cũng đều đưa mắt nhìn về cô bạn đang đỏ lựng cả hai má lên vì xấu hổ. Xấu hổ vì làm phiền mọi người xung quanh và cũng là vì câu nói "Nói tầm bậy tầm bạ mà trúng tùm lum tùm la" của cô bạn Thái Ny.

-Ấy ấy! Làm gì mà hét lớn thế! Đùa chút thôi mà! Hjhj có tật giật mình kìa! - Thái Ny lại cười, khiến cho Vân Du ngày càng đỏ mặt và rồi cô bạn của chúng tôi bỏ đi mất tăm. - Gì thế! Đuàn thôi mà!

-Thôi, đừng ghẹo nữa! - Ken nhíu mày rồi chạy theo Vân Du. Có lẽ những gì Thái Ny nói là sự thật mất rồi!

-Perfect couple! I love you! - Thái Ny vẫn không bỏ được cái tính thích ghẹo người khác, câu nói cuối cùng thật là......Tôi đã lôi cổ cậu ta về lớp học và dọa nếu cậu ta còn nói lời nào nữa thì trưa nay đừng hòng ăn được một cơm hay uống một giọt nước nào nữa.

Cuối cùng thì cô bạn Vân Du cứng đầu cũng chịu về lớp nhưng mối thù với Thái Ny thì còn lâu mới bỏ.

...........................

Hôm nay, Doãn An lại nghỉ học, Khải Minh vẫn ngồi đó mà dường như, cậu ấy cũng chắc có chút lo lắng nào cả.

-Lâm Vi à! Cậu giúp tớ đến phòng giáo viên vào photo dùm sấp tài liệu này được không? - Một sấp tài liệu khá dày đặt trước mặt tôi một cách nhẹ nhàng. Khi ngước mắt lên, tôi mới nhận ra đó là Vũ Trình, lớp trưởng lớp tôi. Đây là lần đầu tiên, cậu ta nói chuyện với tôi.

Vũ Trình là một học sinh xuất sắc, cậu ấy học đều các môn và rất thạo các thuật chú. Trong lớp, tôi thấy cậu ấy cứ im lặng, cặm cụi đọc bài, học bài, làm bài.... rất ít khi nói chuyện với ai đó!

-Được chứ! - Tôi cầm sấp tài liệu lên.

-Này! Sao cậu không tự làm lấy đi, sao lại nhờ Lâm Vi, cậu ấy là con gái, tài liệu nhiều như thế thì làm sao mà cầm cho nổi? - Khải Minh cầm cổ tay kéo tôi đứng lại, nói lớn tiếng vào mặt Vũ Trình.

-Tớ...Tớ xin lỗi... - Vũ Trình lấp ba lấp bấp, trên trán nhỏ đầy mồ hôi, hai tay bưng lấy sấp tài liệu trên tay tôi rồi bước đi.

-Nè! Cậu làm cái quái gì vậy Minh? - Tôi lấy tay ra khỏi tay cậu ấy rồi bước đi theo Vũ Trình. Tôi quay đầu lại nhìn Khải Minh đứng đó nhìn tôi, đôi mắt của cậu ấy hơi hạ xuống, tôi cảm nhận có sự buồn bã và cô đơn nơi đôi mắt cậu.

------------------------

-Cậu không cần đi theo đâu, tớ làm được mà! - Vũ Trình thấy tôi đi theo nên lúng túng, mồ hôi trên trán lại nhỏ giọt.

-Không sao đâu! Một mình cậu lát nữa photo xong rất nhiều tài liệu, mình cậu thì làm thế nào?? Có thêm người giúp cũng đỡ mà! - Tôi cười nói, đi theo Vũ Trình.

-Nhưng....Khải Minh.....Cậu ấy...-Vũ Trình lấp ba lấp bấp.

-Không sao cả! Cứ kệ cậu ta đi!

Trên dường đến phòng giáo viên tôi và Vũ Trình đã trò chuyện rất vui với nhau. Cùng nói về các loại sách mà cả hai đã từng đọc, Vũ Trình và tôi có một sự hợp nhau đáng bất ngờ. Từ cách xem sách đến các món ăn khoái khẩu, từ bộ phim hay xem đến bài nhạc tủ và những câu nói khắc cốt ghi tâm đều giống nhau. Chắc chúng tôi là một Perfect couple rồi!

Đến phòng giáo viên, tôi giúp Vũ Trình sấp xếp các tài liệu học vừa photo xong lại một cách ngay ngắn rồi mang về lớp. Vũ Trình ôm một chồng đầy hơn tôi, cậu ấy còn bảo làm thế mới ra dáng nam nhi.

Về lớp thì tôi lại giúp Vũ Trình phát tài liệu cho mọi người. Lúc đến bàn Khải Minh, cậu ấy nhét vào tay tôi một tờ giấy nhỏ và không nói gì, quay đầu ra phía ngoài . Đôi mắt đỏ đuộm vẻ u buồn nhìn về chốn xa xăm.

Tôi cho tờ giấy vào túi quần rồi định lát về chỗ mới mở ra xem. Nhưng....

Đến lúc về tới kí túc xá, tôi mới nhận ra, mình quên đọc tờ giấy đó. Nhân lúc Vân du chưa về vì có hẹn với Ken, riết rồi học như bồ vậy, tôi mở tờ giấy ra đọc.

"Cậu thích Vũ Trình sao? Vậy người cậu thích không phải là tớ à?"

Khi đọc xong, tôi hoàn toàn ngạc nhiên, không lẽ việc cậu không nói gì và cứ im lặng là do việc này sao? Cậu ấy nghĩ tôi thích Vũ Trình và ghét cậu ta sao? Cậu ấy đang ghen ư? Hàng loạt những câu hỏi cứ vang vẳng lên trong đầu tôi. Thật khó chịu, cái cảm giác này khó chịu quá.

..........................

Những hơi nước nóng tỏa ra nghi ngút, mùi sữa tắm nhẹ nhàng, làn da ngăm ngăm, mái tóc tím ướt quyến rũ, khuôn mặt tuấn tú, hai mắt hơi cụp, trên tay người con trai là tấm hình của một cô gái tóc đen, mặc một bộ đồ mang phong cách thể thao màu tím với cặp mắt màu tím lạ lẫm, khuôn mặt người con gái đó đẹp đến nỗi khiến cho người con trai đó cứ đắm chìm, từ cái lúc thấy nàng trong khu thương mại, chàng đã chụp được bức ảnh đó và xem nó như báu vật, ngày ão, giờ não cũng ngắm và trong lòng chàng rất muốn được gặp cô gái trong bức hình đó............

Cốc...cốc...

-Vào đi! - Chàng trai ngâm mình trong bồn nước ấm, mắt vẫn nhìn đăm đăm vào bức ảnh và suy nghĩ về dung mạo tuyệt đẹp của cô gái đó và thầm khen nức nở.

-Tôi đã gửi đơn nhập học và Glamour rồi thưa cậu chủ! - Một ông chú trạc 50, mái tóc thưa thớt vài sợi bạc, trên khuôn mặt đã hằn lên những vết chân chim, cúi đầu cung kính.

-Lớp Đặc Biệt?

-Vâng!

-Cám ơn bác, bác ra được rồi đấy! - Giọng nói đầy cuốn hút, nam tính nhưng lại nhẹ nhàng, đánh gục người nghe bằng nó. Ông quản gia khum người lui ra rồi đong cửa lại.

-Sắp được gặp cô rồi! Thiên thần! - Một nụ cười chợt nở trên đôi môi công của chàng, nụ cười bí ẩn và xinh đẹp.....

Hơi nước vẫn nghi ngút tỏa, hình ảnh mờ ảo của chàng trai đang đắm chìm trong những giấc mộng tình yêu xinh đẹp của mình........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.