Tôi chạy ra ngoài ban công hít thở không khí trời đêm. Tuy bữa tiệc này không giống như cái vũ trường mà Thái Ny và Vân Du dẫn tôi đến. Khác hẳn với tiếng nhạc xập xình, chói tai, những ánh đèn mờ ảo là những âm thanh nhẹ nhàng từ cây piano và vĩ cầm, ánh sáng vàng nhạt lung linh, những mùi nước hoa thơm nhẹ, thoang thoảng, tiếng nói chuyện dường như không nghe thấy nếu không đứng gần. Nhưng, có một thứ không hề khác, đó là bầu trời đêm, hơi lạnh của gió và ánh sáng mờ ảo của vầng trăng đêm đang cố bùng sáng khi bị lớp mây đen che đậy.
-Sao thế cô gái? - Liam đứng cạnh tôi từ lúc nào mà tôi không hề hay biết. -Đừng nói với tôi là...........món quà sinh nhật nhé! - Cậu ấy nói một cách rất tự tin, tự tin đến nỗi, như thể cậu ấy có thể đọc được suy nghĩ của tôi vậy.
Không nói gì, cậu ấy huơ huơ ngón trỏ, mỗi lần quay, xuất hiện những hạt lấp lánh như kim xuyến, rồi nó phát ra một thứ ánh sáng nhẹ khiến tôi tò mò. Chưa kịp nhìn thấy nó là gì thì Liam đã nắm trọn nó vào lòng bàn tay, tôi tỏ ra tiếc nuối xen lẫn ngạc nhiên vì............cậu ấy sử dụng thuật chú tay.
-Cậu.........phù thủy sao? - Sau câu nói của tôi là cái nháy mắt đầy mê hoặc.
-Tôi có thể đọc được suy nghĩ nữa đó! Cho nên.......đừng có ngốc đến nỗi suy nghĩ bậy bạ trước mặt tôi nhé!
-Anh nói thế là ý gì? Ai nghĩ bậy chứ! - Anh ta nghĩ tôi là gì mà nói vậy chứ, nghĩ bậy bạ gì? Xí.
-Hi! Sao, có muốn tôi giúp một tay không?
-Giúp gì?
-Quà sinh nhật! Cô mau quên nhỉ! - Cậu ấy lại nhấp một ít rượu trong ly. Màu rượu lấp lánh dưới ánh trăng. Vẻ đẹp của Liam cũng vậy, lãng tử và quyến rũ như ly rượu, nhìn là muốn đặt môi lên và nhấp thử mùi vị rượu như thế nào.
-Nếu anh không phiền....... -Tôi ấp úng.
-Tôi sẵn lòng giúp cô! Tiểu Thư! - Cái cuối chào thật quý tộc khiến tôi ngượng ngùng. Nhưng cái từ "Tiểu thư" thì tôi không dám nhận. Liam, xuất thân "trâm anh thế phiệt" lại mở miệng gọi một đứa mồ côi như tôi là tiểu thư thì thật mâu thuẫn.
Liam dẫn tôi vào nhà bếp, mọi đầu bếp đều cuối đầu chào và cả ông quản gia Trương nữa.
Cậu ấy chọn nguyên liệu và chỉ tôi làm. Từ rửa trái cây đến thái lát rồi nêm nếm. Cái cung cách của cậu ấy cứ như một đầu bếp thật thụ vậy. Các thao tác nấu nướng cực kỳ chuyên nghiệp.
Sau một hồi vật lộn với đống nguyên liệu để làm ra những món ăn phức tạp, tôi ngồi bệt xuống đất thở dài mệt mỏi. Liam thì đang ngấm nghía thành quả, vừa cười mạn nguyện.
-Cô đã hoàn thành món quà rất xuất sắc, giờ chỉ chờ đến lúc khách về hết thôi!
Cả hai chúng tôi ngồi phịch xuống sàn.
-Mọi người đi nghỉ một lát đi! - Liam quay sang các đầu bếp, nghe lời nói của Liam, họ khá lúng túng.
-Nhưng....thiếu gia.... -Một đầu bếp già lên tiếng.
-Bác cứ yên tâm, cậu ta mà dám nói gì là cháu cá, tối nay có tiết canh ăn đó! - Tôi nói một cách tự tin và thuyết phục và họ đã đi vào trong phòng nghỉ.
-Cô ghê nhỉ! Định gây ra án mạng à? - Liam nhìn tôi với đôi mắt giểu cợt,
-Cám ơn anh nhé! Không nhờ anh tôi cũng không biết phải làm gì đâu! - Liam chỉ cười một cái, tôi rút cái điện thoại ra, nhắn tin cho Henry.
Chưa kịp nhắn thì tôi đã nhận được tin từ cậu ta.
"Đi đâu nãy giờ hả? Biết tớ đang tìm cậu không?"
Tôi nhắn lại:
"Lo cho tớ à, hjhj! Lát nữa khi khách đã về hết thì đến nhà bếp một lát nhá!"
Một lúc sau...
"Sao tớ lại phải đến, lỡ cậu âm mưu gì thì sao?"
"Không đến thì đừng trách tôi dùng thuật chú tay mà cắt tiết canh của cậu nha!"
"Ok, đến thì đến, làm gì mà dữ vậy!"
Tôi hiền mà phải không, sao mà lúc đó, Liam nhìn tôi với vẻ mặt rất sợ sệt như thể cậu ấy đang đối diện với thần chết vậy, thật không tin nổi!
-Này mọi người! Lát nữa thay đồ cho đẹp vào nhé! - Liam mở cửa phòng nghỉ của các đầu bếp, nói vang vọng vào rồi khép cửa lại nhẹ nhàng.
-Liam này! Cậu là đầu bếp à? - Liam ngồi bệt xuống cạnh tôi.
-Không! Ông tôi là đầu bếp, tôi chỉ là người nếm đồ ăn cho ông thôi! Chắc tại tôi hay ở cạnh ông nhiều quá nên cái cung cách của người đầu bếp và khả năng nấu nướng của tôi đã tăng đáng kể đó! - Liam nhìn tôi, bất chợt nở một nụ cười trên khóe môi. Đôi môi quyến rũ cong lên khiến tôi muốn đặt một nụ hôn lên nó., một nụ hôn thật nhẹ nhàng và ấm áp.
-Vậy à! - Tôi cố lấy lại tinh thần và thốt ra hai từ đó.
Sau đó, tôi đã thiếp đi lúc nào không hay biết...
..........................
Hình ảnh một cô gái xinh đẹp tựa thiên sứ dựa đầu vào chàng trai đẹp tựa hoa khiến ai nhìn vào cũng phải trầm trồ, họ đẹp như một đôi uyên ương trong một quyển ngôn tình đầy lãng mạn nhưng..............cô gái và chàng trai không hề có chút tình cảm đặc biệt nào dành cho nhau cả, đúng thật, đời không như là mơ, tình cũng không như là thơ nữa. Vậy thì, ngay thời khắc này, chúng ta hãy ngắm nghía vẻ đẹp của họ đi, ngắm cho đến khi nào không thể nhìn thấy hình ảnh lãng mạn này nữa thì mới thôi!