Không khí ở hồ Sensei đột nhiên trở nên căng thẳng hơn bình thường, một kết giới màu đỏ rực bao phủ cả cung điện giữa lòng hồ. Chủ nhân của kết giới màu đỏ ấy chính là Sol, nữ thần ban mai, ánh sáng bao quanh người cô bé như rực cháy, một màu đỏ của máu. “Các người không thể đi, không thể ngăn cản chủ nhân!” Ánh mắt của Sol rất điềm tĩnh, đôi mắt đen trong suốt không hề chứa đựng bất kỳ thứ cảm xúc nào. Trên tay cô, một cây thương dài xuất hiện, ánh sáng của kim loại sắc bén hòa cùng với ánh sáng màu đỏ xung quanh cô càng thêm chói mắt.
“Sol, đừng làm như vậy, em biết rõ là chúng ta sẽ không làm hại Nixi.” Kaharu toát mồ hôi lạnh, sức mạnh của cô bé ấy sao lại kinh khủng đến vậy, khí thế áp bức người khác một cách mãnh liệt. Sol thu tay chỉ mũi thương về phía cậu, “Ý nguyện của chủ nhân là tất cả! Biết rõ sẽ không đấu lại ta mà vẫn muốn thử sao?” Kayuki nóng nảy khi nhìn thấy mũi thương chỉa về phía em trai mình, cô hét lên với Sol: “Cô đang làm gì vậy? Cô có biết bọn ta là ai không? Kẻ gọi Nixi là chủ nhân như cô thì có quyền gì ngăn cản bọn ta?”
Lời vừa thốt lên, thì Isojin đã cau mày lại, “Yuki, đừng nóng nảy mà mất bình tĩnh, cậu không nhìn thấy ánh sáng màu đỏ bao phủ người của Sol sao? Rất giống với “Hào quang chiến thắng” của Thượng Đế!” Arnold cũng gật đầu với Isojin, từ trước đến nay, bọn họ chỉ biết Sol luôn đi theo Nixi từ những ngày đầu tiên họ gặp cô. Và trong lời nói của Sol, luôn gọi Nixi là chủ nhân một cách tôn kính nhất.
Trong tầng lớp Thần Linh, một khi đã chịu hạ mình nhận ai đó là chủ nhân, tức là người đó phải thuộc dõng dõi thấp kém và không có nhiều sức mạnh. Nhưng hiện tại, người đứng trước mặt bọn họ đây không có vẻ gì là á thần yếu ớt cả. Còn mang trên người thứ hào quang chiến thắng đỏ rực ấy, chắc chắn chỉ có thể là hậu duệ trực hệ của Thượng Đế mà thôi, kẻ thừ kế ngôi vị bá chủ thế giới Thượng Đế!
Sol không có ý định giải thích, cô chỉ có một nhiệm vụ duy nhất, ngăn cản họ làm phiền đến chuyến đi của Nixi. Ngay khi bầu không khí này căng thẳng đến đỉnh điểm, không bên nào chịu nhường bên nào, thì bỗng nhiên có một giọng nói vang lên cắt ngang mọi thứ. “Sol, thu vũ khí lại! Và cả “Hào quang chiến thắng” nữa, cách cả mấy trăm dặm vẫn nhìn thấy ánh sáng màu đỏ này đấy!” Nixi thong thả bước vào, cô xoa huyệt thái dương của mình, thứ ánh sáng này quá chói mắt, khiến cô bị đau đầu.
Cả năm người còn lại đều quay đầu về phía cô, không một ai lên tiếng, tất cả đều chờ cô. Nixi đã quay về hình dáng của mình, cô ngồi xuống trên trường kỉ, thở dài một hơi rồi nói: “Về việc tớ bỏ đi mà không nói là lỗi của tớ, còn về việc tớ đi đâu thì không thể nói. Đó là việc riêng của tớ, đừng nói với tớ là đến cả chuyện riêng tớ cũng phải được sự đồng ý của các cậu mới được giải quyết nhé?” Trong lời nói mang theo sự tức giận không che giấu, và cả bốn người kia đều hiểu nên họ im lặng.
Rồi Nixi nhìn về phía Sol, cô bé đã cất vũ khí và ánh hào quang đỏ rực đi, trở lại hình dáng ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ. “Còn về thân thế của Sol, thì lại là một câu chuyện dài, các cậu có muốn nghe không?”. Sol ngồi tựa vào chân ghế Nixi đang ngồi, nghiêng đầu về phía Nixi. Còn Nixi thì đưa tay ra chạm nhẹ vào mái tóc của Sol, những lọn tóc dài trượt qua khẽ tay của cô. Vừa xoa dịu sự cảm xúc của cô gái nhỏ, Nixi vừa kể lại câu chuyện cách đây nhiều năm về trước, khi mà cô vừa được sinh ra không bao lâu.
Trong lịch sử các trận chiến của những vị Thần, thì cuộc chiến gần đây nhất xảy ra khi Nixi và các bạn vừa ra đời không bao lâu. Dù bị gọi là một cuộc chiến, nhưng hình thức diễn ra và hệ quả nó mang lại thì vô cùng khác lạ. Vì chỉ có bốn vị thần tham gia, nên trận chiến này còn được gọi là “Tứ Đại Phương Thần.”. Bao gồm Thượng Đế, nam thần Chiến tranh, nữ thần Bóng đêm, và Thần Chết, còn người đứng ra phán xử cho cuộc phân tranh này lại là nữ thần Hoa oải hương.
Nguyên nhân của cuộc chiến tranh thì cũng cực kỳ đơn giản, vì một câu nói của nữ thần Bóng đêm vô tình trêu đùa Thần Chết: “Em muốn nhìn thấy trên người anh có “Hào quang chiến thắng”!” Đối với một vị thần mà nói, việc có được “Hào quang chiến thắng” là điều không thể, chỉ khi họ trở thành người đứng đầu các vị thần, nắm trong tay sức mạnh tối cao thì hào quang mới tìm đến họ.
Lời thách đấu nhanh chóng được gửi đến cho người có địa vị tối cao lúc bấy giờ, chính là Thượng Đế, chủ nhân hiện tại của “Hào quang chiến thắng”. Những tưởng ngài sẽ tức giận vì yêu cầu vô lý trên, nhưng Thượng Đế lại hết sức vui mừng hồi đáp lại lời thách đấu, ngài đã hỏi nữ thần Hoa oải hương: “Cũng đã lâu rồi, ta không được đánh một trận hết sức mình, em cũng sẽ tham gia với ta chứ, em gái của ta?”
Nữ thần Hoa oải hương bế đứa trẻ vừa sinh trên tay mình, mỉm cười với ngài: “Không đâu, hãy để Jimmy tham gia cùng anh, em sẽ làm tòa án phân xử cuộc chiến này! Nên nhớ dù có ra sao, thì anh vẫn phải chịu trách nhiệm vì đã để cuộc chiến cá nhân này xảy ra, em sẽ ghi lại lịch sử một cách chân thực nhất!” Vị nữ thần đóng vai trò tượng trưng cho cán cân và công lý đã bình thản để cho trận chiến vô nghĩa này xảy ra như thế đó.
Đối với năm người bọn họ, vì nhiều sự ràng buộc về thân phận và địa vị, có rất nhiều điều họ buộc phải từ bỏ, và kiềm chế. Cuộc chiến này trong mắt người ngoài là một cuộc nội chiến nhằm tranh giành quyền lực, nhưng chỉ người bên trong mới hiểu. Chỉ có như thế họ mới có thể gặp lại nhau dù trong chốc lát, thỏa thích đấu một trận cân sức mà không chịu sự gò bó nào. Bọn họ trước đây, hiện tại, và tương lai sẽ không bao giờ trở thành kẻ thù, bởi lẽ họ là những người bạn thân thiết của nhau.
Khi trận chiến bắt đầu, vì không muốn làm ảnh hưởng đến những vị thần khác, họ đã chọn tầng trời thứ năm làm nơi quyết chiến. Bao quanh toàn bộ khu vực là một kết giới mạnh mẽ, ngăn chặn bất kỳ ai muốn xâm phạm. Từ bên ngoài nhìn vào trong, những vị thần khác chỉ có thể nhìn thấy những tia sáng chói lòa rạch ngang tầng không đầy uy lực. Chứng tỏ bên trong đang diễn ra một trận chiến hết sức ác liệt, mà với sức mạnh của bọn họ thì không thể nào có cơ hội sống sót nếu trúng đòn.
Kẻ có thể đấu ngang tay với Thượng Đế và nam thần Chiến tranh thật đáng sợ, ánh sáng và bóng tối va chạm lẫn nhau, một cuộc chiến chưa bao giờ kết thúc. Ngay giữa lúc ánh sáng và bóng tối hòa quyện vào nhau, bỗng nhiên, nữ thần Hoa oải hương lại cảm thấy kỳ lạ. Một bản năng mách bảo người rằng, có điều gì đó không ổn đang xảy ra ở đây. Và rồi cơ thể hành động nhanh hơn lý trí, từ vị trí của người giám sát, người lại lao vào giữa cuộc chiến đó.
Thời khắc hai thứ vũ khí sắp sửa chạm vào nhau, thì cả hai vị thần đều kinh hãi tột độ. Sức mạnh trên tay họ tăng lên gấp bội, không phải vì muốn triệt tiêu lẫn nhau, mà là vì muốn tránh làm bị thương người trước mặt. Nữ thần Hoa oải hương đang đứng chắn giữa bọn họ, Thần Chết và Thượng Đế. Khi mà bốn người còn lại chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì vũ khí bén nhọn đã xuyên qua cơ thể mảnh mai của nữ thần.
Thần Chết là người đầu tiên phản ứng, cơn tức giận của ông làm vũ khí bóng tối trong tay như bị tan chảy. Còn Thượng Đế thì sợ hãi đỡ lấy em gái của mình, nam thần Chiến tranh cũng lập tức lại gần bên bà: “Anna! Tại sao em lại làm vậy? Em biết rõ là chúng ta sẽ không làm tổn thương nhau kia mà!” Ông đau lòng ôm lấy nữ thần từ tay Thượng Đế, nữ thần Bóng đêm nhanh chóng cầm máu chảy ra từ vết thương cho bà.
Trong lúc đó, nữ thần Hoa oải hương chợt mĩm cười: “Tốc độ của mọi người đều rất nhanh, em không thể theo kịp được, nếu em không lao vào thì đứa trẻ này đến cả mảnh linh hồn cuối cùng cũng sẽ bị các anh hủy diệt!” Nói xong, bà nhẹ nhàng mở lòng bàn tay ra, từ trong lòng bàn tay của bà, một dải ánh sáng màu bạc mỏng manh bay lên, lấp lánh trong nắng vàng rực rỡ. Thần Chết kinh ngạc bật thốt lên rằng: “Một vị thần mới đang được sinh ra ư? Ngay tại tầng trời thứ năm này sao?”
Thượng Đế chăm chú nhìn dải ánh sáng ấy rồi chậm rãi gật đầu: “Tuy nói tầng trời thứ năm là nơi hư vô, mọi thứ đều không tồn tại được ở đây. Nhưng ở thế giới thần linh này, có gì là không thể xảy ra kia chứ?”.
Nữ thần Bóng đêm bao phủ dải ánh sáng bằng nguồn sức mạnh thuần khiết của mình. “Đứa trẻ này đang dần hấp thụ Thần khí để thành hình, muốn được sinh ra cũng phải đến hơn ngàn vạn năm nữa, vốn dĩ với Linh khí yếu ớt của bản thân nó phát ra thì chúng ta không thể cảm nhận được. Mọi người cũng đừng tự trách bản thân mình, dù vậy, em e rằng đứa trẻ này cũng không thể tiếp tục tồn tại được nữa, Linh khí đã bị phá nát hoàn toàn chỉ còn lại chút thần thức được Anna bảo vệ mà thôi.”
Nam thần Chiến tranh khẽ lắc đầu: “Linh khí căn nguyên bị phá nát, không thể cứu được nữa, chỉ có thể trách đứa trẻ này sinh ra không đúng thời điểm.” Thần Chết cũng thở dài một tiếng, nếu hôm nay bọn họ không quyết đấu tại đây, thì có lẽ ngàn vạn năm nữa nơi này đã chào đón sự ra đời của một vị thần mới rồi. Còn Thượng Đế thì rơi vào trầm tư, ngài cũng không ngờ chỉ vì một lần gặp gỡ, lại vô tình sát hại một sinh linh còn chưa thành hình thế này.
“Không phải không có cách cứu!” Một giọng nói vang lên cắt ngang mạch suy nghĩ của mọi người. Nữ thần Hoa oải hương đã hồi phục sau khi vết thương được chữa lành, bà đón lấy dải ánh sáng từ tay nữ thần Bóng đêm. Từ phía dưới màn kết giới, một lỗ hổng nhỏ được mở ra, đón lấy một hình hài bé bỏng được mang lên từ Trolem. Bà ôm lấy đứa trẻ vừa được đưa lên ấy, cưng nựng nó trong tay mình, “Bé ngoan của mẹ, hãy giúp cho người bạn tội nghiệp này được sinh ra lần nữa nhé!”
Đứa trẻ như hiểu lời mẹ nó nói, đã bật cười khanh khách, vung vẩy hai bàn tay mập mạp nhỏ bé. Sau đó, bất chấp sự ngăn cản của bốn người còn lại, nữ thần Hoa oải hương đã chia một phần sự sống của con gái mình cho dải ánh sáng yếu ớt kia. Cộng với sức mạnh của mình, bà đã đan kết lại những chỗ bị phá hủy trong sự sống của sinh linh kia. Bằng sự dịu dàng của mình, bà đã thành công đánh thức mầm sống săp sửa mất đi đó, một vị thần mới được sinh ra vào ngày hôm đó.
Đứa trẻ sinh ra bằng một phần sự sống của con gái nữ thần Hoa oải hương, khóc những tiếng khỏe mạnh trong tay Thượng Đế. Như báo hiệu cho cả thế giới rằng, nó đã đến, đã được sinh ra,và đa được tồn tại. Thượng Đế đặt cho đứa trẻ danh hiệu Nữ thần Ban mai, vì khi ông nhìn thấy dải ánh sánh kia, nó đã lấp lánh xinh đẹp tựa những tia nắng lúc bình minh.
Nam thần Chiến tranh tặng đứa trẻ vũ khí của mình, để nó dùng cây thương mà ông yêu thích nhất làm Thần binh. Nữ thần Bóng đêm chúc phúc cho đứa trẻ, tặng nó mái tóc và màu mắt đen tuyền huyền bí. Thần Chết laị trao cho đứa trẻ một cơ hội là không bao giờ chịu sự kiểm soát giới hạn tuổi thọ bởi vị thần Thời gian, sinh mạng của nó chỉ kết thúc khi con gái nữ thần Hoa oải hương lìa đời. Nhưng làm sao con gái nữ thần Hoa oải hương có thể chết được, đứa trẻ đó là bất tử, vì thế nói một cách khác, nó cũng sẽ bất tử.
Cuối cùng, chỉ còn lại nữ thần Hoa oải hương, mọi người nghĩ rằng bà đã trao phần quà quý giá nhất cho nó. Nhưng không, bà vẫn tiếp tục tặng nó một thứ khác: “Sự sống của con là do con gái ta tặng, ta không hề có công sức gì cả. Món quà ta tặng cho con, chính là “Hào quang chiến thắng”, nó có thể được cho là nguyên nhân của trận chiến ngày hôm nay. Nhưng suýt chút nữa, vì nó mà con đã bị hủy diệt, vì thế ta trao nó cho con, để nó bảo vệ con thay vì làm hại con.”
Các vị thần bình thường đều nghĩ rằng, “Hào quang chiến thắng” chính là của Thượng Đế. Nhưng ít ai biết rằng, hào quang ấy được tặng cho người mà ông yêu thương nhất nữ thần Hoa oải hương. Chính bà mới là chủ nhân thật sự của “Hào quang chiến thắng”, đáng lẽ bà sẽ giao nó lại cho con gái của mình. Nhưng nay bà tặng cho đứa trẻ kia, như lời chúc phúc của mình dành cho nó. Cuối cùng, cái tên của đứa trẻ được năm người đồng lòng đặt là: Sol Verdandi.
Ít ai biết đến câu chuyện về sự ra đời của Sol thật sự là như thế nào, họ chỉ nghe nói, có một vị thần mới sinh ra từ trong cuộc chiến “Tứ Đại Phương Thần”. Từ đó cô được nuôi dạy bên cạnh Liam và Nixianna, những đứa con của nữ thần Hoa oải hương và được biết đến như người thừa kế của Thượng Đế, kẻ sỡ hữu hào quang chói lòa.
Vì những nguyên nhân ấy, mà Sol đã luôn coi Nixi như chủ nhân của mình, bởi lẽ vì có cô mà Sol được tái sinh. Mạng sống của Sol cũng là của Nixi, sức mạnh cô nắm giữ cũng có vài phần tương tự Nixi. Và cả việc cô chưa bao giờ coi mình người thừa kế của Thượng Đế cả. Ngay cả nghĩ cũng không muốn nghĩ đến, việc mình phải ngồi lên vị trí ngột ngạt đó bao giờ.
“Kể như vậy chắc mọi người cũng đã hiểu tình hình rồi nhỉ, đứa trẻ này rất cứng đầu, từ nhỏ đã thích làm theo ý mình, luôn gọi mình là chủ nhân, đến giờ vẫn chưa chịu sửa thói xấu đó. Và cũng vì lý do này mà Sol tự tin sẽ đánh bại các cậu, Sol rất kiêu ngạo và em ấy có đầy đủ lý do để kiêu ngạo.” Nixi kết thúc câu chuyện dài trong sự kinh ngạc của mọi người. Anorld nhướng chân mày đầy vẻ khó tin: “Nhận được cả lời chúc phúc của mẫu hậu luôn có à, và cả ông già nhà tớ còn trao cho đặc quyền ấy nữa. Nói một cách sâu xa, chẳng phải Sol cũng được coi là em gái của mình hay sao?”
Nixi gật đầu, “Có thể nói là như vậy.” Lúc này, Anorld quay sang Kaharu đứng bên cạnh, trêu chọc: “Này em rể, bây giờ thì cậu không chỉ có một bà chị vợ khó tính là Nixi mà còn có cả một ông anh vợ là tớ nữa đấy!” Kaharu câm nín trước thái độ của Anorld, ngay cả Kayuki cũng đồng tình: “Anorld à! Chuyện hành hạ thằng nhóc này cậu cứ tùy ý!” Lần này thì Kaharu hoàn toàn bó tay.