Edit: Pi sà Nguyệt
“Nhớ báo cáo dưới dạng giấu tên.” Thi Ân nhắc nhở bọn họ một câu, “Mọi người chỉ cần làm theo lời
con là được, con đã tính hết rồi.”
Cô ngồi chổm hổm nhìn trộm các hành động của Lý Lị, ánh mắt của cô bạn xuất hiện một tia sáng khó
nói thành lời nhưng sau đấy cô bạn bối rối đẩy Hoắc Thiều ra.
Hoắc Thiều bị đẩy ngã ngồi xuống đất, hai người ngồi trên hành lang uốn khúc vắng người như đang
chia sẻ bí mật riêng của mình với nhau vậy, vẻ mặt của Lý Lị mang theo sự sợ hãi và hoang mang, còn
Hoắc Thiều thì dịu dàng và kiên định.
Cậu ta muốn mở miệng nói gì nữa nhưng Lý Lị đột nhiên kêu lên, “Đừng nói nữa!” Giọng nói kia chắc
là giọng lớn nhất mà cô bạn nói từ khi sinh ra đến giờ.
Cô bạn nói xong thì bò lên rồi bỏ chạy cứ như đang trốn khỏi cái gì vậy, cô bạn không dám quay đầu
nhìn lại Hoắc Thiều.
Hoắc Thiều đứng im lặng trong hành lang, khom lưng nhặt hộp cơm của cô bạn rồi dùng tay áo xoa kĩ
từng tí một, hoa văn trên hộp cơm đã không còn rõ ràng do quá cũ nhưng lại được giữ gìn rất tốt,
không có một vết xước nào.
Cậu ta thở dài, xoay người đi tới bồn rửa tay ở ngoài hành lang, đổ canh bên trong ra rồi rửa sạch
hộp cơm mới bỏ vào túi xách rời khỏi đó.
Đợi đến khi hai người họ rời đi, Thi Ân mới lôi Dịch Nhiên bước nhanh ra ngoài, khom lưng lượm một
mảnh lá ở chỗ Lý Lị và Hoắc Thiều vừa ngồi, nghĩ một lát sợ mảnh lá này không có tác dụng lớn, cô
cẩn thận tìm lon coca bị ném trong góc.
“Sao tự dưng em lại đi kiếm mấy đống rác này thế?” Dịch Nhiên ngạc nhiên hỏi, “Bẩn lắm.”
Cô để lon coca và mảnh lá vào trong túi tiền của Dịch Nhiên, “Bán lấy tiền nuôi gia đình sống tạm.”
“…” Dịch Nhiên nhìn cô cạn lời, anh buồn cười nói, “Em biết nói dối thật đó, chỉ cần há mồm đã nói
bậy được rồi.” Là ai bảo sau này sẽ ít lừa anh vậy?
“Hả?” Thi Ân ngạc nhiên, “Cái này cũng tính là nói dối à? Đây không phải là nói đùa sao?”
Dịch Nhiên đưa tay kéo cô ra bồn rửa tay bên ngoài, “Em nói sao thì là vậy.” Lúc hai người về lớp
thì buổi học mới cũng bắt đầu, Lý Lị và Hoắc Thiều ngồi ở chỗ của mình như chưa từng có chuyện gì
xảy ra cả.
Mà các bạn trong lớp lại rất yên tĩnh, lúc cô và Dịch Nhiên đi vào thì im như thóc, còn yên tĩnh
hơn cả lúc chủ nhiệm lớp vào lớp.
Thi Ân cười cười, mấy cô cậu bạn học kia không dám nhìn cô, đám nhóc này chỉ biết bắt nạt kẻ yếu,
bạn càng nhịn thì bọn họ sẽ càng bắt nạt bạn, chứ gặp loại người như cô thì sẽ co ro lại chẳng dám
làm gì.
“Yên tĩnh thế à, tôi còn tưởng thầy giáo đến rồi cơ.” Thi Ân đi vào rồi cười cười nhìn mấy cô bạn
học quen mắt cà khịa.
Mấy cô bạn học kia bị cô chọc tức hộc máu.
Thi Ân cười hì hì ngồi vào chỗ của mình.
Dịch Nhiên đi theo sau mông cô rồi ngồi vào chỗ, anh nhịn không được mà châm biếm Hoắc Thiều ở cạnh
một tiếng, quá tệ rồi.
“?” Hoắc Thiều quay đầu nhìn anh, cậu ta cảm thấy mình bị tên này xem thường là sao vậy nhỉ?
Lý Lị vẫn cúi đầu viết bài.
Sao có nhiều bài để viết thế nhỉ? Đây là cuộc sống hàng ngày của mấy bạn học sinh giỏi đó hả?
Thi Ân khó hiểu, lúc trước cô không chăm học nên chưa từng viết lại bài bao giờ, cô biết rõ bản
thân không phải là người học giỏi gì cho cam.
Cô ló đầu nhìn vở của Lý Lị, nhỏ giọng hỏi, “Chúng ta có nhiều bài phải viết lại như vậy luôn hả?
Cậu giỏi thật đấy, tớ còn không nhớ thầy giáo dạy cái này cơ.”
Lý Lị có vẻ như đang nghĩ gì, cô bạn hơi run khi nghe giọng Thi Ân nói bên cạnh, sau đó vội cúi đầu
nói, “Không phải, không phải là bài trên lớp, là nội dung dạy kèm tối nay cho mấy đứa nhỏ…”
À, thì ra cô bạn đang tổng kết bài học cho các bạn nhỏ.
Thi Ân liếc nhìn xem một cái, một quyển vở lít nha lít nhít chữ nhưng rất ngay ngắn chỉnh tề, Lý Lị
làm việc rất có tâm.
==========================================
Sau trưa đấy, Lý Lị và Hoắc Thiều không có tiếp xúc gì với nhau nữa cả, trừ khi cần đi toilet nếu
không Lý Lị sẽ không đi khỏi chỗ, cô bạn muốn tránh Hoắc Thiều, không dám nhìn vào mắt cậu ta.
Đợi đến khi tan học, Lý Lị cầm túi sách chạy ra khỏi lớp đầu tiên như sợ bị người khác rượt theo.
Nhưng Hoắc Thiều lại giống như tên theo đuôi biến thái vậy, cậu ta đeo cô bạn mãi không cắt được.
Lý Lị đạp xe thật nhanh, cậu ta cũng chạy đuổi theo, khi cách nhau quá xa thì cậu ta chạy nhiều hơn
vài bước để duy trì một khoảng cách không xa không gần.
Lúc gần đến khu dân cư, Lý Lị nhịn không được mà dừng xe, quay đầu trừng với Hoắc Thiều, cô bạn
xuống xe để xe sang một bên, tức giận đi tới trước mặt Hoắc Thiều, nhỏ giọng nói, “Cậu, cậu đừng
quấn theo tớ như vậy được không? Tớ chẳng biết cậu là ai cả, cũng không biết cậu có mục đích gì,
nhưng nếu cậu cứ tiếp tục như vậy thì tớ sẽ, sẽ báo cảnh sát đấy!”
Hoắc Thiều đứng đấy nhìn cô bạn, thở dài, “Cậu hơi dữ với tớ đấy.” Nói xong lấy hộp cơm trong túi
ra đưa cho cô, “Hộp cơm của cậu, tớ rửa sạch rồi, trả lại cho cậu.”
Lý Lị sửng sốt, mặt nóng bừng, co bạn cúi đầu đưa tay cầm hộp cơm, cậu ta nắm chặt hộp cơm không
buông, còn bảo, “Nếu cậu gặp nguy hiểm hoặc không vui thì cứ tìm tớ, tớ sẽ cứu cậu.”
Lý Lị dùng sức giật hộp cơm về, lầm bầm, “Cậu tưởng mình là siêu nhân à?” Cô bạn không có điện
thoại di động cũng chẳng biết cách liên hệ cậu ta, sao cô bạn có thể tìm cậu ta được cơ chứ? Thần
giao cách cảm à? Cô bạn ôm hộp cơm bỏ chạy.
Hoắc Thiều ở sau gọi với, “Nếu cậu cần, tớ sẽ làm siêu nhân của cậu.”
============================
Dịch Nhiên trốn trong góc coi lén suýt ói hết ra, anh nhịn không được nhỏ giọng nói, “Anh không thể
mở mồm nói lời kịch ghê tởm kia được luôn ý!” Thi Ân cũng cười, hơi ghê tí nhưng khá đáng yêu mà.
Hoắc Thiều nhìn Lý Lị đi vào khu dân cư mới xoay người rời khỏi đó.
Hai người Thi Ân đi theo cậu
ta, thấy tối nay cậu ta về thẳng biệt thự chứ không đi hại người mới an tâm về nhà.
Kết quả Dịch Nhiên dẫn Thi Ân về nhà, vừa mới đè Thi Ân lên tường hôn một cái thì nghe thấy tiếng
bật dậy.
“Ai?” Dịch Nhiên quay đầu nhìn một người đang đứng ngay ngắn cạnh sofa nhà anh, hù chết anh rồi!
Người kia cũng sợ hết hồn, vội nói, “Tiền, tiền bối, là em.”
Dịch Nhiên đưa tay mở đèn lên thì thấy tên nhóc Khổng Lệnh! Anh tức giận, tên nhóc này dám tới đây
cơ á?
“Sao cậu lại ở nhà của tôi?” Dịch Nhiên đen mặt nói.
Thi Ân trong lòng anh ôm lấy cổ anh rồi vỗ nhẹ ngực anh, bảo, “Đừng dữ như vậy, anh dọa nhân viên
của em rồi đấy!”
“Nhân viên của em?” Lúc này Dịch Nhiên mới phản ứng lại, tên nhóc Khổng Lệnh này làm phản là do bị
Thi Ân bắt về làm công cho Học viện Phản diện của cô!
“Là em bảo cậu ấy đến.” Thi Ân móc thẻ xanh cho anh xem, “Anh có biết thẻ xanh đường nối của nhân
vật phản diện không? Em không giải thích nữa
đâu hen.”
Dịch Nhiên vừa cạn lời lại có tí tức giận, trừng mắt nhìn Khổng Lệnh, “Em gọi tên nhóc này đến làm
chi? Không sợ Liên minh Chính phái phát hiện à?” Còn đến lúc nửa đêm, thằng nhóc Khổng Lệnh này hẳn
đã thấy anh hôn môi Thi Ân rồi!
Khổng Lệnh bị anh trừng mắt không dám nhìn thẳng anh, lúc nãy cậu ta… thấy tiền bối Dịch Nhiên và
tiền bối Thi Ân cái đó… Tiền bối Dịch Nhiên sẽ giết cậu ta mất!
“Xin lỗi ạ!” Cậu ta xin lỗi trước, “Làm phiền anh và hiệu trưởng Thi Ân rồi.”
“Xem anh dọa cậu bé thành thật kia rồi kìa.” Thi Ân vỗ ngực Dịch Nhiên một chút ý bảo anh buông cô
ra, “Đừng dọa cậu ấy mãi thế, em gọi cậu ấy đến giúp em làm việc.” Cô tháo giày ra rồi đi chân trần
vào nhà, ai dè bị Dịch Nhiên kéo lại.
Dịch Nhiên đá đôi dép để ở trước cửa, “Mang dép.” Có lạnh không chứ? Anh lầm bầm khó chịu, “Cậu ta
giúp được gì chứ?”
Thi Ân ngoan ngoãn mang dép vào, cười híp mắt kéo Dịch Nhiên vào, đắc ý nói, “Em trai Khổng Lệnh
được việc lắm đấy, nhiệm vụ trước của anh á, quá khứ và những gì mà người cá Minh Châu đã trải qua
đều do cậu ấy tìm ra đó.” Thi Ân nháy mắt mấy cái, “Ngay cả Minh Châu cũng do cậu ấy đóng đấy,
nhiệm vụ kia là cậu ấy làm, em chỉ là người giám sát thôi.”
Dịch Nhiên sợ tới mức há mồm trợn mắt, cậu ta, cậu ta là người cá kia á?? Dịch Nhiên hơi khó chấp
nhận…
Mặt Khổng Lệnh đỏ bừng, vừa thẹn thùng vừa sợ, sợ tiền bối Dịch Nhiên nổi giận….
Dù sao ban đầu
tiền bối Dịch Nhiên đã nhận sai cậu ta thành tiền bối Thi Ân, lúng túng lắm á.
Đâu chỉ lúng túng thôi đâu chứ? Dịch Nhiên lúc này chỉ muốn giết chết Khổng Lệnh để diệt khẩu thôi!
Thi Ân cười cười, ôm eo Dịch Nhiên rồi nói với Khổng Lệnh, “Bây giờ anh ấy khá dịu dàng luôn, em
đừng sợ.”
Thật á?
Khổng Lệnh ngẩng đầu nhìn Dịch Nhiên, Dịch Nhiên nhìn cậu nhe răng, trái tim cậu hơi run rẩy, cậu
vừa nhớ tới câu người tình trong mắt lúc nào cũng là Tây Thi, người này dịu dàng chỗ nào cơ chứ…
Nhưng cũng may tiền bối Dịch Nhiên chẳng làm gì cả, chỉ ngồi ở cạnh tiền bối Thi Ân lạnh lùng nhìn
cậu, cứ như cậu là tình địch muốn cướp lấy tiền bối Thi Ân vậy, nhưng cậu không có can đảm cũng
chẳng có lòng ấy, cậu chỉ kính trọng tiền bối Thi Ân thôi.
Thi Ân lấy mảnh lá và lon coca trong túi Dịch Nhiên rồi đưa cho Khổng Lệnh, “Em sờ xem thử, xem có
thông tin của Lý Lị và Hoắc Thiều trưa nay không, chị muốn biết hai người họ nói gì.”
“Mảnh lá không được.” Khổng Lệnh cầm lấy rồi nói, “Bây giờ em chỉ có thể xem được đồ vật thôi, vẫn
có một số thứ không thể xem được.
Mảnh lá… không tính là đồ vật đâu.
Em không xem được.”
Dịch Nhiên cười một tiếng, Thi Ân đánh lên bắp đùi của anh rồi trừng mắt, “Không được khinh bỉ nhân
viên của em.”
Khổng Lệnh bị dọa sợ, cậu vội nhìn Dịch Nhiên, tiền bối Dịch Nhiên… có giận không?
Thế là cậu thấy Dịch Nhiên giữ lấy bàn tay Thi Ân rồi xoa bắp đùi anh, cau mày nói với Thi Ân, “Sao
bảo vệ cậu ta thế? Để ý à?”
“Không được nói bậy, anh làm thế sẽ dọa em trai Khổng Lệnh đó.” Thi Ân nhéo anh một cái.
Khổng Lệnh như đang ngồi trên đống than, cậu chỉ có thể cúi đầu nhìn lon coca chăm chú nhưng ký ức
trên món đồ này rất hỗn loạn, may có thể dựa vào ký ức hôm nay để loại trừ, có thời gian cụ thể thì
xem ký ức vào khoảng thời gian đó là được, đây là chức năng mới sau khi hiệu trưởng Thi Ân giúp cậu
thăng cấp kỹ năng.
Khoảng nửa tiếng sau, cậu mở mắt ra.
“Thế nào? Tìm được không?” Thi Ân vội hỏi cậu, “Hoắc Thiều nói cái gì với Lý Lị thế? Chị chỉ cần
câu nói thì thầm mà cậu ta nói với Lý Lị lúc ở trong hành lang thôi, lon coca này có nghe được
không?”
Dịch Nhiên ở cạnh nhịn không được mà hừ một tiếng, sau đó bị Thi Ân trừng mắt mới lấy tay che miệng
rồi chống đầu nhìn cô, lon coca mà nghe được á? Sao cô có thể hỏi được câu này cơ chứ?
Khổng Lệnh cau mày nói, “Không thể nói là không nghe rõ, hoặc là Hoắc Thiều chỉ nói một câu thôi.”
“Nói cái gì thế?” Thi Ân hỏi dò.
Khổng Lệnh đáp, “Cậu ta nói với Lý Lị là, tớ đã giúp cậu giết người mà cậu muốn giết chứ không nói
thêm gì nữa.”
Thi Ân cau mày rồi ngồi vào trong sofa, trong đầu là hình ảnh trong hành lang vắng người giữa trưa,
Hoắc Thiều ôm Lý Lị đang gào khóc rồi nói nhỏ bên tai cô bạn: Tớ đã giúp cậu giết chết người cậu
muốn giết.
Lúc đó ánh mắt của Lý Lị có chút sợ hãi, sau đó bĩnh tĩnh lại rồi hơi sáng lên, cuối cùng mới sợ
hãi lại rồi đẩy Hoắc Thiều ra để bỏ chạy.
Cô nhớ lại toàn bộ phản ứng của Lý Lị hôm nay, cô có chút… sợ hãi.
Hoắc Thiều biết người Lý Lị muốn giết là ai không làm cho cô sợ, từ lúc cậu ta xuất hiện đã rất
hiểu Lý Lị rồi, cậu ta làm mọi chuyện đều có quan hệ với Lý Lị, nói không chừng cậu ta đã biết hết
mọi thông tin của cô bạn.
Điều làm cô sợ là Lý Lị, vẻ mặt của cô bạn sau khi nghe được câu nói đó không phải cảm thấy Hoắc
Thiều nói bậy mà sợ hãi và yên tĩnh, cùng với… có chút sáng rọi, nếu như là người bình thường thì
sẽ thấy Hoắc Thiều là tên bệnh thần kinh nhưng Lý Lị lại như thế… đó là vì cô bạn thật sự muốn giết
người, đồng thời cô bạn nghĩ đến người đó ngay sau khi Hoắc Thiều nhắc
đến, nhưng suy nghĩ muốn giết người này của cô bạn lại dọa sợ mình nên mới đẩy Hoắc Thiều để bỏ
chạy.
Cô bạn muốn giết ai? Cô học sinh nhát gan như cô bạn sao lại hận một người tới mức muốn giết người
đó luôn nhỉ?
“Hiệu trưởng Thi Ân?” Khổng Lệnh hỏi dò một tiếng, “Này… Không có chuyện gì nữa thì em đi trước
nhé?”
Thi Ân lấy lại tinh thần, “Khoan về đã, hai hôm nay ở đây đi, có đồ gì thì chị đưa em sờ luôn.”
Khổng Lệnh vội nhìn về phía Dịch Nhiên.
Dịch Nhiên đang định nói chuyện thì Thi Ân nghiêng đầu nhỏ giọng nói với anh, “Có được không? Có
thể để Khổng Lệnh ở lại hai ngày được không?”
Anh không nỡ nói lời từ chối khi nhìn gương mặt xinh đẹp mang theo tí làm nũng ấy, anh không muốn
làm cô buồn bực nên đành phải đồng ý.
Khổng Lệnh cũng không dám không nghe theo.
Thế là cậu ở lại trong nhà của tiền bối Dịch Nhiên, hơn nữa còn cách tiền bối Dịch Nhiên một vách
tường, cậu nhìn hiệu trưởng Thi Ân về phòng với tiền bối Dịch Nhiên, trong phòng xuất hiện tiếng
động làm người… không dám nghe nhiều, cậu trốn trong chăn đơ người.
Nhất là lúc tiền bối Dịch Nhiên che miệng hiệu trưởng Thi Ân, khàn giọng nói, “Không được rên, nếu
tên nhóc Khổng Lệnh kia nghe được thì anh sẽ ghen đấy.”
Trời ạ, tiền bối Dịch Nhiên ở trên giường… buồn nôn thế luôn á? Cái này… quá lúng túng rồi đó!
Cậu không biết phải trả lời với tiền bối Ivan thế nào khi ông ấy hỏi chuyện tiền bối Dịch Nhiên và
hiệu trưởng nữa!
Cậu không ngủ nổi.
===========================
Thi Ân ở phòng cạnh cũng không ngủ được, cơ thể lạnh lẽo của cô bị Dịch Nhiên ôm vào cơ thể ấm nóng
của anh nhưng trong đầu cô chỉ toàn chuyện
của Lý Lị, vết bầm trên cổ cô bạn, vết thương nơi cổ tay của cô bạn, cô bạn khóc bảo cô bạn đã rất
cố gắng….
Cô bạn muốn giết ai cơ chứ?
“Không ngủ được à?” Dịch Nhiên ở sau lưng ôm eo cô, anh chôn đầu vào cô nói, “Đói bụng hả?”
Dịch Nhiên kéo cô lại, nâng cằm cô để vào cổ anh nói, “Uống.”
“Em không muốn uống máu.” Thi Ân hôn cổ anh một cái, nâng mặt anh rồi nói chuyện của Lý Lị cho anh
nghe.
Dịch Nhiên vừa nghe đã cau mày nhìn cô, kiên trì nghe cô nói hết.
Cô chưa nói xong thì điện thoại trên đầu giường của Dịch Nhiên vang lên, cô đưa tay cầm di động.
“Sao thế? Sao tự dưng để ý điện thoại của anh thế?” Dịch Nhiên ló đầu nhìn, anh vốn tưởng cô kiểm
tra tin nhắn của anh nhưng lại nhìn thấy một bộ máy kiểm tra vị trí trên di động anh, trên bản đồ
màu lam xuất hiện một điểm đỏ đang di chuyển trên bản đồ.
“Em… đặt máy kiểm tra vị trí trên điện thoại anh à?” Dịch Nhiên ngạc nhiên hỏi.
“Là bộ máy kiểm tra vị trí anh cho em á, em thấy nó khá ổn nên bảo chú Ivan và Tengu làm thêm mấy
cái, vốn định sau này lắp đặt nó trên người học viên khi làm nhiệm vụ, bây giờ vừa hay có hàng để
kiểm tra Lý Lị.” Thi Ân phóng to bản đồ trong điện thoại, “Em không an tâm, làm thế này sẽ xác nhận
được sự an toàn của cậu ấy.”
“Em đặt máy lên người Lý Lị khi nào thế?” Dịch Nhiên há mồm trợn mắt nhìn cô, làm việc mà không ai
biết gì luôn, cô… rất hợp làm phản diện luôn.
“Khi đi học á.” Thi Ân nói, “Đi học chán quá nên thử
một chút.”
Lý Lị đi ra khỏi khu dân cư.
Bây giờ là mười hai giờ đêm, sao cô bạn lại đi ra ngoài lúc này?
Thi Ân cầm điện thoại xuống giường mặc đồ nói, “Anh ngủ đi, em ra ngoài kiểm tra Lý Lị đi đâu.”
Dịch Nhiên đưa tay ôm eo cô, bất đắc dĩ nói, “Muộn vậy rồi sao anh để em ra ngoài mình được, anh đi
với em.”
Thi Ân muốn nói, cô thật ra… thật ra không yếu như thế đâu, cô đã giấu anh một số kỹ năng của mình.
Nhưng thấy Dịch Nhiên đã mặc quần áo với vẻ mặt anh phải đi với cô thì cô ngậm miệng lại.
“Chúng ta đi kiểu gì đây?” Thi Ân hỏi anh, “Lái moto à? Nhanh hơn đi bộ chút.”
Dịch Nhiên đưa tay ôm cô rồi đi ra cửa sổ sát đất và nhảy xuống.
Trong giây phút gió lạnh phả vào mặt mình, Thi Ân cảm thấy một ánh sáng vàng xuất hiện sau lưng
anh, một cánh chim màu đỏ hồng xuất hiện trong đêm đen.
Dịch Nhiên trêu chọc cô, “Lái [1] anh được không?”
[1] Lái trong tiếng trung là kỵ, cùng nghĩa với cưỡi, cái này còn có theo ý 18+.
Kiểu tư thế cưỡi
ngựa của mấy chụy gái anh giai trong phòng the í =))) Ý của Dịch Nhiên vừa là ‘cưỡi’ anh theo kiểu
18+ vừa để trả lời câu hỏi của cô.
Thi Ân đỏ mặt nhìn cánh của anh, ngạc nhiên nói, “Anh… sử dụng sức mạnh của Cùng Kỳ như này không
sao chứ?”
“Không sao cả, anh đã tiến hóa rồi.” Dịch Nhiên nở nụ cười với cô, trông cực đắc ý luôn.
Thi Ân nhìn anh cười cười dưới ánh trăng, trước kia chắc hẳn anh đã được bảo vệ rất tốt, nếu không
thì với người sống hàng ngàn hàng vạn năm, lại trải qua nhiều chuyện nhưng vẫn là một cậu nhóc vênh
váo và nóng tính.
Này… Lý Lị nhát gan và cố gắng kia không phải vì không có ai bảo vệ nên cuộc sống rất khó khăn ư?
Dịch Nhiên nhìn định vị trên di động, anh nhanh chóng tìm tới chỗ Lý Lị, là một ngõ cụt để rác ở
sau khu dân cư.
Nơi đấy để rất nhiều rác rưởi vừa bẩn vừa hôi, Lý Lị cầm đèn pin tìm cái gì trong đống rác, mười
hai giờ đêm rất yên tĩnh, cô chỉ nghe được tiếng lật đồ và tiếng nức nở của cô bạn.
“Muốn xuống không?” Dịch Nhiên hỏi Thi Ân.
Thi Ân ‘suỵt’ một tiếng, bảo anh cất cánh rồi đáp ở một chiếc xe tải đỗ gần đấy.
Dưới ánh đèn đường bị hư, bọn họ thấy có một người đi từ khúc ngoặt đến, cậu ta đứng sau lưng Lý Lị
nhìn cô bạn, sau đó đi tới kéo tay cô bạn.
Lý Lị sợ tới mức xoay đầu lại, gương mặt của cô bạn toàn nước mặt, trên mặt hơi sưng đỏ do bị tát,
“Hoắc Thiều…”
Hoắc Thiều cau mày nhìn chằm chằm gương mặt của cô bạn, tức giận hỏi, “Ông ta đánh cậu nữa à? Sao
cậu không tìm tớ? Cậu không mở hộp cơm tớ đưa cho cậu à? Cậu không thấy món đồ trong đấy à? Tớ bảo
cậu có thể cầu cứu tớ bất cứ lúc nào cơ mà.”
Nước mắt không ngừng chảy xuống, Lý Lị cố gắng bình tĩnh, rụt tay về, “Hoắc Thiều, buông tớ ra,
đừng lo cho tớ…”
“Tại sao cậu không cho phép tớ đối xử tốt với cậu?” Hoắc Thiều dùng tay khác giữ lấy cô, “Tớ có thể
làm mọi thứ vì cậu, ngay cả giết người cũng có thể!”
“Cậu điên rồi à? Buông tớ ra!” Lý Lị hét lên đầy điên cuồng, cô bạn giãy dụa nhưng không thoát
được, tức giận bật khóc, “Tớ vốn không quen cậu! Tại sao cậu lại quản tớ! Cậu không hiểu cuộc sống
của tớ, cậu không cứu được tớ!” Cô bạn mạnh mẽ giật tay mình ra, dưới chân giẫm phải cái lọ bị nát,
nó đâm vào xuyên đôi dép rồi đâm vào chân cô bạn.
Cô bạn rên lên đau đớn, ngồi bệt xuống đất.
Hoắc Thiều vội đỡ lấy cô bạn, cúi đầu hoảng hốt, “Đừng nhúc nhích, chân cậu chảy máu rồi!” Cậu ta
không quan tâm lời cô bạn, bế cô bạn lên rồi bước nhanh ra khỏi đống rác, để cô bạn ngồi lên bồn
hoa ở ngoài kia kiểm tra chân cho cô bạn.
Mảnh thủy tinh vỡ đâm vào lòng bàn chân của cô bạn, máu chảy ra không ngừng, cậu không thể thấy
được mảnh vỡ trong đấy.
Mặt Hoắc Thiều trắng bệch, “Có phải đau lắm không? Tớ… Tớ đưa cậu đi bệnh viện được không? Hoặc tới
nhà tớ được không? Tớ tìm bác sĩ đến kiểm tra cho cậu?”
Lý Lị vừa khóc vừa run rẩy tại chỗ, không phải vì vết thương trên chân của mình, chút vết thương đó
không đủ làm cô bạn thấy đau, cô bạn chỉ là… chỉ thấy rất khó chịu thôi.
Cô bạn nhìn Hoắc Thiều, khóc rất thảm, cô bạn nói hết những khó chịu trong lòng, “Không cần, cậu,
cậu đừng để ý tớ, tớ khóc một lát, ngồi một lát… là được rồi.
Xin lỗi… Tớ không muốn nổi giận với
cậu, tớ chỉ thấy… chỉ thấy mệt mỏi, khó chịu quá, tớ biết cậu không có ý xấu…” Cô bạn biết.
Một đôi tay ôm lấy cơ thể đang run lên của cô bạn.
Cô bạn quá gầy, gầy cứ như chỉ còn xương mà thôi, gầy làm Hoắc Thiều đau lòng.
“Để tớ giúp cậu được không?” Hoắc Thiều nhỏ giọng nói, “Dù cho chỉ giúp cậu… giúp cậu xử lý vết
thương cũng được, giúp cậu tìm đồ cậu muốn tìm về, chút chuyện nhỏ vậy thôi cũng được, xin cậu, nếu
không tớ sẽ không an tâm được.”
Lý Lị nằm trong lòng cậu ta run rẩy không ngừng, nước mắt tuôn ra không ngừng, trước giờ cô bạn…
chưa từng được người khác ôm như thế, dỗ dành như vậy, chưa bao giờ.
Cha mẹ của cô bạn không có, cha mẹ của cô bạn chỉ biết làm cô bạn khóc thôi.
Cô bạn nghe thấy tiếng nghẹn ngào trong họng của Hoắc Thiều, cô bạn ngẩng gương mặt ngập nước mắt
của mình lên thì thấy viền mắt ửng đỏ của cậu, cậu cũng muốn khóc.
“Được không?” Cậu khàn giọng hỏi cô bạn.
Cô bạn cứ như đang làm tổn thương người đối xử tốt với mình duy nhất trên đời này vậy, trong lòng
có chút áy náy và hoảng hốt, sau đó gật nhẹ đầu rồi nghẹn ngào nói, “Cậu, cậu có thể tìm sách của
tớ trước được không?” Cô bạn hỏi cậu, đôi mắt nhìn vào đống rác, “Bọn họ hình như vứt sách của tớ
vào đống rác này, còn cả vở của tớ nữa.”
“Được.” Hoắc Thiều không nói nhiều, buông cô bạn ra rồi đi nhanh ào đống rác, khom người tìm giúp
cô bạn.
Lý Lị ngồi tại chỗ nhìn bóng lưng của cậu ta, sau đó cúi đầu nhìn bàn chân bị thương của mình, dép
của cô bạn rất cũ, đã vá lại rất nhiều lần, cô bạn không tin được sẽ có người đối xử tốt với một
người vừa nghèo vừa bình thường lại chẳng xinh đẹp, tính cách không đáng yêu như mình.
Cô bạn nhịn không được mà nhìn lại cậu bạn, cậu có vẻ như đã tìm được quyển vở, cậu quay đầu nhìn
cô với ánh mắt sáng rực, mỉm cười nói, “Tớ tìm được một quyển rồi! Trên này có viết tên cậu, vẫn
còn tốt, không bị hỏng, cậu yên tâm, vẫn còn sạch.” Cậu bạn cẩn thận chùi lên bộ đồ của mình.
Mắt Lý Lị đỏ ửng, cô bạn cảm thấy mình đang nằm mờ, người vừa đẹp trai vừa sáng chói như Hoắc Thiều
không giống như người cùng thế giới của cô, cậu giống như mặt trời và mặt trăng trên cao vậy, nhưng
người như cậu lại đối xử tốt với cô bạn.
Trong cuộc sống của cô bạn chưa từng có ánh mặt trời và hi vọng nào, nhưng Hoắc Thiều lại xuất
hiện..