Học Viện Quỷ Dị

Chương 6: Bi thương đè nén



Đã trải qua nhiều chuyện kỳ quái như vậy, trong lòng Tại Chân khó chịu không vui.

Vì cái gì? Vì cái gì?

cậu.

Từng chuyện, từng màn kịch, từng người; rất chân thật phát sinh trước mắt

“Tại Chân. Không cần nghĩ nhiều như vậy, nếu đã ra ngoài thì cứ vui vẻ đi.” Thừa Huyền cầm một cốc coca ngồi bên cạnh Tại Chân.

chút.

Tại Chân biết, bọn họ dẫn cậu ra ngoài để chơi, muốn cho cậu vui vẻ một

Được rồi. Để ý nhiều làm gì.

Trong KTV thật nhộn nhịp và vui vẻ.

“Thưa, đây là đồ ăn của ngài.” Nhân viên phục vụ nhẹ nhàng mở cửa, mang theo đồ ăn trên xe đẩy đặt lên bàn, “Tôi là nhân viên phục vụ số 024 Lê Lê, còn

cần gì mời ấn chuông phục vụ, mời ngài dùng ngon miệng.” Nhân viên phục vụ lịch sự rời đi.

Một đám người vì đồ ăn mà ầm ĩ hẳn lên.

Tại Chân......Tại Chân......

Lại là cậu? Vì sao luôn quấn quít lấy tôi?

Tại Chân...... Tại Chân..... Lần sau lại như vậy, chúng ta sẽ cùng khiêu vũ, biết không!

Khiêu vũ! Cậu rốt cuộc là ai? Vì sao luôn nói những lời kỳ lạ như vậy?

Mình là ai? Cậu đoán xem.....

Lần đầu tiên, người trong giấc mơ trả lời cậu.

Tại Chân cố gắng muốn nghe rõ tiếng nói của người nọ, nhưng lại tỉnh.

Nhìn thời gian, trời đã sắp sáng rồi. Trước đó trên salon âm ĩ tranh cãi, giờ chỉ còn tiếng hít thở an tĩnh, những người kia vừa nãy còn rất nhốn nháogiờ thì nằm la liệt trên ghế salon.

Tại Chân đứng dậy, đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng vén một góc rèm. Bầu trời bên ngoài là một màu xám mông lung, xen giữa đêm tối và ban ngày, mang một màu sắc không được tự nhiên. Giống như Cơ Phạm cũng rất thích màu xám, tựa như màu xám bạc thuần khiết của ánh trăng.

Làm sao lại, nghĩ đến cậu ấy rồi?

Tại Chân lắc đầu, muốn hình ảnh Kim Cơ Phạm cũng biến mất đi, nhưng lại là vô ích.

Tại Chân quay đầu nhìn mọi người vẫn đang ngủ say.

Kệ đi, đi một mình là được rồi.

Ra khỏi cửa, xuyên qua hành lang, rẽ phải.

Ngay chỗ rẽ, Tại Chân không cẩn thận đụng vào một người. “Thật xin lỗi....

. ” Tại Chân ngẩng đầu giải thích, người bị đụng vào đã không thấy đâu, trong thoáng chốc chỉ nhìn thấy cái bóng đi vào ngã rẽ rồi biến mất.

Hẳn là, không vấn đề gì đi.

Tại Chân không suy nghĩ nhiều, xoay người vào toilet. Có phòng trống, cánh cửa đang mở, cậu không chút suy nghĩ đi vào. Đang muốn giật nước, lại gặp sự cố.

Nước như bị cái gì ngăn cản, Tại Chân ấn lại vài lần nút xả nước, két nước chả ra tiếng vang bị bóp nghẹt, cái gì cũng không thấy.

Chẳng lẽ bị hỏng?

Tại Chân mở cánh cửa trong phòng vệ sinh, đang muốn gọi người tới, phía sau đột nhiên phát ra tiếng động thật lớn.

Cái gì đó từ trong thùng nước bắn ra ngoài, làm vỡ cả két nước, giống như đang chất chứa oán niệm, văng ra xung quanh.

Tại Chân sợ tới mức lui về phía sau vài bước.

Không phải là nước, mà là máu loãng. Mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt, một sắc đỏ.

Máu loãng trên mặt sàn kết thành từng vũng, còn mang theo những khối vật mang màu đỏ tươi nhỏ bằng khoảng ngón tay. Tại Chân cẩn thận ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào vật thể, cẩn thận đánh giá.

Là thịt. Từng khối từng khối, không đều nhau. Như là bị băm thành từng mảnh, không đều trộn vào nhau.

Cuối cùng, két nước cũng ngừng tuôn ra, không gian yên lặng chỉ có tiếng nước nhỏ từng giọt, từng giọt rơi bên cạnh bồn cầu.

Tí tách ———- Tí tách ————-

Va chạm trên sàn nhà được làm bằng đá cẩm thạch.

Tại Chân nhìn thấy rơi bên cạnh bồn cầu có một tấm thẻ, liền cố gắng lấy dũng khí khó khăn nhấc bước chân, đi đến.

Cậu nhặt lên, còn chưa kịp nhìn đến nội dung trên tấm thẻ, ánh mắt nhìn thấy ở đó đáng sợ tới mức đồng tử nở to.

Trong thùng nước....

Có cái gì.....

Một đầu người con gái bị ngâm trong máu loãng, đầu bị cắt đứt từ cổ, phía dưới đầu mơ hồ có thể nhìn thấy cần cổ không chỉ có thịt mà còn có xương trắng chưa hoàn toàn đứt hẳn, cương cột cùng mái tóc đen vươn ra quấn lại vào nhau cùng một chỗ.

Tại Chân sợ ngây người. Tiếp theo là một trận nôn khan. Siết chặt tấm thẻ trong tay trên đó có dòng chữ “024 Lê Lê”

Trong căn phòng, trên bàn, tiếng chuông điện thoại của Tại Chân vang lên. Có người ban đầu tỉnh lại, tưởng đồng hồ báo thức, vì thế cầm lấy tùy tiện đè xuống một nút, rồi thuận tay ném trên ghế salon, thời điểm giữa cảnh trong mơ và hiện thực tựa như giống nhau.

Điện thoại di động nằm trên ghế salon trước khi tối hẳn đi, hiện dòng chữ ‘Kim Cơ Phạm gửi tới’.

“Lần sau lại muốn, liền phạt cậu khiêu vũ nha.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.