Hòe Thụ Lý

Chương 11: Hai vị cảnh sát



Răng rắc, răng rắc, ánh đèn cứ ko ngừng lóa lên bên thi thể. Mắt trắng dã mở lớn trừng trừng, lộ cả ra ngoài, xen lẫn trong đó là tơ máu. Cái má nho nhỏ giờ đây bê bếch bụi bẩn, máu tươi cứ từ miệng vết thương mà chảy đầm đìa ra ngoài…..lên cả mặt, cả tay…..

Một người đàn ông mặt cảnh phục đứng lên, mày nhăn chặt lại, đã khám nghiệm được nữa ngày rồi. Anh ta hướng ống kính về phía sợi dây câu hãy còn vết máu mà chụp lại ảnh để làm bằng chứng.

Vị này chính là người vừa nhận chức đội phó của cục công an được nữa tháng, Trương Thiết Hành. Anh ta năm nay chẳng qua mới 28 tuổi mà thôi, nhưng đã có chín năm trong nghề rồi. Án phá được cũng vô số, công lập ra ko phải là ít. Vụ Mạnh Giới Quan tự sát lần trước cũng chính anh đích thân đến hiện trường. Dù pháp y đã đưa ra kết quả chính thức, nhưng tự sâu trong lòng anh vẫn ko tin tưởng lắm. Dấu tay màu đen ko xác định kia trước sau vẫn là một câu hỏi lớn ko có lời đáp.

Thiết Hành chậm rãi cất máy ảnh. Nhìn xung quanh 1 chút, dây câu là được buộc từ cửa sổ đến cây hòe, ko chỉ có 1 sợi, tất cả đều rất thẳng và vô cùng sắc bén. Độ cao này so với bé gái học lớp ba kia thật khớp với nhau.

Này có thể nói là xác xuất rất cao đi. Dây câu rất bén, nếu như một vật thể nào đó chạy với tốc độ rất nhanh đến thì đừng nói là vết thương ngay cả đầu cũng có thể rớt ra được nữa kia.

Nhưng, nếu đây ko phải là chuyện ngoài ý muốn, thì anh phải có trách nhiệm tìm ra hung thủ. Giờ thu thập khẩu cung từ những người quanh đây mới là chuyện quan trọng cần làm ngay.

Nghĩ vậy, Thiết Hành liền đưa mắt nhìn dân cư xung quanh 1 lượt xong lại đến đồng sự của mình. Đó là 1 cậu trai khoảng 20 tuổi, vóc dáng cao gầy, mặt mày thanh tú, đặc biệt là có đôi má phúng phính giống búp bê nhìn lúc nào cũng như đang cười.Thật như thế gian này lúc nào cũng vui vẻ hết cả.

Cậu nhóc này tên là Lữ Thiên, là sinh viên được phân đến cục cảnh sát hai tuần trước để thực tập. Nghe nói thành tích ở trường của cậu ta cũng rất ưu tú. Nhưng làm hình cảnh thì dựa vào kinh nghiệm mới là chuyện trọng yếu nhất.  Vì thế cục trưởng đã phái cậu ta theo để giúp đỡ, thật lòng mong cho cậu ta có thể thuận lợi làm được 1 hình cảnh thực thụ.

“Lữ Thiên, có gì quan trọng ko?” Thiết Hành nhìn cậu hỏi, xong bước đến mang bao tay vào để xem xét kỹ càng hơn.

Lữ Thiên vội giở bản ghi chép ra báo cáo. “Dây câu này thật nhỏ và bén, cũng chính là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến cái chết của bé gái kia. Là mọi người muốn hù dọa kẻ nửa đêm đến nhà quấy quá nên mới giăng bẫy như vậy. Chuyện xảy ra vào khoảng 12h 10 đến 12h30 trưa. Vì mẹ của bé đến 12 giờ trưa thì về nhà, lúc cơm đang chín vẫn còn nghe được tiếng cười của con mình. Mà người đầu tiên thấy cũng xác định là mình đi đổ rác lúc 12h30.”

Thiết Hành hơi gật đầu, quay người dùng vải trắng che lại thân thể nạn nhân rồi nói tiếp: “Còn gì nữa ko?”

“Còn có….Mẹ bé nói hình như khi ấy có chị nào đó đang chơi đùa với bé. Nhưng chị ta cũng chưa gặp qua bao giờ cả. Còn hộ ở lầu ba lại nói chỉ thấy bé gái này chạy chơi 1 mình thôi ạh.”

“Hai lời khai mâu thuẫn.” Thiết Hành mỉm cười hỏi: “Cậu thấy thế nào?”

“Em cảm thấy hình như có người đã nhúng tay vào xác chết này ạh.” Lữ Thiên nói xong khiến Lữ Hành ko khỏi giật mình. Ko ngờ năng lực quan sát của thằng nhóc này lại tốt đến thế kia.

Lữ Thiên ngồi xổm xuống, cầm tay của Nha Nha mở ra. Trên mu và cả trong lòng bàn tay đều để lại dấu vết màu đen. Lữ Thiên dùng tay trái của mình nắm lấy so với dấu đó cho Lữ Thiên xem. Ngoại trừ nó nhỏ hơn tay cậu rất nhiều, còn lại đều hoàn toàn khớp nhau.

“Rõ ràng là do người nào đó nắm tay bé nên mới để lại như vậy. Thường thì tốc độ chạy của bé gái cũng ko hẳn là nhanh lắm. Hay là có ai đó dẫn bé chạy đến đây, để dây câu cắt vào cổ nạn nhân rồi dùng sức kéo. Thế thì yết hầu mới bị cắt ngọt như thế, mà bé cũng ko thể vùng vẫy hay kêu la gì được, càng cắt càng sâu, dẫn đến mất mạng.”

“Lữ Thiên” Thiết Hành lập tức cắt ngang cậu: “Làm hình cảnh việc tối kỵ là suy đoán lung tung như tiểu thuyết trinh thám. Nếu dấu vết kia là dấu tay, vậy tại sao lại ko nhìn thấy chỉ tay vậy?  cậu phải biết là, nếu như thật có đứa bé lớn hơn vài tuổi dắt nạn nhân đi, thì tại sao nó chạy trước lại ko chạm vào dây câu? Lo hoàn thành báo cáo đi, đừng dùng mắt thường phán đoán vết thương thế kia, như thế sẽ làm kết quả bị lệch lạc đó.”

“Hắc hắc.” Lữ Thiên ngượng ngùng đảo mắt, lè lưỡi lắc đầu nói: “Em đùa chút ạh.”

“Nhưng mà….” Tròng mắt lại trở về như cũ, cậu hạ thấp giọng thì thào: “Đội trưởng, em nghe nói ở lầu năm của chung cư này trước đây cũng có một thanh niên chết. Trên xác cũng có dấy tay gần giống như vậy nữa ạh. Thật ko khỏi làm người khác liên tưởng mà.”

Thiết Hành nghe cậu nói, mặt lộ vẻ thận trọng, như đang lưu ý anh gì đó, liền vỗ vỗ vai cậu mà nói: “Được rồi về sở trước đi, chờ kết quả nghiệm thi rồi nói sau nha.”

Hai bộ đồng phục màu xanh từ từ rời xa, kéo theo đó là cảnh ầm ỉ do đội vận chuyển thi thể đi theo.

Cả chung cư lặng lẽ trong vài ngày. Chuyện này chả trách được, ai cũng ko muốn cô bé xảy ra chuyện tử vong ngoài ý muốn như vậy. Lòng mọi người đều có chút phiền muộn. Nhưng, họ vẫn lén lúc tán chuyện với nhau, nói đi nói lại có thật là chuyện bất đắc dĩ hay ko. Thật đang đồn đãi lung tung, cuối cùng cũng tránh ko được mà dính đến chuyện quỷ thần.

Điều này thì còn có gì mà bàn cãi nữa kia chứ, bà Phùng nơi đây sao có thể yên miệng được?

“Aiz, em Du àh, em xem thử coi như vầy có được ko, sao chị làm mãi vẫn chưa xong vậy?” Bà Phùng rướng cổ nhìn vào cái giỏ móc câu của thím Du đang để trong gốc tường, thật cẩn thận mà quan sát.

Hai bà thường hay vừa làm việc vừa nói chuyện phím. Chuyện Nha Nha vừa mới xảy ra thôi, nên cảm thấy có chút dè chừng. Chính là trong vô thức đã hình thành thói quen, mỗi lần nhìn thấy bãi đất trống có cây hòe kia thì đều cảm thấy ớn lạnh cả lên.

Bà Du cũng thấp thỏm, nhưng cứ luôn tay làm móc câu, hết cái này đến cái khác. Bà Phùng bỗng giật mình, thật muốn khen bà kia thật giỏi quá đi mất. Móc câu cứ thế mà làm ra rất đều đặn, cách thức cũng linh hoạt và dễ dàng, thật muốn bái làm thầy mà.

Bắt chước theo cách kia làm lại, cuối cùng cũng được thuận lợi.  Bà Phùng đắc ý ngáp dài, cuối cùng nhịn ko được mà đưa tay đẩy bà Du: “Hôm nay sao như đang có tang thế kia?”

“Bậy bạ, chị bớt nói đến tang này tang nọ đi nha, em nghe mà sợ chết đi được!” Bà Du liên tưởng đến cái chết của bé gái lầu 1 liền cảm thấy thật nặng nề.

Bà Phùng luôn biết nhìn sắc mặt, vừa thấy liền hiểu ngay, vội chuyển chủ đề. “Ậy, vậy cậu Du chắc cũng sợ chết khiếp ấy chứ?!”

Bà Du liền nói ra tâm sự. Mấy ngày nay đã uất ức trong lòng lâu rồi, do dự mãi, cũng ko nhịn được, liền nhỏ giọng mà nói: “Em hỏi chị Phùng cái này, chị nói thử xem chuyện của Nha Nha là sao thế kia?”

“Sao là sao? Là có điềm gỡ, có điềm gỡ đó!” Bà Phùng dừng tay lại, quay mặt đảo qua 1 vòng, rồi mới thì thầm. “Trước đó chị đã nói mà chẳng ai tin cả. Giờ thấy chưa, quỷ nhảy vào cửa sổ đòi mạng người rồi kìa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.