Hồ Bích Mai ko chờ anh nói xong đã cười ha hả lên rồi. Gập cả người mà cười. Cười đến độ đôi mắt kiều mị long lanh đầy nước, chị nói: “Chú đừng có lẫn như là ông già 180 tuổi ấy. Tôi sao lại quen với 1 đứa học sinh chứ. Chú già quá rồi sinh ra lú lẫn, cái gì là rõ ràng cái gì là ko rõ ràng đều sờ sờ ra đó thôi. Nhưng mà kế bên nhà còn có 1 bà thím già kìa. Cũng có phong vị riêng lắm đó. Chắc chú cũng quan tâm đặc biệt lắm hén. Hay là đang lúc hồi xuân phải ko? Rồi nhìn tôi mà suy ra mình chứ gì?”
Biện Trung Thành bị chị ta phản pháo đến độ cứng cả quai hàm ko nói lại tiếng nào được. Vội vội vàng vàng mà phủ nhận: “Bớt nói bậy đi, người ta đã già như thế rồi.”
Hồ Bích Mai càng dựa sát vào Cố Viễn Thần, cười khanh khách mà nói: “Vậy sao chú còn nói gần nói xa là chúng tôi có quan hệ mờ ám hả? Mà ko nghĩ là chúng tôi trong sạch đàng hoàng áh. Cũng chẳng nghĩ là tôi thấy thằng bé này đáng thương mà thu nhận chứ.”
Biện Trung Thành cuối cùng cũng lĩnh giáo được sự lợi hại của chị ta rồi. Anh bước đến cửa nhà mình, liền cắt đứt cuộc trò truyện: “Được rồi, đừng nói nữa. Sau này tôi cũng ko nhiều chuyện nữa là được. Người chết liên tiếp khiến lòng ai cũng khổ. Chuyện giữa hai người hình như hay chắc là gì đó cũng ko ai dư hơi mà quan tâm đâu.”
Cửa đóng sầm lại, Hồ Bích Mai lại nhướng mày cười châm biếm thêm lần nữa. Chu Hà Sinh từ đầu đến cuối vẫn ko cười nổi 1 tiếng. Anh nhìn Cố Viễn Thần, rồi lại nhìn đến Hồ Bích Mai. Bọn họ cứ tay trong tay. Lòng dạ rối bời.
Trở lại phòng mình, trên bàn còn đang đặt 1 phong thư. Cạnh đó vẫn còn 1 tờ giấy viết thư trắng trơn. Ko thể nhấc nổi bút, 1 hàng cũng chẳng viết nổi nữa.
“Hà Sinh, việc này em luôn canh cánh trong lòng. Giờ đã đến lúc hai chúng ta phải nhìn thẳng vào vấn đề phức tạp này rồi. Em biết, em là người yêu của anh. Lúc vừa bắt đầu, anh đã cho em ấm áp biết nhường nào. Anh tốt hơn những người khác rất nhiều. Thậm chí, anh đã khiến em vô tình xem nhẹ đi chuyện anh có thật sự yêu em hay ko. Chúng ta quen nhau được 4 năm, có lúc nồng cháy có lúc bình lặng, nhưng em vẫn cảm thấy những cảm giác ấy vẫn chưa thật sự đầy đủ. Vì anh vẫn luôn tránh né, khiến em ko cách nào có thể đối diện với vấn đề cần thiết nhất của bản thân. Anh yêu em thật sao? Anh cuối cùng có yêu em ko? Hay vẫn là do đã quen với việc chúng ta thân thiết từ trước đến giờ?
Nếu anh vốn ko yêu, em dám chắc anh cũng ko thể nào chấp nhận được cuộc hôn nhân này? Tình yêu đơn phương có thể duy trì được hạnh phúc được bao lâu? Lúc này, em đã tỉnh ngộ thật rồi. Thời gian qua, em thật quá ngu muội.
Cho nên Hà Sinh, cho em câu trả lời đi. Dù kết quả ko như mong đợi của em. Đau dài ko bằng đau ngắn.”
Bốn năm bên nhau, cuối cùng cũng đến nông nổi này. Chu Hà Sinh ko thể nào ko thừa nhận tất cả đều tự tay anh tạo nên. Hơn nữa, câu trả lời xác thực chính là điều Lục Ngọc Na ko muốn nghe nhất. Trải qua bốn năm, tình yêu thành tình thân, rồi đến thói quen luyến ái, có thể dễ dàng phân biệt đến thế sao? Lòng anh khi quyết định là đau, là thương hay vẫn có chút mừng vui đây.
“Xin thứ lỗi, Ngọc Na, chúc em sau này sẽ mãi hạnh phúc.” Viết chỉ 1 hàng chữ ngắn ngủi thôi, nhưng lòng anh khó chịu đến vô cùng. Lẳng lặng hồi lâu, liền lôi bia ra uống. Chỉ còn có 1 chai thôi. Xém chút đã quên, lần trước là cùng Cố Viễn Thần uống đến gần như chẳng còn lại gì cả.
Nhớ đến Cố Viễn Thần, lòng lại buồn miên man, xoay người đến nhà bếp tìm xem có thứ gì nhắm rượu được ko. Vẫn còn ít thịt khô mà Biện Chân đã mang sang cho anh, cũng đủ để nhắm tạm với 1 lon bia đi.
Nhìn nhìn nó 1 chút, rồi lại rót đầy 1 ly, đưa vào miệng hớp 1 ngụm lớn. Cay quá, lặng lẽ quá. Một cơn nóng như lửa cháy xông thẳng từ cổ họng lên tận mũi. Đầu bỗng tỉnh lại 1 chút, tiếp theo là hà hơi 1 cái, lòng vẫn âm ỉ như đang cháy lên bởi muôn vàng đốm lửa nhỏ.
Chu Hà Sinh lắc lắc đầu, lúc này hơi nóng mới dịu lại 1 chút. Anh lại cầm lên chiếc ly, há miệng hớp thêm 1 ngụm nữa.
Trong nhà Hồ Bích Mai, Cố Viễn Thần từ lúc trở về đến giờ vẫn lặng lẽ nhìn xuống sàn nhà, như đang suy nghĩ gì đó.
“Viễn Thần, cưng giận chị hả?” Hồ Bích Mai nhìn cậu ta mà hỏi.
“Thì mấy lời vừa nói với Biện Trung Thành đó.” Hồ Bích Mai mắt phượng ngân ngấn nước mắt. “Cưng có biết chị ghét cái bộ dạng đạo mạo giả vờ của bọn họ lắm ko. Mắng thẳng vào mặt, nói chúng ta là đôi cẩu nam nữ cũng được mà. Đằng này miệng thì nói như vậy chứ đầu thì chuyện đen tối nào cũng nghĩ đầy ra đó. Thật tức cười nha.”
Cố Viễn Thần lúc này mới hiểu được ý của chị ta, liền lắc nhẹ đầu nói: “Thanh danh đối với em mà nói là thứ ko thực tế, chẳng đáng để quan tăm làm gì. Huống hồ, tiếng tăm của em đã ko tốt từ lâu lắm rồi.
“Ai nói thế, cưng là người tốt ko ai sánh bằng bằng đâu,” Hồ Bích Mai tựa đầu vào người Cố Viễn Thần, nói tự đáy lòng.
Cố Viễn Thần vẫn cười thật buồn bã. Bỗng nghe ngoài cửa truyền đến tiếng gõ dồn dập, cứ hai ba tiếng rồi ngừng lại 1 chút, sau đó lại tiếp tục đập vào.
“Ai đó?” Hồ Bích Mai nổi giận với người vừa quấy rối ko khí tốt đẹp của mình.
“Cố. . . Cố Viễn Thần. . . Viễn Thần. . .” Ngoài cửa tiếng gọi càng lúc càng lớn, tiếng nói lè nhè nghe ko rõ lắm, nhưng vẫn nhận ra là giọng của Chu Hà Sinh.
Mặt Cố Viễn Thần biến sắc, nhanh chóng tiến đến mở cửa. Người bên ngoài lập tức ngã nhào vào, xém chút là đè hẳn lên người cậu rồi.
Chu Hà Sinh loạng choạng đứng ko vững nữa, trên tay còn cầm 1 cái ly thủy tinh. Mặt đỏ gay, chớp mũi hơi ươn ướt, anh vừa thấy Cố Viễn Thần thì thì mĩm cười.
“Cố Viễn. . . Thần, đến, đến đây uống rượu nè!”
Nói xong thì nắm lấy tay của Cố Viễn Thần hướng phòng 401 mà đi. Chân nam đá chân xiu, loạng choạng cũng ko rõ phương hướng nữa rồi.
“Sao anh lại uống nhiều như thế?” Cố Viễn Thần nhìn anh trong hình dạng kia, lòng ko biết nên nói cái gì cho tốt đây, chỉ có thế quay lại nhìn Hồ Bích Mai rồi nói với theo: “Em đi trông anh ấy 1 chút!”
“Ừh!”, Hồ Bích Mai hơi gật đầu, ánh mắt chuyển dần sang khó hiểu, nhìn bộ dáng khác thường của Chu Hà Sinh lúc này chị lẩm bẩm: “Sao lại ra nông nổi này?!”