Hòe Thụ Lý

Chương 36: Sầu đau



Chu Hà Sinh sau khi tỉnh rượu, thì cảm thấy miệng lưỡi khô khốc. Hai bên thái dương hơi căng ra, đầu đau như búa bổ. Anh phải nằm trên giường ổn định 1 lúc, rồi mới bước xuống, hướng phòng khách mà đi tới.

Ly rượu hôm qua đã được rửa sạch sẽ đặt ngay ngắn trên bàn trà, sáng bóng. Bình rượu ko còn nữa, nhà cửa bừa bãi đã được dọn dẹp gọn gàng. Cửa sổ bị kéo màn che kín lại, sắc trời bên ngoài u ám, trong phòng cũng tối tăm như được phủ 1 lớp bụi mênh mông.

Chu Hà Sinh cầm ấm rót 1 ly nước, vừa đưa lên miệng, bỗng nghe trong phòng bếp vang lên tiếng lách cách, là âm thanh của giá canh đang chạm nhẹ vào đáy nồi. Tiếp theo là tiếng đồ sứ khiến anh dù đang đứng ở đây cũng có thể hình dung ra được vị thế của nó ra sao.

Cố Viễn Thần từ nhà bếp bước ra. Trong phòng im ắng ko một hơi gió, thân hình cậu khẽ động đậy, bóng dáng như được cắt ra trên nền tường. Tay cậu đang cầm 1 cái chén màu trắng, bên trong là cháo đã ninh nhừ.

Chậm rãi để chén lên bàn, giọng nói thật bình lặng của Cố Viễn Thần liền truyền đến: “Là cháo yến mạch, anh ăn 1 chút đi.”

Chu Hà Sinh gần như bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng hốt. Mãi thật lâu sau mới cất tiếng trả lời. Anh ngồi ở Sopha, thật cẩn thận cho vào miệng, có nhừ thật nhừ, có thơm thật thơm, còn có vị ngọt thanh thanh còn phản phất trong miệng nữa. Anh ăn thêm vài muỗng, lại bất ngờ ngẩng đầu lên: “Em, ko ăn àh? Cùng ăn nha!”

Cố Viễn Thần vẫn bình thản đứng ở một bên mà nói: “Em ăn rồi, này là để dành cho anh.”

Chu Hà Sinh àh 1 tiếng lại tiếp tục cuối đầu, cứ đều đều đưa muỗng lên miệng mình. Rất nhanh sau đó cái chén đã sạch tận đáy. Anh nuốt xuống 1 hơi, lại đỉnh đạc đứng lên nói: “Anh đi rửa chén.”  Nhưng Cố Viễn Thần lại cầm lấy cái chén kia, nói: “Em múc cho anh thêm chén nữa.”

Tay chạm tay, cùng một đột ngột rút trở về. Cái chén trôi tuột qua đầu ngón, rơi xuống, nện ngay vào mặt kiếng của chiếc bàn bên dưới rồi xoay một vòng.

Hai người mặt đối mặt trước bàn, nhưng mắt lại ko dám nhìn lẫn nhau, chỉ đều hướng đến cái chén đang dần ngừng xoay hẳn trên bàn. Lòng ai cũng trầm mặc, rồi như có 1 hạt giống gì đó bắt đầu nẩy mầm thật nhanh. Nhanh quá đi mất, giờ nó đã trở thành dây leo thật dài, thật mạnh mẽ vô hình mà quấn chặt lấy tim họ, kéo sập cả bức tường ngăn cách của cả hai.

Cái chén cuối cùng cũng dừng lại, sát bên mép bàn: “….Chút nữa là rơi vỡ mất rồi.” Cố Viễn Thần thật quả quyết cầm lấy nó đi vào phòng bếp. Đợi tay mình nghe được tiếng nước chảy, thì Chu Hà Sinh mới bước đến cửa phòng bếp, thật buồn bã nhìn những ngón tay đang động đậy của cậu.

Cổ tay gầy thanh mảnh, thân hình cũng gầy yếu dị thường. Da cậu một màu trắng sáng, nhưng hàng mi dài như được nhuộm bởi mực đen lay láy, vừa dày lại vừa đạm mạc. Môi như một cánh hồng khô héo đang đón gió, trông thoáng qua như được dùng máu mà tô lên vậy.

“Ko về nhà thử xem sao àh?” Cố Viễn Thần vẫn cuối gầm mặt, cổ tay trong ống tay áo màu đen vẫn đều đều chuyển động.

Chu Hà Sinh cười khổ, vốn định về nhà 1 phen, giờ trở về thì khác nào lại tự mình tìm lấy sự ngượng ngùng.

“Ko, đã nói với ở nhà rồi, đến tết thì về luôn 1 thể.”

Tay của Cố Viễn Thần vẫn xoay xoay trong nước. Đôi mắt xinh đẹp bỗng lóe lên, trong đó có gì đó thật khó hiểu: “Giờ cũng nên chuẩn bị về nhà đi chứ? Anh ko quan tâm đến vài ba án mạng vừa liên tiếp xảy ra sao?”

Chu Hà Sinh giờ đã hiểu ý của cậu, thật thông suốt cười nói: “Nói ko màng tới là giả vờ thôi. Ai mà gặp mấy chuyện này lại ko có chút để tâm sợ sệch chứ. Bất quá, anh trước sau đều ko tin ma quỷ, phong thủy. Nó thật giống như đàn bà phụ nữ quá đi. Anh đường đường là đàn ông mà, sao lại có thể như thế được.”

Cố Viễn Thần đặt cái chén lên bàn rửa, khóe miệng hơi kéo giãn ra, dường như đang muốn che giấu cảm xúc, ko để cho ai có thể nắm bắt được. “Cái gì cũng có lý lẽ riêng của nó. Bất kể có ma quỷ hay ko, cứ ở mãi đây nhìn người chết hoài cũng ko có gì thú vị cả đâu.”

“Đã quá nhiều chuyện ngoài ý muốn rồi, sao có thể khẳng định là sẽ lại xảy ra nữa.” Chu Hà Sinh bỗng nhận thấy, Cố Viễn Thần ko giống như người hay sợ hãi, giờ lại nói những lời này thật có chút ko hợp lý cho lắm.

Lại thấy Cố Viễn Thần dỏng cao lưng, thản nhiên mà nói: “Ngày mốt em sẽ dọn đi.”

Chỉ 1 câu nói này như đã khoét thật sâu vào tim của Chu Hà Sinh. Anh vội vàng hỏi: “Em định đi đâu thế? Ko phải em ko có nhà sao….”

“Nơi này cũng ko phải nhà của em. Có gì khác biệt, đi hay ở đều như nhau thôi.”

Ánh mắt kia thật thản nhiên ko chứa đựng chút tình cảm nào. Chu Hà Sinh cứng miệng, anh nhìn Cố Viễn Thần, nhìn cái chén, miệng hãy còn lưu lại vị ngọt thoang thoảng của cháo. Nhưng tim lại như bị thứ gì đó thật nặng nề đè chặt lấy. Thế là lại cười thật buồn, buồn đến độ đau, đau đến nỗi lòng ko ngừng run rẩy chua xót.

Thì ra làm bạn bè cũng chỉ là hy vọng xa vời. Dù anh có tha thiết cách mấy, thì cậu cũng một mực ko nguyện ý. Nói thẳng ra, cũng có thể trách ai đây? Đi thương một thanh niên, chính là thật biến thái mẹ nó đi được…. Tay Chu Hà Sinh nắm chặt lấy mép cửa, cuối cùng cũng nặn ra được một câu cứng ngắt: “Chúc em, đi may mắn.”

Mắt Cố Viễn Thần như mơ hồ cười nhạt, khóe miệng hơi cong, cong cong ko hề hạ xuống.

Từ lúc cho bà Phùng đến nhà mình ở tạm, Biện Chân có chút hoản sợ. Thiếu nữ vốn hay yếu bóng vía, cứ nghe bà Phùng mở miệng ra là ma khép miệng lại là quỷ thật sự rất rợn người mà. Lý trí của cô khó tránh cũng đã ngầm chấp nhận hơn phân nữa rồi.

“Ba, ba nói xem chúng ta có nên chuyển nhà hay ko. Nghĩ lại cũng dọa người thật đó. Vô duyên vô cớ, chết đến độ chẳng còn mấy ai.”

Biện Trung Thành đang ngồi ở ghế bành từ tốn xem báo, nghe con mình nói thế thì trầm ngâm 1 chút, gật gật đầu nói: “Cũng nên, gặp mấy chuyện này thật ko biết nói thế nào là may hay ko may nữa. Chả trách bà Phùng cứ nói là quỷ đòi mạng, quái dị quá đi mất. Chỉ là dọn nhà cũng ko phải là chuyện dễ dàng gì. Thật khó khăn lắm mới mua được một cái nhà mới, làm gì còn dư tiền mà mua thêm cái nữa hở con?!”

“Con hiểu. Mà ba àh, hay chúng ta đến nhà dì hai ở vài ngày đi. Dù gì cũng có thể tránh được chỗ này chẳng hơn sao?”

“Ý này cũng được lắm.” Biện Trung Thành cảm thấy vẫn là con gái mình đầu óc linh lợi hơn. “Con gái lớn của bà Phùng chẳng phải cũng sắp về lại rồi sao? Chờ chị ta về đây chăm sóc cho bà ấy, thì cha con mình liền dọn dẹp một chút, đến ở nhờ nhà dì hai của con vậy. Cũng lâu lắm rồi chẳng mấy khi ra ngoài nhĩ.”

“Aiz!” Biện Chân cười thật ngọt ngào, chẳng bỏ công tính tới tính lui mấy ngày nay, cuối cùng cũng có thể vứt gánh lo đi rồi.

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa: “Chú Biện àh.” Nghe tiếng là Thiết Hành.

“Thiết cảnh quan, mời vào mời vào, tìm tôi có việc gì thế?” Biện Trung Thành nhiệt tình tiếp đón.

“Àh,” Thiết Hành tay vân vê cái mũ, phun ra 1 câu thật rõ ràng: “Tôi đến tìm bà Phùng.”

“Bà Phùng đã mấy ngày ko ra khỏi cửa rồi ạh.” Biện Chân ưu tư nhìn cánh cửa đang đóng chặt ở phòng trong. Tối nào, ngủ cùng bà, cô cũng nghe bà nói bên ngoài có tiếng động lạ, từ đó lại sinh ra khiếp đảm trong lòng.

Thiết Hành gõ cửa, lấy giọng nói: “Bà Phùng, con là tiểu Thiết, đến thăm bà chút đây” Nghe được trong phòng ko hề có tiếng phản đối, anh liền đầy cửa bước vào.

Bà Phùng đang mặt một cái áo trong kiểu cũ có hoa màu lam, ngồi xếp bằng trên giường chăm chú đọc một quyển sách gì đó. Nhìn thoáng qua, ở bìa có vẽ hình bát quái thật to, giấy cũng đã ngã vàng, là sách đọc thời xưa lắm rồi.

“Bà Phùng àh, bà đang xem gì thế?”

Bà Phùng lúc này mới rời khỏi trang sách mà liếc anh 1 cái, ko trả lời tiếng nào, ngược lại còn đem quyển sách nhét dưới gối nằm.

Thiết Hành mỉm cười, không cần nhìn, anh cũng biết đấy là sách gì, là mấy loại chuyên dùng để coi bói, phong thủy, của các đại tiên hay tung ra ấy mà. Năm nào mà cục cảnh sát trong đợt bài trừ mê tín dị đoan cuối năm không hốt về vài đống đâu chứ.

“Bà Phùng, có phải bà ko tin tưởng cảnh sát chúng con phải ko?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.