Hòe Thụ Lý

Chương 46: Chiếc vali bằng da



Đinh đinh đang đang tiếng chuông của chiếc xe phá tan sương mù trong vũ trụ, đảo quanh tòa nhà 1 vòng rồi dừng lại.

Tiễn Lạc mặc 1 chiếc áo mưa màu xanh, tay run run đều khiển chiếc xe tiến lên phía trước.

Đến cửa chung cư, cậu vẫn như trước bước lên lầu 2 giao báo rồi mới xuống lầu 1. Dù biết người đặt báo ngoại trừ Cố Viễn Thần ra thì ai cũng chẳng còn nơi nhân thế, nhưng cậu vẫn thật nghiêm túc như học sinh đến trường, cứ phân báo đều đặn hàng ngày vậy.

Nơi này thật đúng là hung địa mà. Mạng người so với đậu hủ còn mềm hơn, chỉ mới động đến chút xíu là tiêu đời. Làm cậu cũng vô cùng khủng hoảng luôn ấy. Thằng nhóc này vốn ko sợ trời, ko sợ đất chỉ sợ quỷ mà thôi.

Xem lại áo mưa thật kỹ càng. Tiễn Lạc mang túi đựng thư màu xanh lục dầm mưa mà đến. [tí tách tí tách] nước mưa liên tục nhỏ giọt lên người. Cậu vừa luôn miệng mắng trời mưa ko ngừng vừa  đẩy xe tiến về phía trước.

Giờ đây, nơi này chẳng còn ai nhàn nhã mà lao xao nữa. “Anh Tử 27 tuổi chưa chồng của tôi ơi. Anh Tử muội muội ơi, cưng ơi….”

Bỗng nghe được một anh thanh thản thốt hoảng sợ truyền từ trên đầu mình xuống: “Tiễn Lạc!”

Tiễn Lạc liền liên tưởng đến quả phụ trẻ đáy thắt lưng ong mà ngước mặt nhìn lên. Thấy khoảng trống nơi phòng 402 chẳng có lấy 1 bóng người, chỉ tồn tại duy nhất 1 chậu cây với lá xanh mướt đang chìm trong làn mưa vô tận. Cửa sổ của tất cả hộ khác đều đã đóng chặt.

“Quái, quỷ áh!” Dù nói như thế, nhưng Tiễn Nhạc vẫn cứ nghĩ là Anh Tử đang đùa cậu, nói ko chừng, chị ta còn đang trốn ở đâu đó cầm chậu nước mà chờ cậu. Nhưng mà, hôm nay có mặt áo mưa nhá, ai sợ ai nào?

Thế là cậu liền leo lên xe, cười đùa vui vẽ trong làn mưa lớn. Đôi mắt nhỏ long lanh, miệng bắt đầu hát mấy câu.

“Anh ơi, sao anh cứ làm em khóc mãi thế. Không thấy em đang buồn đang đau hay sao. Hai mắt anh cứ mãi chờ trông. Hoa nở hoa tàn vốn có thời….”

Cậu hơi híp mắt lại để tìm chỗ đậu xe. Chẳng ai ngờ, chậu thu hải đường bỗng chầm chầm di chuyển, 2 tấc, 3 tấc, rồi cả chậu hoa đều rơi tõm vào ko trung, từ trên cao ngất rơi xuống đất. Càng lúc nó càng nặng nè, càng lúc rớt xuống càng nhanh. Trong lúc hoảng hốt kia vẫn thấy trên chậu hoa đỏ tươi có một dấu tay màu đen, rất rõ ràng.

Nhìn thấy vật thể màu đen đang rơi đến. Tiễn Nhạc hoảng sợ lui từng bước, nhưng chẳng thể nào so được với tốc độ của nó. Chỉ vang lên 1 tiếng [bịch] đầy u buồn. Cả người té nhào xuống bùn, đầu bị đập mạnh, nhanh chóng chảy ra máu tươi. Trong nháy mắt cả mảng nước quanh cậu đều bị nhuộm đỏ cả.

Chu Hà Sinh đang tắm rửa, bống thấy nước lên yếu hẳn đi. Anh đoán rằng chắc do áp lực nước ko đủ. Thế là lau sơ thân mình rồi đi ra.

Tiếp theo là thấy Cố Viễn Thần đang làm bữa sáng ở nhà bếp. Lòng anh bỗng dâng lên cảm giác thật ngọt ngào. Liền nhẹ tay nhẹ chân mà bước đến cửa bếp, muốn lén ngắm nhìn hình dáng của cậu khi nấu ăn.

Trên bếp là cái nồi đang nghi ngút khói, nghe mùi hình như là cháo. Chu Hà Sinh cảm thấy xấu hổ, nhà mình ngoài túi yến mạch rất lớn đã mua từ rất lâu rồi ra thì chẳng có thứ gì có thể ăn cho ra hồn cả. Lần trước Cố Viễn Thần cũng đã nấu cháo cho anh ăn rồi, lần này lại y như cũ ấy.

Cố Viễn Thần đang đứng ngẩn người nhìn nồi cháo trên bếp. Mặt cậu hòa với hơi khói thật hiền lành biết bao. Đôi mắt sáng như sao trời đang nhìn chăm chăm vào mấy cái chén. Mãi lâu thật lâu sau mới thở dài 1 cái, rồi lại đưa mũi ngửi ngửi cháo thử vài cái.

Chu Hà Sinh đang muốn bật cười, bỗng phát hiện Cố Viễn Thần từ trong quần dài lấy ra 1 lọ thuốc. Cậu hơi lưỡng lự một chút rồi quyết tâm thả hai viên vào, đảo qua cháo, chầm chầm đợi nó hòa tan hoàn toàn.

Ngay lúc này Chu Hà Sinh như bị điện giật phải. Lòng anh ko thể nào ko nghi ngờ. Nhưng chỉ hoảng hốt lui về phòng khách, ngồi như mất hồn ở sopha.

Chẳng lâu sau, giọng nói của Cố Viễn Thần như kéo anh quay về với thực tại.

“Tắm xong rồi àh? Đến ăn chút cháo đi.”

Chu Hà Sinh ngẩng đầu lên. Trước mặt anh là Cố Viễn Thần đang cầm 1 chén cháo trong tay. Cậu vẫn tươi cười 1 cách thản nhiên, dường như chuyện gì cũng là bình thường cả.

Anh chầm chậm bưng chén lên, cầm lấy thìa, muốn đưa vào miệng. Bồng àh một tiếng, vờ như nhớ đến chuyện gì đó rồi nói: “Hôm nay vẫn chưa lấy báo. Cháo có chút nóng, đợi anh đi lấy báo trước, rồi về ăn sau vậy.”

Cố Viễn Thần không hề nghi ngờ, ngăn anh lại nói: “Anh ăn đi, em đi lấy cho, dù sao em cũng đã ăn xong rồi.”

Chu Hà Sinh chẳng còn lòng dạ nào nhìn cậu mang dép vào, nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.

Mắt lại nhìn chén cháo đang bốc khói mà băn khoăn. Chu Hà Sinh ngây ngốc vài giây, sau đó mạnh mẽ đứng lên. Đầu tiên anh đem cháo vào nhà vệ sinh đổ hết toàn bộ. Sau đó lại chạy vào nhà bếp tìm kiếm. Cuối cùng cũng từ trong đống rác phát hiện ra bình thuốc kia.

Cố Viễn Thần đã cố ý dùng một cái giẻ lau bọc lại, vì thế lọ thuốc dính dơ cả ra. Nhưng Chu Hà Sinh vẫn nhận ra được tên thuốc —— an thần.

Anh nhìn trừng trừng vào lọ thuốc. Đầu cứ căng lên, Cố Viễn Thần rốt cuộc là muốn làm gì? Cậu ta có bí mật gì muốn giấu anh? Cậu ta là ai, muốn làm gì?

Việc này khiến lòng anh cuồn cuộn nổi lên vô vàng nghi vấn, nhưng ko cách nào biết được đáp án cả. Chu Hà Sinh nhất thời biến thành con thú bị vây hãm, ko ngừng đi qua đi lại ở phòng khách. Anh lo lắng suy nghĩ miên man. Bỗng nhiên đầu lóe lên 1 tia sáng, liền bước vào phòng ngủ.

Chiếc vali màu đen bằng da thật lớn vẫn sừng sững dựa vào góc thường. Rất đơn độc, so với lần đầu tiên thấy qua thì ko có gì khác biệt cả. Dự cảm trong lòng Chu Hà Sinh càng lúc càng lớn dần. Anh nhịn không được mà tiến đến, hung hăng mở ngay nó ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.