Trong giờ tự học, Tang Noãn ngồi chống cằm bên cạnh cửa sổ lớp 9/4, nhìn chằm chằm con bọ rùa bên ngoài cửa sổ.
“Ừm, không vui cho lắm.”
Đinh Tiểu Dã ngồi phía trước vừa lén ăn khoai tây chiên vừa chắc chắn đưa ra kết luận.
Tang Noãn lườm cậu ta một cái. Mặc dù đã chính thức tuyên chiến với Mạc Tư Nguyên nhưng cô lại không biết giải thích thế nào với đàn chị Lâm Vi. Vậy thì làm sao có thể vui vẻ được chứ?
“Bởi vì Mạc Tư Nguyên sao?” Nhã Hinh ngồi chung với cô cũng hỏi theo.
Nhã Hinh và Đinh Tiểu Dã là bạn thân nhất của Tang Noãn ở trường. Hai người họ là những người duy nhất biết được quan hệ giữa cô và Mạc Tư Nguyên. Ban đầu, chỉ có Tang Noãn và Nhã Hinh có quan hệ tốt. Bởi vì dáng người của Đinh Tiểu Dã hơi mập nên thường xuyên bị các bạn nam trong lớp cho ra rìa. Trùng hợp là khi đó cậu ấy và Nhã Hinh ngồi cùng bàn cho nên ba người cùng chơi với nhau. Mối quan hệ giữa cậu nam sinh và hai cô gái nhỏ cũng dần tốt hơn.
Nghe thấy cái tên đáng ghét nên Tang Noãn xua tay ra vẻ chán ghét, miệng còn chậc chậc vài tiếng: “Hừ! Anh ta còn không đến nỗi nào. Nếu như là anh ta thì tốt rồi, cùng lắm thì cá chết lưới rách, anh ta chết tớ sống!”
“Vậy thì là ai?”
Nhã Hinh và Đinh Tiểu Dã liếc mắt nhìn nhau. Từ trước đến nay, Tang Noãn được biết là người “không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ giáo viên tìm đến ba của cô”, ngoài ba của cô và Mạc Tư Nguyên ra thì còn có ai có thể làm khó cô được chứ?
Một giây trước Tang Noãn còn nâng gương mặt nhỏ nhắn nghĩ đến thông điệp ngày hôm qua, một giây sau đã xìu xuống, nhíu mày nhìn con bọ rùa rồi nói một cách không chút sức sống: “Lâm Vi.”
Sau đó cô kể hết những gì xảy ra ngày hôm qua cho bọn họ nghe.
“Đâu có thể như thế được!”
Sau khi biết đầu đuôi câu chuyện, Nhã Hinh kích động vỗ bàn, hét to một tiếng. Các bạn học xung quanh cũng rối rít nhìn sang.
Lớp trưởng bốn mắt nhìn sang với một ánh mắt lạnh lùng. Nhã Hinh cười ngượng rồi nhỏ giọng nói: “Tại sao chị ta lại có thể như vậy?”
Tang Noãn nhún vai: “Nhưng chị ta là như vậy đó.”
Lâm Vi, chủ tịch câu lạc bộ Mỹ Thuật, học lớp 11/1 cũng là một nhân vật hơi nổi tiếng ở trường trung học Đệ Nhất. Cho nên lúc Tang Noãn nói với Nhã Hinh là Lâm Vi thì cô không cần nói thêm là Lâm Vi nào, Nhã Hinh cũng có thể lập tức hiểu được.
Kể từ khi Lâm Vi được tiếp quản câu lạc bộ mỹ thuật từ tay chủ tịch trước đây, cô ta dường như đã ngang ngược và ngông cuồng đến đỉnh điểm. Nếu có thành viên nào trong câu lạc bộ làm cho cô ta không vui thì cô ta nói đuổi là lập tức bị đuổi. Khiến cho toàn bộ các thành viên trong câu lạc bộ náo loạn, ai ai cũng cảm thấy bất an. Cách quản lý như vậy đã trở thành đề tài tán gẫu của các câu lạc bộ còn lại.
Chủ tịch câu lạc bộ COS mà Nhã Hinh đang tham gia cũng thường xuyên lấy chuyện này ra để đánh cược với mọi người: “Nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền! Tôi đảm bảo không đến ba tháng, những thành viên khác trong câu lạc bộ Mỹ Thuật nhất định sẽ phản kháng! … Tôi cá năm gói que cay!”
Nhưng Tang Noãn cảm thấy cô nhất định không đợi được đến ngày khởi nghĩa lật thuyền đó. Bởi vì hai ngày sau, chỉ cần cô không mời Mạc Tư Nguyên đến được thì nhất định cô sẽ bị đuổi đi.
Truyện được edit và đăng tải tại lantruyen.vn!
Chuông tan học vang lên. Tang Noãn lắc đầu, quyết định quên đi chuyện này trước đã. Vẫy bàn tay nhỏ với Nhã Hinh, Tang Noãn hào hùng tuyên bố: “Đi vệ sinh!”
Hai người khoác tay nhau, xô xô đẩy đẩy đến phòng vệ sinh. Mới đi được nửa đường, Tang Noãn đã nhìn thấy một bóng người màu trắng ở đằng xa.
Đồng phục của học sinh cấp Hai không giống như màu trắng của học sinh cấp Ba, mà là màu xanh đậm.
Cả tòa nhà này đều là lớp học của học sinh cấp hai, cho nên vừa liếc mắt đã nhìn thấy trong một vùng màu xanh đột nhiên xuất hiện một vệt màu trắng. Không khác nào trong một vùng biển mênh mông bỗng nhiên mọc ra một đóa hoa sen chói mắt. Tình cờ đóa hoa sen này có hơi dong dỏng cao, thân hình nhỏ gầy, phía sau còn có hai đóa hoa sen bảo vệ. Thân hình quen thuộc với đội hình quen thuộc như vậy, không phải Lâm Vi thì là ai?
Lúc này trái tim bé bỏng của Tang Noãn thật giống như một quả bóng nảy bị người dùng sức đập mạnh xuống đất. Nháy mắt, cô không vội đi vệ sinh nữa, chuột gặp phải mèo rồi, cô siết chặt tay Nhã Hinh rồi kéo người chạy đi.
Một giọng nói kịp thời vang lên sau lưng cô: “Tang Noãn!”
Tang Noãn đột ngột dừng bước.
Trong lòng thầm thở dài, sao cô lại xui xẻo như thế này. Cô dứt khoát cam chịu số phận mà nghiến răng! Liều thôi! Cô xoay người, giả ngốc mà cười một cái:
“Hi! Chị Lâm Vi, trùng hợp quá vậy!”
“Đúng vậy, thật trùng hợp.”
Lâm Vi cũng không cười, nhanh chóng nhìn quét qua gương mặt cô, không hài lòng hỏi: “Vừa rồi cô bỏ chạy là sao?”
“Hả? À! Chuyện đó… Em luyện tập chạy bộ! Không phải sắp đến đại hội thể dục thể thao rồi sao, em đang chạy, chạy marathon ấy!”
Nói đến đây, cô lại chạy bước nhỏ tại chỗ, vừa chạy vừa tự đếm nhịp: “Một, hai, một, một, hai, một, …” Động tác hơi mạnh nên đột nhiên có một thứ gì đó rơi ra từ túi áo đồng phục học sinh.
Một miếng đệm nhỏ siêu mềm và siêu mỏng.
?!!
Nhã Hinh ở phía sau thật sự muốn điên lên.
Hai nữ sinh đi theo sau Lâm Vi cũng không nhịn được mà “Phụt” cười thành tiếng xem thường.
Lâm Vi ho khan, nghiêm mặt nhìn cô: “Tôi đến hỏi thử cô, Mạc Tư Nguyên nói thế nào rồi?”
Trong lòng Tang Noãn liền xoẹt qua một tia sét, thôi xong, xong rồi! Vẫn phải đến rồi!
Cô gãi đầu bối rối: “Hả? Nói chuyện gì cơ ạ?”
Nhiệt độ xung quanh Lâm Vi đột nhiên giảm xuống.
“A, chuyện đó à! Chuyện đó… chuyện đó…” Tang Noãn cắn đầu lưỡi. Vẻ mặt chán nản, phải nói chuyện này thế nào đây?
“Cô chưa nói?” Lâm Vi hơi sốt ruột mà nhíu mày.
Tang Noãn cúi đầu, không lên tiếng.
Cô nghe thấy Lâm Vi ở phía đối diện hít vào một hơi, sau đó mấy giây có một giọng nói cố gắng kiềm chế truyền đến từ phía trước: “Tang Noãn, tôi không có nói đùa với cô, lần này tôi nhất định phải mời được Mạc Tư Nguyên đến. Tôi giao nhiệm vụ này cho cô, tốt nhất là cô nên làm nhanh một chút. Nếu không làm được thì cô chỉ có thể rời khỏi câu lạc bộ mà thôi. Câu lạc bộ Mỹ Thuật không nuôi người ở không, nhớ đó, thời gian của cô chỉ có ba ngày. Chúng ta đi!”
Nói xong, ba nữ sinh cùng xoay người rời đi.
Tang Noãn buồn rầu một lát, đau khổ nắm lấy đường may trên quần, gọi một tiếng yếu ớt với bóng lưng của Lâm Vi: “Chị Lâm Vi…”
Lâm Vi xoay đầu lại nhìn cô.
“Chuyện đó, chị, nhất định phải mời anh ấy đến cho bằng được sao?”
Lâm Vi nhướng mày như thể nghe không hiểu.
Tang Noãn thở dài một hơi, đánh nốt trận cuối cùng.
“Ý em là, lẽ nào ngay bây giờ phải mời cho bằng được Mạc Tư Nguyện sao? Đổi thành người khác được không? Khách mời của câu lạc bộ MỹThuật, cũng không phải Mạc Tư Nguyên là không được…”
“Không phải cậu ấy thì không được!” Lâm Vi ngắt lời cô.
Cô ta bước đến trước mặt Tang Noãn. Vóc dáng cô ta cao ráo, đứng trước mặt Tang Noãn nhỏ bé có cảm giác từ trên cao nhìn xuống. Tang Noãn cảm giác được hơi thở áp bức tỏa ra từ người cô ta, khiến cho cô hơi khó thở.
Lâm Vi nói: “Tang Noãn, nếu như cô không làm được thì tốt hơn hết là nên rời khỏi câu lạc bộ mỹ thuật ngay bây giờ đi!”
Tâm trạng vốn không ổn lắm của Tang Noãn lập tức trở nên mờ mịt.
Cho đến khi đám người Lâm vi hoàn toàn đi xa, Nhã Hinh mới dè dặt kéo vạt áo của Tang Noãn: “A Noãn, cậu không sao chứ…”
Toàn bộ lồng ngực Tang Noãn đều là sự bực bội. Nhìn theo bóng lưng Lâm Vi, cô nắm chặt tay, dùng sức đấm những quyền độc nhất của nhà họ Tang vào không khí. Sau một trận múa may tung lung, cô đã nguôi giận, cả người mềm nhũn dựa trên bả vai Nhã Hinh.
Tang Noãn khịt mũi một cái, thật sự có chút xót nhưng không đến nỗi phải rơi nước mắt. Lại nghĩ đến lời nói kỳ lạ của Nhã Hinh, khóc á? Sao cô lại phải khóc! Chuyện này cũng không phải lỗi của cô! Người gây ra tình trạng như bây giờ chỉ có duy nhất một người.
“Mạc Tư Nguyên đáng chết!”
Cô hung hăng giậm chân một cái, nhưng hoàn toàn quên mất Nhã Hinh ở bên cạnh đang ôm nửa người cô vào lòng. Vì vậy một cước tràn đầy thù hận này giậm thẳng lên mu bàn chân của Nhã Hinh.
Nhã Hinh vừa mới an ủi Tang Noãn, nay đã rơi nước mắt và “Oa” lên một tiếng, sau đó là một tiếng thét chói tai vang khắp toà nhà dạy học.
“AAAAAAA! Tang Noãn! Tớ sẽ giết cậu!”.
Tiếng hét kỳ dị của Nhã Hinh ở đây bỗng tạo nên một đợt sóng nhỏ trong tòa nhà dạy học của các khối cấp hai. Tang Noãn cũng không ngờ rằng là một cử động nhỏ của cô ở đây đã bị một cặp mắt bên ngoài cửa sổ nhìn thấy hết từ lâu.
Mạc Tư Nguyên vừa kết thúc tiết học thí nghiệm hóa học. Anh mới đi ra khỏi phòng học, vô tình liếc mắt sang đã nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé qua cánh cửa sổ ở khu trường cấp hai phía đối diện.
Lúc đó cô đang hung hăng giậm chân một cái và nói gì đó trong miệng, theo khẩu hình thì cũng biết được cô đang nói: “Mạc Tư Nguyên đáng chết!”
Một giây sau, có tiếng thét chói tai vang vọng khắp tòa nhà trường cấp hai.
Chắc là cô lại bị chủ tịch Lâm Vi chèn ép gì ở bên đó rồi. Mạc Tư Nguyên lắc đầu bất lực.
Sau khi nhìn Tang Noãn vài giây, Mạc Tư Nguyên cũng thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi về phía phòng vệ sinh. Lúc đó lớp phó học tập của lớp vội vàng chạy đến trước mặt anh, vừa chạy vừa nói: “Tư Nguyên, tòa nhà thí nghiệm mất nước rồi…”
Hai người đành phải đến tòa nhà trường cấp hai gần đây để rửa tay.
Bởi vì tòa nhà thí nghiệm mất nước nên người đứng ở trước phòng vệ sinh khu trường cấp hai có hơi dài. Mạc Tư Nguyên và lớp phó học tập xếp ở cuối hàng cho nên lúc đến phiên bọn họ thì chuông vào lớp cũng vang lên, ai ai cũng nhanh chóng tản đi hết.
Mạc Tư Nguyên rửa tay ở bồn rửa tay gần cửa, ngay lúc này có một giọng nói truyền đến từ phòng vệ sinh nữ phía đối diện, từng chữ lọt hết vào tai anh.
“Chị, tại sao lại phải mời Mạc Tư Nguyên?”
Mạc Tư Nguyên kinh ngạc. Nghe thấy tên của mình nên hơi chú ý.
Nữ sinh kia đang nói chuyện với Lâm Vi. Mặc dù giọng nói không lớn, nhưng cũng không ngại người khác nghe được, cho nên cẩn thận nghe là sẽ nghe rõ được toàn bộ.
Cô ấy cũng hơi nghi ngờ với quyết định mời anh: “Có người nào trong đám Tiểu Kỳ và những người được chọn ở danh sách dự bị mà lại kém hơn Mạc Tư Nguyên sao? Lâm Hồng Huy nè, cậu ta là họa sĩ hạng II của quốc gia! Còn có Lưu Huyên, nghe nói ông nội cô ấy là học trò của Tề Bạch Thạch! So với những bậc thầy này, Mạc Tư Nguyên anh ta… Chỉ là tôm là tép thôi mà?”
“Cô thì biết cái gì chứ!” Đối mặt với nghi ngờ của mình, Lâm Vi nói với giọng khinh thường khiến người khác khó chịu.
Cùng lúc đó bên cạnh Mạc Tư Nguyên truyền đến giọng nói của lớp phó học tập: “Tư Nguyên, rửa xong chưa?”
Tiếng nước chảy giữa các ngón tay che mất tiếng nói của anh ta.
Cuộc trò chuyện truyền đến từ phòng vệ sinh nữ vẫn tiếp tục, là giọng nói của Lâm Vi: “Tôi hỏi cô này, đối với câu lạc bộ của chúng ta thì cái gì có ý nghĩa quan trọng nhất?”
Nữ sinh kia suy nghĩ một chút rồi nói: “Giờ sinh hoạt câu lạc bộ! Bình chọn câu lạc bộ xuất sắc và tuyển thêm người mới.”
“Vậy người thích hợp với hai hạng mục này thì sao?”
“Học sinh lớp Tám trở lên của trường chúng ta.”
“Vậy thì không phải rồi!” Lâm Vi nói tiếp: “Người có tư cách bình chọn và tuyển thành viên mới đều học sinh trường chúng ta, vậy những khách mời mà chúng ta muốn thu hút, không phải là bọn họ sao? Cô cho là ai cũng học mỹ thuật à? Cô có thể biết được siêu sao của quốc gia có bao nhiêu cấp độ, hay là ai là học trò của những bậc thầy cao cấp đó à? Thay vì tìm những siêu sao đó thì không bằng tìm một con tôm con tép mà ai ai trong trường cũng biết đến, nó còn dễ dàng nổi lên hơn! Tôi nghe nói câu lạc bộ khiêu vũ mời Thẩm Phong đến đấy! Cô nói xem nếu chúng ta không mời Mạc Tư Nguyên thì nên mời người nào?”
“A!” Nữ sinh kia dường như đã biết được gì đó nên vỗ tay hai cái: “Chị này, chả trách chị đột nhiên đồng ý cho Tang Noãn gia nhập câu lạc bộ, còn cố ý bảo cô ta nói với Mạc Tư Nguyên, thì ra là vì chuyện này.”
“Đương nhiên rồi! Nếu không thì con nhóc ngu ngốc, vừa ngu si vừa bị suy nhược màu sắc kia mà vào câu lạc bộ thì có thể làm gì? Tốt hơn hết là chuyện Tiểu Kỳ nói quan hệ giữa cô ta và Mạc Tư Nguyên rất tốt là thật, nếu không thì tôi nhất định sẽ đuổi cô ta và Tiểu Kỳ ra ngoài!”
Chuông vào lớp vang lên từ phía hành lang xa xa.
Hai nữ sinh rửa tay xong thì cười nói đi ra khỏi phòng vệ sinh. Lúc đi ngang qua nhà vệ sinh nam hoàn toàn không nhận ra là bọn họ chỉ cần nghiêng đầu một chút thôi là có thể nhìn thấy con tôm con tép trong lời nói của bọn họ lúc nãy.
Hai người họ nói thêm vài câu nữa, sau đó âm thanh dần đi xa hơn và không còn nghe rõ nữa. Mạc Tư Nguyên đứng tại chỗ, ánh mắt lạnh lùng khẽ thoáng qua, dường như đang suy nghĩ chuyện gì.
Lớp phó học tập lại gọi anh thêm lần nữa: “Tư Nguyên?”
Vẫn không có hồi âm.
Cuối cùng lớp phó học tập không nhịn được đành phải vỗ vai anh một cái thật mạnh: “Tư Nguyên.”
Lúc này Mạc Tư Nguyên mới hoàn hồn.
“Cậu làm sao vậy?”
“Không sao.”
Mạc Tư Nguyên cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình, dòng nước lạnh như băng làm da anh hơi đỏ lên, thuốc tím loang lổ trên tay. Anh xoa mạnh đôi tay, rửa sạch vết bẩn cuối cùng, sau đó đóng nước lại, trên mặt không biểu hiện gì.