Hơi Ấm Của Anh

Chương 59



Tang Noãn nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng thốt ra từ khẽ răng những lời ấy, cho nên ngoại trừ Lạc Tư Tư đang đứng rất gần cô thì không có người nào khác nghe thấy.

Theo cô thấy, chuyện đáng sợ nhất hiện tại chính là trong tình huống không kịp phòng đột nhiên nhìn thấy Mạc Tư Nguyên. Nếu như cô biết trước Mạc Tư Nguyên cũng sẽ đến… Vậy cho dù có đánh chết cô cũng sẽ không theo đến đây.

Lạc Tư Tư nhanh chóng ghé sát vào tai cô: “Nếu như anh ấy không đến đây, Đại Đề Tử rất có khả năng sẽ không thực hiện lời hứa, tớ không thể mạo hiểm được.

“Nhưng mà…” Khuôn mặt Tang Noãn nhăn tít lại, đầy nét ai oán.

“Ây daaa, A Noãn, cậu không phải sợ anh ấy, sau này những người ở đây đều là cấp trên của cậu, cậu chơi có gì mà không thoải mái chứ? Cậu yên tâm! Có tớ ở đây, cậu cứ việc chơi bời thả ga, đừng sợ!”

Lạc Tư Tư cũng chỉ cho rằng do cô ngại ngùng, liền hào phóng mà vỗ vai cô an ủi.

Tang Noãn cảm thấy khổ không nói lên lời, càng thêm dở khóc dở cười.

Bất lực tại chỗ một lúc lâu sau, cô dứt khoát cắn răng. Được rồi… Nếu đã tới đây rồi, cô cũng không thể làm rùa đen rúc đầu, chỉ có thể dũng cảm đối mặt mà thôi.

Hít thở sâu một hơi lấy lại sự tự tin trên gương mặt, Tang Noãn lễ phép mỉm cười nhìn về phía Mạc Tư Nguyên, “ Tổng giám đốc Mạc.”

Mạc Tư Nguyên chỉ yên tĩnh nhìn cô, không tỏ thái độ gì.

“Bây giờ không phải ở công ty, em không cần gọi tôi là tổng giám đốc, cứ gọi thẳng tên là được.”

Giọng nói nhàn nhạt, mang theo chút lạnh lẽo cùng từ tính, lại có chút giống như đang ra lệnh.

Cảnh Chỉ Huyên ngồi một bên ngẩng đầu nhìn anh, lại nhìn Tang Noãn một chút, cảm thấy có chút mất tự nhiên.

Tang Noãn cúi đầu không nhìn anh: “Tôi hiểu rồi, tổng giám đốc Mạc.”

Mạc Tư Nguyên “…”



Bởi vì hiện tại là giờ cơm trưa, thời tiết nóng bức, mọi người lại chưa dùng bữa nên Lạc Tư Tư đề nghị mọi người đến khu thắng cảnh bên trong Nông Gia Lạc dùng bữa trước, đến chiều mát mẻ chút rồi mới đi tham quan và dạo chơi.

Mọi người leo núi trong thời gian lâu, bị nướng dưới ánh mặt trời cả nửa ngày, bây giờ tất nhiên đều đồng ý.

Thế là mọi người nhao nhao lên đường, tiến quân đến một quán Nông Gia Lạc duy nhất ở nơi này.

Phương thức dùng cơm ở nhà trúc nhỏ trong Nông Gia Lạc này có hai loại: Một loại giống như các quán cơm bình thường, mọi người gọi món, chủ quán làm cơm rồi dọn cơm. Còn loại thứ hai là “Tay làm hàm nhai chân thực nhất”, khách du lịch đóng một số tiền nhất định theo đầu người, có thể tự mình đến khu vực trồng rau nuôi cá ở phía sau nhận lấy thực phẩm, lấy dụng cụ nồi niêu xoong chảo tự mình đi nấu cơm. Lạc Tư Tư muốn khuấy động bầu không khí nên bàn bạc với mọi người lựa chọn phương thức thứ hai, phân tổ ra rồi bắt đầu hành động.

Vì để hôm nay được rạng rỡ, Lạc Tư Tư cố tình mang một đôi giày có chút cao, quần lại ngắn, hành động không tiện nên nhận lấy công việc nhàn nhã nhất, thoải mái nhất – đó là nhận đồ hái rau. Tống Đề một mình du học ở nước ngoài nhiều năm, các kỹ năng cần thiết trong cuộc sống đều đủ cả, sợ rằng đại tiểu thư sống trong nhung lụa từ nhỏ kia sẽ không phân biệt nổi đồ ăn ngon hay dở, nên dứt khoát chọn chung đội với cô ấy.

Cảnh Chỉ Huyên tỉ mỉ chu đáo nhất được phân đến phòng bếp, chuẩn bị nồi, chén, bát đũa, chậu rửa cùng với dụng cụ rửa mặt sau khi ăn xong, vân vân… cho tất cả mọi người. Bởi vì “Tay làm hàm nhai chân thực nhất” là một hoạt động ngoài trời, cho nên việc chuẩn bị cả lều vải và đi kiếm củi được giao cho Mạc Tư Nguyên.

Vì vậy còn lại công việc bắt cá, không còn cách nào rơi vào tay Tang Noãn.

“…”  Được rồi.

Thay quần áo bắt cá chuyên dụng trong nhà vệ sinh, cầm vợt bắt cá lên, Tang Noãn liền một thân một mình lên đường bắt đầu sự nghiệp bắt cá của mình.

Nơi nuôi cá của Nông Gia Lạc này rất lớn, mặt nước trong suốt, phóng tầm mắt nhìn xuống cũng có thể mơ hồ trông thấy đáy. Cá đang bơi qua bơi lại trong hồ, có rất nhiều loại cá, con nào cũng to béo, nhìn qua cũng không khó bắt lắm.

Cẩn thận đứng cạnh bờ hồ, Tang Noãn vừa nhàm chán lẩm bẩm vừa dùng lực phóng chiếc lao xuống nước.

“Ây, đám cá nhỏ chúng mày ấy, chúng mày nói xem, từng con chúng mày không buồn không lo, tự do tự tại biết bao, nhưng cuối cùng không phải đều bị đưa đến bàn cơm của người ta hay sao, người… A không phải! Cá bơi ở trong nước, họa từ trên rớt xuống! Kinh chưa, ngạc nhiên chưa? Có thấy thú vị hay không hả?”

Nhắm vào một con cá diếc to béo, “Phi” một cái, Tang Noãn liền dùng sức cắm chiếc lao vào trong hồ cá.

Con cá ấy vẫn tung tăng lượn qua trước mặt Tang Noãn, phát đầu tiên thất bại.

Lắc đầu một cái, tầm mắt của cô tiếp tục đặt vào những con còn lại trong hồ, “Tới đây tới đây nào, tới đây xem hôm nay chú cá nào may mắn đến như vậy, có thể trở thành cá trong mâm…”

Phóng!

Rút lên… Lại vẫn thất bại.

Phóng tới phóng lui rất nhiều lần, Tang Noãn cảm thấy bản thân rất nhanh sẽ không kiên nhẫn nổi nữa, tức giận cầm chiếc lao lên phóng mạnh xuống mặt nước, đàn cá thoáng cái đã tản ra.

Cô nhìn đàn cá đang bơi phía xa xa kia, trong lòng không khỏi buồn rầu.

“Gì vậy chứ! Thứ cá hư đốn! Không đáng yêu chút nào hết!”

Cô xoay người muốn rời đi, bùn ướt dưới chân đột nhiên trượt một cái làm cho cô lảo đảo, đột ngột ngã về phía hồ cá: “A a a cứu mạng.”

“Cẩn thận.”

Một cánh tay bỗng nhiên vươn ra kéo lấy cô.

Nhiệt độ bàn tay hơi lạnh.

Đại não của Tang Noãn trong nháy mắt trống rỗng, nhận thấy bản thân không bị ngã xuống, lúc này mới yên tâm mở to mắt ra, luôn miệng nói: “Cảm ơn! Cảm…”

Vừa ngẩng đầu lên, Mạc Tư Nguyên không biết đã xuất hiện trước mặt cô tự bao giờ.

Cô ngẩn ra, lời nói trong miệng nháy mắt không thốt lên được nữa, hai giây sau mới theo bản năng mà mở miệng.

“Tổng…”

“Hiện tại không có những người khác.” Mạc Tư Nguyên cắt ngang lời cô, ánh mắt nồng đậm sâu lắng.

Ý nói cô không cần gọi tổng giám đốc Mạc.

Tang Noãn hiểu, nhưng cái tên quen thuộc lại không thể nào thốt ra ngoài miệng được, nên không thể làm gì ngoài cúi đầu xuống.

Mạc Tư Nguyên cũng không quấn lấy bắt cô sửa cho bằng được, liếc mắt nhìn một cái liền thấy một con cá chép to dài lao qua từ bên cạnh cô, anh duỗi tay báo cho cô biết: “Cá.”

Sửng sốt một chút, Tang Noãn dường như không kịp suy tính gì, nhặt chiếc lao trong tay lên rồi phóng theo hướng con cá kia!

Mắt thấy chiếc lao vốn đã thẳng tắp đâm về con cá kia rồi, thế nhưng cá lại một lần nữa tránh được, tiếp tục chậm rãi bơi ra xa.

Tang Noãn nhụt chí.

“Em làm như vậy không bắt được đâu.”Mạc Tư Nguyên đang đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nghe không ra ý tứ bên trong.

Cô khẽ run rẩy, theo bản năng quay lại nhìn anh, chiếc lao trong tay đột nhiên bị anh lấy mất.

Sau đó chỉ thấy anh không nói một lời, nhanh chóng cởi giày ra để bên bờ, vén quần bò lên, mang một đôi ủng cao su cao cổ rồi xuống nước.

“Này, anh…”

Cô lấy một gói đồ ăn đặc dụng cho cá từ trong quần áo trên người ra rải vào trong nước, Mạc Tư Nguyên không chớp mắt nhìn theo cô.

Tầm mắt anh khóa vào một con cá diếc khá to béo, nhắm chuẩn góc độ rồi đột ngột ra tay! Sau khi rút lên, con cái diếc to béo kia đã yên vị trên mũi lao.

“Uây uây!”

Tang Noãn vô cùng kinh ngạc, vội vàng giúp anh lấy con cá xuống khỏi mũi lao, thả vào thùng nước bên cạnh, vui vẻ ra mặt: “Lợi hại quá đi! Một phát đã trúng! Anh…”

Cô vừa ngẩng đầu lại đối diện khuôn mặt của Mạc Tư Nguyên, nụ cười lại trở nên lúng túng.

Cô mau chóng tránh ánh mắt anh, ấp úng nói: “Em…Ý em là con cá này giỏi thật đấy! Bơi thôi cũng tự mình đụng vào lao được!”

Một nụ cười như có như không thoáng qua, Mạc Tư Nguyên đưa tay về phía cô, “Anh dạy em nhé?”

Tang Noãn ngốc toàn tập, đứng yên không nhúc nhích.

Nhìn cô đứng yên không động đậy gì, anh thử lại gần thăm dò, đứng sau lưng vòng qua người cô, cầm tay cô nắm chặt lấy phi lao, vừa thao tác vừa giải thích:

“Mắt em cần nhìn chính xác vị trí cá, sau đó từ từ lui ra sau, nói chung là nhắm lấy vị trí đuôi cá…”

Thanh âm trầm thấp vang lên bên tai, trong veo mà lành lạnh, thật giống với tiếng nước suối chảy vào khe đá.

Một tiếng nổ ầm ầm vang lên trong màng nhĩ cô, dường như có cả tiếng lưu động của hồ cá, tiếng cá bơi qua, tiếng gió thổi lại, nhưng chỉ có tiếng nhịp tim đập của anh là rõ ràng nhất.

Đột nhiên cô nhớ ra, dường như rất lâu rất lâu về trước, giữa anh và cô cũng từng gần đến như vậy.

Chỉ có điều.

Chuyện kia dường như là chuyện cực kỳ lâu về trước rồi…

Tay cô đột nhiên bị siết chặt, sau đó chiếc lao trong tay liền phóng mạnh vào mặt nước, lại thêm một con cá khác bị bắt được.

“Wow!” Tang Noãn vô thức kinh ngạc thốt lên thành tiếng.

“Đã hiểu chưa?” Buông cô ra, Mạc Tư Nguyên lại trở lên bờ, thay ủng cao su ra rồi lại mang vớ vào.

Cô quay đầu nhìn về phía anh, trên mặt là vẻ không được tự nhiên, hỏi: “Hiểu thì hiểu, nhưng… rõ ràng cá ở nơi đó, tại sao chúng ta phải lùi về sau một chút vậy?”

“Bởi vì thường thức thông thường.”

“Hả?” Tang Noãn ngây ngẩn.

“Ánh sáng trên mặt nước bị khúc xạ, em tưởng rằng mình nhìn thấy vị trí của cá rồi, nhưng thực chất đó cũng không phải vị trí của nó, cho nên mắt thấy cũng không chắc chắn là sự thật.”

Chỉnh lại quần bò, anh ngẩng đầu lên, yên lặng chăm chú nhìn cô: “Kiến thức vật lý của em trả lại hết thầy cô rồi hả?”

“…” Tang Noãn cứng họng.

Một giây sau, gò má của cô đột nhiên tức giận đỏ bừng lên, nói: “Hồi cấp ba em học ban Xã hội!”

“À.” Mạc Tư Nguyên gật đầu một cái, môi hơi nhếch lên: “Đây là kiến thức Vật lý sơ cấp nhất hồi cấp hai. Vật Lý lớp Bảy bài thứ tư “Khúc xạ ánh sáng”, chắc chắn em đã học rồi, anh còn giúp em học bù nữa đấy.”

“Anh…”

Tang Noãn thẹn quá hóa giận, có cảm giác xấu hổ vô cùng khi bị anh bóc ra hết gốc rễ, tức giận đánh chiếc lao lên mặt nước, tạo lên một đợt sóng lăn tăn: “Mạc Tư Nguyên!”

“Cuối cùng thì em cũng chịu gọi anh như vậy rồi?”

Khuôn mặt Mạc Tư Nguyên đột nhiên nở nụ cười thật tươi, nhất thời không chớp mắt nhìn chằm chằm mặt cô, ánh mắt sâu thăm thẳm.

Tang Noãn ngơ ngẩn, một giây sau mới kịp nhận ra mình vừa thốt lên cái gì, lập tức trốn tránh ánh mắt anh.

Đi lên phía trước một bước, Mạc Tư Nguyên cúi đầu nhìn kỹ cô, thanh âm trầm lắng: “A Noãn, chúng ta…”

Nhưng anh còn chưa dứt lời.

“A Noãn!” Từ xa xa đột nhiên vang lên thanh âm của Lạc Tư Tư.

Sau đó hai người liền nhìn thấy Lạc Tư Tư đang cẩn thận né tránh mấy chỗ bùn đất trũng xuống, dáng vẻ vui mừng chạy chậm tới đây.

Nhìn thấy cô ấy, Mạc Tư Nguyên hơi dừng lại, sau đó biết điều lặng lẽ lùi về sau mấy bước, cách Tang Noãn xa một chút.

Thấy Mạc Tư Nguyên, Lạc Tư Tư cũng cảm thấy có chút kỳ lạ: “Ủa, anh? Sao anh lại ở đây vậy?”

Lông mi của Mạc Tư Nguyên khẽ chớp: “À, việc bên kia anh cũng làm xong rồi, tới đây xem thử cô ấy có cần giúp gì không thôi.” Ánh mắt anh như có như không liếc về phía cô một cái.

Cảm nhận được tầm mắt của anh, Tang Noãn ngẩng đầu lên trời, không nhìn anh.

“À!” Lạc Tư Tư cũng không nghi ngờ gì cả, mặt cười hì hì nhìn Tang Noãn: “A Noãn, bên kia chúng tớ làm xong hết rồi, chỉ chờ cá của cậu nữa thôi! Sao rồi sao rồi? Chiến công của cậu như nào hả?”

Cô ấy đi tới bên thùng cá nhìn một cái, lập tức cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Uây! A Noãn, cậu giỏi thật ấy! Cá to như vậy! Còn bắt được tận hai con liền, hai con này chắc chắn đủ cho chúng ta ăn rồi!”

Tang Noãn cười có chút ngại ngùng, lời nói úp mở: “Ờ, vậy.. Vậy thì tốt rồi! Vậy tớ cũng không bắt nữa.”

Cô vừa nói vừa chuẩn bị lên bờ, nhưng bộ đồ bắt cá chuyên dụng làm bước đi của cô có chút khó khăn, lúc này chợt có hai cánh tay cùng lúc vươn tới, hai miệng cũng đồng thanh nói. “Tớ/Anh kéo cậu/em.”

Hai cánh tay kia là của Mạc Tư Nguyên và Lạc Tư Tư.

Mạc Tư Nguyên và Lạc Tư Tư trong nháy mắt chợt có cảm giác tim đập chân run, nhìn đối phương một cái.

Tang Noãn chững lại một lát, rất nhanh sau đó liền lướt qua cánh tay của Mạc Tư Nguyên, đưa tay về phía Lạc Tư Tư. Mạc Tư Nguyên đứng hình, chậm rãi thả tay xuống.

Lúc này Cảnh Chỉ Huyên và Tống Đề ở bên kia bờ hồ cũng đã chuẩn bị xong mọi thứ, từ xa đi lại phía bên này, bước chân của Cảnh Chỉ Huyên hơi dừng một chút, vẻ mặt có chút cứng nhắc.

Cảm nhận được sự kỳ lạ của người bên cạnh, Tống Đề nhẹ nhàng cười một cái, tiến lên ôm lấy bả vai Mạc Tư Nguyên giảng hòa: “Được rồi, được rồi! Nếu như đã bắt cá xong rồi, vậy đừng đứng mãi ở đây nữa, mau đi nấu cơm thôi, tôi sắp đói chết rồi!”

“Đúng đúng đúng, mau đi thôi nào!” Lạc Tư Tư cười hì hì kéo Tang Noãn lên, vô tư kéo cô đi về chỗ lều của bọn họ.

Tống Đề lặng lẽ nháy mắt với Mạc Tư Nguyên, ngầm ra hiệu cho anh.

Ánh mắt Mạc Tư Nguyên lẳng lặng nhìn bóng người trước mắt, trong mắt là buồn bã, rồi nhanh chóng đuổi theo phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.