Hơi Ấm Của Anh

Chương 62



Khụ khụ… khụ khụ khụ…

Khụ khụ khụ khụ…

Cả khuôn mặt đỏ bừng bừng, Tang Noãn hơi khom lưng, ho đến mức tê tâm liệt phế, ruột gan giống như bị xé toạc ra.

Cô vừa ho vừa vội vàng nói với Lạc Tư Tư: “Tớ khụ khụ… Từ lúc nào tớ khụ khụ khụ! Khụ khụ khụ khụ…”

Thấy cô ho đến mức ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói được, Lạc Tư Tư vội vã giúp cô vỗ lưng thuận khí, vừa vỗ vừa nói: “Aiza A Noãn, sao cậu lại bất cẩn như thế! Chuyện này thì có gì mà che giấu, dù sao bọn tớ cũng không biết người đó là ai, nói ra cũng đâu có sao!”

Tang Noãn vội vã lắc đầu với cô ấy, nháy mắt ra hiệu: “Tớ không khụ khụ… Tớ không có khụ khụ khụ khụ…”

“Được rồi được rồi, không có thì không có, thật là! Cậu xấu hổ cái gì chứ!”

“Tớ…”

Trái tim Tang Noãn có một khoảnh khắc muốn đứng hình.

“m4O (Âu)?”

Nhưng đúng lúc này, Mạc Tư Nguyên ở trước mặt lại thản nhiên mở miệng.

Trên gương mặt tuấn tú dường như có một loại biểu cảm khó phân biệt, anh vẫn ung dung nhìn chằm chằm vào cô.

Khuôn mặt của Tang Noãn ngay lập tức đỏ ửng, cúi đầu không dám nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phải!”

Nào ngờ Lạc Tư Tư lại đột nhiên ngắt lời: “Ơ kìa, cái gì mà không phải chứ! A Noãn, không phải lúc trước cậu từng thừa nhận à? Với lại cậu còn vẽ anh ấy nhiều như thế!”

Sau đó cô ấy lại quay đầu nhìn Mạc Tư Nguyên và Tống Đề: “Anh, Đại Đề Tử, các anh không biết đâu, A Noãn vẽ tranh rất đẹp, nhưng trong kẹp vẽ của cậu ấy, tính ra đa số đều là nam sinh đó, đầy cả một kẹp vẽ! A…!”

!!!

Cậu có thể đừng nói nữa được không?!

Liều mạng kéo Lạc Tư Tư sang một bên để ngăn cô ấy ngậm miệng lại, trong lòng Tang Noãn nóng như lửa đốt, vội vàng đưa tay bịt miệng cô ấy: “Cậu im miệng cho tớ!”

“Ưm!” Lạc Tư Tư dùng sức cậy tay cô ra: “Sao vậy chứ! Chuyện này có gì mà không thể nói… Trước đây khi cậu nhắc tới anh ấy, vẻ mặt trông như sắp khóc, còn bảo anh ấy đi lâu như vậy, cậu rất nhớ anh ấy, bây giờ còn không thừa nhận thích anh ấy, thật là…”

“…”

Có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch!

Tang Noãn cũng không ngăn cản nữa, bất lực mặc kệ cho cô ấy nói, buồn bực ngồi một bên uống coca.

Mạc Tư Nguyên ngồi ở đối diện luôn nhìn chằm chằm vào cô đột nhiên cười khẽ, cũng cầm lấy một lon coca uống một hớp.

Dường như cảm giác được bầu không khí giữa hai người có chút không giống nhau, Tống Đề khẽ cười, đắc ý trêu chọc: “m4O (âu)? Mã số này kì lạ quá nha, người khác không biết còn tưởng rằng gián điệp của UFO chẳng hạn.”

Nói xon, anh ấy còn đẩy nhẹ vai của Mạc Tư Nguyên: “Tư Nguyên, cậu nói xem có đúng không, hửm?”

“Chắc không phải O (âu) đâu.” Mạc Tư Nguyên để lon coca xuống, nhìn Trang Noãn, biểu cảm nhàn nhạt: “Có lẽ là một ký hiệu, cũng có thể là vòng tròn hoặc cái gì đó.”

“…” Trong lòng Tang Noãn nổi giận.

Quyết định trong chốc lát, cô ngẩng đầu lên, nhếch miệng cười với Mạc Tư Nguyên và Tống Đề, vui vẻ hớn hở nói: “Là O (âu), chính là O (âu), m4O, dịch sang tiếng Trung là ‘Chưa chết à’!”

Mạc Tư Nguyên: “…”



Ngồi đợi ở đó đến gần ba giờ chiều, cuối cùng mặt trời hôm nay cũng không còn gắt gỏng nữa, nhóm người bắt đầu khởi hành.

Phong cảnh ở bến phà Tiểu Trúc thanh tú xinh đẹp, non xanh nước biếc, ở đây ngoài cảnh trúc và Nông Gia Lạc còn có cảnh núi rừng vô cùng động lòng người. Theo đường lên đỉnh núi, nghe nói lúc hoàng hôn sẽ nhìn thấy cảnh nắng chiều và biển mây rực rỡ, cực kỳ nguy nga hùng vĩ.

Có tổng cộng hai con đường từ đây đi lên núi, Lạc Tư Tư vì muốn tìm cơ hội ở cùng một chỗ với Tống Đề, nên cố ý đề nghị năm người chơi đen trắng chia thành hai nhóm, đi theo hai đường, sau đó tập trung ở đỉnh núi. Cô ấy liều mạng chớp mắt ra hiệu ngầm cho Tang Noãn, tỏ ý bảo cô nhất định phải ra đen, Tang Noãn hiểu ý gật đầu.

“Đen, trắng, mở!”

Theo một tiếng lệnh của Lạc Tư Tư, năm bàn tay đều mở ra.

Vừa nãy Lạc Tư Tư còn cực kỳ hứng thú, nhưng giây tiếp theo cô ấy ngay lập tức há hốc mồm.

Năm người.

Một trắng, bốn đen.

Là người duy nhất ra trắng, chỉ có một mình Lạc Tư Tư.

Lạc Tư Tư ngay lập tức giậm chân, Tống Đề và Cảnh Chỉ Huyên cười đến mức không đứng thẳng lưng được, mãi đến khi cô ấy kêu gào một mình một người thì càng tha hồ đi chơi vui sướng.

“Nếu không thì… Tớ đi cùng cậu vậy.” Tang Noãn ở một bên yếu ớt đề nghị.

Đi cùng ba người bọn họ xấu hổ như vậy, cô thà đi theo Tư Tư còn tốt hơn.

“Tớ không cần!” Lạc Tư Tư cực kỳ buồn bực, bướng bỉnh không đồng ý. Cô ấy thật sự muốn đi cùng ai, chẳng lẽ Tang Noãn lại không biết.

Tống Đề và Cảnh Chỉ Huyên bên kia lên kế sách bàn bạc một lúc, đưa ra ý kiến để hai người đàn ông mỗi người một đội, tách ra tiến lên. Dựa vào độ dài và dốc của đường núi phía Tây, thích hợp để ba người cùng đi rồi chăm sóc lẫn nhau, Tống Đề mang theo Lạc Tư Tư và Cảnh Chỉ Huyên đi trước. Còn con đường bằng phẳng khác thì để Mạc Tư Nguyên đi cùng với Tang Noãn.

Chia nhóm xong, đoàn người bắt đầu di chuyển.

Mặc dù trong lòng có chút không muốn, nhưng cô cũng không thể phá hủy sự hưng phấn của mọi người, Tang Noãn đành phải đi cùng với Mạc Tư Nguyên, dựa vào con đường phía Đông đi lên đỉnh núi. Hai người một trước một sau giống như hai người xa lạ, cách nhau mấy mét, không ai lên tiếng trước.

Cả một đường im lặng.

Đi mãi đằng trước, trong lòng của Tang Noãn vẫn cảm thấy không được tự nhiên.

Mặc dù không nhìn lại, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận rõ ràng bóng người đang đi phía sau mình.

Tiếng bước chân của anh rõ ràng rất ung dung, cô cảm thấy mỗi bước đi của anh đều giống như đang giẫm nát lên trái tim của cô, cho cô cảm giác vô cùng kì lạ.

Cố gắng nhịn không quay đầu lại, cô mất tập trung đi lên phía trước nên không chú ý có một viên đá nhỏ ở giữa đường, một bước giẫm lệch, cả cơ thể đều xiêu vẹo sắp ngã.

Tang Noãn hoảng loạn!

Nhưng cô còn chưa kịp hét lên thì đột nhiên có một đôi tay phía sau đỡ cô lại.

“Cẩn thận một chút.” Sau đó âm thanh quen thuộc truyền đến: “Đi đứng đàng hoàng.”

Cô ngẩn người ra, quay đầu nhìn anh một cái, ngay lập tức nhảy ra khỏi lòng ngực anh, sau đó bỏ cánh tay đang đỡ cô xuống để tránh hiềm nghi.

Tay của Mạc Tư Nguyên hơi ngừng lại giữa không trung, sau đó nhanh chóng thu lại, yên lặng chăm chú nhìn cô.

“Cảm ơn… cảm ơn.” Tang Noãn thấp giọng cúi đầu cảm ơn, sau đó lập tức xoay người chạy đi.

Mạc Tư Nguyên không nói gì, cho hai tay vào túi quần, cất bước đi theo sau cô.

Cảm nhận được anh đang lẽo đẽo bước theo mình, thậm chí cô chỉ cần cúi xuống một cái là có thể thấy bóng dáng của anh, trong lòng của Tang Noãn kêu lộp bộp. Tìm cách kéo dãn khoảng cách với anh, nhưng đi cả nửa ngày cô vẫn không có cách nào hoàn toàn tách khỏi anh, chỉ có thể tỏ ra như không có chuyện gì tiếp tục đi về phía trước.

“Chuyện Tư Tư nói…” Giọng nói thản nhiên của người phía sau đột nhiên truyền tới, vừa nghe thấy, trong lòng Tang Noãn đập mạnh một cái.

Cô theo bản năng quay đầu lại, đúng lúc đối mặt với Mạc Tư Nguyên chỉ cách có hai bước.

Mạc Tư Nguyên nhìn cô sâu sắc, mím môi yên lặng vài giây, sau đó nói tiếp: “Là thật à?”

“Cái gì?” Tang Noãn ngẩn người, giả bộ khó hiểu hỏi lại.

“Em biết anh đang nói gì mà.” Anh chăm chú nhìn cô không chớp mắt, giọng điệu không cho phép cô từ chối: “A Noãn, em thích anh?”

Một câu này giống như sét đánh ngang tai, Tang Noãn ngay lập tức mở to hai mắt, không chút suy nghĩ lớn giọng quát: “Không phải!”

“Vậy đấy là gì?”

“Đấy là Tư Tư hiểu lầm!” Cô không nhịn được mạnh mẽ phản bác, gương mặt nhỏ nhắn mịn màng phồng lên, giống như bị sự tức giận kích thích.

Mạc Tư Nguyên vẫn không bỏ qua, truy hỏi đến cùng: “Hiểu lầm cái gì?”

“Hiểu lầm chính là hiểu lầm, còn có thể có cái gì chứ!” Anh ấy vẫn luôn đáng ghét như vậy, dáng vẻ cao cao tại thượng chất vấn cô, Tang Noãn chỉ cảm thấy lồng ngực hít thở không thông, bực bội lên tiếng: “Lát về em sẽ nói chuyện rõ ràng với Lạc Tư Tư.”

Biểu cảm của Mạc Tư Nguyên vẫn không thay đổi, con ngươi tối tăm sâu thẳm, đối với thái độ của cô như vậy, anh cảm thấy có chút u ám bất lực.

Anh lặng lẽ thở dài, ánh mắt rủ xuống, lông mi tạo thành hai bóng mờ trên má.

“A Noãn.” Anh nói: “Chúng ta có thể đừng làm như không quen biết như vậy nữa được không?”

“…”

Giọng điệu của anh mềm xuống, mang theo chút ý tứ cầu xin: “Chúng ta làm hòa nhé, được không?”

Tang Noãn sửng sốt, đôi mắt không chớp nhìn xuống đất, nhẫn nhịn không nhìn anh, vẻ mặt ủ rũ.

“Anh nói làm hòa…” Một lúc lâu sau cô mới mở miệng, giọng nói hơi trầm: “Là ý gì?”

Môi của Mạc Tư Nguyên khẽ mấp máy, bàn tay siết hờ hơi thả ra: “Anh…”

“Thật ra…” Không đợi anh nói xong, Tang Noãn đã mở miệng.

Cô hơi ngẩng đầu, đôi mắt chỉ nhìn anh một cái, sau đó lại cụp xuống ngay lập tức.

“Mạc Tư Nguyên, em biết rõ gần đây anh vẫn luôn âm thầm giúp đỡ em, vẫn nghĩ cách giải quyết vấn đề giúp em, có phải bởi vì… trong lòng anh vẫn còn áy náy với chuyện ngày sinh nhật trước đây của em không?”

Dừng lại một chút, cô cong khóe miệng, ngẩng đầu cười với anh một cái: “Nếu bởi vì chuyện này, Mạc Tư Nguyên, thật ra anh không cần phải… Không phải em đã sớm nói với anh chúng ta là bạn bè rồi sao, em không trách anh.”

Vẻ mặt của Mạc Tư Nghiêm cực kỳ phức tạp và nghiêm nghị.

“Nếu anh nói không phải chỉ là áy náy thì sao?”

Ánh mắt của anh sâu lắng, giống như một chiếc khóa vô hình, im lặng giam giữ cô lại.

“A Noãn, nếu anh nói thật ra thứ anh muốn không phải là một câu không trách của em, không phải câu em nói chúng ta sẽ là bạn bè, càng không phải như em nhận định là mối quan hệ của chúng ta chỉ là thực tập sinh và tổng giám đốc thì sao?”

Tang Noãn khẽ giật mình, trái tim đột nhiên nhảy lên mấy nhịp, trên mặt xẹt qua một tia hoảng hốt.

“Em không hiểu anh đang nói gì!” Vội vàng nói những lời này xong, cô cúi đầu xoay người rời đi.

Mạc Tư Nguyên dễ dàng kéo cô lại, ngăn cản bước đi của cô: “A Noãn.”

“Buông ra!”

“Không buông.”

Anh nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của cô, sức lực không lớn nhưng đủ để cô không thoát ra được.

Mạc Tư Nguyên thản nhiên nói: “A Noãn, em cứ một hai phải làm như vậy sao? Nếu em thật sự không trách anh, vậy vì sao còn trốn tránh anh?”

Tang Noãn không phản bác được, ánh mắt lẳng lặng nhìn phía sau anh, bỗng nhiên gọi: “Tư Tư!”

Nghe thấy tên gọi đó, Mạc Tư Nguyên theo bản năng thả tay ra.

Anh quay đầu lại, phía sau vốn dĩ không có một bóng người. Tang Noãn nhân cơ hội này, đột nhiên giang tay đẩy mạnh anh ra, nhanh chân lập tức chạy đi.

“A Noãn!”

Tang Noãn chạy trốn có chút vội vã, bước chân hốt hoảng lẩn tránh, mặc kệ mọi thứ, chỉ biết liều mạng dùng hết sức chạy đi, cô chạy một bước hai tầng bậc thang, không ngờ giẫm trượt một bước, khiến cả cơ thể nghiêng vẹo ngã xuống.

“A!” Tang Noãn lập tức hét lên.

Mắt thấy bản thân sắp ngã xuống, cô theo bản năng lấy tay che trước ngực nhắm mắt lại. Cơ thể nghiêng về phía sau, không ngờ lại không có cơn đau ập đến như dự đoán, đột nhiên ngã thật mạnh vào một lồng ngực.

Mạc Tư Nguyên nhanh tay nhanh mắt giang đôi tay bảo vệ cô.

Nhưng vì cô ngã sấp xuống, lực quán tính quá mạnh, làm anh cũng lảo đảo vài bước, cố giữ thăng bằng nửa ngày vẫn chưa đứng vững lại được. Hai người đột nhiên cùng lúc ngã xuống, lăn lộn xuống dốc núi tràn ngập cỏ hoang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.