Chờ Tang Noãn tắm rửa xong đi ra, Mạc Tư Nguyên đã thay một bộ quần áo mặc ở nhà, đang đứng trước bàn bếp cắt một miếng gừng.
Điều hòa trong phòng khách mở ở nhiệt độ cao, thổi ra làn khí ấm áp khiến người ta vô cùng thoải mái. Ngoài ban công máy giặt đang ầm ầm chuyển động, hiển nhiên đã bắt đầu giặt quần áo bẩn vừa mới thay ra.
Mưa bên ngoài cửa sổ vẫn tiếp tục rơi không ngớt, nhưng trong khoảnh khắc này, bất ngờ lại làm cho người ta có một cảm giác thoải mái và bình yên.
Tang Noãn đã thay đồ ngủ xong, vừa dùng khăn lau tóc vừa đi ra ngoài. Áo ngủ của Mạc Tư Nguyên mặc trên người cô có chút rộng, ống quần loẹt xoẹt kéo dài trên mặt đất, giống như đang mặc một thân tuồng bào rộng thùng thình.
Tóc cô vẫn còn ướt, tùy ý xõa tung ra phía sau, theo mỗi bước chân của cô nhỏ giọt tí tách dọc đường.
Nghe thấy tiếng động, Mạc Tư Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Sau đó đặt đồ đạc trong tay xuống, rửa sạch tay ở bồn rửa chén rồi đi đến một cái tủ nhỏ lấy ra một hộp kim băng, đi lên vén quần áo lại cho cô.
Cổ tay áo quá dài được xắn lên từng vòng một, để lộ cổ tay trắng nõn gầy gò của cô. Xắn tay áo xong, anh lại quỳ một gối ngồi xổm xuống, chậm rãi kéo ống quần dài lên.
Tang Noãn cúi đầu nhìn anh, bên miệng nhịn không được mỉm cười, hai chân nhẹ nhàng lắc lư.
“Đừng nhúc nhích.”
Mạc Tư Nguyên bỗng nhiên ra lệnh, một tay đè lại một chân cô, từ trong hộp lấy ra một cây kim băng rồi lắc lắc trước mặt cô, nói: “Đâm trúng em anh cũng mặc kệ.”
Động tác của Tang Noãn lập tức dừng lại.
Dùng từng cái từng cái kim băng cố định ống quần lại thật tốt, anh nhẹ nhàng phủi phủi vạt áo ngủ, đứng dậy khẽ búng trán cô: “Được rồi.”
Tang Noãn “ai ui” một tiếng che đầu, đưa tay vỗ tay anh, nhìn bộ đồ ngủ trên người rồi tùy ý nhảy lên mấy cái, thấy ống quần không quét xuống đất nữa, cô cười hì hì nói: “Rất vừa người!”
Anh mỉm cười, cầm lấy khăn mặt trong tay cô, đặt lên đỉnh đầu cô xoa xoa lung tung giống như lau cho con chó con. Sau đó đẩy cô đến bên một chiếc tủ nhỏ trong phòng khách, lấy ra một cái máy sấy tóc cắm điện vào.
“Xoay người.”
Tang Noãn cười xoay người, nhắm mắt lại.
Phía sau “xì” một tiếng, máy sấy tóc được mở ra, một làn gió nóng gào thét thổi tới bên tai.
Động tác của Mạc Tư Nguyên rất cẩn thận, tay phải cầm máy sấy tóc, năm ngón tay trái chậm rãi xuyên qua những sợi tóc mềm mại như tơ của cô, vừa thổi vừa dùng ngón tay cẩn thận gỡ những sợi tóc rối đang quấn lại với nhau.
Thời gian dần trôi, mái tóc ướt sũng cũng từ từ khô ráo, từng sợi tóc tinh tế mềm mại bị gió thổi bay lên bốn phía.
Đặt máy sấy tóc lên, Mạc Tư Nguyên quay người nói: “Em ngồi ở đây một lát, anh đi nấu chén canh gừng, uống xong sẽ ấm người hơn.”
Canh gừng? Tang Noãn nháy mắt mấy cái, hỏi: “Mạc Tư Nguyên, anh bị cảm à?”
“Không có, nhưng để đề phòng trước… Hắt xì!”
Anh còn chưa dứt lời đã bất ngờ đánh một cái hắt hơi, trong giọng nói còn nhiễm chút hơi nóng.
Tang Noãn lập tức bật cười thành tiếng.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha! Mạc Tư Nguyên, anh còn nói anh không bị cảm, anh là một người đàn ông đấy nhé, thế mà sức đề kháng còn không bằng em nữa! Anh nhìn em đây này, cho dù có mưa cũng… A hắt xì… “ Một tiếng hắt xì trực tiếp cắt đứt lời cô.
Tang Noãn cau mày xoa xoa mũi, tay vừa mới đưa ra lại có một sợi nước mũi trong suốt cũng bị kéo ra theo, cô khe khẽ la lên: “A…”
“Ừm, thấy rồi.”
Mạc Tư Nguyên như cười như không nói, lại sợ cô lau nước mũi lên người mình, vội vàng cách ra xa một chút, nhìn cô có chút đắc ý gật gật đầu.
“Nghiệp quật đấy.”
……
Lúc anh nấu canh gừng, Tang Noãn ngồi không một mình cũng thấy chán, bèn đi loanh quanh các phòng, bên này xem một chút, bên kia nhìn một hồi.
Nơi Mạc Tư Nguyên ở mặc dù gọi là chung cư, nhưng diện tích lại rất lớn, phòng khách phòng ngủ phòng đọc sách đều có đầy đủ, lại nằm ở trên tầng 24, nên cho dù ngoài trời mây âm u thì ánh sáng trong phòng cũng tương đối sáng sủa. Có điều hình như anh không mấy để ý đến điều kiện ăn ở nghỉ ngơi, toàn bộ bài trí trong phòng vô cùng đơn giản gọn gàng, ngoại trừ một số nội thất bình thường nhất mà phòng ốc nên có thì không còn thứ dư thừa nào khác. Toàn bộ căn hộ tổng cộng có một phòng khách và ba phòng ngủ. Trong phòng khách có đặt một tấm cửa sổ bằng kính sát sàn, đối diện vừa vặn là mặt sông rộng lớn. Phòng khách chỉ đơn giản để một chiếc ghế sofa bọc vải lanh, một bàn trà, một tủ tivi và một chiếc tivi. Toàn bộ căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi nào, nhìn vào vô cùng đơn giản và trống trải.
Trong ba phòng ngủ, ngoại trừ một phòng trong số đó đã được trang trí thành phòng đọc sách, hai phòng còn lại đều là phòng ngủ. Bình thường anh ngủ ở phòng ngủ phía Nam, bên trong chỉ có một chiếc giường đôi và một bàn làm việc. Máy tính trên bàn làm việc đang mở, bên cạnh còn chất đống một ít văn kiện có chút lộn xộn, ngoài những thứ này ra, những nơi khác đều giống như phòng khách vậy.
Tang Noãn không khỏi có chút buồn bã vô cớ. Đã nhiều năm trôi qua, vậy mà thói quen sinh hoạt của anh không hề thay đổi.
Tùy ý ngồi xuống chiếc ghế xoay cạnh bàn làm việc, cô nhàm chán lật xem tài liệu xếp chồng lên nhau ở trên bàn.
Những tài liệu đó có một số là tiếng nước ngoài, một số là dữ liệu thị trường được làm thành bảng, cô nhìn cũng không hiểu gì. Từng tờ từng tờ nhàm chán bị lật qua, bất ngờ một tờ bản thảo lộn xộn bỗng nhiên đập vào mắt.
Đó là bản thảo gốc của đôi bông tai “Bụi gai thần tình yêu”, bên cạnh đánh dấu các loại số liệu màu sắc, đánh dấu toàn bộ bản thảo đầy đủ, có chút lộn xộn khiến người ta không xem được rõ ràng.
Nhớ tới đêm đó cô thức đêm vẽ, anh gửi một tin nhắn hướng dẫn cô, trong lòng bỗng nhiên lướt qua một tia ấm áp.
Dưới bản thảo là một thư mục cũ kỹ mà trong suốt, cô vừa mở bản thảo ra, ánh mắt lập tức khựng lại.
Đây là…
……
Lúc Mạc Tư Nguyên bưng canh gừng đường đỏ đi vào phòng ngủ thì nhìn thấy Tang Noãn đang nửa nằm trước bàn làm việc của anh, nghiên cứu lật qua lật lại cái gì đó.
Anh lặng yên không một tiếng động đi tới, đặt canh gừng lên bàn, chậm rãi đến phía sau chạm nhẹ vào vai cô.
Tang Noãn quay đầu lại, vừa trông thấy anh, theo bản năng cô đặt tập tài liệu lên bàn, ngấp ngừng chà xát hai tay: “Hì hì, sao anh lại đến đây?”
“Canh gừng được rồi.” Anh mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn vào tập tài liệu đó, hỏi, “Đang nhìn gì đấy?”
“Em… Chỉ tùy tiện xem nó một chút thôi! Không làm gì cả!” Tang Noãn cười hì hì, mơ hồ có chút chột dạ.
Cầm lấy tập tài liệu trong tay cô, anh nhận thấy không có dấu vết mở ra, tiện tay đặt sang bên cạnh, nói: “Muốn xem sao không mở ra xem?”
“Em không dám.” Tang Noãn bĩu môi.
Cô vẫn nhớ rõ nhiều năm trước, lúc cô cướp tập tài liệu này không biết anh đã nổi giận bao nhiêu, để tận tới bây giờ cô vẫn nhớ rất rõ ràng như đang diễn trước mắt.
Mạc Tư Nguyên từ chối cho ý kiến, trực tiếp cầm ghế xoay đẩy cô đến trước bát canh gừng, dặn dò: “Mau uống canh gừng đi.”
“Ò.” Cô cười đáp, bưng chén lên nhẹ nhàng thổi, uống từng ngụm từng ngụm nhỏ.
Mạc Tư Nguyên nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên cười, đứng dậy đi đến một góc kín đáo lấy ra một hộp quà nhỏ, giấu ở sau lưng rồi trở lại trước mặt cô.
“A Noãn.”
“Hửm?”
“Anh có thứ muốn tặng cho em.”
“Là thứ gì vậy?” Tang Noãn có chút kinh ngạc, lòng hiếu kỳ nổi lên, vội vàng buông bát canh xuống, “Cái gì thế? Cho em xem một chút, em xem một chút nào.”
“Em uống canh gừng trước đã.” Mắt thấy canh gừng trong chén còn hơn phân nửa, anh cố ý đưa ra mệnh lệnh.
Tang Noãn bĩu môi, không nói hai lời, bưng chén lên ừng ực một hơi uống cạn, vị cay nồng đậm của gừng khiến cô nhịn không được nhíu nhíu mày, ho nhẹ hai tiếng.
“Em uống xong rồi, là cái gì vậy, cho em xem đi!”
Anh cười khẽ, ngồi ở bên cạnh cô, lấy hộp quà từ phía sau ra: “Ừ, xem đi.”
Không ngờ còn có thể nhận được một món quà nhỏ, Tang Noãn vui vẻ xoa xoa tay, thật cẩn thận mở hộp quà ra.
Một cái kẹp vẽ tranh lập tức đập vào mắt.
Ánh mắt Tang Noãn nhất thời gợn sóng.
Trên kẹp vẽ tranh kia vẽ một bông hoa hướng dương, phương thức vẽ mực, không thể nghi ngờ là vô cùng xinh đẹp, nhưng nhìn kỹ rõ ràng đã có chút xưa cũ. Cô lăn qua lộn lại nhìn nửa ngày, có chút nghi hoặc: “Đây là…?”
“Đây là quà sinh nhật mà tám năm trước anh định tặng cho em.” Mạc Tư Nguyên tiếp lời.
Tang Noãn thoáng sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía anh.
Thấy anh gật đầu với mình, cô lại rũ mắt nhìn về phía kẹp vẽ, đầu ngón tay có chút cứng ngắc.
“Là món quà sinh nhật của em sao? Cái này à?”
“Ừ.”
Anh mỉm cười, bỗng nhiên đưa tay từ phía sau ôm chặt lấy eo cô, cằm đặt trên vai cô.
“Năm đó không phải em nhất quyết muốn anh tặng quà sinh nhật sao? Vì vậy anh đã mua cái này và muốn tặng cho em. Nhưng trên đường mua quà anh đã bị bọn họ chặn lại, thế nên nó vẫn luôn được anh để ở đây.”
Lật cây kẹp vẽ tranh lại, anh chỉ vào một chỗ khuất, chỉ thấy nơi đó được ký một cái tên quen thuộc:
Sunshine.
Tang Noãn giật mình, mải miết nhìn cái tên kia, lúng ta lúng túng nói: “Thì ra… Năm đó anh đã chuẩn bị cho em một món quà sinh nhật.”
“Đương nhiên.” Mạc Tư Nguyên cười khẽ, hơi thở ở bên tai cô cách rất gần, khiến cổ và lỗ tai cô ngứa ngứa, “Thật ra không chỉ có tặng quà sinh nhật không, năm đó, anh vốn định thổ lộ tình cảm với em.”
“A?!” Những lời này thật sự khiến Tang Noãn kinh ngạc không thôi, lập tức quay đầu nhìn về phía anh: “Thổ…Thổ lộ? Mạc Tư Nguyên, anh…”
Lông mày anh khẽ nhíu lại, mặt hai người cách rất gần, ánh mắt càng sâu thẳm giống như vòng xoáy có thể quyến rũ tinh thần người khác: “Em không tin sao? Năm đó anh vốn định hẹn em đến căn nhà cũ ở Ninh Giao, nên mới chuẩn bị cho em những bất ngờ kia, còn có món quà này, anh vốn là muốn nói với em…”
Anh chậm rãi đến gần tai cô, giọng nói trầm thấp mà từ tính, làm cho Tang Noãn cảm thấy choáng váng.
Tim đập nhanh hơn…
Chỉ nghe anh đột nhiên mỉm cười, nói: “Anh lừa em đó!”
Tang Noãn nhất thời sửng sốt.
Một giây sau, cô bỗng nhiên thẹn quá hóa giận, xoay người dùng sức đẩy anh một cái: “Mạc Tư Nguyên!”
Mạc Tư Nguyên thoáng nở nụ cười, né người mặc cho cô đấm mình vài cái, bỗng nhiên vươn tay lấy nắm cổ tay cô, dùng sức ôm lấy, lần nữa ôm cô vào trong ngực.
“A Noãn.”
Thanh âm khàn khàn khẽ cười.
Anh lười biếng ôm lấy cô, nói: “Chúng ta sống chung đi.”
….
Chúng ta sống chung đi.
Chỉ có năm từ đơn giản như vậy rơi vào tai cô.
Trong nháy mắt Tang Noãn thoáng giật mình, mặc cho anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, không thể tưởng tượng nổi.
“Sống… sống chung?”
“Đúng vậy.” Giọng nói của anh chứa đựng ý cười, đặt cằm lên vai cô, nhẹ nhàng hôn lên lỗ tai mềm mại của cô rồi nói: “Chuyển đến đây ở với anh, được không?”
“Tại… Tại sao…”
Cô ngứa ngáy rụt cổ, muốn thoát ra khỏi vòng tay anh, nhưng lại bị anh kéo chặt hơn.
Cánh tay bị tay vịn của ghế xoay ngăn lại nên có chút vướng víu, anh nhìn một chút, dứt khoát dùng sức ôm cô ra.
“A!”
Tang Noãn hoảng sợ, thân thể nghiêng sang bên cạnh, mất trọng tâm nên cho rằng mình suýt ngã xuống. Nào ngờ cánh tay bao quanh thắt lưng bỗng nhiên siết chặt hơn, anh trực tiếp ôm cô đặt lên đùi mình.
Cô vô thức vươn cánh tay vòng quanh cổ anh, chớp mắt nhìn anh.
“Anh muốn sống chung với em.” Mạc Tư Nguyên nhìn cô chăm chú rồi thì thầm, “Giống như chúng ta đã từng.”
“Nhưng… Nhưng mà…”
Tang Noãn nhăn mặt, ngượng ngùng vò đầu, giọng nói nhỏ nhưng cứng rắn cất lên: “Lúc đó thì khác!”
Thời điểm đó mặc dù họ sống với nhau nhưng có ba Tang và mẹ Tang, mối quan hệ của họ cũng khác với bây giờ.
Nhưng nếu là bây giờ, chỉ có hai người bọn họ…
Trong đầu tưởng tượng đến cảnh ngay trong căn hộ rộng rãi này, mỗi ngày hai người cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, đầu không chải mặt không rửa, đầu bù tóc rối, còn rất có khả năng bởi vì tranh giành phòng vệ sinh duy nhất mà không cẩn thận nhìn thấy hết…
Lặng lẽ cúi đầu liếc nhìn cổ áo hơi mở ra của anh, làm lộ ra làn da săn chắc và xương quai xanh, không hiểu sao trong lòng Tang Noãn lại nổi lên một cảm giác ngứa ngáy không nói nên lời.
“Có cái gì không giống?” Mạc Tư Nguyên nhướng mày, hiểu được ý tứ trong lời nói của cô, anh nở nụ cười như có như không rồi hỏi cô, “Lẽ nào anh còn có thể bắt nạt em sao?”
“Không nhất định phải như vậy!” Cô rùng mình rồi rời mắt khỏi cổ áo của anh, đảo mắt lẩm bẩm.
“Không nhất định?” Cảm xúc của Mạc Tư Nguyên giống như bị câu này kích thích, ánh mắt ngưng lại nhìn cô vài giây, bỗng nhiên anh hỏi như đang trêu đùa: “Được, vậy em nói cho anh biết đi, anh bắt nạt em thế nào? Hửm?”
Anh nói xong, đột nhiên xoay người đặt cô lên giường, đồng thời hai tay nhanh chóng chống bên eo cô.
Tang Noãn mất cảnh giác, vừa “a” lên một tiếng chói tai thì cảm giác ngứa ngáy đã xuất hiện trên thắt lưng. Anh đè người cô xuống rồi cù lét cô. Cho đến khi cô không nhịn được mà phải cười khúc khích, khuôn mặt đỏ ửng lên.
“Ha ha! Mạc… Mạc Tư Nguyên, tên khốn! Anh thả em ra ha ha ha…”
“Em nói đi, anh bắt nạt em thế nào?”
Mạc Tư Nguyên cũng không chịu buông tha, làm ra vẻ giữ chặt cô không cho cô chạy trốn, tay di chuyển rất nhanh khiến cô ngứa đến mức cười không ngừng, nước mắt suýt nữa cũng chảy ra. Cô giãy dụa dưới người anh, dùng tay và chân đẩy anh ra thật nhanh, cơ thể gần như xoắn lại thành một cái bánh quai chèo.
Không khí xung quanh ngày càng nóng, ẩn chứa một cảm giác thiếu oxy như một cảm giác mê hoặc.
Chợt trong chớp mắt, Mạc Tư Nguyên bỗng nhiên dừng lại, cúi đầu gục xuống bên tai cô, nói một câu: “Đừng nhúc nhích.”
Tang Noãn dễ gì chịu nghe lời, thừa dịp anh dừng tay, hai bàn tay nhỏ bé duỗi ra cũng chạm vào thắt lưng anh, học theo cách anh vừa làm để cù lét anh, cười đến mức run rẩy.
“Ha ha Mạc Tư Nguyên, này thì cù lét em! Anh xem em không…”
“Đừng nhúc nhích.” Anh lại nâng thêm một tông giọng.
Cổ áo anh trượt xuống, trong giọng nói có chút khàn khàn vì kìm chế: “Nếu còn nhúc nhích nữa là anh bắt nạt em thật đấy.”
Tang Noãn thoáng khựng lại, vô thức nghiêng người, bỗng nhiên cảm thấy trên đùi như bị thứ gì đó chạm vào, hình như còn có chút nóng…
Im lặng trong hai giây, cô đột nhiên hiểu được gì đó, khuôn mặt cũng đỏ bừng lên, không dám mở mắt ra.
“Mạc, Mạc Tư Nguyên, anh…”
Mạc Tư Nguyên nhắm mắt, thở ra một hơi thật sâu. Đột nhiên anh lật người lại, nằm ngửa bên cạnh cô.
Trọng lượng trên người biến mất, Tang Noãn thở phào nhẹ nhõm, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm trần nhà. Hai người kề vai nằm ngửa trên chiếc giường lớn, trong lúc nhất thời không ai mở miệng nữa.
Bên tai chỉ có tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, tí tách tí tách, cứ rơi xuống liên tục như vậy, trong tai lại là một loại yên tĩnh khác.
Sau một lúc lâu, dường như anh cuối cùng cũng bình tĩnh lại, quay đầu nhìn cô.
Tang Noãn cũng đang lén lút liếc nhìn anh.
Nhìn thấy anh liếc mắt qua, cô trừng mắt lên rồi dời tầm mắt ngay lập tức.
“A Noãn.” Bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng, giọng nói trầm thấp.
“Vâng?”
Nhưng anh không nói tiếp, chỉ mở miệng và lặp đi lặp lại hai từ này: “A Noãn.”
“… Sao vậy?”
Bên cạnh lại im lặng.
Mạc Tư Nguyên đột nhiên trở mình, khuỷu tay chống lên mặt giường, lật người nằm nghiêng bên cạnh cô, trán khẽ chạm vào trán cô, khoảng cách cực gần.
Hơi thở của anh ngay bên tai cô, mát mẻ, ấm áp, trên người dường như còn có chút hơi nóng bởi vì vừa cười.
Tang Noãn chỉ cảm thấy anh của lúc này vô cùng nguy hiểm, không khỏi có chút lúng túng đẩy anh ra: “Mạc, Mạc Tư Nguyên…”
“Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi, A Noãn.”
Mạc Tư Nguyên bỗng nhiên nói.
Trái tim Tang Noãn trong nháy mắt lại đập nhanh hơn.
Động tác đẩy anh dừng lại, cô lặng lẽ nhìn vào mắt anh.
Ánh mắt của anh cực kỳ dịu dàng, là sự dịu dàng mà dường như cô chưa bao giờ thấy qua, giống như một dòng nước mùa xuân sâu không thấy đáy, đủ để cô chìm đắm trong đó. Ngực cô lại không khỏi nhấp nhô lên xuống, yếu ớt hỏi anh: “Có, có thể không…”
“Ừm.” Anh nhẹ đáp.
Nhẹ nhàng cúi đầu xuống, anh từ từ hôn lên khóe môi cô.
Bờ môi anh có chút mát lạnh, giống như một mảnh lông vũ lạnh lẽo, chậm rãi lướt qua khóe môi cô, yếu ớt mà ấm áp. Ngoài ra còn có một mùi vị nóng rực khó giải thích, khiến cô cảm thấy nơi nào đó trong lồng ngực như bỗng dưng bốc cháy.
Dần dần, môi anh bắt đầu đi dạo xung quanh, đầu lưỡi mềm mại từ từ chạm vào hàm răng của cô, kiên nhẫn nghiền ngẫm rồi nhẹ nhàng chuyển đến bên tai cô, trằn trọc từng chút từng chút một.
Tang Noãn chỉ cảm thấy da thịt cả cơ thể đều run rẩy, khiến cô không khỏi cảm thấy rùng mình, thế nhưng trong người lại khô nóng, không biết là do bản thân cô nóng hay là do nhiệt độ cơ thể anh. Cô hít vài hơi thật sâu, từ từ nhắm mắt lại, mặc cho anh cẩn thận nếm thử nụ hôn sâu, chậm rãi và mút nhẹ.
Hơi thở rối loạn…
–
Một tuần sau, đến ngày sinh nhật Mạc Tư Nguyên.
Sinh nhật Mạc Tư Nguyên trùng vào thứ Bảy, sáng sớm cùng ngày, Tang Noãn chạy đến căn hộ chung cư của Lạc Tư Tư để gặp Lạc Tư Tư trước, sau đó hai người cùng nhau bắt taxi đến khách sạn mà bọn họ đã đặt trước.
Bắt xe bên lề đường, sau khi ngồi vào xe, Lạc Tư Tư cầm lấy tờ hành trình hôm nay cô ấy đã viết xong, không ngừng lẩm bẩm.
“Chúng ta đợi một lát đi, trước tiên là đến khách sạn để ăn tối, ăn tối xong chúng ta đi đến công viên trò chơi để chơi trò đại mạo hiểm. Gần đây công viên trò chơi có mở một ngôi nhà ma mới đấy! Nghe nói là rất kích thích, sau khi đi vào ngôi nhà ma ám chúng ta sẽ đến bờ biển để bắn pháo hoa, sau đó nữa là chuyển đến KTV! Vào cuối đêm thì đi đến nhà hàng trên không một lần nữa và ăn bánh ở đó! Hoàn hảo!”
Sau khi đọc xong hành trình hết một lượt, Lạc Tư Tư thoải mái búng ngón tay, xoay người dùng vai huých Tang Noãn một cái rồi hỏi: “A Noãn, thế nào? Cậu nói xem anh trai tớ có thích hành trình ngày hôm nay không?”
Tang Noãn đang ngồi im lặng nhìn điện thoại di động, không biết xem cái gì mà khóe miệng vẫn ngây ngốc cong lên.
Không chú ý lắng nghe Lạc Tư Tư lẩm bẩm, cô thuận miệng đáp lại: “Ừm, rất tốt…”
Trên màn hình di động còn sáng lên một tin nhắn Mạc Tư Nguyên vừa mới gửi tới WeChat, chỉ vỏn vẹn vài câu.
“Rời nhà chưa?”
“Rồi, đang ở cùng Tư Tư.”
“Nhớ mang quà sinh nhật đến đấy. Nếu không thì tự tặng bản thân em cho anh đi.”
…
“A Noãn, em chưa bao giờ tặng anh món quà sinh nhật nào đâu đấy.”
“Tặng cho anh một món quà sinh nhật, được chứ?”
…
Suy nghĩ dường như trôi dạt vào một đêm rất dài, gió đêm mùa hè nhẹ thổi và những ngôi sao sáng. Tang Noãn nhịn không được muốn bật cười.
Con người này…
Ngón tay lạch cạch nhập một vài từ, cô trực tiếp nhấn nút gửi.
“Hứ! Món quà đắt tiền như vậy, sợ em không đủ khả năng! [Hừ hừ bên trái ] [ Hừ hừ bên phải]”
Lạc Tư Tư ở bên cạnh nhìn thấy mà chán nản, cô ấy dùng sức đánh cô một cái: “A Noãn!”
“Rốt cuộc cậu có nghe tớ nói không đấy? Cậu đang nói chuyện với ai mà cười say mê thế, cho tớ xem tí nào!” Nói xong cô ấy định đưa tay cướp lấy di động trong tay cô.
Tang Noãn lập tức giấu điện thoại, né tránh tay cô ấy: “Ôi trời, cái này, cái này… Không có gì đâu, chỉ là bạn bè thôi, còn chuyện đó… Tớ cảm thấy hành trình này rất ổn, tớ không có ý kiến!”
Cô híp mắt cười với Lạc Tư Tư, lộ ra một hàm răng trắng gọn gàng.
Lạc Tư Tư buồn bã trừng mắt nhìn cô: “Vậy được rồi, vậy thì cậu phải đền tội! Lát nữa cậu đi lấy bánh kem giúp tớ!”
“Được.”
Chiếc xe đi được nửa đường thì điện thoại Lạc Tư Tư đột nhiên đổ chuông.
Là Tống Đề gọi điện thoại đến, Lạc Tư Tư tùy ý bắt máy. Giống như bình thường, cô ấy tùy ý nói bậy đôi ba câu. Tống Đề ở bên kia điện thoại dường như đã nói gì đó, Lạc Tư Tư đột nhiên thốt lên một câu với vẻ kinh ngạc: “Cái gì?”
Tang Noãn hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn cô ấy.
Chỉ thấy Lạc Tư Tư sững sờ ừ ừ a a vài câu rồi cúp điện thoại, sau đó ngây người nhìn về phía trước.
“Làm sao vậy?” Tang Noãn không khỏi khó hiểu khi nhìn thấy dáng vẻ của cô ấy.
“Xong đời rồi!” Lạc Tư Tư buồn rầu gãi tóc, vẻ mặt bi thương nói, “Vừa rồi Tống Đề nói là ông nội tớ gọi điện thoại cho bọn họ, nói là ông nội, mẹ tớ, chú Tống và chú Cảnh muốn đến ăn chung một bữa cơm. Bây giờ mọi người cũng sắp tới rồi, a a, mọi kế hoạch tớ lên có lẽ phải ngâm nước rồi..”
Ông nội Mạc Tư Nguyên…
Tang Noãn ngẩn ra, ngơ ngác run rẩy: “Bọn họ… Là muốn tới…”
“Nhất định là đến thảo luận hôn sự giữa anh trai tớ và chị Chỉ Huyên!”
Tim Tang Noãn đột nhiên hụt mất một nhịp.
Lạc Tư Tư buồn bã nói: “Thật là, thảo luận chuyện này lúc nào không thảo luận! Nhất định phải thảo luận vào lúc này, mất hứng thật sự, phiền phức…”
Đến cổng khách sạn, taxi dừng lại ở một bên đường.
Xuống xe, đứng ở tầng dưới khách sạn sang trọng, bước chân Tang Noãn đột nhiên có chút khựng lại.
Lạc Tư Tư trả tiền xe trước rồi xoay người đi đến bên cạnh Tang Noãn, khoác lấy cánh tay cô: “Đi thôi A Noãn, hiện tại cũng chỉ có thể đi bước nào tính bước đó, tốt nhất là bọn họ ăn cơm xong sẽ trở về, để chúng ta có thể tiếp tục ra ngoài chơi vào buổi chiều…”
Cô ấy kéo Tang Noãn, định đi vào trong, Tang Noãn lại đột nhiên dùng sức giữ chặt cô ấy lại: “À, Tư Tư, Tư Tư!”
Tang Noãn chần chừ nói: “Ờ… là như vậy, Tư Tư, hôm nay đều là người trong nhà cậu, tớ không vào đó thì hơn. Tớ về trước nhé, hẹn hôm khác chúng ta gặp lại!”
“Vì sao?” Lạc Tư Tư khó hiểu trừng mắt, “A Noãn, cậu không cần sợ gì cả, mọi người trong nhà tớ đều rất tốt, cậu là bạn của tớ, cậu đừng sợ gì cả, không sao đâu!”
“Không được, không được đâu…” Tang Noãn liên tục xua tay, thoát khỏi tay cô ấy rồi chạy đến ven đường, vẫy tay bắt một chiếc taxi.
“Tư Tư, cậu nhớ gửi lời chúc mừng sinh nhật cho anh trai cậu giúp tớ, chúng ta gặp nhau hôm khác nha, tớ đi trước, bye!”
Thấy cô đã quyết định đi, Lạc Tư Tư không thể khuyên nhủ nữa, mặc cho cô lên taxi và chạy đi xa.
Đứng ở tầng dưới khách sạn, cô ấy giận dữ dậm chân, tâm trạng tốt cũng dần biến mất.
“Phiền chết mất, phiền chết đi được! Lúc nào đến mà không được! Thật sự là…”
Điện thoại di động lại đổ chuông một lần nữa.
Cô ấy cúi đầu nhìn thoáng qua, là Mạc Tư Nguyên.
Trong lòng tràn đầy buồn bực không thể giải quyết, cô ấy lập tức bắt máy, than thở: “Alo, anh…”
…
Ngồi trên xe, Tang Noãn nhịn không được thở dài.
Túi quà định tặng cho Mạc Tư Nguyên còn cầm trong tay, cô đặt túi quà sang một bên rồi tùy ý nhìn một chút. Suy nghĩ một lát lại lấy điện thoại ra, gửi cho anh một đoạn tin nhắn.
“Mạc Tư Nguyên, tạm thời em có việc nên phải đi sớm. Em sẽ không tham dự bữa tiệc sinh nhật này được, một lát nữa em đem quà đến tặng cho anh sau nha. Chúc anh chơi vui vẻ, happy birthday!”
Gửi.
Chờ đợi một lúc lâu cũng không có tin trả lời.
Nhìn vào thời gian chắc giờ này anh cũng đã đến khách sạn. Ở ngay trước mắt ông nội mình anh sẽ rất khó để trả lời tin nhắn của cô…
Nghĩ như vậy, Tang Noãn có chút mất mát nên thở dài một tiếng, đặt điện thoại di động vào lại trong túi.
–
Trở lại khu nhà nhỏ, Tang Noãn đi siêu thị trước.
Hôm nay cô muốn dành bụng để ăn một bữa no nê tại tiệc sinh nhật, thế nên từ lúc thức dậy đến giờ vẫn chưa ăn gì. Bây giờ đã là buổi trưa, bụng đói đến nỗi cô cảm thấy ngực như dán vào lưng.
Mua một túi đồ ăn vặt lớn, Tang Noãn cố gắng kéo chiếc túi ni lông, bước từng một bước lớn về phía căn nhà thuê.
Đúng lúc này phía sau truyền đến một tiếng gọi nhẹ nhàng: “A Noãn.”
Bước chân của Tang Noãn dừng lại, cô xoay người.
Ngay khoảnh khắc cô quay đầu lại.
Nhìn thấy người phía sau, cô ngay lập tức kinh ngạc mở to hai mắt.
Người phía sau dường như đang mỉm cười với cô, sau đó dáng người thon dài ấy đột nhiên bước nhanh tới, mở rộng cánh tay, ôm chặt lấy cô vào lòng.
Túi ni lông trong tay lập tức rơi xuống đất.
Tang Noãn trợn mắt sững sờ, không thể ổn định tinh thần.
Tạm ngừng một lúc lâu, cô mới nhớ rằng cô cũng ôm lấy anh.
“Mạc Tư Nguyên…” Cô sững sờ lên tiếng, “Sao anh…”
Không phải bây giờ anh nên ở trong bữa tiệc sinh nhật sao, làm sao mà…
Mạc Tư Nguyên ôm lấy cô.
“Em còn chạy nữa sao?”
Đầu nhẹ nhàng vùi vào cổ cô rồi hôn nhẹ, giọng nói của anh khẽ vang lên bên tai: “A Noãn.”