Hơi Ấm Của Anh

Chương 85-86



Ăn cơm tối xong thời gian cũng đã muộn.

Từ chối yêu cầu khăng khăng muốn giúp đỡ của Mạc Tư Nguyên, ba Tang mẹ Tang bảo họ đã đi đường mệt nhọc cả ngày rồi, nên đuổi họ về phòng nghỉ ngơi sớm một chút.

Không biết làm thế nào, Mạc Tư Nguyên chỉ có thể bỏ cuộc, sau khi trò chuyện một lúc với ba Tang, anh đi theo A Noãn trở về phòng.

Anh vẫn ở căn phòng kia như trước.

Đẩy cửa ra, trong nháy mắt mở đèn lên, Mạc Tư Nguyên gần như kinh ngạc đến choáng váng.

Mặc dù đã qua nhiều năm nhưng cả căn phòng vẫn được bày biện giống hệt như trong ấn tượng của anh, hoàn toàn độc nhất vô nhị. Tất cả bàn ghế, tủ quần áo, đồ dùng cần thiết trong phòng đều không có bất kỳ thay đổi nào.

Trong phòng được dọn dẹp sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, dễ nhận thấy bình thường đều có người qua đó quét dọn. Kệ sách đặt bên cạnh bàn đọc sách vẫn bày đầy sách của anh. Cảnh tượng như vậy khiến anh đột nhiên có một ảo giác như thể anh chưa từng rời đi, chỉ đơn giản là ra khỏi cửa đi học đi chơi một chút, bây giờ quay trở về thôi.

Mạc Tư Nguyên vô cùng kinh ngạc, tầm mắt lướt nhanh qua khắp mọi ngóc ngách của căn phòng, trong lồng ngực trướng căng.

“Thế nào?” Tang Noãn bước vào phòng, thoải mái dạo quanh một vòng, nở một nụ cười về phía anh, “Ngạc nhiên không, vui vẻ không, có phải cảm thấy bất ngờ không?”

“Đúng là không nghĩ tới.” Mạc Tư Nguyên đi lên trước kéo tay cô, “Nơi đây vẫn giữ nguyên dáng vẻ trước kia.”

“Đó là điều đương nhiên!” Tang Noãn cười vui vẻ, ngón tay cô móc lấy ngón tay anh lắc nhẹ.

“Lúc đó sau khi anh đi, ba mẹ em vốn có ý định lấy phòng anh dùng làm phòng tiện ích, thế nhưng sau đó nghĩ lại, vẫn còn rất nhiều đồ đạc của anh còn ở đó, nếu cứ vứt đi như vậy thì quá đáng tiếc, vậy nên đã dứt khoát gìn giữ nguyên trạng. Hơn nữa, cũng không biết khi nào anh sẽ trở về.”

“Không nghĩ tới anh thực sự đã trở về!” Cô vừa nói vừa cười, đi lên trước, đột nhiên dùng sức nhảy lên giường anh, nằm xuống thoải mái lăn hai vòng: “Cuối cùng cũng không uổng công sức cuối tuần nào ba mẹ em cũng quét dọn căn phòng cho anh!”

Mạc Tư Nguyên cười khẽ, lặng yên không một tiếng động đóng cửa lại, đột nhiên đè lên người cô, mặt đối mặt với cô: “A Noãn.”

“Hửm?”

“Vậy em có giúp anh quét dọn không?”

Anh nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô bằng cả hai tay rồi ấn chặt xuống giường, trong mắt hàm chứa ý cười: “Sau khi anh đi, em có từng giúp anh quét dọn phòng không?”

“Cái này hả?” Tang Noãn ậm ừ hai tiếng, cắn cắn môi, cặp mắt nhấp nháy nhìn lên trên trần nhà mà không nhìn anh, “Tất nhiên là không rồi! Em còn ước gì căn phòng này trở thành phòng tiện ích ý, để cho quần áo em khỏi phải không có chỗ để! Lúc ấy anh nói cũng chẳng thèm nói đã bỏ đi, thế nên em đâu thèm quét dọn phòng cho anh.”

Anh càng cười sâu hơn, cúi người thổi vào lỗ tai cô một cái, giọng nói khàn khàn: “Vậy bây giờ anh về rồi đây.”

Tang Noãn cười khúc khích, rụt cổ lại: “Anh trở về thì trở về thôi, tự anh quét dọn đi! Anh cũng không phải không có tay.”

Khóe môi Mạc Tư Nguyên cong lên, anh dụi trán vào trán của cô, hồi lâu sau nói: “A Noãn.”

“Hửm?”

“Cảm ơn em.”

Tang Noãn có chút khó hiểu nghiêng đầu nhìn anh: “Cảm ơn em cái gì?”

Lúc này Mạc Tư Nguyên lại không trả lời, chỉ dùng một tay ôm lấy đầu cô vùi vào trong ngực mình.

“Phải rồi Mạc Tư Nguyên.” Tang Noãn ở trong ngực anh thì thầm, nhẹ nhàng đẩy anh ra, đột nhiên ngồi dậy.

Mạc Tư Nguyên cũng thuận thế ngồi dậy.

“Bông tai “Bụi gai thần tình yêu” kia là sao?”

“Cái này,” Mạc Tư Nguyên im lặng một hồi lâu, vươn tay xoa xoa tóc cô, nhướng mày nói, “Không có chuyện gì đâu, đại khái chính là anh đã sớm đoán được chú dì sẽ nói em gây phiền toái, không cần đoán cũng biết nhỉ?”

“Không đứng đắn!” Tang Noãn yếu ớt đập anh một cái, cau mày, “Nói mau! Tóm lại là có chuyện gì xảy ra? Anh chưa từng nói là sẽ mang nó đến? Hơn nữa còn không nói cho em biết.”

“Anh không đùa em mà.” Anh vui vẻ khẽ cười, đưa tay ôm cô vào lòng, nhẹ nói, “Dù sao anh cũng không thể tay không mà trở về, cũng không biết phải tặng cho dì cái gì, đôi bông tai đúng là bản thiết kế đã được em chỉnh sửa, vì vậy hôm qua anh đã điều chuyển một đôi từ quầy chuyên doanh(*) và mang nó đến đây.”

(*) Quầy chuyên doanh: trong cửa hàng quầy chuyên bán một loại hàng hoá.

“Ôi.” Tang Noãn giật mình, nghĩ tới hai viên rubi màu đỏ ngọc gắn trên đôi bông tai, trong lòng lập tức cảm thấy thấp thỏm không yên, “Mạc Tư Nguyên, nó rất đắt.”

Mặc dù cái mà Mạc Tư Nguyên mang đến không giống với bản giản lược ở triển lãm, nhưng dù sao nó cũng được đặt ở D-King trong thời gian dài như vậy, cô dùng cọng tóc cũng có thể biết, đôi bông tai kia tuyệt đối không phải loại đồ mà gia đình mình có thể tùy ý tiêu pha.

“Không đắt.” Mạc Tư Nguyên chỉ nhẹ nói.

Ôm cô vào trong ngực chặt hơn chút nữa, giọng nói của anh trầm thấp từ tính: “Không đắt bằng em. Cùng lắm thì cứ xem như là tiền sính lễ cũng được.”

Hai má Tang Noãn nóng lên, trên mặt chợt có chút ngượng ngùng, xoay người đẩy anh một cái: “Ai nói muốn gả cho anh!”

“Em không kết hôn à?” Lông mi Mạc Tư Nguyên chớp nhẹ, thành thật tiếp lời của cô, nhẹ buông cô ra khỏi lồng ngực: “Thế được thôi! Vậy em đưa “Bụi gai thần tình yêu” cho anh đi, anh đi lấy người khác.”

“Anh,” Tang Noãn há hốc mồm, nhìn chằm chằm anh chớp mắt hai cái, vung nắm tay lên định đánh anh, “Anh muốn kết hôn với ai, anh ưm–”

Còn chưa đợi cô đánh anh.

Mạc Tư Nguyên đã đưa một tay nắm lấy quả đấm của cô, đồng thời kéo cả người cô vào trong lòng, cúi đầu xuống hôn cô.

Môi anh từ từ mút nhẹ cánh môi cô, một tay đỡ lấy sau gáy cô, tay kia ôm chặt eo cô, nụ hôn vừa cẩn thận vừa sâu lắng. Tang Noãn có chút sửng sốt, dần dần cả người bị hôn đến chóng mặt, hai tay bất giác vòng qua cổ anh, học theo cách của anh thử thăm dò đáp lại.

Không khí bốn phía từ từ nóng lên, khiến cho nhiệt độ cơ thể của hai người cũng dần tăng cao.

Qua một hồi lâu, cuối cùng Mạc Tư Nguyên cũng rời khỏi môi của cô, lẳng lặng nhìn cô.

“A Noãn.”

“Dạ.”

“Không còn sớm nữa, quay về phòng ngủ đi.”

Cánh tay buông lỏng người cô ra, Mạc Tư Nguyên đứng lên, cúi đầu khẽ hôn lên trán cô một cái: “Chúc ngủ ngon.”

Khuôn mặt Tang Noãn ửng hồng, vẫn còn mang theo chút ngượng ngùng vui vẻ, cúi đầu nói: “Vâng, chúc ngủ ngon.”

Nói xong cũng đi về phía cửa.

Vừa đi tới cửa, tay cô mới đặt ở trên chốt cửa bỗng nhiên dừng lại.

Đứng tại chỗ yên lặng vài giây, Tang Noãn chợt lấy lại tinh thần, cười híp mắt nhìn Mạc Tư Nguyên: “Đúng rồi, Mạc Tư Nguyên em còn có chuyện chưa nói với anh.”

“Là chuyện gì?”

Nhanh chóng chạy đến bên cạnh anh, Tang Noãn giả vờ thần bí vẫy tay với anh, ý bảo anh cúi người xuống.

Ngay khi Mạc Tư Nguyên đang mờ mịt cúi người xuống, Tang Noãn chợt tiến đến, hôn một cái thật kêu lên gò má anh: “Moa!”

Mạc Tư Nguyên sửng sốt.

“Mạc Tư Nguyên, chúc ngủ ngon!” Cô lập tức chạy về phía cánh cửa, mở cửa, quay đầu lại cười hì hì nhìn anh một cái rồi xoay người đóng cửa lại.

Mạc Tư Nguyên đứng yên tại chỗ, nửa ngày trôi qua vẫn chưa hoàn hồn.

Bàn tay bất giác chạm vào vị trí mới vừa bị Tang Noãn hôn qua, anh không nhịn được cười khẽ.

Chạy về phòng mình xong, tim Tang Noãn vẫn đập loạn xạ không ngừng được.

Dựa lưng vào cánh cửa đứng yên cả buổi, Tang Noãn hít sâu để tâm tình kích động của mình lắng xuống, cô vỗ nhẹ mặt mình một cái, cố gắng để cho khuôn mặt nóng rực của mình có thể lạnh đi một chút, tim cũng bớt đập nhanh.

Vậy mà cô vừa chủ động hôn Mạc Tư Nguyên?

Đây là một việc cô nghĩ cũng chưa từng nghĩ, bây giờ lại có thể làm được như vậy.

Trong lòng cô vừa có cảm giác mắc cỡ lại vừa như rất vui vẻ.

Chôn mặt trong tay giậm chân cả nửa ngày, cô chạy đến bên giường nằm xuống, ngửa mặt nhìn ánh đèn trên đỉnh đầu cười khúc khích.

Đêm nay, Tang Noãn ngủ rất say.

Mặc dù ngày mai là thời gian làm việc, trong lòng cô vẫn còn chút kiêng kỵ đối với việc nghỉ làm, nhưng không biết vì sao trong ngực giống như được tiêm vào một loại sức mạnh nào đó, khiến cho cô không có bất kỳ một cảm giác sợ hãi hay buồn rầu nào. Nằm ở trên giường, mặt hướng về phía cửa, cô  không nhịn được muốn mỉm cười, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Lần nào cũng thế, chỉ cần là nơi có anh, cho dù cô rơi vào hoàn cảnh túng quẫn như thế nào thì anh luôn là phao cứu mạng tốt nhất của cô.

Mà bây giờ, dường như tương lai có như thế nào đi chăng nữa, cô cũng không cần có bất kỳ sợ hãi và lo lắng nào nữa.

Bởi vì cô biết có anh ở đó.

Anh sẽ luôn ở đó.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tang Noãn ra khỏi phòng từ sớm.

Hôm nay là thứ Hai, ngày làm việc, ba Tang mẹ Tang còn phải đi làm, vội vã chuẩn bị bữa sáng cho bọn họ xong thì lập tức ra ngoài. Ăn bữa sáng đơn giản rồi dọn dẹp đồ ăn xong, Tang Noãn thay quần áo dưới sự giám sát của Mạc Tư Nguyên, hai người cùng đi ra cửa.

Lần này để hoan nghênh Mạc Tư Nguyên trở về, Tang Noãn cố ý lập ra một bản kế hoạch trở lại chốn cũ, tất nhiên địa điểm đảm nhận vị trí quan trọng và khó khăn nhất chính là trường trung học Đệ Nhất. Hai người ngồi lên xe buýt số 77 ở trạm xe buýt trước kia, hệt như lúc trước cùng nhau đi đến trường trung học Đệ Nhất.

Vừa vặn lúc đó cũng là thời gian đi học, dọc đường đi xe buýt vừa đi vừa ngừng lại, rất nhiều học sinh mặc đồng phục xanh trắng của trường Trung học Đệ Nhất chen lên.

Có những học sinh đi xe đạp đuổi theo đùa giỡn bên lề đường, một số người lại đeo tai nghe chăm chú đọc sách hoặc nghe nhạc bằng tiếng Anh.

Nhìn những cô bé cậu bé tuổi trẻ tuỳ tiện, Mạc Tư Nguyên không khỏi có chút trầm ngâm, nói: “Đồng phục không thay đổi nhỉ.”

“Đúng vậy.”

Tang Noãn gật đầu, nhìn theo anh thì thấy đám học sinh đang đến, cảm giác suy nghĩ của mình cũng không nhịn được trở về thời gian rất lâu trước đây, dáng vẻ bản thân đi theo anh đến trường.

“Đây là dấu hiệu của trường trung học Đệ Nhất, đương nhiên không thể thay đổi.”

Xe buýt dừng lại ở trạm xe buýt, hai người cùng đi xuống.

Đã đến giờ chuẩn bị bấm chuông vào lớp, các học sinh xung quanh đang cuống cuồng chạy vào khuôn viên trường. Tiếng chuông vào lớp của trường vẫn là bản nhạc cũ, du du dương dương, nghe rất gần gũi.

Hai người chậm rãi đi dọc theo lộ trình của xe buýt đến cổng trường, Mạc Tư Nguyên thản nhiên nhìn xung quanh bốn phía.

Lâu rồi không thấy, trạm xe buýt của trường học đã sửa lại, không còn chỉ là một biển báo xe buýt thông thường như trước nữa mà còn có thêm tấm che nắng và ghế ngồi nhỏ. Xe buýt dẫn đến trường trung học Đệ Nhất không chỉ có tuyến xe buýt số 77, biển báo bến xe buýt mới có ghi ngay ngắn mấy số xe buýt mà anh chưa từng thấy bao giờ.

Tấm biển lớn bằng vàng trước cổng trường trung học Đệ Nhất không thay đổi, nhưng một hàng rào bảo vệ dài đã được dựng lên ở giữa mép trường và bên cạnh lòng đường. Cửa chính chạy bằng điện co giãn hình như cũng đã được đổi mới, lúc mở ra đóng vào không còn phát ra tiếng rỉ sắt chói tai như trước đây.

Bảo vệ giữ cửa ở trường trông lạ hoắc, có lẽ nghĩ hai người họ có hơi kỳ lạ, vẻ mặt anh ta đề phòng nhìn chằm chằm.

Mạc Tư Nguyên nhìn xung quanh một vòng, không tự chủ được gật đầu: “Thay đổi rất nhiều.”

“Đẹp đấy chứ.” Tang Noãn cười hì hì, lôi kéo tay anh đi tới bên cạnh tường rào, giơ tay chỉ một chỗ, “Mạc Tư Nguyên, Mạc Tư Nguyên, anh mau nhìn ở đây!”

Mạc Tư Nguyên nhìn theo hướng cô chỉ.

Đó là bảng vàng danh dự của trường, bên trên có in ảnh chụp của những học sinh tốt nghiệp xuất sắc của trường trung học Đệ Nhất.

Trong hàng chục bức ảnh được sắp xếp ngang dọc, nhờ có sự hướng dẫn của cô, Mạc Tư Nguyên liếc mắt đã nhìn thấy bức ảnh của chính mình.

Thiếu niên mười bảy tuổi mặc đồng phục học sinh màu trắng của trường trung học Đệ Nhất, khuôn mặt lạnh lùng, vẻ mặt nhàn nhạt, tựa hồ xuyên qua khoảng thời gian mấy năm mà lẳng lặng nhìn anh.

Ngoài ra còn có một dòng chữ nhỏ in rõ ràng bên dưới bức ảnh: Tốt nghiệp xuất sắc của khóa 09, lớp 12 Khoa Học Tự Nhiên, Mạc Tư Nguyên, Đại học Lịch Xuyên.

Mạc Tư Nguyên không khỏi cười khẽ, đưa tay chạm vào bức ảnh, nói: “Không ngờ sẽ có hình của anh.”

“Đúng vậy!” Tang Noãn vui vẻ, nghiêng đầu nhìn ảnh chụp kia một chút, lại nhìn anh một chút, rất nhanh đã làm ra một bản so sánh.

“Mặc dù năm ấy anh không giành được thủ khoa cấp tỉnh trong kỳ thi tuyển sinh đại học ở trường trung học Đệ Nhất, nhưng dù sao anh cũng là người đứng thứ ba trong tỉnh và là thủ khoa thành phố danh chính ngôn thuận! Không treo ảnh anh thì ảnh ai!”

Ánh mắt của anh có hơi bùi ngùi, tầm mắt dừng trên tấm ảnh vài giây, chợt phát hiện có chút khác thường.

Anh chỉ vào trái tim nhỏ màu đỏ đã mờ đi một chút bên dưới bức ảnh, nói: “Đây là cái gì?”

“À, cái này hả,” Tang Noãn hào phóng giải thích, “Không biết có phải ý tưởng của học sinh không, bọn họ nói nếu dán hình trái tim màu đỏ dưới bức ảnh của một học sinh tốt nghiệp vừa lòng nhất thì trong kỳ thi sẽ có thể thi đậu. Ha ha, truyền thuyết này lan truyền ngày càng nhiều, sau đó càng ngày càng có nhiều người làm theo!”

“Ra vậy.” Mạc Tư Nguyên như có điều suy nghĩ gật đầu, rất nhanh quét một vòng trên toàn bộ bảng vàng danh dự, lại hỏi: “Vậy tại sao của anh lại ít như vậy?”

Anh tốt nghiệp đã bảy tám năm rồi, nhưng số lượng trái tim màu đỏ phía dưới chỉ có thể so sánh với đám đàn em tốt nghiệp ba bốn năm trước, so với những người khác cùng cấp, tỷ lệ hiển nhiên là không đủ.

“Khả năng là họ nhìn anh không hợp mắt!”

Tang Noãn hờ hững vẫy tay, khẽ thăm dò, ánh mắt đảo qua tấm ảnh bên cạnh Mạc Tư Nguyên cách đó hai ô, mỉm cười chỉ cho anh xem.

“Mạc Tư Nguyên anh xem nè, ở đây còn có ảnh chụp của đàn anh Thẩm Phong! Thẩm Phong, khóa 09, lớp 12 ban Khoa Học Tự Nhiên, học viện Múa Toulouse nước Pháp, anh xem anh xem!”

Mạc Tư Nguyên nhàn nhạt liếc mắt nhìn, quả nhiên thấy được ảnh chụp Thẩm Phong ở một bên, trái tim màu đỏ ở phía dưới cũng xếp thành một con sông.

Anh dường như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên duỗi tay móc vào cổ cô, cười như không cười thì thầm vào tai cô: “Đúng rồi Tang Noãn, em không nói thì anh cũng quên mất, anh nhớ trước đây hình như có người nào đó rất thích Thẩm Phong thì phải?”

Tang Noãn thoáng khựng lại, đột nhiên quay đầu cười khan với anh, xấu hổ nói: “Ai ya ai ya, đây là chuyện từ lúc còn bé rồi, khi đó tuổi trẻ chưa hiểu chuyện mà! Ha ha, ha ha ha.”

“Thật không?” Mạc Tư Nguyên cũng không định buông tha dễ dàng, cánh tay dùng sức kéo cô khóa chặt vào trong ngực, tay kia thật nhanh cù lét cô: “Nhưng anh mang thù rồi, làm sao bây giờ? Hửm?”

Tang Noãn bị ngứa cười ha ha không ngừng, liều mạng từ chối giãy giụa, nhưng Mạc Tư Nguyên rất dễ dàng giữ cô ở trong ngực, không cho cô cựa quậy.

Hai người hi hi ha ha ầm ĩ hơn nửa ngày, đến tận khi phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói.

“Cậu là Tư Nguyên?”

– 

Động tác của Mạc Tư Nguyên lập tức dừng lại, hơi kinh ngạc quay đầu.

Đứng sau lưng anh là một người đàn ông trung niên, mặc áo polo nam bình thường nhất, đeo một cặp kính viền vàng, trên người mang theo khí chất tri thức.

Nhìn thấy ông ấy, Mạc Tư Nguyên khựng lại giây lát, nhanh chóng nhớ ra ông ấy là ai.

“Thầy Trương?”

Người đàn ông thoáng nở nụ cười, đánh giá anh một vòng, không nhịn được gật đầu, “Thật sự là em à, vừa rồi còn tưởng nhận nhầm người, cậu nhóc năm xưa đã lớn rồi, thật đúng là quá khác!”

Mạc Tư Nguyên lễ phép mỉm cười: “Cảm ơn thầy Trương.”

Anh rất có ấn tượng với thầy Trương, người này từng là giáo viên dạy Ngữ Văn ở lớp anh. Hồi cấp ba, có một thời gian giáo viên Ngữ Văn trong lớp họ mang thai và nghỉ sinh, lúc đó thầy Trương này đã làm giáo viên Ngữ Văn cho họ.

Không giống như các giáo viên Ngữ Văn bình thường khác, thầy Trương giảng bài rất hài hước, cởi mở, cũng rất thân thiện với học sinh và học sinh trong lớp của họ rất thích ông ấy. Chỉ tiếc là anh theo học lớp Xã Hội, đợi đến khi giáo viên Ngữ Văn lớp bọn họ nghỉ thai sản quay lại, bọn họ cũng không tiếp xúc với thầy Trương nữa.

Thầy Trương cười ha hả, ông ấy có ấn tượng sâu sắc với cậu học sinh này, thành tích tốt lại còn đẹp trai, tính tình điềm tĩnh, hồi đó thường được các giáo viên bộ môn khen ngợi.

“Em về thăm trường cũ sao?”

“Vâng, đúng lúc đi ngang qua nên tới xem một chút ạ.”

“Tốt tốt tốt. Ai da, trường trung học Đệ Nhất hai năm nay thay đổi không ít, đến đây tham quan cũng hợp lý.”

Khi họ đang nói chuyện, Tang Noãn phía sau Mạc Tư Nguyên đột nhiên lộ ra một cái đầu.

Nhìn thấy thầy Trương, ánh mắt Tang Noãn bỗng nhiên lóe sáng, thốt lên: “Thầy Trương!”

Thầy Trương sửng sốt, lúc này mới phát hiện có người núp phía sau lưng anh, sau khi nhìn kỹ, ông ấy lập tức kinh ngạc “Ơ? Tang Noãn? Sao em cũng ở đây?”

Tang Noãn lập tức từ phía sau Mạc Tư Nguyên nhảy ra, đứng trước mặt ông ấy:  “Thật trùng hợp, thầy Trương!”

Lúc này ngược lại đổi thành Mạc Tư Nguyên có chút sững sờ, kinh ngạc cúi đầu nhìn cô.

Tang Noãn nhanh chóng thấp giọng giải thích: “Thầy Trương là chủ nhiệm lớp cấp ba của em!”

Anh ngay lập tức hiểu ra, mơ hồ nhớ rằng cô từng nói lớp cấp ba cô theo học là khoa Xã Hội, không khỏi cảm thấy đó là một sự trùng hợp.

Tang Noãn cười hì hì trêu chọc, “Thầy Trương, thầy bận việc gì sao? Mấy giờ rồi chứ, tiết tự học đã sớm bắt đầu, thầy đây là đến trễ rồi! Em đã từng đến trễ và bị thầy phạt đứng, bây giờ có phải thầy cũng nên bị phạt đứng không?”

Thầy Trương búng trán cô một cái: “Em còn ở đây nói thầy à? Lâu rồi cũng không thấy cao thêm chút nữa, nhưng lá gan thật lớn nhỉ!”

Ông ấy nói rồi khẽ nhíu mày, giống như suy nghĩ cái gì đó, giọng nói nửa đùa nửa thật: “À đúng rồi, Tang Noãn, có một chuyện còn chưa tìm em tính sổ! Lúc trước thầy khuyên em đổi nguyện vọng em cũng không nghe, nhất định phải đăng ký đại học Lịch Xuyên, kết quả thi rớt, chỉ có thể chuyển sang ngành học thứ hai, còn cúp điện thoại của thầy, hai chúng ta phải giải quyết chuyện này!”

Nói xong làm bộ muốn tiến lên đánh cô.

Tang Noãn “Ơ” một tiếng, dường như mới nhớ ra chuyện này, vỗ trán, vội vàng co người lại tránh phía sau Mạc Tư Nguyên, cười hi hi ha ha: “Ai nha, ai nha! Đây đều là chuyện cũ! Sao thầy vẫn còn nhớ? Em không làm gì gây hại đến thầy, sao thầy lại ghi thù em như vậy?”

Thầy Trương đưa tay muốn bắt cô: “Lúc đó nói gì em cũng không nghe, bây giờ sợ rồi à? Em có gan điền nguyện vọng, sao lại không có gan nói chuyện với thầy?”

Hai người một người bắt, một người trốn, Tang Noãn chỉ có thể tránh ở phía sau Mạc Tư Nguyên, túm lấy quần áo Mạc Tư Nguyên chạy tới chạy  lui, giống như một con gà con đang bị diều hâu đuổi bắt.

Mạc Tư Nguyên bị cô làm cho thất tha thất thểu một hồi, chỉ có thể bất đắc dĩ dang hai tay che cho Tang Noãn phía sau lưng, cười với thầy Trương, “Thầy bớt giận, sau này em sẽ giúp thầy dạy dỗ cô ấy.”

“Em dạy dỗ con bé?” Động tác của thầy Trương dừng lại, nhìn Mạc Tư Nguyên rồi lại nhìn Tang Noãn đang âm thầm trố mắt ở phía sau, đột nhiên hiểu ra gì đó.

“Ồ! Hai em, ừm? Có gian tình đúng không?!”

“Sớm đã có rồi ạ!”

Tang Noãn thò đầu thè lưỡi với ông ấy, sau đó nhanh chóng thu người lại.

Mạc Tư Nguyên nghiêng đầu nhìn cô cười, sau đó quay sang đối mặt với thầy Trương: “Thầy Trương, cho em một chút mặt mũi đi.”

“Được rồi, tên nhóc này!” Thầy Trương vỗ bả vai Mạc Tư Nguyên, chậc chậc cảm khái, “Chọn nữ sinh trong lớp thầy, thật là có mắt nhìn! Nên biết rằng các nữ sinh trong lớp thầy đều rất giỏi!”

“Vâng.” Mạc Tư Nguyên mỉm cười, hơi nghiêng đầu, khẽ nói, “Nhưng cô ấy là tốt nhất.”

Thầy Trương cực kỳ vui mừng, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, cười thở dài một tiếng: “Được rồi! Vậy hai đứa từ từ xem, thầy phải lên lớp rồi.”

Nói xong ông ấy lặng lẽ nhìn về phía sau anh, đột nhiên hét to lên một tiếng: “Tang Noãn!”

Tang Noãn sợ tới mức cả người run rẩy, lặng lẽ lộ ra hai con mắt, ngây ngô cười với thầy Trương.

“Thầy đi đây! Em nhớ là em nợ thầy một bản kiểm điểm, lần sau gặp mặt đưa cho thầy!”

Tang Noãn nháy mắt, lập tức ngọt ngào cười nói: “Vâng, thầy Trương đi thong thả! Chúc các bạn học sinh trong lớp gặt hái được nhiều thành công trong năm nay!”

Thầy Trương trừng mắt, lập tức làm bộ giơ tay đánh cô một cái: “Vẫn nghịch ngợm!”

Tang Noãn “a” một tiếng co người lại.

Đợi cho đến khi tiễn thầy Trương đi xong, Tang Noãn trong lòng còn sợ hãi cuối cùng cũng thò đầu ra khỏi tấm lưng của Mạc Tư Nguyên, sau khi thấy thầy Trương đã đi xa mới vỗ ngực thở hổn hển.

“Ôi trời dọa chết mất, mấy năm không gặp, thầy Trương đúng là càng ngày càng hung dữ.”

Mạc Tư Nguyên cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt cười như không cười.

“Nói đi, đây là chuyện gì xảy ra?”

“Cái gì mà chuyện gì xảy ra?” Tang Noãn không hiểu tại sao, ánh mắt đen láy nhìn anh, vẻ mặt khó hiểu.

Mạc Tư Nguyên nhẹ nhàng thở dài, nói: “Em không phải là học đại Học Thanh sao? Vậy tình huống thi đại học Lịch là thế nào? Tại sao anh không nghe em nói qua chuyện này, hửm?”

“À, chuyện này hả?” Tang Noãn cười cười, tầm mắt chậm rãi nhìn về phía bầu trời, tránh ánh mắt của anh, chần chờ nói: “Thì là vậy đấy! Đại học Lịch đấy! Một trường đại học nổi tiếng như vậy ai lại không muốn học? Em là một người khát khao kiến thức và muốn bơi trong biển tri thức ở nơi đào tạo tốt nhất, không được sao?”

“Thật không?” Anh khẽ nhíu mày, “Ra là như vậy sao?”

“Tất nhiên rồi! Nếu không còn có thể như thế nào?” Cô liếc mắt nhìn anh, chợt tỉnh ngộ, “Này Mạc Tư Nguyên, đừng nói anh nghĩ em là vì anh chứ? Ah hahahahaha! Em nói này, anh cũng quá tự luyến rồi đấy! Em làm sao có thể vì anh mà thi đại học Lịch? Anh nghĩ anh là ai! Xía!”

Nói xong lại trợn trắng mắt.

“Ờ, anh cũng không đến mức nghĩ như vậy.” Mạc Tư Nguyên hờ hững gật đầu, sau đó làm bộ động đậy nắm đấm, “Anh nghĩ mình tính toán thù mới nợ cũ với em còn có lợi hơn một chút.”

“Hả?” Tang Noãn vừa nghe đã sửng sốt, “Cái gì mà thù mới nợ cũ?”

“Em nói xem?” Khớp xương ngón tay bị ấn kêu rắc rắc, Mạc Tư Nguyên vẻ mặt gian xảo, “A Noãn à! Vừa rồi anh còn đồng ý với thầy Trương là dạy dỗ em cơ đấy, em nói xem, vậy anh phải giáo huấn em như thế nào mới tốt đây?”

Anh vừa nói vừa lặng lẽ đến gần cô, bóng dáng cao lớn của anh trực tiếp bao phủ lấy cô.

Trong lòng Tang Noãn bỗng nhiên có dự cảm không lành, yếu ớt lui về phía sau hai bước, “Này Mạc Tư Nguyên! Mạc Tư Nguyên! Em nói cho anh biết, anh không nên làm bậy! Em nói cho anh biết, nếu anh tới gần em thì em sẽ——”

“Em sẽ thế nào?”

“Em sẽ…” Ánh mắt cô đảo một cái, Tang Noãn bỗng nhiên hét lớn một tiếng, “Chạy!”

Sau đó co chân chạy về phía sau.

“Tang Noãn!” Mạc Tư Nguyên lập tức đuổi theo.

Tháng chín mùa thu vàng, không khí mát mẻ.

Ánh mặt trời buổi sáng dễ chịu, những áng mây trên bầu trời hiện lên một tia sáng đỏ thẫm mờ ảo.

Ven đường trước cổng trường có nam sinh nữ sinh đang rượt đuổi nhau, tiếng cười nói vui vẻ lẳng lặng quanh quẩn giữa không trung.

Thời điểm hoàn thành hành trình trong ngày như kế hoạch thì trời cũng đã chập choạng tối.

Sau khi rời khỏi trường trung học Đệ Nhất, hai người còn đi đến trường tiểu học, công viên giải trí, trung tâm thương mại, vân vân. Đang đi trên đường thì Tang Noãn ầm ĩ nói đói bụng, thật sự không thể đợi đến lúc về nhà ăn cơm tối, thế là hai người quay lại gần trường trung học Đệ Nhất, đi đến quán mì theo phong cách Hellokitty kia.

Sau bao nhiêu năm, quán mì theo phong cách kia vẫn bán rất chạy, chủ quán vẫn là bà chủ ban đầu. Tang Noãn còn nhớ rõ, từ khi bọn họ phát hiện ra quán mì này, Mạc Tư Nguyên thường xuyên dẫn cô tới đây ăn mì, ăn riết thành quen mặt.

Lúc đi vào bà chủ không có ở đây, Mạc Tư Nguyên vẫn như thường lệ gọi hai phần mì ramen cổ điển, ngồi ở một bên kiên nhẫn chờ đợi.

Trong chốc lát mì cũng được đưa lên, Tang Noãn xoa tay, cầm đũa lên lập tức ăn điên cuồng.

“Em có thể ăn chậm một chút được không?”

Mạc Tư Nguyên ngồi đối diện nhìn dáng vẻ ăn như hổ đói của cô, giống như muốn ăn luôn lưỡi của mình, tự nhiên có chút buồn cười: “Không có ai dành của em cả.”

“Au!” Tang Noãn hít hà ăn mì, lại ùng ục húp hai ngụm canh, thoải mái nói, “Thơm quá! Mạc Tư Nguyên, anh có cảm thấy hương vị của mì này còn thơm hơn lúc trước không, tay nghề của đầu bếp càng ngày càng tốt nhỉ!”

“Vậy à?” Mạc Tư Nguyên có chút hoài nghi, gấp một đũa mì lên đơn giản nếm thử, “Anh cảm thấy nó vẫn giống như trước kia.”

“Có mà có mà!” Tang Noãn lập tức gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai miếng thịt còn chưa kịp ăn trong bát anh, nói: “Có phải cách ăn của anh không đúng không? Mạc Tư Nguyên, nếu không thì để em giúp anh nếm thử!”

Nói xong đã vươn chiếc đũa tới bát anh.

Mạc Tư Nguyên nhanh tay lẹ mắt bưng bát tránh sang một bên, nhanh chóng né tránh đũa của cô, lộ ra ý cười vạch trần mánh khóe của cô: “Không cần, anh tự mình nếm thử.”

Tay đang cầm đũa của Tang Noãn dừng lại, cười tủm tỉm vẫy vẫy tay với anh: “Ai nha, anh đặt xuống đi, em giúp anh nếm thử! Vị giác của em nhạy hơn của anh, chắc chắn có thể nếm thử nó!”

“Không cần.” Đôi mắt Mạc Tư Nguyên nheo lại, nhẹ nhàng nhích người sang một bên, ngồi đến chỗ mà cô không thể tiếp cận, “Em nếm thử bát mì thơm ngon hơn của em đi, anh ăn cái này là được rồi.”

Tang Noãn buồn bực, một tay cầm đũa gạt qua gạt lại bát mì của mình, bĩu môi: “Hừ! Quỷ keo kiệt! “

Cô mất mát cúi đầu, ngoan ngoãn ăn mì.

Mạc Tư Nguyên ở một bên lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn cô một cái, nhịn không được nhẹ nhàng cười.

Cúi đầu nhìn một chút, anh lặng lẽ gắp miếng thịt trong bát của mình bỏ vào trong bát của cô.

Tang Noãn trừng mắt, lập tức ngẩng đầu lên.

Mạc Tư Nguyên ho nhẹ, điều chỉnh lại sắc mặt, nói: “Anh đã nếm qua rồi, đúng thật là không thơm lắm. Nếu đã không ngon, vậy em giúp anh ăn đi! Anh không thích nó.”

Cô ngẩn ra, bỗng nhiên vui vẻ cười rộ lên, một tay gắp miếng thịt lên, đôi mắt sáng ngời, “Được!”

Thấy cô cười, khóe môi Mạc Tư Nguyên cũng không khỏi nhếch lên, bất đắc dĩ lắc đầu khẽ trách móc.

“Không có tiền đồ.”

Ăn mì xong, hai người đang trả tiền chuẩn bị rời đi thì đúng lúc bà chủ tiệm mì mua hàng trở về.

Nhìn thấy Mạc Tư Nguyên và Tang Noãn, bà chủ có chút ngẩn người. Sau khi nhìn chằm chằm một lúc lâu, rốt cục vẫn không nhịn được, bước tới hỏi thăm: “Cậu có phải là Tư Tư, học sinh của trường trung học Đệ Nhất không?”

“Là Mạc Tư Nguyên ạ.” Mạc Tư Nguyên lễ phép gật đầu với bà ấy, vẻ mặt bình tĩnh xen lẫn chút kinh ngạc, nói: “Dì, dì còn nhớ cháu sao?”

“Đương nhiên rồi!”

Mắt thấy không nhận nhầm người, bà chủ cực kỳ vui mừng, ánh mắt từ trên xuống dưới đánh giá anh: “Cậu tốt nghiệp loại xuất sắc của trường trung học Đệ Nhất mà! Nói ra cũng nhiều năm rồi. Cả cái trường Đệ Nhất này ai không nhận ra cậu, hình ảnh cậu vẫn còn trên bảng vinh quang đó! Nhớ lúc còn đi học cậu đã dong dỏng cao, còn đẹp trai nữa, bây giờ nhìn lại, chậc chậc, đã trở thành một người đàn ông cao lớn thực thụ rồi!”

“Cảm ơn dì.” Mạc Tư Nguyên lộ ra nụ cười.

Tầm mắt nhìn sang bên cạnh anh, lúc này bà chủ mới phát hiện Tang Noãn, ánh mắt lại sáng ngời, “Ai nha, bạn gái của cậu cũng ở đây à! Nhìn cặp đôi nam tài nữ tú này, không ngờ đã nhiều năm như vậy mà hai người vẫn còn quen nhau, tình cảm đúng là quá tốt!”

Tang Noãn nghe xong cũng ngẩn ra, sững sờ ngẩng đầu nhìn Mạc Tư Nguyên bên cạnh, rất nhanh hiểu ra được ý gì.

Có lẽ khi đó bọn họ thường xuyên ra vào, cùng nhau đi học, cùng nhau ăn mì, ở trong mắt người ngoài luôn như hình với bóng, ít nhiều sẽ bị người ta hiểu lầm thành tình nhân.

Theo bản năng “ơ” một tiếng, cô lập tức muốn giải thích.

“Cái đó, dì, chúng cháu thật ra,”

“Không sai.”

Chưa đợi cô nói xong, Mạc Tư Nguyên nhanh chóng cắt ngang lời cô.

Nghiêng đầu nhìn cô một cái, trong mắt anh lộ ra nụ cười dịu dàng.

Nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, anh nói với bà chủ: “Chúng cháu đã ở bên nhau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.