Hơi Ấm

Chương 16



Bạc Cận Yến và Hạ Miên im lặng nhìn nhau. Còn cậu nhóc thì đứng ở cửa hoảng loạn liếc nhìn hai người. Không khí mập mờ sốt ruột trong nhất thời lại hơi quái lạ.

Vẫn là Bạc Cận Yến đứng dậy trước. Anh cúi người ôm cậu nhóc vào lòng. Thân hình cao lớn bao phủ hoàn toàn cậu nhóc. Tấm lưng to lớn của anh đã chặn lại tầm mắt của Hạ Miên.

Vẻ mặt Hạ Miên thay đổi nhưng không đi đến cướp lại con trai. Cô chỉ trơ mắt nhìn Bạc Cận Yến ôm Diệc Nam ra khỏi phòng ngủ và cúi đầu thủ thỉ gì đó bên tai cậu nhóc.

Hạ Miên đuổi theo sau chỉ thấy Bạc Cận Yến đang ôm Diệc Nam ngồi trên ghế salon. Ngón tay thon dài đang cầm chiếc ly thủy tinh tỉ mỉ cho cậu bé uống nước.

Cảnh tượng này bỗng khiến cô buồn bã trong lòng. Nên không thể thốt ra những lời nói kịch liệt.

Cô ngồi bên cạnh Bạc Cận Yến, một lát sau mới bình tĩnh nói “Diệc Nam là con trai của Mạc Bắc, em không nói dối.”

Bạc Cận Yến khẽ nhíu mày. Hạ Miên trấn định nhìn thẳng vào anh “Nhưng nó không phải là con của em. Anh đã điều tra em rồi đúng không? Em có sinh con hay không chẳng phải anh rất rõ sao?”

Sự thất vọng trong mắt Bạc Cận Yến khiến Hạ Miên hơi sợ hãi. Anh vẫn im lặng cho Diệc Nam uống nước xong rồi trả cậu nhóc lại cho Hạ Miên. Anh lẳng lặng đứng dậy trước mặt cô. Ánh nắng chiều còn sót lại rọi vào gương mặt anh tuấn càng nổi bật lên những đường nét kiên nghị.

“Không sao, sau này em sẽ có con của anh.”

Đôi mắt của anh nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hạ Miên lại tiếp tục nói “Anh biết mình không dễ gì xin em tha thứ. Trong quá khứ… bởi vì có một ít nguyên nhân nên phải để em đi. Sau này sẽ không như thế nữa. Bây giờ anh đã đủ mạnh mẽ để có thể cho em tất cả những điều tốt nhất.”

Anh nói xong cũng đi về phía cửa, hoàn toàn không quan tâm đến Hạ Miên có hiểu được hàm nghĩa trong lời nói hay không.

Bên tai Hạ Miên vẫn vang lên câu nói đầu tiên của anh. Cô vội vàng đặt Diệc Nam lại ghế salon không hề nghĩ ngợi vội đuổi theo “Bạc Cận Yến! Anh nói rõ ràng xem.”

Trả lời cô chỉ là tiếng khóa cửa vang lên. Hạ Miên đứng sững sờ ở cửa, chỉ cảm thấy cô ngày càng không hiểu được người đàn ông này.

Diệc Nam ngồi trên ghế salon, hai chân ngắn ngủn đong đưa lơ lửng. Cậu ngẩng khuôn mặt bé nhỏ sợ hãi hỏi Hạ Miên “Mẹ, mẹ muốn sinh một nhóc với chú sao?”

Hạ Miên quay đầu nhìn vẻ mặt đau buồn của con trai. Trong lòng cô dâng lên một nỗi niềm chua xót. Cô giang tay ôm cậu nhóc vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu “Không đâu. Mẹ chỉ thích mỗi mình Diệc Nam thôi.”

Tâm tình giảm sút khiến gương mặt xinh xắn của Diệc Nam nhăn lại. Trong mắt cũng không hề che giấu sự thương cảm “Nhưng mẹ cũng không phải mẹ ruột của Diệc Nam. Diệc Nam muốn tìm mẹ ruột, muốn ở bên cạnh mẹ ruột của mình cả đời.”

Trái tim của Hạ Miên như bị ai đó khoét một lỗ thật sâu. Sự đau lòng mãnh liệt và tự trách khiến cô không có mặt mũi nào ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt ngây thơ của con trai. Cô chỉ có thể càng ôm siết lấy thân thể cậu nhóc vào lòng “Diệc Nam cũng có thể ở bên mẹ cả đời mà. Mẹ chỉ cần một mình cục cưng Diệc Nam, không muốn có ai khác.”

Trên đường Bạc Cận Yến trở về lại nhận được điện thoại của Vệ Cần. Anh hoàn toàn có thể đoán được điều Vệ Cần muốn nói, nên ném thẳng điện thoại vào ghế lái phụ, quay đầu xe chạy thẳng về nhà họ Bạc.

Quả nhiên vừa mở cửa gặp mặt Vệ Cần đã chất vấn anh “Tại sao lại chia tay với Duy Nhất? Trong điện thoại con bé khóc mãi nên cũng chẳng nói được rõ ràng. Con lại muốn chơi gì nữa chứ?”

Bạc Cận Yến đặt áo vest đang cầm trên tay qua một bên. Vẻ mặt lạnh lùng nhìn mẹ của mình “Mẹ không rõ ư?”

Mặt của Vệ Cần lại biến sắc. Không khí căng thẳng giữa hai mẹ con trong căn phòng khách to lớn vô cùng kỳ quặc. Vệ Cần cố nhắm mắt lại, sau đó run run không dám tin hỏi anh “Vì Hạ Miên?”

Bạc Cận Yến vẫn bình tĩnh nhìn Vệ Cần. Giọng nói chẳng hề ấm áp “Con đã thỏa hiệp một lần rồi. Nhưng mẹ à, sai lầm của mẹ đừng trả giá bằng tình yêu của con. Nếu như không phải là cô ấy, cho dù có là ai con cũng không cần.”

Bàn tay Vệ Cần đan vào nhau đặt trên đầu gối siết chặt lại. Gương mặt xinh đẹp trong nháy mắt rất khó nhìn “Con trai! Mẹ làm tất cả đều vì con. Chẳng lẽ con muốn vì người đàn bà đó mà ngay cả mẹ cũng chẳng cần sao?”

“Đủ rồi!”

Bạc Cận Yến lớn tiếng cắt ngang bà. Đôi mắt trầm tĩnh như nước vùn vụt lửa giận “Đừng dùng con làm cái cớ nữa. Mẹ! Thật ra mẹ cho rằng có thể lừa gạt cha cả đời sao? Mẹ còn không nhìn ra thái độ của cha đối với con sao? Nếu có một ngày cha biết được sự thật thì cả đời ông cũng sẽ không tha thứ cho mẹ đâu.”

Bạc Cận Yến nói xong cầm áo khoác lên đi ra cửa, chỉ để lại bóng lưng kiên quyết.

Sắc mặt Vệ Cần trắng bệch ngồi trên ghế salon. Ngón tay cắm thật sâu vào lòng bàn tay. Bà nhìn con trai càng ngày càng xa không khỏi mất khống chế nói “Vậy Hạ Miên thì sao? Con cho rằng sau khi nó biết sự thật sẽ có thể sống chung với con không? Mỗi một việc nó từng trải qua trong quá khứ con đều biết hết à? Con thừa biết nó ở trong cô nhi viện bao nhiêu năm mà. Con cho rằng nó sẽ không hề căm giận hay sao?”

Bỗng dưng Bạc Cận Yến dừng bước xoay người. Trong nháy toàn thân anh đều như phủ lên một sự lạnh lẽo “Người khởi xướng tất cả mọi chuyện là ai? Mẹ không có tư cách nói những lời này với con. Nếu như không phải là mẹ thì vận mệnh của Hạ Miên sẽ không đến nông nỗi này. Và con cũng sẽ không thành như bây giờ. Con chưa bao giờ muốn làm con trai của Bạc thị trưởng!”

Bạc Tự Thừa đẩy cửa vào đối mặt với Bạc Cận Yến. Ông khẽ nhướng mày nhìn dáng vẻ thù địch của con trai “Sao vậy? Vừa về đã gây gỗ với mẹ con rồi.”

Bạc Cận Yến mím môi. Anh đoán được Bạc Tự Thừa chắc chắn không nghe thấy lời nói vừa rồi của anh và Vệ Cần nên cũng hơi thu lại tâm tình khẽ nói “Con đi đây. Cha nghỉ sớm chút.”

Bạc Tự Thừa nhìn theo Bạc Cận Yến bỏ đi không hề quay đầu lại. Lông mày rậm của ông càng chau sâu vào nhau, xoay người nhìn Vệ Cần đang thất thần “Đây là sao? Vừa ầm ĩ chuyện gì?”

Vệ Cần mấp máy môi, cuối cùng chỉ lắc đầu “Không có gì, chỉ là nó và Duy Nhất xảy ra chút mâu thuẫn.”

Bạc Tự Thừa nới lỏng cravat đi vào phòng khách, vẻ mặt vô cùng nghiêm trang, giọng nói cũng rất uy nghiêm “Nó không thích thì đừng ép nó. Ngay cả tôi cũng nhìn thấy nó chẳng thích Thạch Duy Nhất chút nào.”

Trái lại Vệ Cần nghe những lời này lại cảm thấy uất ức “Chẳng phải là khi nó còn nhỏ lúc nào cũng nhắc đến Nhất Nhất sao? Giờ tìm về cho nó thì nó lại không vui.”

Bạc Tự Thừa quay đầu nhìn bà, trong mắt hiện lên sự nghi ngờ “Thạch Duy Nhất là bà tìm về. Nhưng sao bà biết Hạ Miên là giả?”

Ánh mắt Vệ Cần khẽ lóe lên. Bà bước đến đỡ lấy áo khoác Bạc Tự Thừa thay ra, né tránh ánh mắt ngờ vực của ông khẽ nói “Ông đừng nhắc đến nữa. Dù sao tôi biết nó giả là được rồi.”

Bạc Tự Thừa từ từ cởi nút tay áo ra, ông nói vừa như đùa cợt lại vừa như chế nhạo “Nhưng mà con của bà hết lần này đến lần khác đều thích Nhất Nhất giả.”

Vệ Cần lườm ông không nói lời nào. Bạc Tự Thừa nhếch khóe môi đưa tay nắm lấy bả vai của bà “Lườm tôi cũng vô dụng. Tôi không tin bà nhìn không ra.”

“Nhìn ra thì sao? Tôi kiên quyết không đồng ý người phụ nữ bụng dạ khó lường, tâm tư kín đáo như vậy bước vào nhà họ Bạc”

Ánh mắt Bạc Tự Thừa phức tạp nhìn Vệ Cần. Vệ Cần lại mất vui sa sầm mặt “Tại sao lại nhìn tôi như vậy?”

Bạc Tự Thừa thở dài lắc đầu “Không có gì. Chỉ là cảm thấy cô bé Hạ Miên kia không có tệ như bà nói vậy. Một đứa bé có xuất thân như thế cũng thật khổ.”

Vệ Cần nhìn Bạc Tự Thừa như có điều suy nghĩ, ánh mắt bà càng lúc càng lạnh lẽo.

Mạc Bắc đến đón con trai thì phát hiện cả đêm Hạ Miên như có gì bất ổn. Trước khi đi Hạ Miên tiễn anh ta và Diệc Nam xuống tận dưới lầu. Cậu nhóc đã gục lên vai Mạc Bắc ngủ thiếp đi. Tiếng nói hai người cũng cố khẽ khàng hơn.

“Có tâm sự à?”

Hạ Miên không biết phải trả lời ra sao khi đối mặt với lời hỏi thăm của Mạc Bắc. Cô chỉ lắc đầu khẽ nói “Hôm nay Diệc Nam vừa ầm ĩ muốn tìm mẹ.”

Mạc Bắc cũng trầm mặc. Hai người yên lặng bước về phía trước. Cơn gió đêm nhè nhẹ từ từ vuốt qua hai gò má lại không thề làm tâm tình hỗn độn của Hạ Miên bình tĩnh lại.

Mạc Bắc bỗng dừng chân, chiếc bóng to lớn của anh chặn mất vầng sáng chói mắt. Anh nhìn Hạ Miên một cách sâu lắng, giọng nói trong đêm lạnh vô cùng cuốn hút “Hạ Miên, chờ đến khi mọi chuyện kết thúc, chúng ta kết hôn được không?”

Hạ Miên kinh ngạc ngẩng đầu nghiêm túc nhìn vào đôi mắt của anh.

Mạc Bắc khẽ nở nụ cười. Anh thật giống như một hoàng tử anh tuấn thoạt nhìn dưới ánh đèn đường ấm áp. Lời nói cũng rất hấp dẫn “Như vậy em sẽ có thể quang minh chính đại ở chung với Diệc Nam. Cho dù tương lai nhà họ Bạc biết nó là con của Bạc Cận Yến cũng không thể cướp đi được.”

Hạ Miên hóa đá đứng tại chỗ. Cô không biết phải trả lời thế nào. Ngày hôm nay giống như giấc mơ, cùng một lúc được hai người đàn ông tỏ tình, còn được cầu hôn.

Người mình yêu và người yêu mình.

Phụ nữ thông minh cũng biết nên chọn thế nào.

Tiếc rằng cô đủ thông minh, cũng đủ lý trí nhưng vẫn băn khoăn bối rối như cũ. Lý do của Mạc Bắc quá hấp dẫn. Không phải là cô không động lòng. Hơn nữa, người đàn ông này đã tốt với cô vô điều kiện rất nhiều năm, có lý nào cô lại không xúc động.

Nhưng mà, mỗi lần cô muốn tiến triển một bước lại cảm giác rằng hơi thiếu chút gì đó. Rốt cuộc là thiếu cái gì? Không phải hôn nhân là có người cam lòng yêu thương cưng chiều mình là đủ rồi sao?

Huống chi Mạc Bắc lại rất thương Diệc Nam.

Bỗng nhiên Hạ Miên lại nhớ đến ngày mình mang thai bị đuổi ra khỏi nhà họ Bạc. Khi đó Mạc Bắc đi theo cô đến bệnh viện làm phẩu thuật. Cô nằm trên bàn mổ nghe tiếng dụng cụ va chạm vang lên trong phòng phẩu thuật lạnh lẽo yên tĩnh. Từng tiếng vang khiến trái tim tĩnh mịch của cô bỗng nhiên nảy sinh sự đau đớn không thôi.

Giống như tận sâu trong linh hồn có từng giọt từng giọt nước mắt chảy xuống.

Đột nhiên cô ngồi bật dậy khỏi bàn mổ, thân dưới đang lõa lồ trước mặt của bác sĩ. Người bác sĩ kia như một tên giết người lạnh lùng liếc nhìn cô, giọng nói vô cùng lạnh lẽo “Giải phẩu sắp bắt đầu rồi, nằm xuống.”

Mồ hôi đầm đìa thấm ướt mái tóc dài của Hạ Miên. Sắc mặt cô tái mét nhỏ giọng cất lời “Tôi xin lỗi, tôi, tôi không làm nữa.”

Bác sĩ yên lặng nhìn cô trong giây lát, cuối cùng giọng nói cũng không còn máy móc nữa “Suy nghĩ cẩn thận rồi chưa?”

Hạ Miên gật đầu quả quyết, hai tay run rẩy đặt lên chiếc bụng bằng phẳng của mình. Đó là bằng chứng tình yêu đầu đời của cô. Mặc dù anh đã khinh thường không còn cần cô nữa. Nhưng cô vẫn hi vọng đứa bé được bình yên đi đến thế giới này.

Cô rất cô đơn, năm tuổi đã mất đi cha mẹ. Tình thân là thứ vừa xa lạ vừa khát vọng đối với cô. Cô phải giữ lại đứa con này, không liên quan đến cha nó là ai. Đơn giản vì. đây chính là sự tiếp diễn trong cuộc đời của cô.

Vì muốn báo thù nên phải giấu diếm thân phận và cô cũng sợ một ngày nào đó thân phận của Diệc Nam bị nhà họ Bạc phát hiện. Nên từ khi còn rất nhỏ Diệc Nam đã được Mạc Bắc mang đi giao cho mẹ Trình nuôi dưỡng.

Một đứa bé từ lúc lọt lòng đã không ở gần mẹ, cũng chưa từng được hưởng thụ tình thương của mẹ. Lần đầu tiên nó mọc răng, lần đầu tiên biết lật, ngay cả lúc biết nói đầu tiên, Hạ Miên cũng không có ở bên cạnh.

Mỗi lần nghe con trai nói nhớ mẹ nó, muốn đi tìm mẹ ruột, trái tim của Hạ Miên cũng đau như muốn vỡ òa.

Con của mình đang ở trước mắt nhưng không cách nào nhìn nhận. Sự đau khổ này còn hơn cả lăng trì. Cả cuộc đời của Hạ Miên đau khổ nhất là hai việc. Việc thứ nhất chính là nhìn thấy mẹ chết trước mặt mình. Việc thứ hai chính là nói dối không nhận con trai mình.

Cô không phải là một người mẹ chuẩn mực nhưng cô lại là đứa con gái hiếu thảo.

Chính vì cô đã làm mẹ nên cô càng không thể nào dễ dàng bỏ qua cái chết oan ức của mẹ mình. Cho nên thân phận “mẹ” và “con gái” cô chỉ có thể làm tốt một thứ

Mạc Bắc đã nói lên lời cầu hôn vô cùng hấp dẫn nhưng Hạ Miên vẫn do dự. Kết hôn với Mạc Bắc thì hai mẹ con có thể sống bên nhau cả đời mà không phải lo việc nhà họ Bạc phát hiện sự tồn tại của Diệc Nam.

Nhưng cô còn do dự gì đây?

Hạ Miên từ từ ngẩng đầu nhìn người đàn ông anh tuấn trước mắt. Ngón tay cô siết chặt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.