Mạc Bắc không có đi đón Diệc Nam, cũng là Diệc Nam làm ầm ĩ đòi về. Dù sao thời gian cậu nhóc sống chung với Mạc Bắc rất lâu. Nên trong lòng cậu, Mạc Bắc chính là cha ruột của mình. Đương nhiên tình cảm cũng không ai có thể thay thế được.
Bạc Cận Yến ngồi bên cạnh nhìn xem Diệc Nam gọi điện thoại nói chuyện với Mạc Bắc. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc nhăn lại, ra vẻ rất đau khổ chỉ còn thiếu chưa khóc thành tiếng “Ba ơi, ba về rồi cũng không đến đón con, có phải ba không cần con nữa phải không?”
Từ nhỏ Diệc Nam đã thiếu thốn tình thương nên tâm tư rất mẫn cảm lại thêm phần đa nghi.
Bạc Cận Yến không nghe được Mạc Bắc nói gì bên kia điện thoại. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đau khổ sắp khóc của Diệc Nam thì trong lòng anh lại khó chịu. Sau đó có lẽ Mạc Bắc đã thỏa hiệp nói rằng mình tới ngay nên lúc này Diệc Nam mới vui vẻ hẳn lên và cúp điện thoại.
Bạc Cận Yến cau mày ngồi trên ghế salon, vẻ mặt anh không vui chăm chú nhìn cậu nhóc “Ba đối với con không tốt à?” Chuẩn bị đi khỏi đây lại vui mừng đến thế sao?
Diệc Nam chạy tới chạy lui thu dọn đồ chơi của mình nhưng vẫn không quên bớt ít thời gian an ủi Bạc Cận Yến “Tốt chứ! Nhưng là ba Mạc Bắc là ba ruột của con, nên con cũng muốn quan tâm đến ba Mạc Bắc nhiều hơn.”
Bạc Cận Yến trầm mặc nhìn Diệc Nam, sau đó đứng dậy giúp cậu bỏ đồ vào túi hành lý.
Mạc Bắc đến rất nhanh. Bạc Cận Yến đi ra mở cửa yên lặng nhìn anh ta. Cuối cùng vẫn là Diệc Nam phá vỡ không khí lúng túng này. Cậu nhào đến ôm lấy đôi chân dài của Mạc Bắc, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn cười rạng rỡ “Ba.”
Bạc Cận Yến đứng sau quan sát hành động qua lại của Mạc Bắc và Diệc Nam từ đầu đến cuối. Mạc Bắc cũng không nói gì với anh, chỉ cúi người cầm lấy hành lý của Diệc Nam muốn rời đi. Hoàn toàn không hề dùng bất cứ ánh mắt nào trao đổi với Bạc Cận Yến.
“Chúng ta nói chuyện một chút.” Bạc Cận Yến cho hai tay cắm vào túi an tĩnh đứng sừng sững, trên mặt vẫn là vẻ lạnh nhạt thường ngày.
Mạc Bắc quay đầu lại giễu cợt hỏi “Nói về Hạ Miên à? Xin lỗi tôi không có gì để nói.”
Bạc Cận Yến hơi nhíu mày. Anh biết Mạc Bắc có thái độ thù địch với mình không ít. Nhưng không nghĩ đến lại sâu sắc đến mức lời nói ra khỏi miệng cũng đều là chế nhạo.
Mạc Bắc thản nhiên nhìn Bạc Cận Yến hồi lâu mới nói “Hạ Miên quá yêu anh nên mới cho phép anh tổn thương cô ấy hết lần này đến lần khác. Nhưng là một người đàn ông, dù bất cứ lý do gì mà bỏ rơi phụ nữ và để mặc mẹ mình xúc phạm đến cô ấy đều là biểu hiện không có trách nhiệm.”
Đôi môi mỏng của Bạc Cận Yến khẽ nhếch không có ý phản bác. Bàn tay trong túi quần siết lại thành quyền. Anh thừa nhận mình rất có lỗi vời Hạ Miên. Lúc còn trẻ anh quá ngây thơ, mẹ của anh thì lại bỉ ổi hơn những gì anh tưởng tượng.
Hiển nhiên là Mạc Bắc không muốn đối mặt với anh thêm một khắc nào nữa, ôm lấy con trai kiêu ngạo đứng ở cửa “Nếu như anh thật sự yêu cô ấy thì bảo vệ cô ấy cho tốt.”
Bạc Cận Yến sa sầm mặt nhìn Mạc Bắc dẫn cậu nhóc rời đi.
Anh không thể phản bác lại câu nào của Mạc Bắc cả. Anh thừa nhận mình đã không bảo vệ tốt cho Hạ Miên nên mới để cô chịu đựng nhiều khổ sở cùng cực. Sự tự trách này không lúc nào không giày vò lấy anh.
Cho nên hiện tại anh không thể để cho lịch sử tái diễn nữa.
Tại khu vườn xanh biếc mơn mởn trải dài trong ngôi nhà yên tĩnh, Bạc Cận Yến vẫn yên lặng đứng ở giàn nho nhìn phong cảnh trong vườn cho đến khi người quản gia phía sau phá vỡ tâm tư của anh “Bạc tiên sinh, lão gia mời cậu vào.”
Bạc Cận Yến quay đầu lại nhìn người quản gia tóc bạc trắng, anh khẽ gật đầu “Cám ơn.”
Đây là một căn biệt thự cổ, đi trên hành lang cũng có thể ngửi được mùi hoa thơm ngát khắp nhà. Đôi giày da bóng loáng giẫm trên sàn nhà gỗ vang rất rõ. Bạc Cận Yến đẩy cánh cửa gỗ đỏ thắm ra, gương mặt trầm lắng của người đàn ông bên trong ngước lên nhìn anh.
Bạc Cận Yến đứng nghỉ chân tại cửa trong giây lát mới trầm giọng cất lời “Ba.”
Cổ họng Phó Trạm khàn khàn “ừ” khẽ, ông vẫn ngồi sau bàn sách chăm chú liếc nhìn anh “Đến rồi à!”
Bạc Cận Yến đi đến trước mặt ông dừng lại. Hai người nhìn nhau một lúc lâu vẫn không cất lời.
Gương mặt sâu xa của Phó Trạm thể hiện ra lúc còn trẻ ông vô cùng anh tuấn. Mặc dù giờ đã già nhưng vẫn còn khí chất nho nhã. Chỉ có điều trong đôi mắt hài hòa của ông nhìn người ta lại rất xa cách.
Bạc Cận Yến thở dài, kéo chiếc ghế dựa ra và ngồi xuống “Gần đây con bận quá không có thời gian đến đây. Ba khỏe không?”
Gương mặt của Phó Trạm không biểu hiện gì, đôi môi mỏng khẽ mấp máy “Vẫn khỏe, con đến đây không chỉ là muốn thăm ba đúng không?”
Bạc Cận Yến nhìn ông không trả lời, xem như là đồng ý.
Khóe miệng của Phó Trạm cuối cùng cũng nở nụ cười, nhưng mắt thì không “Để ba đoán thử xem, con muốn kêu ba dừng tay? Con trai, lời này con đã nói bao nhiêu lần rồi?”
Đôi mắt đen láy của Bạc Cận Yến nhìn ông sáng quắc: “Ba thấy mẹ khó chịu thì ba mới thoải mái sao? Tại sao không thể độ lương hơn chứ?”
Phó Trạm nheo mắt nhìn anh. Bạc Cận Yến nhìn thấy được trong đáy mắt ông là sự không cam lòng và tức giận. Đây là cha ruột của anh, Phó Trạm, do anh đã tra ra đầu mối ngọn nguồn nên biết được.
Phó Trạm nặng nề nhích về lưng ghế dựa. Ánh mắt ông an tĩnh nhìn vào gương mặt Bạc Cận Yến. Mặt mũi hai người giống nhau bảy tám phần, năm đó Bạc Cận Yến vừa nhìn thấy ông đã biết được sự thật ngay.
Trên thực tế từ lúc nhỏ anh đã biết mình không phải là con trai của Bạc Tự Thừa. Chỉ có mình Bạc Tự Thừa không hay biết gì cả. Con người ông quá chính trực, lại quá thật thà nên chẳng bao giờ hoài nghi lời của Vệ Cần.
Khi Bạc Cận Yến nghe được bí mật của Vệ Cần thì anh cũng không thích nói chuyện với ai nữa. Anh không phải là tự kỷ chân chính, anh chỉ phong tỏa mình trong bí mật đó mà thôi. Anh áy náy với Bạc Tự Thừa và chán ghét mẹ mình. Thế giới của anh chỉ toàn dối trá và lừa gạt, anh không tin bất cứ ai, cũng không thích tiếp xúc với người khác.
Cho đến khi Hạ Miên xuất hiện. Cho đến khi… anh biết mình đã cướp hết tất cả những gì thuộc về Hạ Miên.
“Vệ Cần đáng để con bảo vệ bà ta hết lần này đến lần khác nhiều như vậy sao?” Phó Trạm cười khẩy. Ông vốn là người không nói cười tùy tiện nên thoạt nhìn càng thêm áp bức người khác, “Con cũng chỉ là con cờ trong của bà ta đặt lên Bạc Tự Thừa thôi. Bạc Tự Thừa là thằng ngu. Vệ Cần nói gì thì tin nấy, ôm con về nói là con hắn, hắn cũng tin, để rồi chia tay với Diệp Tuần.”
Sắc mặt Bạc Cận Yến khó coi, anh cụp mắt nói “Đừng nói ba con như vậy. Ông chỉ là không nghĩ đến sự xấu xa của người khác thôi.”
“Không được kêu hắn là ba!”
Phó Trạm đập lên bàn sách, tức giận gầm nhẹ “Con là con trai của ba. Nhưng Vệ Cần lợi dụng con để bò lên. Là bà ta quyến rũ ba để vứt bỏ Bạc Tự Thừa. Sau đó thấy Bạc Tự Thừa vừa có tiếng tăm thì vô sĩ dẫn con đến kêu người đàn ông khác là ba hai mươi mấy năm. Để rồi bà ta đẩy cha xuống vực!”
Phó Trạm thở hồng hộc. Bạc Cận Yến biết mình đã chạm đến nỗi đau của ông, đoạn lên tiếng trấn an “Ba bình tĩnh lại đi!”
“Kêu ba làm sao bình tĩnh đây?” Trong đôi mắt Phó Trạm đầy sự thù hằn, gương mặt đỏ gay “Bà ta sợ ba tìm ra con rồi vạch trần âm mưu của bà ta. Vì thế mới hãm hại ba oan ức ngồi tù mười năm.”
“Trong lòng Vệ Cần chỉ có bà ta mà thôi. Con trai, con cho rằng bà ta xem con là con trai hay sao? Nếu như là thật thì cũng sẽ không thể không để ý đến cảm nhận của con, ép buộc con đính hôn với Thạch Duy Nhất.”
Phó Trạm vạch trần tất cả bộ mặt giả dối của Vệ Cần. Trái tim Bạc Cận Yến vô cùng bình tĩnh không hề xuất hiện sự đau đớn. Mẹ của anh làm quá nhiều việc tệ bạc, mỗi việc đều khiến anh khiếp sợ. Thế nhưng dần dần anh cũng không còn bị tác động khiến mình thất vọng nữa.
“Ba đưa Hạ Miên đến nhà họ Bạc chỉ là vì muốn tìm cơ hội để vạch trần Vệ Cần, để cho thằng ngu Bạc Tự Thừa kia thấy rõ bộ mặt thật của bà ta. Nào biết bà ta lại gian xảo vô cùng, chỉ cần một sợi dây chuyền cũng tìm ra được đầu mối.”
Bạc Cận Yến hờ hững lắng nghe, trong giọng nói nhuốm màu bi thương “Nhưng ba à! Ba cảm giác mình không ích kỷ sao? Con và Hạ Miên cũng là vô tội, lại bị ba lợi dụng. Bây giờ ba còn muốn phá hủy hạnh phúc của con sao? Con và cô ấy vất vả lắm mới ở bên nhau, có lẽ còn có một đứa con…”
Đôi chân mày rậm rạp của Phó Trạm chau lại, nhưng trên mặt lại không hề xúc động vì lời nói của anh “Cận Yến, phụ nữ trên thế giới này không phải chỉ có một mình Hạ Miên. Ban đầu ý của cha chỉ muốn dùng danh nghĩa Nhất Nhất để đưa đến trước mặt Bạc Tự Thừa một cách hợp lý. Nhưng cha không nghĩ ra con sẽ yêu cô ta. Cô ta có gì tốt? Con cho rằng sau khi cô ta biết sự thật sẽ còn yêu con được hay sao? Số mệnh của cô ta cũng bị Vệ Cần làm hỏng mất rồi!”
Đôi bàn tay đặt lên đầu gối của Bạc Cận Yến nắm lại thật chặt. Gương mặt anh bỗng lạnh lùng và nói kiên định “Cho nên cha cũng sẽ không thỏa hiệp vì con đúng không?”
Phó Trạm sao không nhận ra được sự cô đơn và chán nản trong giọng nói của anh. Nhưng nghĩ đến kiếp sống mười năm sau song sắt thì ông lại căm thù không chịu nổi.
Bạc Cận Yến cười khổ “Hai người đều có lý do để làm tổn thương đến người khác. Vậy con và Hạ Miên thì sao? Mẹ của Hạ Miên thì sao? Sự oán hờn của chúng con phải tìm ai đây? Dù cho ba có dừng tay lại hay không, con cũng sẽ không chia lìa với Hạ Miên nữa.”
Bạc Cận Yến nhìn Phó Trạm gằn từng chữ “Con đã mất cô ấy năm năm rồi, tuyệt đối sẽ không để cho cô ấy rời khỏi con thêm một lần nào nữa.”
Phó Trạm mím chặt môi nhìn vẻ mặt cương quyết của con trai không nói gì.
Bạc Cận Yến biết hiện tại sự thù hận của Phó Trạm đang rất kịch liệt, dù cho anh nói gì cũng không thể thay đổi tâm ý của ông. Tương lai của anh và Hạ Miên tràn ngập nguy cơ, nhưng anh sẽ không bao giờ buông tay nữa.
Năm năm trước anh cho rằng buông tay là cách tốt nhất, nhưng vì nó mà thiếu chút nữa anh đã không thể tìm lại được cô.
Khi thấy phim quảng cáo cô đóng trên tivi, trong lòng anh vừa mừng vừa lo. Anh nghĩ mình nên quang minh chính đại tìm cô nhưng lại không dám đến gần.
Anh thiếu cô, anh không trả nổi. Nhưng anh vẫn bị hút vào cô hết lần này đến lần khác, chỉ có thể dùng cách cực đoan lặng lẽ chạm vào cô, ngửi lấy mùi hương quen thuộc của cô…
Sau khi Hạ Miên quay xong thì mệt mỏi kiệt sức về thẳng nhà. Trên đường đi nhận được điện thoại của Mạc Bắc khiến tâm trạng cô tốt hơn rất nhiều. Lúc trước vì chuyện liên quan đến Diệc Nam nên dường như anh giận dỗi với cô, rất nhiều ngày cũng không thấy tăm hơi.
Hạ Miên mỉm cười bắt máy “Hết giận rồi à?”
Mạc Bắc chắc lưỡi, sau đó mới nói nghiêm túc “Có thứ tốt cho em, đã gửi vào hộp mail rồi. Nhất định em sẽ cảm thấy hứng thú.”
Hạ Miên cau mày nghi ngờ, còn chưa kịp hỏi thêm thì Mạc Bắc đã cúp điện thoại. Cô cầm ipad lên kiểm tra mail, thấy được một video clip của Mạc Bắc gửi đến.
Vừa mới mở ra thì đã vang lên tiếng phụ nữ rên rỉ phóng đãng. Vịnh Nhi ngồi trước hốt hoảng trượt tay, khuôn mặt đỏ ửng nhìn Hạ Miên chằm chằm từ kính chiếu hậu “Hạ Miên, em dám xem mấy thứ này ư? Coi chị chết rồi hả?”
Hạ Miên không ngờ đến mạc Bắc sẽ gửi mấy thứ này cho mình. Gương mặt cô xấu hổ nóng bừng lên, nhỏ giọng xin lỗi “Em lỡ tay.”
Vịnh Nhi lúng túng nghiêng đầu sang chỗ khác, bên tai cũng đỏ ửng.
Đôi lông mày nhỏ nhắn của Hạ Miên cau lại thật chặt, kiên trì xem video clip tiếp. Mạc Bắc không phải là kẻ nhàm chán gửi cho cô mấy thứ bậy bạ này, nhất định là có ý đặc biệt.
Video clip như bị quay lén nhưng góc độ lại chọn vô cùng rõ ràng, có thể thấy được người quay cũng rất tốn công. Cả cơ thể lõa lồ của người phụ nữ bị người đàn ông cường tráng thô bạo đè lên chiếc giường trắng muốt. Bộ phận bên dưới đang bị vật đàn ông to lớn hì hục thúc đẩy. Trên gương mặt người phụ nữ hiện ra vẻ vừa đau đớn vừa sung sướng. Đến khi thấy rõ được cả gương mặt thì Hạ Miên dại ra trong nháy mắt.