Bạc Cận Yến nhìn dáng vẻ Hạ Miên chú tâm nghiêm túc, bỗng khóe môi nhoẻn cười, đưa tay giữ lấy ót cô, nghiêng người đến hôn.
Hạ Miên không nghĩ đến anh lại đột ngột làm điều này, cánh môi chưa khép lại bỗng bị xâm nhập, đầu lưỡi trơn trượt nóng ẩm khuấy trong miệng. Lòng bàn tay khô ráo nóng bỏng của Bạc Cận Yến vuốt dọc theo rãnh thắt lưng đưa vào trong áo cô.
Hạ Miên bị hôn đến ngây ngất, nhưng lý trí vẫn giữ lại bàn tay không ngoan ngoãn của anh, chỉ chỉ ra ngoài cửa xe: “Có người.”
Bạc Cận Yến khởi động xe lái đi. Sau khi về nhà Hạ Miên còn muốn hỏi nữa, Bạc Cận Yến ôm ngay lấy cô đi về phía phòng ngủ: “Buổi tối Diệc Nam sẽ về, phải nắm chặt thời gian.”
Quả nhiên ánh mắt Hạ Miên bị dời đi, im lặng ngăn ở lồng ngực của anh: “Không được, ba tháng đầu rất nguy hiểm.”
Bạc Cận Yến cười có thâm ý khác, cúi đầu hôn một cái lên môi cô: “Không cho vào đâu.”
Mặt Hạ Miên nóng lên, rũ mắt khẽ lẩm bẩm một câu: “Không biết xấu hổ.”
Bạc Cận Yến đặt cô lên giường, hai tay nắm lấy hai bầu căng tròn, hé miệng cắn nhẹ một cái. Thật ra cách lớp vải áo và lớp nội y mỏng nên Hạ Miên cũng không đau, nhưng cảm giác tê dại kích thích khiến Hạ Miên khẽ co rút lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng noãn của cô ửng đỏ cả lên, đưa tay che lại bộ ngực: “Đau.”
Bạc Cận Yến chống tay, ánh mắt trầm tĩnh dừng tại nơi non mềm phập phồng không thôi của cô, đốt ngón tay ngang bướng vuốt ve vùng êm ái kỳ diệu kia: “Hình như lớn hơn.”
Hạ Miên nói khàn khàn: “Bởi vì liên quan đến việc mang thai…”
“Anh rất thích.”
Anh vừa nói vừa cúi người xuống, chiếc lưỡi hôn nồng nhiệt lên cần cổ thon thả của cô. Hạ Miên bị anh lột sạch, cơ thể trắng nõn bủn rủn trên tấm ra trắng muốt.
Bạc Cận Yến quan sát tỉ mỉ cảnh trí xinh đẹp của cô, lòng bàn tay nắm lấy đầu gối cô, gác hai chân cô lên ngực.
Hạ Miên nhắm mắt lại, hơi thở hổn hển, cảm thụ được hơi thở ấm áp của anh từ từ bao lấy bộ phận riêng tư của mình.
Lối u thần bí như chú rắn linh động, bị ngậm, bị liếm, bị mút. Nghe thấy tiếng mờ ám kia, toàn thân Hạ Miên càng mềm rũ, đôi chân gập lại phải mượn toàn bộ sức lực của anh mới có thể bày ra tư thế khó khăn.
Rõ ràng là chuyện xấu hổ nhưng Hạ Miên cảm thấy cực kỳ vui thích, làm chuyện vậy với người mình yêu có loại cảm giác thỏa mãn khó tả.
Anh ra sức mút như muốn nuốt cô vậy. Hạ Miên ngửa đầu không ngừng thở dốc, tế bào toàn thân đều khoái cảm chết được, tiếng thở gấp của cô càng thêm dồn dập, chỉ cảm thấy được đầu lưỡi anh đưa lên độ cao khó gì sánh bằng: “Cận Yến…”
Bạc Cận Yến ngẩng đầu giữa hai chân cô, ngón tay thon dài trắng noãn chậm rãi lau khóe môi mình, nước đọng trong suốt như ẩn như hiện. Hạ Miên đỏ mặt không dám nhìn anh, giờ phút này anh chẳng hề có vẻ hèn mọn, rõ ràng làm chuyện thấp hèn như thế nhưng vẫn thấy anh đẹp đến chói mắt.
“Kêu ông xã.”
Giọng nói anh trầm ấm, êm tai, khêu gợi thổi vào tai Hạ Miên, Hạ Miên nắm chặt ra giường, khẽ gọi: “Ông xã, đủ rồi, đừng mà.”
Cô không chịu nổi, cảm giác được thân dưới của mình đã ướt đẫm một mảnh trên ra giường.
Bạc Cận Yến dịu dàng nhìn gương mặt ửng đỏ của cô, đặt mắt cá chân cô xuống, hai chân thon dài đè lên thân thể mền nhũn của cô.
Anh lấn người lên hôn cô đắm đuối, Hạ Miên cho rằng cuối cùng anh cũng bỏ qua cho mình, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi cả người anh đè lên cô mới phát hiện vật rắng chắc mạnh mẽ kia đã chống ở bắp đùi.
Gương mặt thanh tú của anh hơi ửng đỏ, rời khỏi môi cô mới khàn giọng cất lời: “Kẹp chân chặt một chút.”
Hạ Miên không biết anh muốn làm gì, kẹp chặt bắp đùi theo lời anh, nhìn anh cởi thắt lưng, vật cứng rắn xanh tím hiện ra. Hạ Miên cắn chặt môi, hơi quay đi…
Bạc Cận Yến gương mặt cô đỏ bừng, cười xấu xa: “Em nếm qua rồi, sợ gì nữa?”
Hạ Miên tức giận, nắm chiếc gối bên cạnh đập anh. Nhưng Bạc Cận Yến bắt được, thuận thế kê chiếc gối dưới vòng eo thon bủn rủn của cô: “Không thoải mái thì nói cho anh biết.”
Hạ Miên trợn to mắt, trơ mắt nhìn anh cử động thân mình.
Bộ phận ướt đẫm bị ma sát, vật cứng rắn cử động lên xuống, thỉnh thoảng đỉnh trên của anh đã chạm trúng hai bên thịt non nhạy cảm của cô. Hạ Miên run kịch liệt, cảm giác từ nơi sâu của mình tiết ra sức nóng, toàn thân đều thiêu đốt.
Dĩ nhiên Bạc Cận Yến cũng cảm nhận được phản ứng của cô, đưa tay nắm lấy cằm cô cố ý quay đi, nhìn cô trầm lắng: “Muốn sao?”
Hạ Miên không nói lời nào, chỉ mở to đôi mắt đen nhánh lẳng lặng nhìn anh.
Bạc Cận Yến bóp vòng eo mảnh khảnh của cô, thở gấp nói khẽ một câu trên môi cô: “Chút nữa ông xã giúp em.”
Hạ Miên thẹn thùng không ngốc đầu lên được, vậy mà cô cũng không chịu thua, bộ phận bị anh ma sát càng ẩm ướt nhầy nhụa. Bạc Cận Yến như đáp lại với phản ứng kịch liệt của cô, cử động càng thêm mãnh liệt.
Hạ Miên bị nơi nóng bỏng cứng rắn kia ma sát đến bắp đùi tê dại, ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, đầu cọ sát vào trong cổ anh: “Cận Yến.”
Bạc Cận Yến khẽ nhướng mày nhìn cô.
Hạ Miên biết đã lỡ lời, cô le lưỡi: “Ông xã, anh…”
Bạc Cận Yến lẳng lặng nhìn cô, Hạ Miên chủ động kề lên, hàm răng nhẹ cắn cánh môi anh, giọng nói cực nhỏ thì thầm một câu: “Cừ quá.”
Bạc Cận yến đưa tay nắm lấy bắp đùi non của cô, thân dưới càng ma sát nhanh hơn. Một tay khác quả quyết nắm lấy chiếc cằm thon gầy của cô, khéo léo mở bờ môi mỏng ra mút lấy đầu lưỡi trong miệng cô.
“Nói em thích.”
Hạ Miên ngoan ngoãn lặp lại.
Bạc Cận Yến lại nói rất nhiều lời, nhưng da mặt Hạ Miên mỏng không nói được, lại bị anh hành hạ đến thảm hơn, đành phải ngoan ngoãn phục tùng. Chờ đến lúc kết thúc thì chân Hạ Miên đã là một đống hổn độn, nhưng vẫn bị anh đặt trên giường hôn liếm khắp nơi. Cô mệt mỏi không còn sức lực để tính sổ với anh, nằm ở trên giường chẳng buồn nhúc nhích.
Bạc Cận Yến đưa tay ôm lấy cô, hơi thở mỏng manh phả trên gáy, Hạ Miên liếc nhìn ánh nắng chiếu qua màn cửa sổ sau giữa trưa rồi chìm vào giấc ngủ.
Ngủ trưa lâu sẽ khiến người ta càng dễ dàng mệt mỏi hơn. Hạ Miên cảm thấy mí mắt rất nặng, trên người có cảm giác bị đè nặng khó hiểu, nặng đến mức cô không thở nổi. Cảm giác hít thở khó khăn càng ngày càng dày kín, rồi từ từ mới biến mất đi.
Kéo đến sau đó chính là một cảm giác tê tái khác thường khó có thể hình dung, giống như là một nụ hôn thương yêu nhẹ nhàng, như lông vũ rơi trên khuôn mặt.
Hạ Miên khó khăn trở mình, nhanh chóng lại cảm thấy bên hông có sức mạnh quen thuộc quấn lấy. Đợi đến khi cô tỉnh lại kinh ngạc phát hiện vậy mà mình chỉ ngủ có một tiếng mà thôi, nhưng lại mê man giống như là đã ngủ lâu rồi vậy.
Bạc Cận Yến mở to đôi mắt đen lẳng lặng nhìn cô. Hạ Miên không biết anh chưa ngủ, ôm lấy eo anh, dán mặt vào lồng ngực rắn chắc của anh: “Sao tỉnh rồi không gọi em?”
Bạc Cận Yến không trả lời, chẳng qua chỉ vuốt mái tóc cô.
Nhưng Hạ Miên không biết có phải là ảo giác của mình hay không. Cô cảm giác bàn tay đang đặt sau ót mình dường như đang run rẩy.
Bạc Cận Yến lại ôm lấy cô gắt gao nào một hồi, lúc này mới đứng dậy: “Muốn ăn gì?”
Hạ Miên lẳng lặng nhìn anh mặc quần áo, thân thể cao ráo khiến người ta có cảm giác an toàn. Cô chống đầu suy nghĩ một chút, lười biếng nằm lại trên giường: “Tùy đi.”
Bạc Cận Yến đứng ở bên giường nhìn cô trong giây lát như có điều suy nghĩ, cuối cùng cúi đầu hôn lên trán cô: “Quần áo đã đặt ở trên băng ghế của giường.”
Hạ Miên mỉm cười nhìn lại anh, chờ sau khi anh đi khỏi, cô chuẩn bị mặc quần áo, nhưng bất ngờ phát hiện anh lại lấy cho cô chiếc áo len cao cổ.
Hạ Miên cau mày nhìn quần áo trong tay, hiện tại trời đâu có lạnh lắm, mặc áo len đã đủ nóng rồi mà còn là cao cổ sao?
“Sao vậy?”
Bạc Cận Yến bỗng xuất hiện tại cửa, Hạ Miên bị anh dọa sợ hết hồn, cô lắc đầu: “Không có gì.”
Cô không nghĩ ngợi nhiều liền mặc quần áo tử tế ra cửa.
Buổi tối Mạc Bắc đưa Diệc Nam về nhà, Diệc Nam vừa nhìn thấy Hạ Miên đã nhào lên muốn ôm, Bạc Cận Yến và Mạc Bắc gần như đồng thời chặn cậu lại.
Diệc Nam hoài nghi nhìn hai người cha: “Tại sao?”
Bạc Cận Yến và Mạc Bắc lúng túng liếc nhìn nhau, dĩ nhiên không thể nói thẳng với con trai là mẹ mang thai không thể ôm con nặng như vậy được.
Bạc Cận Yến cúi người ôm nhóc con vào lòng, khẽ mỉm cười trêu chọc cậu: “Ba muốn ôm con trước.”
Diệc Nam vui mừng ôm lấy cổ Bạc Cận Yến, đắc ý nhướng nhướng lông mày nhỏ: “Ba ghen tỵ rồi, tranh sủng với mẹ à?”
Bạc Cận Yến ngẩn người, không khỏi bật cười: “Con về đã quấn lấy mẹ, ba không vui.”
Diệc Nam càng cười vui vẻ hơn, một tay choàng qua vai Bạc Cận Yến, một tay ôm chặt cánh tay Hạ Miên, nghiêng đầu nói thầm: “Con ở nhà ba Mạc Bắc cũng nhớ hai người mà, ba mẹ cũng giống vậy, Diệc Nam đều thích hết, sẽ không thiên vị ai, cho nên ba mẹ không cần nội chiến đâu.”
Ba người bị cậu nhóc chọc cười bất đắc dĩ lắc đầu
Mạc Bắc xem thời gian rồi đứng dậy từ biệt, trước sau anh vẫn cảm thấy lúng túng ở chính giữa một nhà ba người này.
Sau khi chờ Mạc Bắc đi, Diệc Nam còn báo cáo tình huống của mình ở nhà ba Mạc Bắc cho Bạc Cận Yến và Hạ Miên. Sau đó ra vẻ nghiêm túc hỏi hai người: “Trong khoảng thời gian con không có ở nhà, ba mẹ có lén trốn con nghiên cứu sinh em bé không?”
Bạc Cận Yến và Hạ Miên hai mặt nhìn nhau, Diệc Nam lắc đầu, nói lời lẽ nghiêm khắc: “Ba mẹ của tên mập lớp con thừa dịp bạn ấy không có ở nhà lén sinh em trai. Bây giờ em trai mỗi ngày ngủ với ba mẹ, bạn ấy đã bị đẩy về nhà ông bà nội. Cho nên bạn ấy nói cho con biết, nhất định phải ở bên ba mẹ, không thể để cho hai người có cơ hội trốn con sinh ra em bé!”
Hạ Miên ngượng ngập ho khan một tiếng: “Con cưng, sao con không thích có em vậy?”
Diệc Nam bĩu môi nghĩ một lát rồi nói: “Thật ra thì cũng không phải là không thích, chỉ là…. bây giờ không thích lắm.”
Hạ Miên và Bạc Cận Yến liếc mắt nhìn nhau, vốn đang chuẩn bị tối nay nói với cậu.
Diệc Nam ngáp một cái, nghiêng đầu nhìn Hạ Miên: “Mẹ, buổi tối con muốn ngủ với ba mẹ, không thể thừa dịp con ngủ sinh ra em bé.”
Hạ Miên buồn cười véo chiếc mũi nhỏ của cậu, nắm cánh tay mủm mỉm của cậu đi về phía phòng tắm: “Được rồi, trước tiên tắm rửa cho mèo con bẩn đã.”
Diệc Nam ngồi trên ghế nhỏ ngoan ngoãn ngửa đầu để Hạ Miên rửa mặt cho cậu. Lúc Hạ Miên rửa tay cậu, Diệc Nam bỗng cau mày đưa tay đến.
Hạ Miên khó hiểu nhìn cậu.
Cậu nhóc kéo cổ áo Hạ Miên ra, chân mày chau lại càng sâu: “Mẹ, trên cổ mẹ có một đốm đen là gì vậy?”
Hạ Miên đưa tay sờ cổ mình theo bản năng, nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của con trai không giống nói dối, cô đứng dậy đi đến bên chiếc gương, kéo cổ áo ra một chút. Lúc này mới phát hiện trên cổ có hai vệt màu đen, thật ra không nhìn kỹ sẽ không thấy.
Cô suy nghĩ hồi lâu cũng cũng không nghĩ ra là cái gì, đến tột cùng là xuất hiện khi nào thì càng không rõ.
Nương theo ánh đèn sáng rõ trong phòng tắm bắt đầu quan sát, Hạ Miên kinh ngạc phát hiện… có phần giống với dấu ngón tay.