Hơi Ấm

Chương 47



Chuyển ngữ: Loyal Pang Biên tập: Trịnh Bà Bà

Vùng ngoại ô trống trải, hoàng hôn khiến bóng cây thoạt nhìn nghiêng ngả, Hạ Miên khoanh cánh tay đi về phía trước, đột ngột xuất hiện một người đàn ông mặc áo đen. Ánh mắt anh ta giấu sau mắt kính, Hạ Miên không nhìn rõ lắm, chỉ thấy khóe môi anh ta hơi nhúc nhích, giọng nói cứng nhắc như máy móc: “Cô Hạ? Bên này, mời.”

Lòng bàn tay của Hạ Miên cũng đổ mồ hôi lạnh, nhấc chân đuổi theo bước chân của người đàn ông.

Đi qua một con đường nhỏ trong rừng rất dài mới nhìn thấy một cái đình mang phong cách rất cổ xưa. Xa xa Hạ Miên đã nhìn thấy gương mặt lạnh lùng xa cách của Mạc Bắc, anh cũng không bị đãi ngộ bất công gì, mà là ngồi sừng sững trong đình.

Ngồi đối diện anh là một người đàn ông vai rộng lưng dài thoạt nhìn to lớn rắn chắc, bộ đồ tây tối màu ôm lấy cơ thể.

Hạ Miên bước nhanh đến, Mạc Bắc nghe thấy tiếng bước chân ngẩng đầu lên, lúc thấy cô đôi mắt đen khẽ lóe lên, bỗng dưng giận dữ trừng mắt với người đàn ông trước mặt: “Anh tìm cô ấy đến làm gì?”

Tiếng nói lạnh lùng vẫn như cũ, khóe miệng người đàn ông mỉm cười: “Xem thử coi cuối cùng cô Hạ có điểm nào hấp dẫn cậu như vậy.”

Chân mày Hạ Miên cau chặt, đi đến bên cạnh Mạc Bắc, cẩn thận đánh giá anh một hồi mới quay đầu nhìn về phía người đàn ông đối diện.

Đây là một khuôn mặt vô cùng ưa nhìn, cũng không có quá nhiều nét thô lỗ, nhưng đáy mắt của anh ta lại mang theo sát khí và lạnh lùng đậm đặc, khiến cho mặt mày thanh tú của anh ta thoạt nhìn có vài phần nham hiểm.

Người đàn ông đã quan sát Hạ Miên, ngón tay thon dài gõ nhẹ từng cái lên mặt bàn đá cẩm thạch: “Hạ Miên?”

Hạ Miên nhếch khóe môi, nhìn anh ta phòng bị.

Người đàn ông đứng dậy, chậm rãi đi đến phía sau cô và Mạc Bắc, thân hình anh ta cao lớn, vóc dáng rất cao, rõ ràng đứng phía sau hai người không nhìn thấy được vẻ mặt tăm tối của anh ta, nhưng lại có một cảm giác áp bức mãnh liệt khó hiểu.

Người đàn ông bỗng cúi người nhích đến gần Hạ Miên, khẽ nói: “Chồng cô là Bạc Cận Yến?”

Ngón tay Hạ Miên càng nắm chặt hơn, quay đầu cảnh giác nhìn chằm chằm anh ta: “Cuối cùng anh là ai? Muốn làm gì?”

Người đàn ông nhướng nhướng chân mày, bỗng nói ra một câu kỳ lạ khó hiểu: “Tôi biết chồng cô.”

Sắc mặt Hạ Miên càng khó coi thêm, cô vốn không dám suy nghĩ bậy bạ, sợ người đàn ông này nói ra chuyện mà cô không cách nào tiếp nhận, ra vẻ trấn định nói: “Anh bắt Mạc Bắc làm gì?”

Người đàn ông nhíu nhíu chân mày như có điều suy nghĩ, nghiêng đầu cười nói: “Muốn chứng thực một số chuyện.”

Tròng mắt Hạ Miên nhanh chóng co rút, trong lòng bất an bắt đầu khẩn trương khó hiểu, Bạc Cận Yến không đến nỗi nhàm chán vậy chứ, lúc này còn chứng minh xem cuối cùng mình quan tâm anh ấy bao nhiêu sao?

Mạc Bắc đứng dậy ngăn trước người Hạ Miên, ánh mắt rét buốt nhìn lên người đàn ông trước mặt: “Tôi không biết cuối cùng anh có mục đích gì, nhưng tôi và Hạ Miên không có bất cứ quan hệ quá đáng gì cả. Bây giờ cô ấy đã kết hôn, tôi chỉ lấy thân phận bạn bè ở bên cạnh cô ấy, cũng không ảnh hưởng đến bất cứ ai.”

Hạ Miên kinh ngạc nhìn Mạc Bắc, câu trả lời của Mạc Bắc hiển nhiên là anh cũng cảm thấy người đàn ông này quen biết Bạc Cận Yến. Trong lòng cô càng thêm khó chịu, nhưng trước sau vẫn không tin được chuyện này sẽ liên quan đến Bạc Cận Yến.

Người đàn ông nghe vậy, vẻ mặt không hề gợn sóng chút nào, lười nhác ngồi trên ghế đá vắt chéo hai chân: “Cho nên trong lòng cậu còn thích cô Hạ? Không cảm thấy bất công cho người vợ sau này của mình à?”

Hạ Miên nhíu mày, trước sau vẫn cảm thấy lời nói của người đàn ông này hơi kỳ lạ.

Mạc Bắc im lặng trong giây lát, ánh mắt hơi phức tạp: “Tôi thích ai không cần phải khai báo cho bất cứ kẻ nào, nhưng tôi có nguyên tắc của mình, biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm.”

Người đàn ông trầm ngâm nhìn Mạc Bắc, Hạ Miên lại phát hiện trong mắt anh ta mang theo vài phần tán thành.

“Vậy nếu như tương lai cô Hạ hối hận…” Người đàn ông kẹp lấy một điếu thuốc lá nói có thâm ý khác, nhìn anh qua ngọn lửa xanh thẳm, “Cậu sẽ không hề lựa chọn tiếp nhận cô ấy sao?”

Mày rậm của Mạc Bắc cau chặt, quả đấm bên người cũng càng siết càng nặng.

Nhưng Hạ Miên nói ra đầu tiên, giọng nói sắc bén: “Chúng tôi không quá đáng như anh nghĩ vậy.”

Người đàn ông nheo lại đôi mắt hẹp dài, đôi mắt dữ tợn nhìn thẳng về phía Hạ Miên, anh ta đi đến vài bước, bỗng móc một khẩu súng từ người vệ sĩ bên cạnh, tốc độ nhanh đến mức hai người hoàn toàn chưa hồi phục lại tinh thần.

Hạ Miên và Mạc Bắc đều chấn động.

Anh ta mở chốt bảo hiểm, họng súng chĩa vào huyệt thái dương của Hạ Miên: “Tôi ghét nhất bị phụ nữ phản bác.”

Hạ Miên cắn răng liếc anh ta, cười khẩy nói: “Anh nói sai rồi mà còn không cho người ta phản bác là đạo lý gì chứ.”

Giọng điệu tăm tối lạnh lùng của người đàn ông này bay vào trong tai cô: “Tôi nói chính là đạo lý.”

Bước chân Mạc Bắc khó khăn lắm mới nhúc nhích, người đàn ông lại mỉm cười mở miệng: “Không muốn cô Hạ một xác hai mạng thì tốt nhất thành thật một chút.”

Cả người Mạc Bắc tức giận đứng nguyên tại chỗ, đôi mắt đen nhánh dấy lên ngọn lửa hừng hực: “Anh cũng biết cô ấy mang thai rồi, có gì thì cứ chĩa vào tôi.”

Nụ cười của người đàn ông càng sâu, quả thật thay đổi họng súng chĩa vào đầu Mạc Bắc.

Họng súng lạnh lẽo đặt ngay mi tâm, hai người đàn ông liếc nhìn đối phương, Mạc Bắc có trấn định nữa cũng có phản ứng bình thường của một con người, thái dương cũng khẽ chảy mồ hôi ướt nhẹp.

Người đàn ông bỗng cười khẽ một tiếng, ném súng trong tay cho thuộc hạ bên cạnh.

Nỗi khiếp sợ của Mạc Bắc và Hạ Miên vẫn còn chưa lui, dường như người đàn ông có lời gì muốn nói với Mạc Bắc thì không khí giằng co lại bị một tiếng nói đánh vỡ: “Hạ Miên!”

Hạ Miên quay đầu lại, nhìn thấy Bạc Cận Yến với vẻ phong trần mệt mỏi, hình như trên mặt anh nhiễm sương lạnh, áo khoác màu đen trên người hơi xốc xếch, lúc ánh mắt nhìn thấy người đàn ông bên cạnh cười sâu xa thì trên mặt hơi đổi.

Người đàn ông nhướng chân mày rậm nói chế giễu về phía Bạc Cận Yến: “Đã đến trễ bỏ mất một trò hay.”

Sắc mặt Bạc Cận Yến khó coi cực kỳ, cũng không đáp trả lại lời chế nhạo của người đàn ông, mà là đi thẳng đến bên cạnh Hạ Miên xem xét một lượt: “Không có gì chứ?”

Tâm trạng Hạ Miên phức tạp, nhìn anh kinh ngạc: “Không phải anh… đi công tác đến thành phố S sao?” Chỉ hơn ba tiếng thôi, dù anh có tạm thời bay về cũng không thể nhanh như vậy.

Bạc Cận Yến làm như không ngờ đến cô sẽ hỏi như thế, gương mặt anh tuấn có vẻ khốn cùng ngắn ngủi, nhưng nhanh chóng nói hờ hững: “Tạm thời hủy bỏ.”

Cả hai đều biết rõ ràng đương nhiên điều này là dối trá.

Hạ Miên không hề hỏi đến, Bạc Cận Yến cũng không giải thích dư thừa.

Cũng là người đàn ông bên cạnh xem cuộc vui búng điếu thuốc trong tay đi, bỗng nói với Bạc Cận Yến: “Không đuổi kịp không cần gấp, tôi đã quay lại, về nhà cậu có thể từ từ xem. Tin tưởng cậu rất muốn biết tâm ý của em dâu đối với mình, đối với bệnh của cậu…”

Sắc mặt Bạc Cận Yến bất ngờ nhướng mắt: “Bạch Thầm”

Hạ Miên cảm giác được Mạc Bắc bên cạnh cũng đột ngột hơi giật mình, cô hoài nghi nhìn về phía Mạc Bắc, Mạc Bắc hơi mất tự nhiên chuyển ánh mắt đi.

“Chờ anh một chút.” Bạc Cận Yến ôm siết lấy Hạ Miên, rồi cất chân đi về phía Bạch Thầm.

Đầu óc Hạ Miên càng ngày càng rối loạn, chăm chú nhìn bóng lưng của Bạc Cận Yến, bỗng có một cảm giác không ổn xa lạ, tại sao có ảo giác càng ngày càng không hiểu người đàn ông này, hơn nữa dường như anh còn có rất nhiều chuyện gạt mình.

Mạc Bắc ở bên cạnh trầm mặc thật lâu, bỗng nói với Hạ Miên: “Chuyện này chắc không có liên quan đến cậu ta, Bạch Thầm là anh trai của Bạch Tiểu Lê.”

Hạ Miên nghe thấy ánh mắt vẫn ngơ ngác như cũ, Mạc Bắc giật mình: “Bạch Tiểu Lê chính là… một cô gái trong tòa soạn bọn anh.”

Mạc Bắc không nói thêm gì nữa, nhưng Hạ Miên đoán được hàm nghĩa anh giấu diếm sau câu nói, có lẽ là Bạch Tiểu Lê thích Mạc Bắc, Bạch Thầm chỉ muốn khảo nghiệm anh sao?

Nói như vậy là không có liên quan đến Bạc Cận Yến à? Nhưng mà Hạ Miên vẫn không thoải mái như cũ.

Dường như quan hệ của Bạch Thầm và Bạc Cận Yến rất tốt, hai người nói rất lâu, Bạc Cận Yến đưa lưng về phía Hạ Miên, cô không thấy được vẻ mặt của anh, lại có thể đoán được từ nụ cười trên gương mặt của Bạch Thầm là quan hệ của hai người rất thân.

Nhưng mới vừa rồi Bạc Cận Yến vội cắt ngang Bạch Thầm như vậy.

Lần trước Bạc Cận Yến cũng đột ngột cắt ngang lời của Thiệu Khâm, lần này Bạch Thầm cũng vậy.

Hạ Miên không rõ cuối cùng Bạc Cận Yến giấu diếm mình cái gì? Hai người đã kết hôn, không phải là nên cư xử thẳng thắn sao? Gia đình mỏng manh của bọn họ cần rất nhiều niềm tin và kiên trì…

Bạch Thầm liếc nhìn Hạ Miên đứng ngẩn người cách đó không xa, ánh mắt nhìn Bạc Cận Yến phức tạp: “Chính là cô gái này khiến cho năm năm trước cậu biến thành như vậy à?”

Bạc Cận Yến nhếch môi mỏng, hỏi ngược lại: “Cậu chưa nói chuyện không nên nói chứ?”

Bạch Thầm trợn trừng lườm anh một cái mất hình tượng: “Cậu vẫn cứ quan tâm cô ta như thế?”

Ánh mắt Bạc Cận Yến dịu dàng nhìn Hạ Miên, nhưng lúc nhìn về phía Bạch Thầm lại mang theo vài phần chế giễu hiếm có: “Cố chấp của tôi vẫn kém hơn của cậu một chút xíu, cậu còn mưu tính với cả người nhà cậu nữa kìa.”

Trên mặt Bạch Thầm lộ ra vài phần bối rối, gương mặt lạnh lùng vẫn rét lạnh như cũ, nhưng đáy mắt lại ấm áp hiếm có: “Người ông đây thích thì đừng ai nghĩ đến.”

Bạc Cận Yến xoa mi tâm, lắc đầu bất đắc dĩ: “Đừng ép người khác, cậu còn có chuyện rách nát chưa giải quyết được kia.”

Bạch Thầm thu lại thần sắc, gương mặt hơi nghiêm trang, nhìn Bạc Cận Yến lại có vài phần luyến tiếc: “Cậu không giống vậy à? Mới vừa rồi là từ đâu đến?”

Bạc Cận Yến rủ mắt không nói, Bạch Thầm lắc đầu: “Thôi, đã sớm biết cậu là kẻ điên rồi.”

Bạc Cận Yến không giải thích với Hạ Miên sao anh lại có mặt tại hiện trường, cũng không giải thích vì sao nói dối gạt cô là đi công tác. Hai người đi đón Diệc Nam về nhà, cậu nhóc thấy ba bỗng thần kỳ xuất hiện, thể hiện rõ vẻ kinh ngạc và vui mừng: “Ba, ba là siêu nhân sao? Nhanh như vậy đã bay về rồi.”

Bạc Cận Yến yêu chiều ôm Diệc Nam vào lòng, khóe miệng mang nụ cười: “Ba sẽ xuất hiện lúc mẹ cần nhất.”

Hạ Miên ngồi bên cạnh nhìn hai người trước sau vẫn im miệng không nói.

Diệc Nam lại thân mật với Mạc Bắc một hồi, Bạc Cận Yến nhìn Hạ Miên không yên lòng, đi đến nắm chặt lấy tay cô: “Em mang thai đừng suy nghĩ lung tung.”

Hạ Miên cảm giác mình có nghi vấn đầy bụng cần anh trả lời, nhưng khi nhìn đôi mắt anh thành khẩn lại không thể hỏi ra được. Người này rõ ràng vẫn là người đàn ông cô biết mười mấy năm kia mà.

Bạc Cận Yến thản nhiên nhìn lại cô, bàn tay to lớn dịu dàng vuốt ve vùng bụng bằng phẳng của cô, lại nở nụ cười đơn thuần như trẻ con: “Con yêu, nhớ ba không?”

Hạ Miên bị hành động trẻ con này của anh chọc cười, cầm lấy bàn tay xương khớp rõ ràng của anh: “Hiện tại nó chỉ lớn vậy thôi.”

Hạ Miên đưa ngón tay ước chừng kích thước, Bạc Cận Yến thuận thế ôm hờ cô vào trước ngực, trong mắt mang theo nhiệt độ nóng bỏng, nhìn cô xúc động: “Lớn vậy cũng không được kỳ thị nó.”

Hạ Miên lẳng lặng nhìn anh hồi lâu, cảm giác rằng như vậy mới là Bạc Cận Yến mình biết, nhưng suy nghĩ đáng sợ hai ngày qua đã khiến tâm trạng cô không yênchỉ như là do cô suy đoán thôi. Bạc Cận Yến yêu mình như vậy làm sao có thể có một bộ mặt đáng sợ vậy chứ?

Hạ Miên cảm thấy còn nghĩ tiếp thì bản thân mình cũng không tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.