Dường như cơ thể vô tình bị cắt thành hai nửa, vị trí kết hợp căng
đau nóng rát. Thật giống như một ngọn đuốc hừng hực thiêu cháy tại nơi
đó. Đã mấy năm rồi Hạ Miên không có thân mật như vậy với đàn ông. Đột
nhiên lại bị vật lạ xâm chiếm khiến toàn thân cô cũng đau âm ỷ.
Hai tay bị trói của cô nắm chặt lấy những sợt tóc dày của người đàn ông, tất cả tức giận đều bị sự đau đớn nhấn chìm.
Người đàn ông cũng không có cử động ngay lập tức. Những ngón tay dịu
dàng len vào mái tóc dài của cô. Hành động đó bỗng khiến lòng Hạ Miên
đau xót, nước mắt cô càng tuôn rơi nhiều hơn.
Cảm giác vô vọng ùn ùn kéo đến chôn vùi cô. Cô chỉ biết trơ mắt ra
nhìn tất cả sự việc xảy ra nhưng không thể cố làm gì được. Đây chính là
việc Hạ Miên sợ hãi nhất.
Người đàn ông như trấn an một con thú nhỏ bị thương, vẫn nhẹ nhàng
hôn lên gò má, khóe môi và chậm rãi vuốt ve cánh tay cô. Rồi sau đó hắn
đặt nụ hôn lên vết sẹo trên cổ tay cô.
Hạ Miên ngây ngẩn cả người, hành động vô ý này… Mới vừa rồi cô chỉ lo đánh hắn, quên mất việc tháo dây buộc mắt mình xem thử người đàn ông
này thật ra có phải là anh ấy hay không?
Mùi vị của hắn, hơi thở của hắn, những hành động cợt nhả nhỏ trong
chuyện chăn gối của hắn… Hô hấp Hạ Miên càng thêm khó khăn. Cô làm thế
nào cũng không khống chế được ý tưởng hoang đường này hình thành trong
đầu.
Người đàn ông tựa như thấy được vẻ thất thần của cô. Hắn nắm lấy hông cô thúc mạnh vào. Hạ Miên hoảng hốt bị hắn tiến sâu vào không kiềm chế
được bật ra một tiếng rên khe khẽ. Tiếng cười trầm ấm dễ nghe của người
đàn ông nhẹ nhàng lướt qua gò má cô.
Ngoài ra hai gò má ra, dường như còn có một nơi khác càng ngứa ngáy đến khó chịu.
Mi tâm của Hạ Miên vẫn cau chặt, cô cảm thấy thẹn thùng và tức giận,
bất an và thấp thỏm. Nhưng tất cả cảm giác cũng không bằng sự đau xót
tái tê đang tràn khắp cơ thể.
Cảm giác kia quá rõ rệt, khiến cô muốn quên cũng không quên được.
Người đàn ông đưa tay kéo bộ váy hở vai của cô ra, dây kéo chiếc váy
đã được kéo xuống hoàn toàn. Bộ ngực trắng nõn mịn màng đong đưa, hai
đỉnh hồng ngoan ngoãn nằm dưới miếng dán ngực.
Ánh mắt của hắn sâu thẳm. Hai ngọn đồi trắng như tuyết đang sừng sững trước mắt. Bởi vì cô khẩn trương nên ở khe rãnh chính giữa có mấy giọt
mồ hôi nhợt nhạt, cứ phập phồng lên xuống quyến rũ chết người.
Toàn thân Hạ Miên lạnh giá càng cảm nhận rõ được bờ môi nóng bỏng của hắn đang bao phủ lên cô. Sau đó chôn ở khe rãnh trước ngực cô không rời đi nữa.
Dưới sự liếm mút thỏa thích của hắn, toàn thân Hạ Miên trở nên tê tái khó chịu khác thường. Cảm giác đó từ nơi đang phập phồng lan thẳng đến
tận đáy lòng cô.
Hạ Miên cảm nhận được ngón tay người đàn ông vuốt ve dọc theo bắp đùi cô di chuyển lên trên. Cô tự động co lại, nhưng hắn lại mạnh mẽ tách cô ra hai bên. Ngón tay hắn vân vê tại khe hở nhỏ.
Vừa đụng chạm, vừa ve vuốt.
Sự giày vò giữa băng và lửa khiến Hạ Miên sắp phát điên. Cô vừa không muốn lại vừa muốn nhiều hơn thế nữa.
Cô run rẩy nghiêng đầu sang nơi khác. Toàn thân run lên như bị co
giật. Đầu óc trống rỗng không nghĩ được bất cứ điều gì. Giống như vừa
đau đớn vừa sung sướng cùng với sự điên cuồng mạnh mẽ của người đàn ông
kia.
Cô cảm giác được ý chí và cơ thể của mình đã đắm chìm. Có một dòng
nhiệt ấm áp đang rò rỉ ra. Nơi bao lấy người đàn ông cũng càng ngày càng mềm, hành động rút ra tiến vào của hắn càng thêm dễ dàng.
Bên tai chỉ còn lại tiếng thở dốc trầm ấm của hắn và tiếng hô hấp bị đè nén của cô.
Hành động dưới thân của hắn vừa mạnh lại vừa chuẩn, mỗi cú thúc đều
vào rất sâu. Cả sống lưng của Hạ Miên cũng cọ sát dữ dội trên tay vịn
ghế salon. Cả người cứ lên lên xuống xuống theo hắn, ý thức cũng lâng
lâng như trên mây, càng ngày càng mỏng manh.
Cả căn phòng yên tĩnh lạ thường chỉ còn tiếng hai cơ thể va chạm nhau du dương vang lên.
Người đàn ông làm rất lâu. Cuối cùng Hạ Miên cũng bật ra tiếng khóc.
Từ trước đến giờ cô không hề chịu yếu thế, càng không biết van xin. Cho
dù đối mặt với việc bị hà hiếp khó khăn cô cũng cắn răng chịu đựng.
Nhưng hắn thật quá mạnh mẽ. Hạ Miên giạng chân ngồi trên người hắn,
lại bị hắn cố chấp đẩy lên. Mỗi lần cô hạ xuống đều bị buộc phải ngậm
lấy thật sâu thật khít.
Cô chịu đựng rất nhiều lần, nơi bí ẩn cũng hơi sưng lên đau đớn. Nhưng hắn như ăn quen bén mùi không hề có ý dừng lại.
Cuối cùng, cô mơ mơ màng màng dựa sát vào lồng ngực của người đàn ông. Gương mặt vùi trên bả vai ướt đẫm mồ hôi của hắn.
Trước khi cô mê man ngủ thiếp, trong thoáng chốc nghe được tiếng của
người đó. Hắn trìu mến vuốt ve gương mặt cô, hôn cô như vô cùng quý báu. Sự dịu dàng như thế khiến cô không kiềm được đắm chìm. Nhưng cuối cùng, cô vẫn bị một chậu nước lạnh hắt tỉnh.
“Nhất Nhất” Tiếng nói lôi cuốn hấp dẫn của hắn như tiếng của ma quỷ cứ ám ảnh vang lên quanh quẩn trong đầu cô.
Hạ Miên cáu kỉnh la lên “Tôi không phải Nhất Nhất của anh, cho đến bây giờ cũng không phải!”
Trong phút chốc cô ngồi bắn dậy, đầu óc choáng váng, trong tầm mắt là một căn phòng sáng sủa vô cùng chói mắt.
Về nhà rồi! Cô tỉnh lại phát hiện mình đang ở trong căn hộ. Toàn thân lõa lồ nằm trên chiếc giường lớn của mình. Rèm cửa mỏng manh đang nhẹ
nhàng phấp phới trong cơn gió sớm. Trong không khí còn có mùi thuốc lá
thoang thoảng chưa tan.
Hạ Miên nghĩ đến câu nói thì thầm cuối cùng kia hết lần này đến lần khác. Đây là sự thật hay chỉ là mơ?
Nếu như là thật
Cô ôm đầu ngồi trên giường thật lâu. Ngón tay len vào tóc vò đầu bứt
tai, đến tột cùng là cô đang suy nghĩ gì đây? Chẳng lẽ trong sâu thẳm
nội tâm vẫn còn ôm ấp ảo tưởng?
Bên cạnh hoàng tử đã có công chúa ngây thơ xinh đẹp. Cô chỉ là một
con thiên nga đen vừa ác độc vừa gian trá, chỉ có thể cố gắng hoàn thành sứ mệnh của mình. Không phải chuyện cổ tích đều viết như vậy hay sao?
Hoàng tử và công chúa mới có thể đạt được kết cuộc tốt đẹp nhất.
Hạ Miên đi vào phòng tắm. Cô nằm trong bồn thật lâu. Dù chuyện có tệ
hại đến thế nào cô cũng đã trải qua, cô phải là kẻ vô địch mới đúng.
[align=center]********[/align]
Lúc thu hình vào buổi xế chiều, Vịnh Nhi liền phát hiện Hạ Miên không có tập trung. Lúc quay cũng liên tiếp thất thần, cuối cùng đạo diễn
quan tâm kêu cô nghỉ ngơi chút rồi quay tiếp.
“Tối hôm qua, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?” Vịnh Nhi cẩn
thận hỏi nhỏ cô, ra vẻ muốn nói rồi lại thôi “Tối hôm qua Quan Trì tìm
em rất lâu. Người ở sở giao thông không tìm được dấu vết của chiếc xe
kia. Hạ Miên, rốt cuộc là em đã làm mất lòng ai vậy? Bản lĩnh lớn đến
mức khiến cảnh sát cũng bó tay chịu trói? Đến bây giờ em vẫn không nói
cho chị biết nguyên nhân Thạch Duy Nhất sao cứ chỉa mũi nhọn vào em. Rốt cuộc giữa hai người đã có gì xảy ra vậy hả?”
Hạ Miên lắc đầu, cắm cúi uống cà phê.
Vịnh Nhi nhìn thấy cô không muốn nói, đành thở dài đưa tay nắm lấy
bàn tay lạnh lẽo của cô “Hạ Miên, nếu có chuyện gì nhất định em phải nói với chị.”
Trong lòng Hạ Miên xuất hiện một sự ấm áp đã lâu không có. Cô sống
hai mươi sáu năm nay, thật ra không có bao nhiêu người tốn thời gian
quan tâm đến cô. Nhiều lắm chỉ có hai, mà Vịnh Nhi lại là một trong số
đó.
Sau đó buổi quay hình thuận lợi hơn nhiều. Trước giờ Hạ Miên là một
người lạnh lùng cô đơn, cô biết mình không có nhiều thời gian để lãng
phí. Bí mật kia đã đè nặng nửa đời của cô. Cô phải nhanh chóng giải
quyết tất cả mọi chuyện chấm dứt thật sớm.
Sau đó thoải mái ung dung sống cuộc đời bình thường với Diệc Nam.
Vịnh Nhi vừa đi vừa nói tiếp lịch trình. Lúc đi đến ngả rẽ thì lại chặm mặt với Thạch Duy Nhất. Hạ Miên lại đau đầu.
Thạch Duy Nhất đeo một chiếc mắt kính rất lớn che hết nửa gương mặt.
Tuy vậy vẫn có thể nhìn thấy dưới lớp trang điểm, gương mặt của cô ta
hơi bị sưng. Lúc cô ta nhìn Hạ Miên, môi mím lại thật chặt, bỗng nhiên
đứng lại đó không đi nữa.
Hạ Miên bình tĩnh bước qua. Thời điểm lướt qua mặt Thạch Duy Nhất, bỗng nhiên bị cô ta nắm cổ tay giữ lại.
Mặt Vịnh Nhi nhanh chóng biến sắc, ngay lập tức chen ngang giữa hai người “Chị Duy Nhất, chúng tôi còn có việc cần đi.”
Vẻ mặt Thạch Duy Nhất lạnh lùng quan sát Hạ Miên, hoàn toàn không để ý đến Vịnh Nhi. Bàn tay cầm cổ tay Hạ Miên càng lúc càng siết lại “Tối
hôm qua, Cận Yến đi tìm cô?”
Lời vừa nói ra, ngoại trừ Hạ Miên, những người khác đều tỏ vẻ kinh
sợ. Mọi người không nghĩ đến đột nhiên lại bùng nổ scandal kinh ngạc như vậy. Tất cả mọi người đều cố gắng làm lơ nhưng ai cũng vễnh tai lẳng
lặng lắng nghe.
“Vị hôn phu của cô không thấy thì có liên quan gì đến tôi?” Lúc nói
chuyện, vẻ mặt Hạ Miên trấn tĩnh. Nhưng chỉ có chính cô mới biết, giờ
phút này nội tâm của mình chấn động đến cỡ nào.
Thạch Duy Nhất cũng không muốn làm trò cười ở đây, cô hạ giọng cất
tiếng nói cảnh cáo “Hạ Miên, đừng quên tự cô đã nói, cho đến bây giờ cô
cũng không nghĩ đến cần Cận Yến. Vậy thì đừng trêu chọc anh ấy nữa. Cô
biết người anh ấy yêu là tôi, cô… vĩnh viễn không có cửa.”
Hạ Miên khẽ cười, nhưng trong mắt lại mơ hồ lạnh lẽo “Nếu biết anh ấy không yêu tôi, vậy cô khẩn trương làm gì?”
Mặt Thạch Duy Nhất đỏ lên, hóa đá tại chỗ, hồi lâu cũng không nói ra
lời. Cô ta nói gì cũng là người bại trận. Rõ ràng, cô ta mới là người
thắng được Bạc Cận Yến. Nhưng vì sao mỗi lần đều giống như hoàn toàn
thua Hạ Miên vô cùng thảm hại?
Lúc đi ra ngoài, Hạ Miên vẫn không nói chuyện. Vịnh Nhi nhìn thấy
được tâm tình của cô không tốt. Nhưng nhịn lâu qua thành nghẹn bị nội
thương, vẫn nhỏ giọng hỏi “Em và Bạc Cận Yến, các người…”
Đó là con trai của Bạc thị trưởng. Hèn chi Hạ Miên vẫn không buồn để ý đến người đàn ông khác. Nhà tài trợ tốt như vậy
Vẻ mặt Hạ Miên không hề gợn sóng, chỉ khẽ liếc Vịnh Nhi. Giống như
đang nói ra một việc chẳng quan trọng “Ừ. Đúng như Thạch Duy Nhất nói,
em muốn cướp vị hôn phu của cô ta, nhưng không thành công.”