Sau khi Hạ Miên sinh con xong thì không thể thường xuyên đến viện
điều dưỡng nữa, ngược lại là Bạc Cận Yến được bác sĩ đồng ý nên thường
xuyên về nhà thăm hai mẹ con.
Thoạt nhìn đứa bé mới ra đời dường như chỉ lớn hơn chiếc giày của
mình một chút, nhưng trong tháng đầu tiên lớn nhanh như thổi, mới mấy
ngày không gặp giống như đã thay đổi hình dáng.
Bạc Cận Yến ôm đứa bé trong lòng không nỡ buông tay. Hạ Miên trông
thấy không nhịn được mà nói trêu: “Anh muốn cưng chiều nó đến hư sao? Ôm riết nó quen sau này ngủ phải cần người khác ôm như vậy rồi sao.”
Dáng vẻ Bạc Cận Yến không thèm để ý chút nào, cũng không ngẩng đầu lên đáp: “Chờ anh về nhà sẽ luôn ôm nó ngủ.”
Hạ Miên im lặng trợn tròn mắt, khó trách đã có người nói con gái là
người tình kiếp trước của cha, con còn chưa lớn lên, người làm mẹ là cô
đây đã bị đẩy sang một bên rồi.
Có lẽ là nóng lòng với con gái rượu, sau khi sinh Tiểu Bồ Đào thì Bạc Cận Yến càng phối hợp trị liệu hơn, cuối cùng bệnh tình có tiến triển
rất lớn, chỉ là tính cách trầm lắng vẫn khiến thoạt nhìn anh có chút u
sầu lầm lì.
Cho nên bác sĩ Trần có ý nghĩ to gan trong đầu, Hạ Miên là một liều
thuốc tốt của cậu ta, nhưng mà rất rõ ràng con cái cũng có tác dụng cổ
vũ rất lớn đối với cậu ta. Bác sĩ Trần lén tìm Hạ Miên, đưa ra suy nghĩ
của mình…
“Em muốn đi kiểm tra hậu sản?” Bạc Cận Yến mới vừa vào nhà đã nghe
thấy Hạ Miên vẻ mặt thong dong thư thả tuyên bố với mình, cô nhóc trong
lòng cô còn đang say sưa hứng thú giơ nắm đấm nhỏ lên.
Đầu mày Bạc Cận Yến cau lại, do dự nói: “Ai chăm sóc Tiểu Bồ Đào?”
Hạ Miên theo lẽ đương nhiên đặt con vào trong lòng anh: “Đương nhiên là ba nó chăm sóc.”
Bạc Cận Yến kinh ngạc trợn trừng, đứa nhỏ đã được nhét vào trong lòng mình. Tuy anh đã từng bế con nhiều lần, nhưng mà thực sự không hề có
một chút kinh nghiệm ở chung với trẻ con nào cả. Lúc đứa bé khóc lóc thì dỗ dành như thế nào, đói bụng tè dầm nên làm cái gì, anh đều không biết gì cả.
Đã thế Hạ Miên hoàn toàn mặc kệ vẻ mặt ngẩn ngơ của anh, quay người
vào phòng ngủ chuẩn bị thay quần áo: “Đồ của Tiểu Bồ Đào em đều đặt ở
trên nôi rồi, Bạc tiên sinh anh sẽ không đến mức ngay cả con gái của
mình cũng không chăm sóc được chứ?”
Bạc Cận Yến im lặng liếc nhìn đứa trẻ sơ sinh trong lòng mình, nó mở
to đôi mắt đen láy không hề chớp mắt nhìn mình chằm chằm, đáy mắt ấy
phát ra tia sáng rực rỡ khiến tim anh đập nhanh khó hiểu.
Thật lâu sau anh mới khẽ đáp: “Anh sẽ cố gắng.”
Khóe miệng Hạ Miên khẽ cong lên, đi tới cho anh một cái ôm khích lệ: “Tiểu Bồ Đào rất ngoan ngoãn, Bạc tiên sinh cố gắng lên!”
Sau khi Hạ Miên đi Bạc Cận Yến mới biết được cô nhóc này “ngoan” ở
chỗ nào, quả thực còn nghịch ngợm hơn Diệc Nam bây giờ. Nếu anh không
chú ý đến con một lát, cô nhóc này lại bắt đầu “oa oa” kháng nghị.
Bạc Cận Yến bối rối thật lâu mới hiểu được, thì ra là con nhóc này
không chịu được người khác không để ý nó, bất cứ lúc nào cũng muốn có
người phải nói chuyện với nó mới thấy vừa lòng.
Bạc Cận Yến trời sinh tính cách quái gở, bình thường còn có thể nói
được mấy câu với Hạ Miên, muốn anh nói vài lời nói trẻ con trêu đùa đứa
bé thì quả thật điều này là khó càng thêm khó.
Anh nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé mới sinh, chân mày càng cau càng chặt: “… Con muốn nghe ba nói cái gì?”
Mắt Tiểu Bồ Đào tròn xoe thật to, ngây thơ, chăm chú nhìn lại anh, hiển nhiên không hề hiểu ý của ba.
Bạc Cận Yến khẽ ho nhẹ một tiếng, khuôn mặt thanh tú hơi ửng một lớp
đỏ nhạt, ngón tay thon dài của anh nắm bàn tay nhỏ bé của đứa bé, thật
là vừa mềm mại vừa nhỏ nhắn, đặt ở trong lòng bàn tay mình cũng sợ không cẩn thận sẽ làm đau.
“Ba hát cho con một bài nhé?” Bạc Cận Yến thử thăm dò hỏi đứa bé, tất nhiên là không được đáp lại.
Trong phòng im ắng, thỉnh thoảng chỉ có đứa bé phát ra tiếng vang ê
a, hai người nhìn nhau một hồi lâu, nhưng làm thế nào Bạc Cận Yến cũng
không mở miệng được. Hình như anh chưa từng hát bài hát nào, khi còn bé
cũng không có tuổi thơ ấm áp, các loại nhạc thiếu nhi đối với anh mà
nói cũng xa lạ khác thường.
Hai người dùng dằng, cuối cùng Tiểu Bồ Đào mất kiên nhẫn, rất nhanh chu cái miệng nhỏ nhắn lên giả vờ muốn khóc.
Bạc Cận Yến vội vàng dỗ dành nói: “Hay là ba kể chuyện cổ tích cho con nhé?”
Thật ra thì lúc này chỉ là đứa bé cảm thấy có hứng thú với âm thanh,
có người nói chuyện với mình thì rất tò mò, nhất là tiếng của người cha. Tiếng của người đàn ông còn có lực xuyên thấu, đứa bé mới yên lặng
ngoan ngoãn chăm chú lắng nghe. Nhưng mà Bạc Cận Yến hoàn toàn không
hiểu đứa bé trong lòng mình, trên trán đều rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Bạc Cận Yến mở miệng nhưng vẫn không nói gì ra khỏi miệng. Ngay cả
câu chuyện cổ tích thiếu nhi mà anh từng nghe cũng có hạn. Lúc này muốn
đùa với trẻ con mới phát hiện thế mà mình hoàn toàn không có một chút
tuổi thơ nào.
Bạc Cận Yến có phần như đưa đám, cúi xuống nhìn con gái trong lòng mình.
Anh từng thấy Mạc Bắc dỗ trẻ con, cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy
một người đàn ông có thể rất dịu dàng. Khi đó Mạc Bắc bế Tiểu Bồ Đào vào lòng, trên mặt mang nụ cười hiền dịu, miệng lẩm bẩm: “Cháu yêu đừng
khóc, nhất định là cháu buồn chán, muốn có người cùng nói chuyện với
cháu đúng không? Chú trò chuyện với cháu nhé.”
Bình thường Mạc Bắc cũng là người đàn ông không nói nhiều, thế nhưng
anh ta lại có thể nói ra rất nhiều lời ngây thơ lại thú vị trêu chọc đứa bé vui vẻ. Không chỉ có Tiểu Bồ Đào, ngay cả Diệc Nam bên cạnh cũng sẽ
bị anh ta chọc cười.
Trong lòng Bạc Cận Yến có chút áp lực, cô nhóc đợi thật lâu cũng
không thấy ba nói chuyện với mình nữa, lại bắt đầu khó chịu ầm ĩ lên,
cái miệng nhỏ nhắn ư a mấy cái rồi khóc lên.
Bạc Cận Yến đau lòng ôm chặt đứa bé đi tới đi lui, trong miệng nói
theo bản năng: “Con yêu ngoan, ba ăn nói vụng về, chúng ta cùng nhau xem phim hoạt hình được không?”
Anh mở ti vi tìm được kênh thiếu nhi, nhưng mà bé Tiểu Bồ Đào đâu dễ
dàng xem phim hoạt hình như vậy. Nó cắn nắm tay nhỏ nức nở tỏ vẻ kháng
nghị. Bạc Cận Yến không có biện pháp đành phải lặp lại từng câu lời
thoại trong phim hoạt hình.
Nhắc đi nhắc lại, thế mà anh cũng sẽ bị tình tiết bộ phim của trẻ con hấp dẫn, còn có thể dùng giọng nói nhân vật trong phim hoạt hình để đọc ra lời thoại.
Tiểu Bồ Đào tò mò nhìn anh, lúc nghe thấy âm điệu kỳ quái thì không nhịn được cười ra tiếng khanh khách.
Bạc Cận Yến nhìn khuôn mặt đáng yêu của con gái cười với mình, vẻ mặt đều ngẩn ngơ.
Đây vẫn là lần đầu tiên thấy con gái cười với mình, khoảnh khắc đó
anh không diễn tả được cảm nhận của mình, giống như có ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu thẳng vào thế giới tràn đầy sương mù của anh.
Tiểu Bồ Đào chơi một lúc thì mệt mỏi, Bạc Cận Yến pha sữa bột cho bé, cô nhóc đói bụng đến nỗi bàn tay nhỏ bé vội vã ôm chặt núm vú cao su,
chụt chụt nuốt từng ngụm lớn.
Bạc Cận Yến mỉm cười nhìn bé, miễn cưỡng vô cùng: “Có đói như vậy
không? Bụng con nhỏ như thế, sao có thể uống vội vàng được chứ?”
Tiểu Bồ Đào vừa không ngừng mút sữa trong miệng, vừa chớp đôi mắt to tròn nhìn anh chằm chằm.
Bạc Cận Yến đưa tay sờ sờ sống mũi nho nhỏ của bé, khóe miệng mang ý
cười: “Ba là ba con, ba không biết hát nhạc thiếu nhi, cũng không biết
kể chuyện cổ tích, nhưng mà ba yêu con, lớn lên con yêu sẽ thích ba
chứ?”
“…”
Hạ Miên nhìn người đàn ông trong đoạn phim, lông mi đen dày che đi
đáy mắt anh u buồn, rõ ràng là tư thế ngồi cao thẳng ngay ngắn, nhưng
khiến cho lòng người có cảm giác chua xót khôn tả.
Sau lần đó, thỉnh thoảng Hạ Miên sẽ đưa con cho Bạc Cận Yến, Bạc Cận
Yến có kinh nghiệm lần đầu tiên, dần dà cũng có thể ứng phó tự nhiên.
Pha sữa bột, thay bỉm cho con gái, mỗi việc đều dễ dàng thuận lợi.
Bác sĩ Trần và Hạ Miên đều phát hiện Bạc Cận Yến đã vui tươi hơn
trước kia nhiều, thỉnh thoảng cũng sẽ thoáng lộ ra nụ cười mỉm với người khác, ngay cả cảm xúc nôn nóng mất khống chế cũng ít phát sinh cực kỳ.
Anh còn mua không ít sách báo thiếu nhi bổ sung, lúc rảnh rỗi thì bắt Diệc Nam lại muốn kể chuyện cổ tích cho cậu nghe.
Diệc Nam thất vọng nhìn ba mình: “Ba, con sắp lên tiểu học rồi, loại
truyện cổ tích này không phù hợp với con! Đây là ba lấy con ra làm thí
nghiệm cho Tiểu Bồ Đào sao? Làm sao ba có thể thiên vị như vậy chứ!”
Bạc Cận Yến lòng đầy căm phẫn trợn trừng nhìn con trai vài giây, thản nhiên nói: “Khi còn bé ba cũng chưa từng xem những truyện cổ tích này,
bây giờ xem cùng em gái thì sao coi là thiên vị.”
“…” Diệc Nam chán nản tố cáo với Hạ Miên, “Mẹ, ba như vậy sẽ càng ngày càng trẻ con, mẹ mau quản lý ba đi.”
Hạ Miên dung túng nhìn Bạc Cận Yến một cái, tình huống bây giờ của
anh thật là càng ngày càng tốt, thỉnh thoảng còn có thể làm chuyện xấu
trêu chọc con mấy câu, đây không phải là hạnh phúc gia đình bình thường
đều có sao?
Khi Bạc Cận Yến được bác sĩ Trần phê chuẩn có thể xuất viện về nhà,
Tiểu Bồ Đào đã bảy tháng rồi. Bạc Cận Yến hoặc nhiều hoặc ít vẫn bỏ lỡ
rất nhiều thời gian chung sống với đứa bé. Cho nên sau khi về nhà, sự
chiều chuộng của anh đối với đứa bé càng ngày càng nhiều hơn.
Diệc Nam đã kháng nghị đến bất lực: “Mẹ, nếu mẹ cũng giống ba trong mắt chỉ có Tiểu Bồ Đào thì con sẽ bỏ nhà ra đi!”
Hạ Miên cũng rất im lặng, ban đầu cùng bác sĩ Trần quyết định dùng
đứa bé để kích thích bệnh tình của anh, để anh cảm nhận được cảm giác an toàn ấm áp của gia đình tăng lên, nhưng mà bây giờ bệnh tình của anh
khống chế được rồi, tuy nhiên nó giống như dời đi mục tiêu, đặt toàn bộ
tiêu điểm trên người con gái.
Buổi tối Bạc Cận Yến dỗ con gái ngủ, trở về phòng thì bị Hạ Miên
trách móc. Hạ Miên ngửi thấy mùi khác trên người anh, ở bên cạnh nói
thầm: “Bây giờ trong mắt anh thực sự chỉ có con gái.”
Bạc Cận Yến hơi sững sờ, vươn tay ôm chặt bả vai của cô: “Ghen tị à?”
Hạ Miên quay đầu bĩu môi, Bạc Cận Yến ôm cô vào trong ngực, ánh mắt lẳng lặng rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô.
Anh hỏi cô mang theo vài phần buồn bã: “Lúc đầu anh cố chấp như vậy,
em không sợ anh sao? Hiện tại chia một chút yêu thương cho con gái,
nhưng mà yêu thương đối với em cũng chưa hề giảm bớt.”
Hạ Miên im lặng nhìn lại anh, vầng sáng vàng của đèn bàn ấm áp chiếu
rọi ngũ quan tuấn tú của anh khiến góc cạnh càng thêm sâu. Cô nâng tay
khẽ vuốt gương mặt anh, nghiêng người qua hôn đôi môi mỏng của anh: “Đồ
ngốc.”
Bạc Cận Yến thuận thế nắm chặt gương mặt của cô, ra sức mút trên đôi môi mềm mại của cô.
Đã quá lâu chưa từng thân mật như thế, toàn thân Hạ Miên khẽ run rẩy. Bàn tay ấm áp của Bạc Cận Yến vuốt ve tấm lưng mảnh mai của cô. Môi
lưỡi càng lúc càng nóng bỏng, hơi ra sức đã đè cô lên nệm.
Hạ Miên nhìn người đàn ông trên người, vòng tay qua cổ kéo anh vào ngực mình.
Bạc Cận Yến cong khóe môi, cúi người đặt nụ hôn dịu dàng xuống cần cổ cô: “Có lẽ con gái sẽ giận dỗi anh giành đồ ăn của nó.”
Hạ Miên còn chưa hiểu được ý của anh, thì vị trí nhạy cảm run rẩy đã
bị anh mút lấy. Cô khẽ rên lên một tiếng, đầu ngón tay mê loạn đan vào
tóc anh.
Lồng ngực rắn chắc của anh nóng bỏng, cọ sát lên làn da mịn màng của cô.
Hai nhìn nhau thật sâu, anh đẩy vào một chút, chăm chú nhìn vào gò má ửng đỏ của cô. Không có nhiều khúc dạo đầu và mơn trớn lẫn nhau, chỉ
còn sót lại những cú ra vào thật sâu và mục đích rõ ràng.
Bộ phận trơn trượt dính liền, khoái cảm dâng lên liên tục không ngớt.
Hạ Miên nhìn chăm chăm vào người đàn ông mạnh mẽ trên người mình, đưa tay nắm chặt lấy bờ vai anh gắt gao.
Cho đến bây giờ anh cũng không biết, tình yêu của anh ảm đạm cố chấp, nhưng cô lại không cảm giác như vậy. Nếu như có thể vứt bỏ, cô cũng sẽ
không yêu anh kiên trì hèn mọn đến thế.
Hai người trao nhau một hơi ấm cuối cùng, từ đó sống nương tựa lẫn nhau.