Vịnh Nhi rất bất ngờ với câu trả lời của Hạ Miên. Trên thực tế, từ
lúc Vịnh Nhi biết Hạ Miên đến giờ đã hơn hai năm. Nhưng cô tự nhận là
mình không hiểu gì về Hạ Miên cả… Hạ Miên không giống kẻ làm chuyện như
vậy, nhìn sao cũng không giống là “kẻ thứ ba”…
Cô gái này vô cùng tẻ nhạt. Nhưng Vịnh Nhi cảm giác được dưới vẻ bề
ngoài lạnh lùng của Hạ Miên, chắc chắn trái tim cô ấy đã chịu trăm ngàn
thương tổn. Bởi vì Hạ Miên chưa bao giờ nói nhiều với ai. Cho dù gặp
phải chuyện khó khăn không thể chịu được cũng yên lặng gánh lấy.
Khi hai năm đầu làm người mới, Hạ Miên chịu rất nhiều sự bất công
trong đãi ngộ. Nhưng Hạ Miên là một người khác hẳn với đám người mới. Cô không nói nhiều lắm, trên mặt luôn là nụ cười thật tươi. Nhưng đằng sau nụ cười kia không ai có thể biết được bộ mặt thật sự của cô.
Rốt cuộc là có quá khứ thế nào mới khiến cô kỳ quái đến thế?
Vịnh Nhi chỉ biết Hạ Miên ký hợp đồng ở tuổi này thật ra đã có hơi
chậm. Nhưng công ty vẫn bất ngờ ký với cô. Nói cô không có chỗ dựa phía
sau là không thể. Nhưng đi theo cô đã lâu, lại chưa từng thấy người đàn
ông đại gia hư ảo đó xuất hiện.
Vịnh Nhi ngổn ngang trăm mối không thể tháo gỡ. Bản thân Hạ Miên chính là một mê cung.
Trên đường trở về, Hạ Miên vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Vịnh Nhi không
biết nói gì nên tìm đề tài “Đúng rồi, em có biết cái cô Chung gây sự với em lần trước đã xảy ra chuyện rồi không?” Hạ Miên từ từ xoay đầu nhìn
Vịnh Nhi.
“Xem ra em thật không có xem tin tức. Hãy xem tuần san ngôi sao mới
nhất đi.” Vịnh Nhi rút ra một quyển tạp chí màu mè ném vào trong lòng Hạ Miên. Hạ Miên tròn xoe mắt xem tạp chí, trong đôi mắt đen nhánh xuất
hiện một sự khác thường.
“Hạ Miên, em không cảm thấy kỳ lạ sao?” Vịnh Nhi liếc nhìn cô qua
gương, lòng vẫn còn sợ hãi “Lần trước bởi vì đối tác của Trâu Vân quyết
định sử dụng em, nên cô ta và em đã xảy ra tranh chấp. Không bao lâu cô
ta đã bị khui ra vụ tai tiếng trước kia đã từng làm xx. Lần này cũng
vậy, Chung Duệ Ninh dùng quy tắc ngầm cướp bộ phim thanh xuyên của em.
Không được mấy ngày lại bị khui ra đường dây nữ minh tinh bán dâm.”
“Nhiều chuyện như thế em cảm thấy là do trùng hợp sao?”
Vịnh Nhi toát mồ hôi lạnh vì câu nói của chính mình. Gương mặt lộ ra
vẻ tái nhợt mất tự nhiên “Tên bắt cóc em… Không phải chỉ là fan cuồng
tính biến thái của em đúng không?”
Hạ Miên còn chưa nói, Vịnh Nhi bỗng kinh ngạc cất lời “Không lẽ cảnh
thân mật được quay trong phim trước kia bị cắt có liên quan với hắn sao? Hạ Miên, đây tuyệt đối là một tên biến thái đấy, tham muốn chiếm hữu
cũng quá mạnh mẽ!”
Khóe môi Hạ Miên mở rồi lại đóng “Chị bị nhiễm phim rồi đấy.”
Trong nháy mắt cô quay đi, bàn tay đặt trên đầu gối từ từ siết lại.
Có nhiều thứ càng lúc càng rõ rệt trong đầu cô. Được Vịnh Nhi nhắc nhở
như thế, cô phát hiện ra nhiều chi tiết mình đã quên nay cũng trở nên
hợp tình hợp lý…
Cộng thêm mùi vị trên người hắn hôm qua
[align=center]***********[/align]
Vịnh Nhi chở Hạ Miên về đến dưới lầu thì chạy đi. Hạ Miên đứng trông
theo xe Vịnh Nhi biến mất, nhưng không lập tức lên lầu. Cô lại kêu một
chiếc xe khác rời đi.
Cô đứng trước căn hộ dù có nằm mơ cũng có thể nói ra địa chỉ, lấy hết can đảm rồi mới giơ tay lên ấn chuông cửa.
Đằng sau cánh cửa mở ra, một người đàn ông với gương mặt anh tuấn
lẳng lặng nhìn cô. Thái độ vẫn lạnh nhạt như trong quá khứ. Ánh mắt trầm tĩnh như mặt nước từ từ dừng ở mặt cô. Bỗng nhiên Hạ Miên không biết
phải nói gì. Những lời nói, những chất vấn giận dữ cô đã suy nghĩ trước
đó bỗng nhiên không biết phải cất lời như thế nào khi nhìn vào khuôn mặt thân quen lại hơi có chút xa lạ kia.
Người như Bạc Cận Yến thật sự là tên biến thái kia sao?
Nhưng tối hôm qua rõ ràng cô nghe được tiếng anh thì thầm bên tai,
còn có hơi thở của anh… Trong đôi mắt Hạ Miên lại khôi phục chút ít kiên định.
Bạc Cận Yến nhìn cô xong lại không nói gì xoay người bước vào nhà.
Hạ Miên đi theo sau anh đóng cửa nhà lại. Cô không tự chủ được liếc
mắt nhìn khắp trang trí trong phòng. Phong cách trước sau như một gọn
gàng sạch sẽ giống như anh. Trong phòng còn có hương hoa cát cánh thoang thoảng… Bạc Cận Yến ngồi trên ghế salon, chống cằm yên tĩnh nhìn cô
chăm chú.
Hạ Miên bước đến, lẳng lặng đứng trước mặt anh. Thật ra trước đây hai người họ không phải như vậy. Họ có rất nhiều lời để nói với nhau… Không ngờ rằng năm năm sau gặp lại, thế mà lại rơi vào cục diện đối mặt nhìn
nhau không nói gì.
Bỗng nhiên cô cúi người kéo cổ áo sơ mi của anh ra, sờ vào gáy của
anh. Như trong dự liệu, cô sờ thấy mấy đường vết trầy chưa khô máu, màu
đỏ chói mắt nằm trên làn da trắng của anh. Mắt Bạc Cận Yến tối càng thêm tối, anh giơ tay hất những ngón tay lạnh lẽo của cô ra.
“Đây là cái gì?” Khóe miệng Hạ Miên nở nụ cười lạnh, vẫn nhìn anh từ trên cao như cũ.
Bạc Cận Yến từ từ sửa sang lại cổ áo, giọng nói của anh lạnh nhạt hơi trầm không hề có vẻ bối rối “Duy Nhất cào.”
Đấm tay Hạ Miên siết chặt hơn. Trái tim đang giận dữ càng không tự
chủ được thốt ra lời lẽ châm chọc “Đúng không? Thạch Duy Nhất vô dụng
như vậy mà anh cũng có thể làm cô ta hưng phấn đến thế ư?” Đích thân cô
cào mà anh vẫn còn ngụy biện.
Sắc mặt Bạc Cận Yến sa sầm, phiền muộn liếc nhìn cô. Mặc dù tính tình anh lãnh đạm cao ngạo cũng không chịu được việc bị phụ nữ khiêu khích
như thế.
Ánh mắt Hạ Miên giễu cợt rất chướng mắt. Bỗng nhiên Bạc Cận Yến đưa
tay giữ lấy gáy cô. Trước khi cô kịp phản ứng đã trực tiếp đè cô lên ghế salon. Đôi mắt anh lạnh như băng nhìn xuống cô, giọng nói lạnh lẽo “Tối hôm qua em lên đỉnh không chỉ một lần. Thạch Duệ Khải có thể làm em
sung sướng được vậy không?”
Hạ Miên tức giận nhìn anh chằm chằm, cô giơ tay muốn cho anh một cái tát “Biến thái! Rốt cuộc anh cũng dám thừa nhận rồi.”
Bạc Cận Yến vẫn bình tĩnh nhìn cô, không hề quẫn bách khi bị vạch trần “Vậy thì sao?”
Hạ Miên siết chặt quả đấm, nở nụ cười tàn khốc, nói chế giễu “Bạc Cận Yến, có phải anh quên mất lời nói của mình năm năm trước hay không? Là
anh kêu em cút đi! Chẳng lẽ anh quên rồi sao? Có cần em lặp lại lời anh
đã nói khi đó không?”
“Im đi.” Bạc Cận Yến giận tái mặt. Anh ghét nhất dáng vẻ hung dữ này
của cô. Trước đây cô rõ ràng không phải như vậy. Cuối cùng ai mới thật
sự là cô?
Nhiều năm trôi qua, thật sự cô chỉ giả vờ trước mặt anh sao?
Nhưng mà rõ ràng cô đã nói yêu anh…
[align=center]**********[/align]
Bỗng nhiên Bạc Cận Yến đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô. Trong mắt có
dòng cảm xúc lưu chuyển khiến Hạ Miên không cách nào hiểu được. Tựa như
trong đó có sự đấu tranh, lại có đau thương. Anh nói thì thầm “Đừng đến
gần Thạch Duệ Khải, ông ta không phải người tốt.”
Hạ Miên ngơ ngẩn. Chợt nhớ đến tất cả điệu bộ của anh ở hành lang tối hôm qua. Trước mặt thì giả vờ như không có gì xảy ra, sau lưng thì bắt
cóc cô. Nghĩ đến đây, cô càng sôi máu sùng sục. Rõ ràng anh luôn làm ra
vẻ hoàn toàn chẳng quen biết gì cô, quay lưng lại làm ra cái việc vô vị
đó.
Hạ Miên nhìn anh khinh thường. Giọng nói vô cùng châm biếm “Hóa ra
tối hôm qua Bạc tiên sinh ghen à? Cho nên vứt vị hôn thê để bắt tôi.
Trong cơn tức giận làm cho đến khi tôi hôn mê ư? Trước kia sao tôi lại
không nhìn ra anh lại là tên đàn ông biến thái như vậy chứ?”
“À, không đúng. Bạc tiên sinh đâu có yêu tôi. Tại sao tôi lại nói anh ghen, là tôi tự lầm tưởng rồi.” Hạ Miên cười, chỉ có điều nụ cười kia
lại như một chiếc gai nhọn đâm vào mắt Bạc Cận Yến đau nhói. Đôi lông
mày rậm rạp của anh nhíu chặt, mím môi không lên tiếng. Hàm dưới càng
căng thẳng, cả người đều tản ra sự lạnh lẽo vô tận.
Hạ Miên còn nói “Chẳng lẽ thấy tôi chuẩn bị tìm người đàn ông khác
nên anh bị lòng tham muốn chiếm hữu quấy rầy ư? Hay là anh ngủ chưa đủ.
Bạc tiên sinh, cần gì anh phải bắt cóc khổ cực như vậy. Cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi là được rồi. Dù sao đây cũng đâu phải làm lần đầu
tiên. Trước kia tôi ở nhà anh, không phải là anh muốn làm là làm hay
sao?”
Bàn tay Bạc Cận Yến đang nắm lấy cổ tay cô không ngừng siết chặt. Anh gầm nhẹ lên vô cùng giận dữ “Đừng nói chuyện với anh như thế!”
Cô dám nhắc đến trước kia… Hơn nữa, tại sao cô lại có thể đối xử với
quá khứ của bọn họ như thế? Những ký ức mà anh quý giá vô cùng thì trong lòng cô chỉ là loại giẻ rách…
Hạ Miên nhìn đôi mắt đang thịnh nộ long sòng sọc lên kia, ngược lại
cười ra tiếng “Vậy phải nói thế nào? Tôi vốn chính là người phụ nữ ghê
tởm ác độc anh đã biết đó thôi.” Bạc Cận Yến chỉ cảm thấy trái tim mình
đau nhói mơ hồ, từng chút từng chút như nghiền nát thân thể anh ra từng
mảnh nhỏ. Cảm giác như thế đã kéo dài năm năm, nhưng càng ngày anh lại
càng như rơi vào hố sâu không đáy.
Mỗi ngày anh đau khổ vừa yêu lại vừa hận cô. Đến khi xem được quảng
cáo công ích của cô về trẻ em tự kỷ, anh lại không khắc chế được khát
khao muốn gặp cô.
Thậm chí anh đã mừng thầm, len lén nghĩ rằng có phải cô cũng nhớ đến
mình hay không? Nếu không sao lại nhận quảng cáo phi lợi nhuận lại liên
quan đến trẻ em tự kỷ? Đáng tiếc, anh đã quên mất người phụ nữ này rất
đáng ghét và giả dối nhiều đến thế nào.
Gặp một lần sẽ đau một lần và sẽ hận hơn một lần…
Nhất là chính tai nghe được cô thừa nhận, cho đến bây giờ cô chưa bao giờ cần mình. Thậm chí còn chơi trò mập mờ với một người đàn ông đáng
tuổi cha cô như Thạch Duệ Khải. Cuối cùng là anh có điều gì khiến cô
không hài lòng chứ? Hạ Miên, đến tột cùng em là loại phụ nữ thế nào?
Bạc Cận Yến nhìn chăm chú vào đôi mắt trong veo kia, cố gắng nhìn xem trong đó có gì. Nhưng anh lại phát hiện ra mình không thành công. Hạ
Miên giấu quá kín. Cho dù mười năm trôi qua, nhưng anh vẫn không thể
biết được nội tâm sâu kín của cô dưới lớp vẻ bên ngoài.
Những điều cô nói có mấy câu là thật? Những việc cô làm có bao nhiêu thứ không có mục đích tính toán?
Ngay cả ban đầu cùng anh…
Bạc Cận Yến nghĩ đến đây, đôi mắt dần lạnh. Bỗng nhiên anh vươn ngón
tay từ từ lướt qua xương quai xanh xinh đẹp của cô. Anh cúi đầu hôn lên
khóe môi cô “Em đã nói như thế thì”
Khóe miệng anh nhếch lên nụ cười lưu manh, hoàn toàn ngược lại với
hơi thở lạnh lùng của anh trước kia. Hai tay mạnh mẽ tàn nhẫn xé áo của
cô “Anh muốn ngủ với em, ngay bây giờ.”