Hội Chứng Peter Pan

Chương 16: Hành hung có báo trước (16)



Chỗ phát sóng trực tiếp được sắp xếp ở phim trường, cũng là văn phòng của ekip nam chính trong phim. Buổi phát sóng trực tiếp còn có thêm một diễn viên khác trong phim, đó chính là người đóng vai bạn gái cũ của Lê Bắc Phương, Chúc Hân. Nội dung của buổi phát sóng trực tiếp lần này là cuộc trò chuyện giữa hai người, dưới tiền đề là có sự đồng ý của đoàn phim ‘vô tình’ bật mí một vài đoạn xuất sắc trong phim. Sau đó sẽ lựa chọn một vài tin nhắn của fans trên nền tảng để trả lời, cuối cùng mỗi người chọn ra một fans may mắn và tặng món quà nhỏ do mình chuẩn bị.

Thẩm Đình Huyên và Túc Hải đã đến trước nửa tiếng, cùng Chúc Hân đi tìm nhân viên để kiêm tra lại quá trình chung, sau đó nhân viên lấy hai tờ giấy ra và lần lượt đưa cho hai người, “Lần này cách lựa chọn của chúng tôi là hai người viết sáu chữ số tùy ý mà mình thích. Mỗi fans đặt câu hỏi trên nền tảng sẽ nhận được sáu chữ số được tạo ngẫu nhiên, đợi sau khi phát sóng trực tiếp kết thúc, fans nào có con số giống hoặc gần giống với số hai người viết thì có thể nhận được quà.”

Hai mắt cô sáng lên, vô thức lén nhìn sang Túc Hải, sau đó cô không hề do dự đặt bút viết. Chúc Hân cầm bút nói đùa, “Viết sáu chữ số sao? Tôi có thể viết mật khẩu tài khoản ngân hàng của tôi được không?”

“Không thành vấn đề,” nhân viên cũng cười, “Hoan nghênh cô khi nào xong chương trình thì để lại thẻ nhé.”

Vì để trông chân thật hơn nên thời gian phát sóng vẫn chưa xác định. Thẩm Đình Huyên và Chúc Hân ngồi bên bàn làm việc của Lê Bắc Phương, điện thoại được đặt trên cái giá đối diện, đằng sau là các nhân viên đi tới đi lui.

Gần đến ba giờ, số người theo dõi phát sóng trực tiếp đã vượt 4,5 triệu. Tuy rằng so sánh với gần 20 triệu fans trên Weibo thì con số này cũng không phải quá khổng lồ, nhưng Thẩm Đình Huyên vẫn không khỏi bất ngờ. Bình luận một bên màn hình liên tục trôi, thậm chí còn không thể đọc từng bình luận viết gì nữa, thỉnh thoảng thì chụp được vài hình ảnh mờ không rõ, hầu như đều là đang chào hỏi với cô.

Chúc Hân là người mới ra mắt chưa được một năm nên cực kỳ hâm mộ độ nổi tiếng của cô, cười nói: “A…….Rốt cuộc em có bao nhiêu dũng khí mới đồng ý với đoàn phim cùng phát sóng trực tiếp với tiền bối vậy, đả kích quá đi mất!”

Thẩm Đình Huyên cũng cười, duỗi tay vén vài sợi tóc rũ xuống lên hai mang tai, “Đợi sau khi bộ phim phát sóng thì em sẽ có rất nhiều fans!”

“Không có đâu ạ!” Chúc Hân oán hờn, “Dù sao em cũng là nữ phụ ác động bày trăm mưu nghìn kế muốn cướp đi nam chính, còn tiền bối như vậy……Trời ạ, em muốn thanh minh trước, đó đều là gan chó do đạo diễn và biên kịch cho em thôi chứ thật ra em nhát gan lắm! Nhóm Bồ Công Anh ơi, đồng ý với tôi, hãy yêu quý tôi như yêu quý cỏ dại hoa dại ven đường có được không?”

Thế là một tràng “Ha ha ha” và “không thành vấn đề’ lướt qua, thỉnh thoảng còn xen lẫn vài câu ‘Lấy cẩu đầu trảm ra đây cho tôi’.

(1) “Cẩu đầu trảm” là hình phạt dành cho người phạm tội là thứ dân.

Phải nói rằng đoàn phim xếp Thẩm Đình Huyên và Chúc Hân cùng một tổ đúng là rất vẹn toàn. Tính cách của Chúc Hân hoạt bát, biết cách ăn nói, cái gì cũng có thể đối đáp được, dí dỏm hài hước nhưng lại không chiếm sự chú ý của người khác, đứng cạnh Thẩm Đình Huyên là vừa thích hợp. Nếu sắp xếp một mình Thẩm Đình Huyên, theo lời các nhân viên thì cô có thể biến buổi phát sóng trực tiếp thành chương trình thời sự của các đài truyền hình lớn được chiếu khắp cả nước vào lúc bảy giờ, câu từ nghiêm túc rõ ràng, hết sức đáng sợ.

Mặc dù Túc Hải cũng rất hoài nghi đánh giá trên.

Lúc phát sóng trực tiếp được một nửa thì Thẩm Đình Huyên rõ ràng cũng ít nói hơn, trả lời câu hỏi của fans cũng cố gắng ngắn gọn và đơn giản. Túc Hải nhíu mày, ngồi thẳng ngay ngắn trên ghế, sau đó nghiêng người nói với nhân viên phụ trách: “Hình như Thẩm………Đình Huyên không thích hợp lắm.”

Nhân viên tháo một bên tai nghe xuống, khó hiểu nhìn anh.

“Chậc.” Túc Hải than một tiếng, đứng dậy rời đi.

Thẩm Đình Huyên đúng thật không thích hợp lắm, có lẽ do tinh thần cô hai ngày nay luôn căng thẳng, cộng thêm kỳ kinh nguyệt đến sớm khiến cô hơi khó chịu. Trước giờ kỳ kinh nguyệt của cô chưa từng ngoan ngoãn như vậy, lúc nào mưa máu gió cũng kèm theo đau đớn kéo dài, cho dù sáng sớm nay cô đã uống thuốc giảm đau nhưng bây giờ hình như hiệu lực của thuốc đã dần biến mất rồi.”

“Chà, câu hỏi này sắc bén đấy.” Chúc Hân ngồi bên cạnh nói, “ hỏi: Báo hoa, cá nhân cô ủng hộ ‘Ninh Huyên’ hay là ‘Lăng Huyên’ vậy? Từ khi vào giới tới giờ tôi chưa từng ‘chèo thuyền’ nào thành công hết, mệt tâm quá đi mất, tôi chỉ ước có thể ăn đường một cách công khai thôi.” Chúc Hân vừa nói xong thì lập tức cảm thấy không ổn, khi nãy mấy nhân viên trăm ngàn lần dặn dò trong lúc phát sóng trực tiếp nhất định phải tránh nhắc tới cái chủ đề liên quan tới Lăng Thản, để tránh mọi người bị dắt mũi lệch lạc, trong lúc vô tình cô đã đi vào khu cấm rồi sao?

“Ha ha, tiền bối à, sao fans của chị lại gọi chị là Báo hoa vậy? Báo hoa đáng yêu lắm!” Cô ấy nhanh chóng dời đề tài.

Không ngờ Thẩm Đình Huyên lại như bị ai đó buff (2), trong chớp mắt đã xốc lại tinh thần, cả người đều toát lên ánh sáng khó tả, “Cho dù là Bồ Công Anh đứng về phía Hàn Diệu Ninh hay là Lăng Thản thì sau này cũng chỉ ăn lưỡi dao thôi,” cô cúi đầu đùa giỡn, chớp mắt nói: “Chỉ đi theo tôi mới có thể ăn đường.”

(2) Buff là một thuật ngữ thường được sử dụng trong Game Onine, dùng để mô tả sự gia tăng sức mạnh của một vị tướng, vật phẩm, phụ kiện trong trò chơi.

“A, tiền bối thẳng thắn quá……” Chúc Hân cố gắng dời tình huống đang phát triển theo hướng không thể khống chế được trở lại.

“Bởi vì tôi có người mình thích rồi.” Thẩm Đình Huyên rất tự nhiên thốt lên một câu không khác gì ném bom dưới biển sâu. Dường như cô đã tập luyện vô số lần trong đêm khuya yên ắng chỉ để chờ đợi giây phút này, để cô có thể thoải mái nói ra, “Hàn Diệu Ninh và Lăng Thản đều là người tốt, nhưng không thích hợp với tôi. Rất cảm ơn mọi người đã quan tâm đến ba người chúng tôi, nhưng về chuyện tình cảm, tôi hi vọng tên mình có thể đặt bên cạnh người tôi thích.”

“……”

Nhân viên có mặt ở đây đều muốn GO DIE.

Nếu nội tâm có tiếng nói thì bây giờ cả phim trường nhất định sẽ toàn là tiếng hú hét, mỗi nhân viên đều sợ tới nỗi làm rớt cả đạo cụ, quả thật không thể tin vào tai mình nữa. 

Tuy mục đích ban đầu của họ là dời sự chú ý của fans thông qua phát trực tiếp, nhưng trăm nghìn lần không ngờ Thẩm Đình Nhiên đột nhiên tung chiêu, mà cái chiêu này còn siêu khổng lồ nữa! Đây hoàn toàn là quăng quả bom nguyên tử cho fans! Nếu không làm tốt thì ngày tốt cảnh đẹp sẽ nổ tung thành tường đổ vách nát chỉ là chuyện trong tích tắc!

Nhưng mà trong tiếng than khóc rung trời, một đôi chân thon dài trong chiếc quần tây đen lặng lẽ xuất hiện ở góc màn hình, sau hai ba bước lập tức đi tới bên cạnh bàn làm việc. Kế đó là một bàn tay mạnh mẽ xuất hiện trên màn hình, đẩy bình giữ nhiệt cho Thẩm Đình Huyên.

“Uống nước.” Giọng nói của anh rất thấp, gần như là giữ các âm tiết lại trong khoang miệng, mang theo nhiệt độ ấm áp.

Thẩm Đình Huyên cười tủm tỉm cầm lấy, cô nhìn Túc Hải quay về chỗ ngồi rồi tiếp tục nói với máy quay: “Vì vậy mong mọi người chú ý đến bộ phim của chúng tôi, tuy rằng Lăng Thản không phải là chồng của Thẩm Đình Huyên, nhưng Lê Bắc Phương và Biệt Mộng Hàn thật sự rất xứng đôi! Đôi này ngọt ngào đến tan chảy luôn, bạn nào thích ăn đường thì cứ theo dõi phim đúng giờ nhé, nhất định sẽ rất hạnh phúc!”

Hàn Diệu Ninh, người bỗng dưng bị biến thành cặn bã xỉ thuỷ tinh (3) bây giờ đang dẫn ekip đến vùng núi nào đó ở thành phố Đào Châu để lấy cảnh. Đạo diễn hình ảnh và quay phim cùng nhà sản xuất đang đứng đằng trước chỉ về phía ngọn núi, thắc mắc là sao ngọn núi này lại hiểm trở thế này, sao nước lại đẹp yên bình thế kia. Mấy người vừa ngoái đầu lại nhìn thì phát hiện đạo diễn Hàn đã tụt lại đằng sau một đoạn xa, đang giơ điện thoại lướt điện thoại xem phát sóng trực tiếp. 

(3) ‘Xỉ thuỷ tinh’ hay có thể gọi là ‘lưỡi dao’ là thuật ngữ mạng, nói về tác phẩm hoặc cốt truyện. Trông thì có vẻ ngọt ngào nhưng lại bị ngược, hoặc lúc đầu ngọt ngào sau đó chuyển sang ngược, vì vậy người ta thường nói rằng “Cứ nghĩ được ăn đường, ai ngờ cắn phải một miếng xỉ thủy tinh”.

Nhà sản xuất gãi đầu, nhanh chóng bước tới: “Ninh tử, cậu xem gì mà nghiêm túc vậy?”

“À,” Hàn Diệu Ninh lên tiếng, khẽ nghiêng đầu nhìn anh ta rồi nở một nụ cười sâu xa: “Không có gì, tự dưng được phát thẻ người tốt nên cảm thấy hơi ảo diệu thôi.”

Cùng lúc đó, tại một tòa nhà dân cư nào đó ở thành phố X, một người đàn ông trẻ tuổi bỗng dưng mất kiểm soát ném điện thoại ra ngoài, trên màn hình vỡ nát vẫn là Thẩm Đình Huyên đang cười tươi rói. Cô đang công bố sáu chữ số mà mình đã viết và chúc mừng fans may mắn không biết tên đã trúng thưởng. Bởi vì điện thoại bị va đập khiến tai nghe bị ảnh hưởng phát ra tiếng rè rè, thỉnh thoảng còn lấn át cả âm thanh gốc của video.

“Cảm ơn bạn fan này…..Tôi sẽ cố gắng……”

Bởi vì tức giận nên cả người hắn run rẩy, thậm chí lòng bàn tay siết chặt còn chảy ra vết máu nhạt, hai hàm răng nghiến chặt, dường như muốn ăn thịt ai đó mới nguôi ngoai nỗi hận này. Từng câu chữ mơ hồ lần lượt được thốt ra từ đôi môi đang mím chặt kia, thành những từ ngắn rời rạc: ” ……..Khốn kiếp…..Nhất định là anh ta…..Tuyệt đối, tuyệt đối không thể tha thứ!”

**

Mấy ngày kế tiếp gió êm sóng lặng, Túc Hải nhập bức vẽ nhận được vào cơ sở dữ liệu để tiến hành phân tích so sánh, tổng cộng tìm được sáu người có khuôn mặt với độ tương tự từ 80% trở lên, nhưng loại trừ các nhân tố như tuổi tác, chiều cao và khu vực sống ra thì chỉ còn lại duy nhất một người.

Sau khi Chu Sa đến dò tin tức thì bảo rằng người này đã bị tê liệt trong một vụ tai nạn say rượu lái xe vào ba năm trước đây, không đủ điều kiện để gây án. Vụ án đến đây lại rơi vào cục diện bế tắc, dù sao thành phố X cũng thuộc dạng biển người mênh mang, muốn tìm được nghi phạm chính xác trong hàng chục triệu người thì ngoài thiên thời địa lợi nhân hòa ra, cần phải có may mắn nữa. 

Đoàn phim bên kia cũng nhanh chóng bắt đầu quay, dựa theo kịch bản mới sau vài lần chỉnh sửa thì bởi vì bảo vệ Biệt Mộng Hàn nên Lê Bắc Phương cũng bị thương nặng trong quá trình đánh nhau với hung thủ, phải nhập viện điều trị, tạm thời rời Cục cảnh sát. 

Còn Biệt Mộng Hàn vừa cảm động vừa thấy có lỗi, sẽ tạm thời đảm nhận nhân vật ‘Trinh thám’, chịu trách nhiệm hầu hết công việc phá án. Lúc cô xong việc thì sẽ mang theo quà đến thăm Lê Bắc Phương, kể anh nghe tiến triển của vụ án mỗi ngày, khiến anh trở thành “Thám tử ghế bành” (4).

(4) thám tử ghế bành là một điều tra viên hư cấu, người không đích thân đến hiện trường vụ án hoặc phỏng vấn các nhân chứng; thay vào đó, thám tử hoặc đọc câu chuyện về tội ác trên một tờ báo hoặc được một người khác kể lại.

Cứ như vậy giảm bớt tuyến chính của Lăng Thản trong cốt truyện, lại tăng thêm nội dung tuyến tình cảm. Tuy rằng đất diễn của anh ta ít hơn trước, nhưng tạm thời đoàn phim cũng không nghĩ ra cách nào tốt nên, chỉ đành chờ vết thương của anh ta hồi phục rồi lại tính toán tiếp.

Không thể nghi ngờ gì đất diễn của Thẩm Đình Huyên càng thêm nặng ký, nhưng lúc trước khi đoàn phim tìm đến cô thì chính là nhín trúng độ nổi tiếng và danh tiếng của cô, vì vậy bây giờ bọn họ dùng cô tới đàn áp trận chiến thì cũng xem như là vật dùng đúng chỗ, người dùng đúng việc, dùng hết khả năng mà thôi. 

Vì để kịp tiến độ quay ban đầu, Thẩm Đình Huyên bận rộn đến không biết ngày tháng, quay liên tục gần ba mươi tiếng, đến rạng sáng ngày thứ tư thì cô không cầm cự nổi nữa, cơ thể bắt đầu lên cơn sốt nhẹ. Cho dù là thế, cô cũng chỉ xin được nửa ngày nghỉ, trong lúc đó cô còn nhận được điện thoại của Đỗ An Na, chị ta tức tối mắng cô không đủ tư cách làm thần tượng, bảo cô dám quang minh chính đại nói đã có người mình thích chính là đang xem thường mọi người.

Thẩm Đình Huyên lo lắng mối quan hệ với Túc Hải, không đợi chị ta nói xong thì đã cúp máy.

“Anh đừng giận được không?” Trên trán Thẩm Đình Huyên dán miếng dán hạ sốt, cô thành thật đắp chăn nằm trên giường, đôi mắt đáng thương nhìn Túc Hải, “Em chỉ muốn lợi dụng một xíu……”

Từ khi phát sóng trực tiếp, bầu không khí giằng co áp suất thấp kéo dài vài ngày khiến Trần Giai Kỳ và Quý Điềm cũng phải ngoan ngoãn kẹp đuôi làm người, sợ mình nói gì lớn tiếng chút sẽ quét trúng cái đuôi cuồng phong bão tố của đội phó, ngay cả đi đứng cũng chỉ dám rón ra rón rén. Bây giờ hai người nghe thấy Thẩm Đình Huyên lại bắt đầu bài ca “Mỗi ngày xin lỗi làm nũng xin Tiểu Hải tha thứ” thì hết sức tự giác thu dọn đồ đạc rồi đi sang phòng bên cạnh, để tránh lỡ như đội phó nhất thời nổi cơn tam bành, không nói tiếng nào đốt luôn cổng thành, nướng chín hai đuôi cá nhỏ bọn cô.

Túc Hải không nói gì mà vẫn xử lý tài liệu trên tay. Sau mười ngày trì hoãn, cuối cùng Chu Sa cũng giao trước một phần báo cáo vụ án, nhưng trước giờ cậu ta tuỳ tiện, cậu ta biết rõ Túc Hải đang chỉnh sửa câu cú và tiện thể soát lỗi chính ta giúp cậu ta. Vừa nghe Thẩm Đình Huyên nói xong thì cậu ta lặng lẽ nhích ra xa một chút.

“Anh đừng vậy mà, em thật sự biết sai rồi.” Thẩm Đình Huyên vươn tay từ trong chăn ra, vừa nói vừa nắm lấy tay anh nhưng bị Túc Hải lạnh lùng tránh thoát. Cô bĩu môi, tạm dừng giây lát, sau đó cô bỗng ngồi dậy khiến miếng dán hạ sốt trên trán rớt xuống trên đầu gối.

“Em nằm xuống đi.” Túc Hải không kìm được, quay đầu nhìn cô một cái, sau đó nói ngắn gọn rồi cầm miếng dán hạ sốt và đặt lên trán cô lần nữa.

Thẩm Đình Huyên nhân cơ hội này đè chặt tay của Túc Hải lại với tốc độ ánh sáng, sau đó dụi đầu liên tục trong lòng bàn tay to rộng của anh, giọng nói dịu dàng như thể sắp mọc ra lông rêu xanh ngay lập tức, “Tiểu Hải ơi Tiểu Hải à, anh nói chuyện với em đi, anh tha thứ cho em đi mà, được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.