Hội Chứng Peter Pan

Chương 22: Hành hung có báo trước (22)



Thẩm Đình Huyên đành phải xách túi cá chạy chậm theo đằng sau anh, miễn cưỡng mới đuổi kịp Túc Hải ở chỗ bãi đậu xe. Lúc cô đang định mở cửa xe thì Túc Hải mới bỗng phản ứng lại, “Bây giờ tôi phải về Cục cảnh sát.”

“Vâng.” Thẩm Đình Huyên gật đầu, thắt dây an toàn cho mình, “Em biết, có phát hiện mới sao ạ?”

“Không ăn được cá rồi.”

“Không sao đâu,” cô búng nhẹ túi cá, một giọt máu loãng màu đỏ nhạt chảy dọc xuống theo mép thành trong của con cá, “Chúng ta giữ lại ăn mừng chiến thắng đi.”

Trên đường đi, Túc Hải lần lượt gọi vài cuộc điện thoại cho đồng nghiệp, còn Thẩm Đình Huyên ngồi bên cạnh yên lặng lắng nghe.

“Mọi người đi hỏi lại Điền Hãn Vân, tôi đã xem lại lời khai lần trước. Lúc anh ta nói xong câu cuối thì hình như vẫn chưa kể hết mọi chuyện, mọi người tra hỏi chuyện này xem có thể đào ra được manh mối nào mới không.” Anh dừng lại một lát, “Ừm, tôi lập tức về Cục, bên Chu Sa chắc sẽ có kết quả nhanh thôi. Được, cứ gọi điện cho tôi.”

Anh cúp điện thoại, dáng vẻ vẫn chìm trong suy tư, chiếc xe chầm chậm đi ra khỏi con đường nhỏ rồi hòa vào con đường cái nhộn nhịp. Túc Hải hơi lưỡng lự nhưng vẫn nói: “Tiếp theo em định đi đâu, về nhà hay về đoàn phim?”

“Về Cục cảnh sát với anh.” Thẩm Đình Huyên nói, “Anh đừng cản em, em tự tìm chỗ ngồi đợi là được, em chỉ là…….” Cô cười nói, “Muốn đến gần chân tướng và anh hơn chút thôi.”

***

Còn chưa đến Cục cảnh sát thì Chu Sa đã gọi điện thoại tới. Túc Hải chưa kịp với tay lấy thì Thẩm Đình Huyên đã nhanh tay ấn loa ngoài giúp anh.

“Đội Phó, có manh mối mới.” Giọng điệu của Chu Sa ở đầu dây điện thoại bên kia khá nghiêm túc, “Tôi đưa hình của Tô Định cho Võ Chiêu Văn xem, hắn bảo chuyện này không phải do hắn làm, hắn tập kích người khác.”

“Quả nhiên.” Túc Hải liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ rồi lại nhanh chóng kéo tầm mắt về, “Chắc là hắn không nhớ rõ tên, tôi đã kêu Quý Điềm và Trần Giai Kỳ đến tìm Điền Hãn Vân rồi, hi vọng có thể moi được manh mối từ chỗ anh ta.”

“Ừm được, bên em sẽ điều tra tất cả các vụ án bị thương do đồ rớt từ trên cao xuống xảy ra trong khoảng thời gian đó, Võ Chiêu Văn đã khai địa điểm gây án nên em có thể thu hẹp lại phạm vi. Có điều rất có thể nạn nhân xem đây như là một vụ tai nạn bình thường nên không báo án.” Chu Sa nói, “Nhưng mà đội phó này, sao anh phát hiện ra điều bất thường này vậy?”

“Dựa trên miêu tả của Võ Chiêu Văn…….Tôi đã xem hồ sơ của Tô Định rất nhiều lần, trọng điểm luôn là sổ ghi chép tình hình xảy ra tai nạn lúc đó, cũng có lướt sơ qua hồ sơ giám định thương tích nên hơi ấn tượng. Buổi sáng, Võ Chiêu Văn nói đến chuyện nạn nhân bị vỡ đầu chảy máu, lúc hắn miêu tả cảnh tượng đó thì tôi đã cảm thấy không đúng lắm nhưng vẫn chưa phát hiện ra. Tận đến vừa nãy tôi mới sực nhớ Tô Định từng nói, trước khi đèn treo rơi xuống, bởi vì ánh đèn loé lên khiến anh ta chú ý, vì vậy lúc đèn treo rơi xuống thì anh ta mới tránh được phần đầu, chỉ có bả vai bị đèn treo đập trúng.

Tôi nhớ trên hồ sơ giám định thương tích có ghi là vai phải bị gãy xương nhẹ, phần lưng có nhiều vết bầm tím. Nhưng những vết thương này không gây chảy nhiều máu được, hoàn toàn mâu thuẫn với lời khai của Võ Chiêu Văn.”

“Vì vậy anh mới kết luận người hắn tập kích không phải là Tô Định?”

“Kết luận sơ bộ là vậy,” Túc Hải nói, bỗng nhiên anh cảm nhận được Thẩm Đình Huyên đang nhìn mình, bèn ngoái đầu nhìn lại cô. Thẩm Đình Huyên vội vàng xua tay, nhanh chóng quay người sang chỗ khác nhìn cảnh sắc tấp nập của đường phố bên ngoài cửa sổ xe, “Còn nữa, tôi chú ý tới trong suốt quá trình thẩm vấn, ký ức của hắn với nạn nhân vẫn còn rất mới, nhưng lại chẳng hề ấn tượng với tên của họ. Chỉ khi chúng ta nhắc đến những sự việc cụ thể thì hắn mới có thể nhớ ra đó là nạn nhân nào…….

Đây là đối với hắn, không, phải nói đây là chỗ sai sót của chúng ta. Chúng ta nhắc tới Tưởng Vi, Đường Miểu Miểu và cả Điền Hãn Vân, nhưng chỉ duy nhất khi nói đến Tô Định, chúng ta không nhắc đến tên anh ta nhưng Võ Chiêu Văn lại giải thích cách gây án của hắn—–một vật rơi từ trên cao xuống, tất nhiên chúng ta cũng tưởng rằng nạn nhân hắn nói chính là Tô Định.”

Chu Sa gật đầu liên tục, mấy câu nói này rất có lý, cũng không khiến người ta có cảm giác kinh ngạc đến choáng váng, hoàn toàn là chuyện nước chảy ắt thành sông sau khi các chi tiết chồng chéo lên nhau. Nhưng gần như suýt chút nữa bọn họ đã đi lầm hướng, thậm chí ngay cả bản thân của nghi phạm cũng đều thừa nhận ——- Nếu thật sự cứ đóng dấu bản án thế này rồi lật sang trang mới, chắc cả cuộc đời này cũng sẽ không tìm ra chân tướng.

Túc Hải hơn người là ở chỗ ấy.

Anh tỉ mỉ, nhạy bén, với bất kỳ tình huống nào, cho dù là tiến triển thuận theo tự nhiên hay tình thế khó khăn không thể xoay sở được thì anh cũng đều giữ những nghi ngờ hợp lý, sau đó cẩn thận tìm kiếm. Anh giống như gã thợ săn hoang dã thầm lặng, thỉnh thoảng ngồi xổm xuống phân biệt dấu chân con mồi để lại trên bùn đất, cách chúng nó chạy vội và dừng lại, sau đó lại đi về hướng đó, cọ xát vài quả đỏ tròn trên bụi cây bên cạnh xem có phải nhờ vậy mà bị dính hương thơm của cây cỏ…..

Ưu thế của anh cứ tích lũy từng chút như vậy, cuối cùng thắng lợi sẽ tự nhiên đến. Anh cũng không đi kể những chi tiết nhỏ nhặt như những ngày đêm liên tục lật xem hồ sơ hay truy tìm manh mối trong quá trình đó, vì vậy đa số mọi người đều cho rằng thắng lợi của anh dễ như trở bàn tay, như thể chỉ cần gặp vận may thì là ai cũng có thể gặt hái được.

“Đội Phó này, anh cẩn thận như con gái vậy ấy.” Chu Sa nói đùa, không đợi Túc Hải trả lời đã vội vàng cúp máy. Chậc, thỉnh thoảng vẫn có thể sờ râu hổ được nhưng sờ xong không chạy ngay, chẳng lẽ đợi nó đến cắn sao?

Tôi cũng đâu phải tên ngốc. Chu Sa cất điện thoại, yên tâm đi điều tra hồ sơ vụ án.

Lúc hai người vừa vào toà nhà của Cục cảnh sát thì nhận được điện thoại của Quý Điềm. Túc Hải đứng trước thang máy nghe điện thoại, nhìn con số nhấp nháy chạy lên, dừng lại rồi chạy lên lần nữa.

“Đội Phó, bọn em tìm được Điền Hãn Vân rồi.” Quý Điềm nói, “Theo Điền Hãn Vân thì trước anh ta có một phóng viên tên là Vương Khang. Không bao lâu sau khi anh ta tung tin tức thất thiệt về thù lao cao ngất ngưởng của Thẩm Đình Huyên thì bị chậu hoa rơi từ trên cao xuống làm bị thương. Lúc đó Vương Khang bị đập trúng đầu, bị thương khá nặng, về cơ bản hoàn toàn phù hợp với lời khai của Võ Chiêu Văn.”

“Sao Điền Hãn Vân biết chuyện này? Sao kết luận chuyện Vương Khang bị thương có liên quan với Thẩm Đình Huyên?”

“Anh ta và Vương Khang từng làm việc cho công ty truyền thông tên là New Times Media, sau khi công ty phá sản thì mỗi người phát triển sự nghiệp riêng của mình. Sau khi Vương Khang bị thương, Điền Hãn Vân có đến bệnh viện thăm anh ta, hai người cùng nói về chuyện này. Vương Khang kể anh ta nghi ngờ chuyện này có liên quan tới fans của cô Thẩm, chỉ tiếc lúc đó chuyện xảy ra bất ngờ, sau khi anh ta bị thương thì được 120 đưa thẳng vào bệnh viện. Sau đó anh ta có đến hiện trường nhưng không tìm được bất kỳ chứng cứ nào.”

Quý Điềm nhìn mấy chữ mấu chốt được viết nguệch ngoạc trên quyển sổ của mình, cô nhanh chóng khôi phục nguyên trạng, “Điền Hãn Vân còn từng cười anh ta suy nghĩ lung tung khiến tư duy lệch lạc, tận đến sau khi Điền Hãn Vân cũng bị thương thì mới liên hệ hai chuyện này với nhau. Nhưng bởi vì chuyện của Vương Khang xảy ra khá sớm, hơn nữa chỉ dừng lại ở giai đoạn suy đoán nên khi Chu Sa tới hỏi chuyện anh ta thì anh ta không nói nhiều.”

“Đinh” một tiếng, thang máy dừng ở lầu một, cánh cửa từ từ mở ra hai bên. Túc Hải vẫy tay để mấy người khác đi lên trước, còn anh đi sang bên kia nghe điện thoại: “Có hỏi thời gian Vương Khang gặp chuyện không?”

“Là ngày 26 tháng 12, trùng hợp cùng ngày Tô Định gặp tai nạn.”

“Vậy chắc chính là anh ta, cô với Giai Kỳ đi một chuyến nữa, đích thân hỏi anh ta tình huống ngay lúc đó xem, nếu cần thiết thì cứ dẫn anh ta về Cục.”

“Vâng.” Quý Điềm gật đầu, “Vậy đội phó, em cúp máy nhé.”

“Được, có vấn đề gì thì cứ gọi tôi.”

Túc Hải cất điện thoại đi, anh đi đến trước thang máy thì phát hiện Thẩm Đình Huyên vẫn đứng đó chờ anh.

“Anh để hai cô gái Quý Điềm và Giai Kỳ sang đó, như vậy có ổn không?” Trông cô hơi lo lắng.

Túc Hải ấn nút thang máy, ngẩng đầu nhìn con số đang nhảy trên đó, “Dẫn Vương Khang về thẩm vấn chứ đâu phải bắt anh ta, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Hơn nữa,” anh dừng một lát, ánh mắt nhìn gương mặt của Thẩm Đình Huyên mang theo ý cười, “Hai cô ấy trông thì mảnh mai nhưng thật ra đều tốt nghiệp trường cảnh sát, cũng đủ để ứng phó mấy trường hợp giống vậy.”

“……”

Thẩm Đình Huyên không muốn nghĩ đến “Trường hợp giống vậy” mà anh nói là có ý nghĩa gì và “Không bình thường” là như thế nào. Đúng lúc thang máy cũng đến, cô theo Túc Hải vào trong thang máy, ánh mắt thoáng khựng lại trên cánh tay bị thương trước đó của anh.

Chu Sa đã sắp xếp lại các tài liệu liên quan đến vụ án, còn kéo cả tấm bảng trắng di động trong phòng họp đến. Sau khi ba người ngồi xuống thì anh ấy lên tiếng đầu tiên: “Khi nãy Giai Kỳ có gọi điện thoại cho tôi nói về chuyện của Vương Khang.

Về cơ bản, bây giờ chúng ta có thể xác định Võ Chiêu Văn thực hiện tổng cộng sáu vụ án, bao gồm vụ bắt cóc Tưởng Vi ngày 12 tháng 8 năm 2014, khiến Vương Khang bị thương vào ngày 26 tháng 12, tạo ra vụ tai nạn xe của Đường Miểu Miểu ngày 27 tháng 2 năm 2015, ngày 15 tháng 3 tập kích Điền Hãn Vân, ngày 19 tháng 3 đe dọa cô Thẩm và ngày 22 tháng 3 tấn công đội Phó. Trong số đó, ngoại trừ ngày 22 tháng 3 hắn bỗng tấn công đội Phó không gửi kèm tấm bưu thiếp thì năm trường hợp còn lại hắn đều thông qua hình thức gửi bưu thiếp trước khi gây án. Hơn nữa, các câu chữ trên tấm bưu thiếp đều xuất phát từ lời thoại trong buổi diễn tốt nghiệp của cô Thẩm, đồng thời còn ám chỉ thủ pháp gây án.”

Anh ấy dừng một lát, cúi đầu uống một hớp nước: “Trước mắt thì Võ Chiêu Văn đã nhận tất cả rồi. Vì để tránh tái diễn tình huống nhận nhầm nạn nhân lần nữa, tôi đã in tất cả hình của nạn nhân ra và đưa cho hắn xem thử và xác nhận rồi. Nếu vẫn không yên tâm thì sau đó có thể tìm nạn nhân tới nhận dạng thử, tuy rằng không có tác dụng gì mấy—–” Cuối cùng Chu Sa vẽ một vòng tròn trên bảng trắng, khoanh tròn hết tất cả nạn nhân lại rồi vẽ một mũi tên chĩa về vị trí của Võ Chiêu Văn ở chính giữa, “Nghi phạm khai nhận thành khẩn thủ pháp gây án của từng vụ, động cũng rất rõ ràng, theo ý kiến của tôi thì có thể kết án được rồi.”

Sau một khoảng lặng ngắn ngủn, Túc Hải nói: “Còn một vấn đề ——-“

“Haiz,” Gương mặt của Chu Sa hiện lên vẻ sống không còn gì luyến tiếc, “Còn có vấn đề sao? Tôi nói này đội Phó, vụ án này của chúng ta không dễ dàng, giữa chừng toàn là quanh co vòng vèo mấy lớp chướng ngại vật. Bây giờ vất vả lắm mới bước lên con đường sáng sủa suôn sẻ, tổng cộng 9981 kiếp nạn (1) còn chưa xong sao?”

(1) Tây Du Kí có 9981 kiếp nạn, tám mươi kiếp nạn dành cho Tôn Ngộ Không, chỉ có Nữ Nhi Quốc là kiếp nạn của Đường Tăng.

“Anh không phải là cảnh sát nhân dân sao?” Túc Hải khẽ nghiêng đầu, che giấu một độ cong nhỏ trên môi.

Chu Sa không thể không gật đầu một cách nặng nề, “Anh nói đúng, khổ cũng là cảnh sát khổ…….Chấp nhận vậy.”

Túc Hải dời tầm mắt lên bảng trắng trước mặt lần nữa, “Đã thẩm tra Võ Chiêu Văn xong rồi, Chu Sa nói không sai, hắn khai nhận thành khẩn, không có vấn đề gì cả. Nhưng còn vụ án của Tô Định phải giải thích thế nào đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.