‘Kế hoạch B khẩn cấp’ của Nghiêm Thừa dùng để xử lý sự kiện trọng đại đột ngột xảy ra ngoài kế hoạch. Tỷ như bị tai nạn giao thông ngoài ý muốn hoặc đột nhiên phát bệnh vân vân, hoàn toàn có thể hủy bỏ hoặc thay đổi kế hoạch ngày đó. Trên đây, vẫn là Diệp Dật Vân nói nhăng nói cuội.
Vì ‘quyền lợi bạn bè’ lần trước đã dùng hết, lần này Diệp Dật Vân xấu xa đưa ra ‘kế hoạch B khẩn cấp’, tất nhiên yêu cầu gặp mặt hội ý với Nghiêm Thừa.
“Thiên Vương chỉ nói cậu ta làm rõ với Hạ Thiên, đến tột cùng là tình huống gì a Thái Đấu! Cậu lúc đó tốt xấu gì cũng trực tiếp gọi điện thoại cho tôi a! Nếu tôi không quan tâm bạn bè đi hỏi tình hình gần đây của Thiên Vương, các cậu còn không muốn cho tôi biết gì hết. Tôi như thế nào lại quen biết mấy người bạn ăn hại như các cậu chứ!” Diệp Dật Vân ca cẩm bên kia điện thoại.
Câu sau cùng hẳn là phải ám ý cậu mới đúng, Nghiêm Thừa oán thầm. “Không có tình huống gì đặc biệt, chỉ là làm rõ thôi.”
“Đầu đuôi ra sao, khúc giữa thế nào?”
Nghiêm Thừa có thể tưởng tượng bộ dáng đang sôi máu bà tám của Diệp Dật Vân bên kia: “Cậu đi hỏi Chu Lẫm cùng Hạ Thiên Kỳ đi, đương sự miêu tả tương đối trực tiếp hơn.”
“Thiên Vương mà nói tôi còn đi hỏi cậu hả?” Diệp Dật Vân bên kia chỉ tiếc rèn sắt không thành thép a. “Tiểu Hạ Thiên căn bản không nghe điện thoại của tôi!”
“A, vậy có thể cậu ta còn đang mắc cỡ đi.” Nghiêm Thừa cũng rất hối hận mình đã nghe điện thoại người kia.
“Mắc cỡ?” Trong thanh âm Diệp Dật Vân đều lộ ra vô hạn tò mò tò mò tò mò tò mò tò mò tò mò…
Nghiêm Thừa chỉ có thể thở dài: “Tôi vì sao lại nhận thức tên gia hỏa cậu a.”
Lần này Nghiêm Thừa không muốn nhắc đến vấn đề tình cảm bởi vì sự kiện thông báo kia diễn ra ở nhà cậu, bị bắt khai trương ‘đêm giải trí’ cùng đám bạn ăn hại.
“Thái Đấu cậu ngàn vạn lần không cần mang tư tưởng đảm nhiệm,” Diệp Dật Vân làm bộ làm tịch nói, “Lần này là vì đảm nhiệm ‘kế hoạch B khẩn cấp’ mà thay đổi lộ trình.”
Nghiêm Thừa chỉ muốn về nhà sớm một chút: “Xin cậu lấy hình dáng trưởng thành nói chuyện với tôi được không?” Chỉ có học sinh tiểu học mới thích suy diễn này nọ thôi.
“Tình huống lúc đó đến tột cùng là thế nào?” Diệp Dật Vân vẻ mặt tò mò, nhưng nháy mắt lại cố gắng dồn nén lại, “Tôi xuất phát từ lập trường quan tâm bạn bè mới để ý chuyện này.”
Thôi xin cậu! Nghiêm Thừa thật muốn trợn mắt, bất quá muốn nhanh chóng thoát khỏi tên gia hỏa bà tám này, đành đơn giản rõ ràng tóm tắt thời gian địa điểm nhân vật và sự kiện nói hết.
“Trực tiếp a!” Tuy rằng phi thường bất mãn Nghiêm Thừa rề rà kể lại, nhưng Diệp Dật Vân vẫn đạt thỏa mãn nhất định, “Thiên Vương không hổ là hán tử chân chính, nam nhân thông báo chính là muốn trực tiếp!”
“Trừ bỏ trực tiếp thông báo, chẳng lẽ còn phương thức nào khác sao?” Nghiêm Thừa nhịn không được hỏi.
“Ha? Nga, tôi quên chỉ số EQ của Thái Đấu cậu quá thấp,” biểu tình ‘tôi biết mà’ trên mặt Diệp Dật Vân, “Luôn có người sẽ làm những chuyện ‘khó mà nói thành lời’, cho dù bị cự tuyệt thì trước đó cũng có một ít hiểu lầm ái muội. Còn có cách như viết thư tình, nhắn tin, hát tặng để bày tỏ, thật sự rất súc tích. Tôi cảm thấy nam nhân lãng mạn chính là đối diện nhau, thẳng thắn bày tỏ tình cảm, cho dù bị cự tuyệt thì sẽ khó coi, nhưng bày tỏ phi thường có thành ý, không có gì nuối tiếc.”
“Cậu còn rất am hiểu đi.” Nghiêm Thừa tuy không hiểu cái gọi là ‘nam nhân lãng mạn’ của Diệp Dật Vân lắm, nhưng nghe tên gọi cũng thật thú vị.
“Đương nhiên,” Diệp Dật Vân ưỡn ngực, “Nếu người nào được tôi thích, đó thật sự là phúc khí của cô ấy.”
“Vậy mà giờ vẫn đang cô đơn một mình.” Nghiêm Thừa cười nhạo.
“Khả ngộ bất khả cầu biết không?” Diệp Dật Vân mất hứng, “Tôi sẽ không giống kiểu tích cực chủ động của Hạ Thiên, cũng sẽ không giống dạng kháng cự tiêu cực như cậu, tôi chỉ thuận theo tự nhiên!”
“Tôi mới không có kháng cự tiêu cực. Tôi không có ham muốn ‘yêu thích người khác’, cũng thuận theo tự nhiên.” Nghiêm Thừa nhíu mày.
“Thái Đấu, nói không chừng một ngày nào đó cậu sẽ gặp người chân chính,” vẻ mặt Diệp Dật Vân nghiêm túc vỗ vỗ vai bạn thân, “Đương nhiên cậu sẽ thật lòng yêu người đó, sẽ cam tâm tình nguyện bỏ đi sợ hãi và thành kiến, bất giác bị thu hút, cho dù như thiêu thân lao đầu vào lửa cũng không nuối tiếc.”
“Uy, đừng nói sến rện như vậy, buồn cười quá đi a.” Nghiêm Thừa nhìn Diệp Dật Vân trịnh trọng, rất muốn cười.
Diệp Dật Vân giậ: “Tôi quan tâm cậu được không! Nếu không, cậu nói thử coi, với Kỳ Tích kia đã xảy ra chuyện gì?”
Nghiêm Thừa ngơ ngác: “Sao cậu biết Kỳ Tích.”
“Khụ, cậu đừng nói với Tiểu Hạ Thiên chuyện này,” Diệp Dật Vân có chút ngại ngùng nói, “Mỗi bằng hữu bên cạnh Hạ Thiên, tôi và Thiên Vương đều biết.”
Nghiêm Thừa chấn kinh: “Hai người các cậu thật là đáng sợ, quả nhiên là có bệnh!”
“Không được nói với Hạ Thiên a,” Diệp Dật Vân lảng sang chuyện khác, “Nói mau, cậu và Kỳ Tích đã xảy ra chuyện gì, cậu ta là kiểu cậu ghét nhất đi!”
“Tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì.” Nghiêm Thừa tuy ở chung cùng Kỳ Tích rất hòa hợp, nhưng đối với chuyện luôn bị đối phương nắm mũi dắt đi, vẫn có chút buồn bực. Vì thế thành thật đem quá trình tương giao với Kỳ Tích đều nói hết với Diệp Dật Vân.
…
“Không tốt a! Thái Đấu,” nghe Nghiêm Thừa kể lại xong, Diệp Dật Vân lập tức đứng lên, nghiêm túc nói, “Tôi đã sớm muốn hỏi cậu đã nghĩ đến chưa, dựa vào khả năng kiềm chế biến thái của cậu mà nói, kiểu người cậu ghét kỳ thật chính là kiểu cậu thích?”
“Cái gì?” Nghiêm Thừa bị làm cho hoảng sợ đến không hiểu gì luôn.
“Cậu ghét việc không kiềm chế được và bị thu hút, cho nên trong tiềm thức bài xích kiểu người mình thích. Thái Đấu, tôi nói thật nhé, nói không chừng cậu kiểu ‘ôn nhu hiền lành’ cậu vẫn ghét thật ra là kiểu cậu thích. Mà cậu bây giờ lại làm bạn cùng kiểu người đó, còn vì cậu ta mà thay đổi vài chuyện…” Diệp Dật Vân búng tay, “Thái Đấu, cậu không phải thích cậu ta chứ?”
“Nghiêm Thừa, cậu biết rõ nhất a, cậu không phải thích Kỳ Tích chứ?”
“Cậu ghét việc không kiềm chế được và bị thu hút, cho nên trong tiềm thức bài xích kiểu người mình thích. Thái Đấu, tôi nói thật nhé, nói không chừng cậu kiểu ‘ôn nhu hiền lành’ cậu vẫn ghét thật ra là kiểu cậu thích. Mà cậu bây giờ lại làm bạn cùng kiểu người đó, còn vì cậu ta mà thay đổi vài chuyện…” Diệp Dật Vân búng tay, “Thái Đấu, cậu không phải thích cậu ta chứ?”
“Nghiêm Thừa, cậu biết rõ nhất a, cậu không phải thích Kỳ Tích chứ?”
Nghiêm Thừa cảm thấy đau đầu, Diệp Dật Vân nói giống như mở chiếc hộp Pandora, rất nhiều vấn đề tựa như dịch bệnh vô pháp trị tận gốc chưa bao giờ nghĩ đến, giờ trong đầu cậu nhanh chóng mọc rễ nảy mầm.
Vì sao lại ghét người ôn hòa? Trước đây Nghiêm Thừa chưa bao giờ nghĩ đến, cậu cùng kiểu người này chưa từng có ân oán, chính là trực giác đối với những người đó cảm thấy bài xích. Chẳng lẽ nguyên nhân thật sự giống như Diệp Dật Vân nói? Nội tâm Nghiêm Thừa một trận hoảng sợ.
Về phần vì Kỳ Tích mà thay đổi, kỳ thật cũng không nhiều, bản thân cậu rõ ràng là người nghiêm khắc. Nghiêm Thừa nhớ lại những chuyện từ lúc gặp Kỳ Tích đến nay: vì cậu hai lần mượn sách ‘ngoài kế hoạch’, vì cậu thay đổi tâm ý đến tham dự hôn lễ của cha, vì cậu nhịn không được chủ động kết giao bạn, vì cậu thay đổi số lần đến thư việc, vì cậu bắt đầu phát sinh hứng thú mới là nấu ăn, vì cậu thậm chí cảm thấy cắt ngang kế hoạch đọc sách cũng không sao…
Thôi xong! Nghiêm Thừa đỡ trán, tai họa giống như từ hộp thoát ra.
‘Sự kiện bày tỏ’ phát sinh vào thứ năm, thứ sáu Nghiêm Thừa lại bị Diệp Dật Vân lấy ‘kế hoạch khẩn cấp B’ tha đến hội ý. Suốt buổi sáng thứ bảy buồn chán ngẩn người mà vượt qua, thậm chí không tiếc gạch bỏ trong sổ kế hoạch mục ‘mua nguyên liệu nấu ăn mới’. Nghiêm Thừa tâm phiền ý loạn đã không còn muốn nhìn đến sở thích mới kia, cậu không có sự kiềm chế cảm xúc chỉ cần bắt đầu phiền não sẽ không ngừng tiếp tục phiền não, thậm chí sẽ vì vậy mà không cách nào phân tâm giải quyết những chuyện quan trọng khẩn cấp không liên quan khác.
Cho nên mới nói mình hy vọng bản thân là người bạc tình a! Không để ý người quá mức, sẽ không lâm vào phiền não, chẳng lẽ đây không phải là chân lý sao? Tuy nội tâm Nghiêm Thừa lại lần nữa cường điệu quan niệm này, nhưng cậu đã quên người không phải giống cây cỏ, có thể vô tình. Bất luận có cố hết sức khắc chế tình cảm cùng yêu thích của mình như thế nào đi nữa, cậu vĩnh viện không thể chặt đứt tâm tình cùng biến hóa tình cảm của mình được.
Nhưng Nghiêm Thừa có một ưu điểm, bất luận phiền não cỡ nào, cậu đều đối mặt với hiện thực. Tuy rằng cũng có do dự buổi chiều không cần đến thư viện để gặp Kỳ Tích, nhưng lý trí nói cho cậu biết, trốn tránh cũng không thể giải quyết. Lần này không giống chuyện nói nhầm lần trước, mà là một khả năng đập nát toàn bộ trật tự sinh hoạt của Nghiêm Thừa một cách triệt để, chuyện này vô pháp dùng cách trốn tránh để giải quyết.
Một cơn mưa thu một cơn lạnh, tuy rằng cơn mưa đã đi qua, nhưng những tia nắng giữa trưa lại giảm bớt uy lực. Giữa cơn gió có thêm chút khô lạnh, thổi đi đám lá cây trên đường rào rào. Nhưng trời thu miền nam không tiêu điều, ngẫu nhiên những chiếc lá thu rơi xuống, cũng có rất nhiều cây cối đâm chồi xanh tốt quanh năm.
Nghiêm Thừa bước chầm chậm dọc theo con đường đầy bóng cây đã đi qua rất nhiều lần, có chút lưỡng lự. Gặp Kỳ Tích lần này, tuy rằng mới chỉ cách xa một ngày ngắn ngủi, nhưng tâm tình của cậu đã biến hóa long trời lở đất. Cách đó không xa, dưới ánh hào quang khi tia nắng chiếu xuống cửa kính hắt xuống đất, Nghiêm Thừa thấy chiếu đến chói mắt.
Ổn định lại tâm trạng, Nghiêm Thừa cuối cùng vẫn quyết định dựa theo từng mục trong kế hoạch. Không được ngay thời điểm mấu chốt lại do dự, chỉ dựa vào kế hoạch là tốt, làm theo sổ kế hoạch, những chuyện khác cũng đừng nghĩ đến!.
Bước vào thư viện, xuyên qua những giá sách xen kẽ với bàn đọc sách, Nghiêm Thừa lập tức hướng hoa viên trung tâm, nơi đó có chiếc ghế quen thuộc của cậu. Dù sao cũng đã đi vào, gương mặt cậu bình thường trở lại, trong chốc lát lại cùng Kỳ Tích gặp nhau nữa.
Hôm nay Nghiêm Thừa không đến trả sách, chỉ đọc sách mà thôi. Kế hoạch một đêm đọc sách còn phải bổ sung một lần nữa, nên cậu mang đến quyển ‘Diệp chi thi tuyển’ song ngữ Anh – Hán. Nhẹ nhàng vuốt bìa sách, hiện lên trước mắt Nghiêm Thừa là cảnh tượng đêm mưa kia, cùng Kỳ Tích ngồi đọc sách trong phòng khách.
Trước lúc Hạ Thiên Kỳ đến, bọn họ đã đọc bài ‘The Rose’ trong chùm thơi ‘When you are old’. Nghiêm Thừa đọc bài này trong lớp ở đại học, lúc đó giáo sư đưa ra mười hai bản dịch tiếng Trung, thảo luận vào cuối tuần. Khi đó Nghiêm Thừa cũng chỉ quan tâm bản dịch nào cũ nhất là cậu đã thỏa mãn trong lòng rồi, căn bản không để ý đến ý nghĩa bài thơ này. Cậu có thể vẫn không hiểu, vẫn luôn không muốn hiểu. Nhưng vào buổi tối kia, Nghiêm Thừa đã không cách nào lừa gạt mình nữa. Cậu ngồi trên sofa trong phòng khách, nhìn tư thế thả lòng của thanh niên ngồi đối diện dùng ngón tay thon dài trắng nõn cầm tập thơ, thanh âm biếng nhác dễ nghe vang lên: “But one man loved the pilgrim Soul in you, And loved the sorrows of your changing face…” Cậu hy vọng khoảnh khắc đó có thể trường cửu. Cậu hy vọng khi cậu già rồi, còn có một người ngồi trong phòng khách chỉ thuộc về họ, cùng cậu đọc một bài thơ.
Nghiêm Thừa không muốn thừa nhận, rồi lại không thể không thừa nhận, Kỳ Tích đã từng nói với cậu – “Có lẽ cậu đã quen sinh hoạt một mình, nhưng không có nghĩa là cậu thật sự khát vọng sinh hoạt một mình”.
“Cậu như thế nào không nói tiếng nào ngồi chỗ này?” Kỳ Tích đột nhiên lên tiếng, Nghiêm Thừa cả kinh, quyển sách trên tay rớt xuống đầu gối.
Nghiêm Thừa cầm lấy quyển sách trên đầu gối lên, có chút tỏ vẻ trấn định nói: “Chỗ này không khí trong sạch.”
Kỳ Tích nhẹ giọng cười, nhìn tập thơ trên tay: “Kỳ thật tôi vẫn luôn không thể tưởng tượng được, cậu đến tột cùng là dùng tâm tình nào đọc thơ tình? Luôn cảm thấy không hợp với cậu, cậu quả nhiên khá thích hợp với bộ dáng đọc sách triết học hơn.”
Kỳ Tích có chút kinh ngạc quay đầu nhìn cậu, nét mặt sinh động khiến hô hấp Nghiêm Thừa đình trệ. Giống như lại có cảm xúc kỳ quái, Nghiêm Thừa thầm buồn bực.
“Cậu… thông suốt?”
Nghiêm Thừa bị những lời của anh làm dở khóc dở cười: “Vì chuyện lần trước của Chu Lẫm và Hạ Thiên Kỳ, bạn bè cảm thấy chỉ số EQ của tôi quá thấp. Tôi cũng không phải không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, chính là đối với tình yêu không hiểu nhiều mà thôi. Cho nên đọc thêm một quyển tuyển tập thơ, coi như là nung đúc tình cảm sâu đậm đi.” Đây là lý do trước đây, lý do hiện tại đại khái ôm tâm tình nghi hoặc đi.
“Nói cậu không để ý bọn họ, cậu còn không thừa nhận.” Kỳ Tích nhướng mày nhìn cậu, bộ dạng đắc ý ‘bị tôi nắm thóp’.
Nếu là trước lúc chiếc hộp Pandora được mở ra, có lẽ Nghiêm Thừa sẽ nôn nóng cãi lại. Nhưng giờ phút này, cậu cảm thấy bộ dáng giảo hoạt của người trước mặt làm cậu động tâm. Biểu tình tựa hồ muốn trân trọng giây phút quý giá này, lại muốn nhéo má cậu.
“Hôm nay cậu có chút không yên lòng?” Kỳ Tích mẫn cảm phát hiện cảm xúc Nghiêm Thừa có chút không đúng.
Nghiêm Thừa nhu nhu ấn đường, ánh nắng xuyên qua kẽ lá đậu trên người cậu, làm quanh người cậu toát ra cỗ ấm áp mang mang. “Có lẽ tối hôm qua ngủ không ngon. Anh đi trước đi, tôi ngồi đây chút nữa.” Dù sao phần lớn cũng là thật, vì sao ngủ không ngon thì miễn trả lời đến, đương nhiên cũng không dám trả lời.
“Cũng được.” Kỳ Tích hiểu ý rời đi, “Hiện tại thời tiết cũng đẹp, cậu nghỉ ngơi một chút cũng được.”
Mở tập thơ ra lần nữa, tâm tư Nghiêm Thừa lại không đặt trên đó. Đến gặp Kỳ Tích chính là vì tự dò xét bản thân, hy vọng có thể có kết luận chính xác hơn một chút. Mà giờ phút này Nghiêm Thừa quả thực đã có kết luận, nên trong lòng sóng to gió lớn. Vì cái gì sau khi bị Diệp Dật Vân đưa ra một giả thiết kỳ quái khó hiểu, tâm tình bản thân khi gặp lại Kỳ Tích lại biến hóa lớn như vậy? Rõ ràng, rõ ràng trước đây nhiều nhất cũng chỉ cảm thấy thoải mái cùng vui vẻ chút chút…
Thôi xong! Nghiêm Thừa đỡ trán, sự tình hình như có chút nghiêm trọng.
Tuy rằng trước đó thề nguyền son sắt là muốn đối diện hiện thực, nhưng khi hiện thực thật sự rõ ràng hiện ra trước mắt, Nghiêm Thừa chỉ muốn chạy trốn ngay lập tức. Nếu đối tượng phát sinh chuyện này là người khác, Nghiêm Thừa đại khái lập tức sẽ hướng Kỳ Tích nhờ giúp đỡ. Nhưng đương sự cố tình là Kỳ Tích, Nghiêm Thừa thật sự hoang mang lo lắng.
Như vậy mình thật sự thích anh ta sao? Nghiêm Thừa cũng không lo lắng chuyện tình cảm của mình mặc dù có chút khủng hoảng, nhưng từ đáy lòng lại ẩn ẩn sinh ra một cỗ cảm xúc mềm mại. Tựa hồ cũng là lúc đối tượng lại là Kỳ Tích, giả thiết này mới có thể được mình tiếp thu kha khá…
Không đúng! Tôi không muốn yêu!
Xế chiều hôm đó, Nghiêm Thừa không giống như trước nói để Kỳ Tích giới thiệu một quyển sách khác để đọc trước khi ngủ, ngồi một lúc liền chạy mất dạng.
Làm sao bây giờ? Không sao, cũng còn có ‘kế hoạch khẩn cấp C’!
Tương tự như tình huống ‘kế hoạch khẩn cấp A’ giải quyết nỗi buồn thất tình của Hạ Thiên Kỳ, ‘kế hoạch khẩn cấp C’ cũng là kế hoạch đặc biệt nhất, theo lời Diệp Dật Vân phân tích đó là đặc biệt giải quyết chuyện ‘tình yêu của Thái Đấu’ có xác suất phát sinh nhỏ nhất.
Dựa vào kỹ năng luyến ái dưới âm cùng khả năng khống chế cảm xúc cực nhỏ, nếu cậu lâm vào vấn đề tình cảm, đại khái toàn bộ trật tự sinh hoạt sẽ sụp đổ ngay tức khắc. Đến lúc đó sổ kế hoạch được tôn sùng là chí bảo có lẽ cũng không thể cứu vớt cậu, nên mới có ‘kế hoạch khẩn cấp C’ này. Thực hiện kế hoạch C kỳ thật chính là có thể dùng ‘thân phận bạn bè’ mà chỉ tay năm ngón với kế hoạch của Nghiêm Thừa, không đúng, là chỉ một ngón thôi! Ở trên, vẫn là ‘người phóng khoáng phân minh’ Diệp Dật Vân tự quyết định.
Nhưng giờ phút này Nghiêm Thừa lại ẩn ẩn cảm thấy biết ơn cái ‘kế hoạch khẩn cấp C’ này, nếu không cậu thật sự không biết làm thế nào mở miệng nhờ giúp đỡ loại chuyện này. Đương nhiên, đối tượng cậu nhờ giúp tuyệt đối không phải tên lưu manh Diệp Dật Vân kia.
“Anh cố tình gây áp lực với tôi đi, làm gì lại không đem chìa khóe theo!” Từ trong loa truyền ra thanh âm của người nào đó mười phần cáu kỉnh.
Tuy tâm tình trước đó có chút lo lắng, nhưng vừa gặp được tên ngu ngốc này Nghiêm Thừa cũng chỉ biết đỡ trán. “Tôi nhớ rõ nhà cậu có hệ thống camera nội bộ, ngước nhìn màn hình rồi nói tiếp được không?”
“A, là Thái Đấu, tôi còn tưởng là Thiên Vương chứ. Cậu rất lâu rồi không đến nhà chúng tôi!” Bị sự im lặng của Nghiêm Thừa làm tên gia hỏa ngu ngốc coi thành thoạt nhìn rất cao hứng.
Nhưng Nghiêm Thừa cực kỳ không cao hứng: “Cậu còn muốn cho tôi đứng ngoài cửa bao lâu nữa…”
Trước đây Nghiêm Thừa đại khái nằm mơ cũng không tin mình sẽ có một ngày muốn hướng Hạ Thiên Kỳ nhờ tư vấn phương diện tình cảm, mấy tháng trước rõ ràng còn đến chia buồn với y. Khoan khoan, mấy tháng trước… lúc đó Hạ Thiên Kỳ có nói gì đó? Về lời chúc ‘thu hoạch như mong muốn’… Thật sự là miệng quạ!
Đang lúc Nghiêm Thừa như lạc vào cõi tiên, Hạ Thiên Kỳ bước đến không chút khách khí ‘Ba’ một tiếng đặt tách trà xuống, “Đây, hồng trà cậu thích.”
Túi trà nổi trong tách trà trắng bạc, vì ướt nước, sợi dây đáng thương hề hề dính chặt vào ngoài thành tách… Thật không hổ là phong cách Hạ Thiên Kỳ.
“Không được trừng tôi nha, trà khô ở ngăn tủ trên cùng. Thắt lưng tôi không có khí lực, duỗi tay không nổi,” Hạ Thiên Kỳ một bên xoa thắt lưng một bên lầm bầm ngồi xuống sofa, “Vừa nãy tôi cũng không cố tình đặt xuống nặng như vậy, nhưng một chút cũng không đỡ được.”
Nghiêm Thừa nhìn người đang đỡ thắt lưng ngồi phịch xuống sofa, đột nhiên mở miệng: “Mấy tháng?”
“Cái gì mấy tháng?” Hạ Thiên Kỳ không hiểu nhìn cậu.
“Tư thế của cậu khiến người ta cảm thấy quen mắt a.” Nghiêm Thừa chép miệng một cái.
“Nhìn quen mắt?” Hạ Thiên Kỳ sửng sốt vài giây liền phản ứng kịp, xù lông thét, “Cậu mới mang thai! Cậu mới mấy tháng!”
“Dì không ở đây?” Hạ Thiên Kỳ trước mặt gia trưởng chính là phi thường nhu thuận, nào giống bộ dáng tùy tiện hiện tại.
Hạ Thiên Kỳ nhu nhu thắt lưng, lườu nhác nói: “Chuyến du lịch lần trước của tôi không tệ, giới thiệu cho bà, vừa lúc mùa thu mát mẻ liền xuất phát.”
“Ra ngoài một chút cũng tốt,” Nghiêm Thừa gật đầu, “Vậy anh cậu cũng không ở đây?”
Hạ Thiên Kỳ đỏ mặt một cách đáng ngờ, Nghiêm Thừa chỉ xác nhận người có mặt ở hiện trường. “Anh ta đến công ty lấy tài liệu.”
Nghiêm Thừa mặc kệ lý do có hợp lý không, Chu Lẫm không ở đây cậu cảm thấy rất tốt, ít đi một người biết ít đi phiền toái. “Hạ Thiên…”
“Cậu đến hỏi tôi chuyện ngày đó đi?” Nghiêm Thừa vừa mới mở miệng đã bị Hạ Thiên Kỳ cắt ngang, “Thái Đấu cậu có thể cảm thấy phản cảm không, tôi và Thiên Vương rõ ràng là anh em…”
“A, vậy các cậu hiện tại không phải anh em?” Nghiêm Thừa hỏi lại, xem ra tiến triển của Chu Lẫm rất thuận lợi.
“Thừa ca, kỳ thật lần đầu tiên tôi phát hiện mình thích nam sinh, chính là vì anh hai,” Hạ Thiên Kỳ ngẩng đầu tựa vào sofa, lấy cánh tay che mắt, thanh âm rầu rĩ, “Tôi sợ muốn chết. Cho nên ngày nào cũng muốn cười đùa vui vẻ, càng vui vẻ càng cố gắng che dấu.”
Những lời này, có lẽ Hạ Thiên Kỳ chưa bao giờ nói với người khác. Nghiêm Thừa im lặng lắng nghe.
“Anh hai tuy bình thường khó nói chuyện, nhưng rất cẩn thận. Lúc đó tôi mỗi ngày trôi qua đều phi thường thống khổ, sợ anh ấy phát hiện cho nên chỉ dùng cách giả ngây giả dại hồ nháo để dời tầm mắt đi, năm đó các cậu nhất định thấy tôi thực không hiểu chuyện đi.”
Nghiêm Thừa nhớ lại một chút: “Thời điểm đó cậu cũng bắt đầu gọi chúng tôi ‘Thiên Vương’, ‘Thái Đấu’.”
“Thật sự rất mâu thuẫn a, rõ ràng phi thường phi thường hy vọng không phải là anh em với anh ấy. Nhưng khi anh ấy nói anh ấy không coi tôi là em trai, tôi lại cảm thấy khó chịu cực điểm, giống như mối liên hệ duy nhất với anh ấy bị cắt đứt.”
“Ân.”
“Lúc đó tôi đã nghĩ, mình và anh ấy hoàn toàn không có khả năng. Cho nên sau khi anh ấy về nước, tôi cũng không dám liên hệ với anh ấy, ngược lại hy vọng mình có thể thích người khác.”
“A, Hạ Liên từng nói…” Nghiêm Thừa đột nhiên nhớ đến nam sinh mẫn cảm quá mức kia.
“Thái Đấu, cậu đã nghe đến chứng sợ yêu chưa?” Tôi nghĩ tôi có thể giống cậu đi, Hạ Liên nói đúng, từ trước đến nay tôi đều giả vờ.”
“Cái gì?” Cái gì mà chứng sợ yêu? Nghiêm Thừa không hiểu gì hết.
“Mỗi lần yêu tôi đều chân thành, hy vọng có thể nhanh một chút tìm được tình yêu thật sự. Nhưng nỗi sợ trong lòng tôi có lẽ chưa từng ngừng lại, bắt đầu từ năm mười sáu tuổi, loại sợ hãi vẫn không ngừng nghỉ. Trước kia tôi sợ anh hai phát hiện tôi thích nam sinh, sau đó lại sợ vĩnh viễn trong hình bóng anh ta không cách nào thật lòng yêu người khác… Tôi vẫn luôn lo lắng, nên không có biện pháp mang cảm giác an toàn đến cho người khác, cuối cùng bị đá cũng đáng.”
“Vậy em hiện tại không cần sợ, cũng sẽ không bị đá.”
“Thiên… Thiên… Thiên Vương! Anh trở về khi nào?” Hạ Thiên Kỳ dời cánh tay thoáng nhìn qua Chu Lẫm lặng lẽ an vị đối diện, sau đó nhanh chóng che mắt lại, cả người cuộn lại trên sofa, “A a a a, đá chết tôi đi, tôi như thế nào không biết anh trở về!”
Trong thanh âm Chu Lẫm không thăng không trầm tựa hồ mang theo tiếng cười: “Bởi vì lúc ngốc ngốc kể chuyện đều nhắm mắt lại.”
“Anh mới ngốc! Cả nhà anh đều ngốc! Anh thích tôi sao không nói sớm một chút a?”
“Ai biểu em giả vờ, lại quá trì độn. Hơn nữa cả nhà anh cũng không phải tính luôn cả em sao? Em – trai – của – anh!” Chu Lẫm đặc biệt nhấn mạnh câu cuối.
“Câm miệng!” Hạ Thiên Kỳ không nhịn được nữa trở mình ngồi dậy, “Ngô, thắt lưng…”
“Không phải vừa rồi còn rất tự nhiên gọi anh là anh hai sao?” Chu Lẫm bước đến cực kỳ tự nhiên xoa xoa giúp y, “Như thế nào lúc ở trên giường liền…”
“Câm miệng a!” Vật nhỏ lông vàng nào đó đã muốn bị chủ nhân khi dễ đến chết luôn cho rảnh.
Để ý chừng mực và xấu hổ! Còn một người sống đang sờ sờ ở đây! Nghiêm Thừa bên cạnh đang hò hét trong lòng, nhưng ngoài mặt cậu phi thường trấn định đứng lên: “Hẹn gặp lại!”
Nghe quá trình thổ lộ ngu ngốc nửa ngày, lại bị tia chớp lóe lóe mù mắt một trận, câu Nghiêm Thừa muốn hỏi lại không thốt ra khỏi miệng, xuất sư bất lợi. Nhưng Hạ Thiên Kỳ bất ngờ nhắc đến ‘chứng sợ yêu’ làm cậu chú ý.