Hối Hận Muộn Màng

Chương 47: 47: Tôi Không Bao Giờ Chấp Nhận Cô Là Con Dâu




Mẹ...
Nhìn về hướng phát ra của giọng nói uy lực đó thấy người đến là mẹ anh, cô ta lập tức thu lại vẻ mặt hống hách không coi ai ra gì của mình, bày ra vẻ mặt ngoan hiền giả tạo.
- Cô mới gọi ai là mẹ?
Tiếng mẹ này của cô ta bà không thèm nhận.
- Con gọi mẹ ạ.
Cô ta nhỏ nhẹ đáp lại, gương mặt tươi cười đi đến muốn khoác tay bà.
- Sao mẹ đến mà không báo trước để con cho người đến đón.
Cô ta đon đả lấy lòng bà.
- Nói trước thì làm sao thấy được cảnh cô lên mặt dạy đời trưởng bối.

Tú dù là người làm nhưng tuổi vẫn lớn hơn cô, cô nói ai sẽ dạy ai một bài học.
Bà vốn đã không vừa mắt cô ta, nay cô và anh đã li hôn cô ta lại càng được nước lấn tới, không còn coi ai ra gì cả.
- Mẹ à....!con....
- Ai là mẹ cô, đừng nhận vơ.
Một tiếng mẹ, hai tiếng cũng mẹ, ai muốn làm mẹ con với cô ta.

Ai muốn làm thì làm chứ bà đây không cần.


Loại người như cô ta không xứng làm con bà.
Mẹ à, dù sao con với Phong cũng sắp kết hôn, con gọi người một tiếng mẹ cũng đâu có sai, sớm hay muộn thì cũng vậy, bây giờ con gọi trước cũng đâu có sao.
Cô ta lên tiếng giải thích.

Biết bà không thích mình nên cô ta mới phải nhỏ nhẹ lấy lòng, còn nếu không thì đợi đấy.
Kết hôn? Hứ! Cô nghĩ cô và nó có thể thuận lợi kết hôn sao? Nếu thuận lợi thì sao? Mà nếu thật sự thuận lợi kết hôn tôi cũng không bài giờ chấp nhận cô làm con dâu tôi bởi cô không xứng.
Kết hôn? Nực cười, bà chưa có chết, mà để hai người muốn làm gì thì làm.

Con dâu của bà, thiếu phu nhân của Lâm gia chỉ có mình Tiểu Nghi mới xứng làm, cả đời này bà cũng chỉ chấp nhận mình Cố Tuyên Nghi làm con dâu còn loại người quỷ kế đa đoan như cô ta đừng hòng.
Nói cho cô biết cả đời này con dâu của Lâm gia, thiếu phu nhân của Lâm gia chỉ có một mình Tiểu Nghi, còn cô đừng có mơ mộng nữa.

Dù có mơ cả đời cô cũng không bước chân vào cửa Lâm gia chúng tôi được đâu.
Bà thẳng thừng dập tắt hết mọi mơ mộng về chức thiếu phu nhân Lâm gia của Tô Uyên Linh.

Bà sẽ không bao giờ để cô ta trở thành con dâu bà, cả đời cũng không.


- Tú, đi thôi.
Bà gọi chị Tú một tiếng rồi rời đi, để lại cô ta với khuôn mặt đen như đít nồi.
Chị Tú nghe thấy liếc cô ta một cái rồi đi theo phía sau bà rời khỏi đó.
Những ngày qua ở đó, cả ngày phải nhìn mặt cô ta chị đã sớm cảm thấy buồn nôn, nhìn cách ăn mặc, cách cô ta ưỡn ẹo trước mặt cậu chủ, giọng nói điệu chảy nước nhõng nha nhõng nhẹo chị sớm đã không ngấm nổi, bây giờ bà chủ đưa chị đi đúng là như giải thoát cho chị.

Đội ơn bà chủ nhiều.
Nhìn bóng hai người lên xe rồi khuất dần cô ta tức giận bắt đầu đập phá đồ đạc, cái gì gần tay cô ta liền lấy ném đi, vớ được cái gì cô ta đều đập bể đến khi không xòn gì để đập, để ném cô ta ngồi phịch xuống ghế sofa, bì đầu bứt tai.
Aaaaaaaaaa.........
Cô ta tức giận hét lên.
Chờ đó đi bà già.

Đợi tôi và Phong kết hôn xong, đợi tôi lấy hết tài sản nhà các người tôi sẽ xử lí bà đầu tiên.

Bà già chết tiệt.

Các người đợi đó cho tôi.
Aaaaaaaaa........!tức chết mình rồi.
Cô ta ngồi đó tức giận nhưng không có chỗ để phát tiết, tức đến mức thở phì phò khuôn ngực phập phồng lên xuống.
Cậu ở đâu vậy? Mau đến nhà mình đi.
Cô ta gọi điện cho ai đó, chỉ nói vỏn vẹn một câu không đợi bên kia đáp lại liền cúp máy đi lên phòng.
????????????⬅️⬅️⬅️.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.