Khi ý thức trở lại, Đường Hi từ trong mê man tỉnh dậy, đôi mắt thẫn thờ, cả người rã rời không tả nổi. Cô day day huyệt thái dương, gắng gượng xuống giường.
"Mình làm sao vậy nhỉ?"
Dứt lời, kí ức về ngày hôm qua ập về như thác đổ, nhồi nhét trong đầu Đường Hi, hình ảnh một người đàn ông ngồi bệch ra đất, con ngươi không có sức sống, giữa trán là một lỗ sâu, máu trào ra chảy trên khuôn mặt gã, thất khiếu chảy máu, bỗng gã trợn mắt lên nhìn Đường Hi, cô giật thon thót, chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Sau khi bình tĩnh hơn, Đường Hi không biết phải phản ứng như thế nào mới phù hợp, đến cô cũng không ngờ ngày hôm qua mình lại điên cuồng đến thế, hét đến nỗi cổ họng khản đặc, nào có thể giống như người khác lạnh nhạt không chút cảm xúc nào giết người.
Cô vuốt mặt, việc cũng đã xảy ra rồi, có hối hận cũng không được, huống hồ Đường Hi cũng không cảm thấy hối hận, cô không giết gã thì gã sẽ nương tay không lấy mạng cô à?
1802 vẫn đang lặn mất tăm bỗng ngoi lên, nhỏ giọng.
[Cô có ổn không?]
Đường Hi mỉm cười, "Ta không sao."
1802 phỉ nhổ, ngày hôm qua biểu đồ cảm xúc của ký chủ nhà nó dao động rất dữ dội, sau khi vượt qua mức giới hạn chịu đựng của tinh thần thì ngất đi, có quỷ mới tin lời cô.
...Thật ra Đường Hi vốn không sợ hãi mấy thứ như xác chết đến vậy. Chỉ là cô luôn có một cơn ác mộng, lâu dần nó trở thành một nỗi ám ảnh trong Đường Hi, muốn bỏ cũng bỏ không được.
[Nhiệm vụ giả phải đi qua nhiều thế giới, giết người cũng không phải chuyện gì xa lạ, rồi cô sẽ quen thôi.]
"...Nghe nó cứ tàn bạo làm sao ấy nhỉ."
Cạch.
Khi Đường Hi đang tám nhảm với 1802 thì cửa mở ra, Lôi Yến Hà và Lôi Hạo lấp ló sau cửa, thấy cô tỉnh dậy thì thở phào.
Lôi Yến Hà:"May quá. Cậu tỉnh rồi."
Lôi Hạo:"Có muốn ăn chút gì không?"
Bấy giờ Đường Hi mới cảm thấy đói, bụng cô réo lên ùng ục biểu tình. Cô nhanh chân theo hai người ra ngoài, bên ngoài không gian rất xa lạ, dĩ nhiên lại là nhà mới. Lôi Hạo đặt chén cháo trước mặt cô, Đường Hi hơi kinh ngạc.
"Đại ca, em cũng đâu phải bệnh nhân."
Lôi Hạo không thèm để tâm, "Cậu bỏ bữa lâu như vậy rồi, ăn cháo lót dạ trước đi, nếu không sẽ đau bụng."
Đường Hi nghe không hiểu, nhưng thấy đại ca quan tâm mình như vậy, cô đang đói nên lao vào ăn ngấu nghiến.
"Ngon quá." Đường Hi kinh ngạc.
Tuy chỉ là một bát cháo hoa bình thường nhưng cô lại cảm thấy nó ngon hơn hầu hết các món thường ngày, Đường Hi ăn đến no căng bụng mới thôi.
Chiều hôm đó, Đường Hi suy nghĩ một vài điều, cuối cùng ra quyết định.
Công phu có cao, một súng cũng bắn hạ.
Ngay khi Lôi Hạo vừa về nhà cô đã bám hắn như sam, quyết không rời nửa bước.
"Đại ca, chuyện hôm nay thuận lợi chứ? Anh có khát không? Tôi rót nước cho anh nhé? Anh muốn uống loại trà nào? Anh mệt không? Hay là để tôi đấm vai cho?"
Lôi Hạo không hiểu nhìn Đường Hi.
"Cậu bị làm sao vậy?"
Mũi chân cô vẽ vòng tròn trên mặt đất, bộ dạng rất ngượng ngịu.
Lôi Yến Hà thấy cảnh này cười sằng sặc, "Phụt, há há. Dạ Ly, cậu muốn gì thì nói đi, ca ghét nhất là kiểu người thẹn thùng như vậy đấy."
Nghe vậy, Đường Hi lao tới ôm chặt lấy chân Lôi Hạo, cố làm vẻ mặt tội nghiệp nói:"Đại ca, anh xem tôi có đáng thương không? Ở đâu cũng có người nhăm nhe hại tôi, thoát được lần một lần hai, chắc gì lần ba đã thoát được. Gia đình tôi của tôi cũng không cần tôi, tôi bây giờ không có ai để dựa dẫm vào cả, Tần Nhuệ búng tay một cái thôi là tôi đi đời nhà mà liền."
Lôi Hạo mặt lạnh như tiền, cao quý lãnh diễm hỏi:"Rốt cuộc là cậu muốn gì? Nói thẳng ra đi."
Thấy hắn một chút động lòng thương cảm cũng không có, Đường Hi kể lể xong mà cũng cảm thấy mình quá đáng thương, chẳng lẽ cô biểu đạt không đủ mãnh liệt sao?
Cô bất đắc dĩ nói thẳng, "Đại ca, anh cho tôi mượn súng được không?"
Lôi Hạo nhướng mày, "Cậu mượn để làm gì? Phát bắn hôm trước chỉ là may mắn thôi, dù sao cậu cũng đâu biết sài."
Đường Hi kích động vội vàng nói:"Không biết tôi có thể học, chứ như thế này mãi khó sống lắm. Đại ca, nếu không phải đến đường cùng, tôi sẽ không dùng súng bắn người đâu."
Học tập không bao giờ là thừa, cô phải tìm cách bảo vệ bản thân a.
Lôi Hạo cười lạnh, "Cậu muốn đối phó với ai?"
"Không phải đối phó, tôi chỉ là tự vệ thôi."
Cuối cùng vẫn là Đường Hi dai dẳng bám theo, ôm chặt đùi Lôi Hạo quyết không buông ra. Hắn cau có một đường rốt cuộc tức quá hóa cười, đành đồng ý, "Được, ngày mai tôi đưa cậu đến câu lạc bộ bắn súng."
Đường Hi cảm kích, dùng đôi mắt cún con nhìn hắn, "Đại ca, anh đúng là người tốt!"
Nếu như trong tay có đồ vật bảo vệ tính mạng, ít ra thì cô còn có niềm tin hoàn thành nhiệm vụ hơn.
***
Đường Hi được Lôi Hạo dẫn tới một công xưởng bỏ hoang, nghe đâu nơi này đang thi công nhưng chẳng may dự án bị hủy bỏ, việc thi công cũng ngừng lại, thành ra vẫn bị bỏ hoang tới tận bây giờ.
Đẩy cửa vào trong, bên trong trống huơ trống hoắc không nhìn thấy đồ vật gì, Đường Hi hơi ngẩn người, câu lạc bộ này hình như không giống trong tưởng tưởng của cô lắm. Nơi Đường Hi nghĩ ắt hẳn sẽ nguy nga tráng lệ, không ngờ lại vắng lặng hoang vu như thế này.
Hai người bước vào trong, cô không ngừng nhìn đông ngó tây, cũng khong soi ra nơi này có gì kì lạ, hoàn toàn là một công xưởng bình thường.
"Dạ Ly, cậu qua đây, còn đứng đó làm gì?"
Cô đi như bay tới gần Lôi Hạo, chỉ thấy hắn chạm tay vào mặt tường, dùng sức đẩy ra.
Mặt tường nhẵn nhụi bỗng mở ra, khe hở dần rộng hơn, bên trong xác thực là câu lạc bộ bắn súng, nguy nga lộng lẫy, sạch sẽ sáng sủa mà Đường Hi tưởng tượng. Khi cả hai đã bước vào, cánh cửa tự động đóng lại, một vết nứt cũng không thấy.
Đường Hi ngẫm lại cũng thấy say, không ngờ có một ngày cô phải đi học bắn súng.
Liếc nhìn xung quanh, nơi này chia ra thành từng gian liền kề nhau, trong mỗi gian mọi người đeo máy hộ thính và kính che mắt, hết sức chăm chú bắn tấm bia ngắm, đâu đâu cũng là tiếng nổ súng.
Đường Hi chôn chân không biết nên làm gì, Lôi Hạo cốc đầu cô một cái rõ đau, "Đừng có ngẩn người, thấy gian phía trước không? Đó là vị trí của cậu."
"Đại ca, tôi không biết bắn súng, anh hướng dẫn tôi đi."
Đường Hi theo lời của Lôi Hạo bắt đầu chương trình học xạ kích, cô nạp đạn, kéo chốt an toàn, tay giữ lấy cò súng nhắm thật chuẩn.
Đoàng.
Cô bắn một phát, khẩu súng rất giật, còn viên đạn không biết bay đi đâu rồi, hoàn toàn không dễ dàng điều khiển đường đạn.
Mỗi lần tư thế của Đường Hi sai, Lôi Hạo sẽ dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn cô, cô giật mình thon thót vội sửa lại, và như thế Đường Hi bắt đầu rèn luyện bắn súng. Cô luyện tập cực kì nghiêm túc và chăm chỉ, đến mức không nâng cánh tay lên nổi, bắp tay ê ẩm.
Sau đó Đường Hi gần như sống luôn tại câu lạc bộ, ăn uống ngủ nghỉ đều ở đây, thức dậy là bắn súng, trừ những sinh hoạt hằng ngày thì toàn bộ thời gian đều là bắn súng. Khi Lôi Hạo đến câu lạc bộ, thứ hắn nhìn thấy là một thằng nhãi đang chăm chú xạ kích bia ngắm, hoàn toàn không nhận ra có người đến gần.
Dù rất cố gắng nhưng Đường Hi chỉ dừng chân tại vòng sáu và bảy, thỉnh thoảng mới bắn vào trong, nhưng lại không thể trúng hồng tâm. Bỗng đầu cô bị chưởng một cái, Đường Hi ôm đầu, thấy đại ca ngay bên cạnh mình thì sợ hết hồn.
Lôi Hạo lãnh đạm nói:"Cậu bắn vội vàng quá, tâm tình lại kích động, không thể nhắm chuẩn."
Đường Hi thật sự không biết làm sao để bắn cho chuẩn, cô xòe tay đưa súng cho hắn, "Đại ca, anh làm mẫu cho tôi đi."
Nói miệng rất khó hiểu, chi bằng thực hành trước.
Lôi Hạo hừ lạnh, hắn cầm lấy khẩu súng, đoàng đoàng đoàng bắn ba phát liên tiếp, Đường Hi trợn mắt nhìn bia ngắm, cả ba phát đều trúng hồng tâm, đục cho tấm bia thành một lỗ nhỏ.
Được rồi, cô công nhận mình rất tệ khoảng này, sau đó Đường Hi lại tiếp tục bắn. Do đã được Lôi Hạo thị phạm trước, cô không còn nghi ngờ súng của mình có vấn đề nữa, hít thật sâu rồi nhắm bắn.
Đoàng.
Đường Hi hào hứng mở to mắt nhìn, như thế nào lại trúng vòng tám, cô vui sướng nhảy cẫng lên. Lôi Hạo nhìn cô như đứa trẻ chưa trải sự đời, răn đe:"Giữ cho tâm thật tĩnh khi bắn súng, trong hôm nay cậu phải bắn được ba phát trúng hồng tâm mới được nghỉ."
"...Được."
Được cái đầu ngươi!
Cô tập bắn súng còn chưa được một tuần, làm thế quái nào bắn được?!
Đường Hi rối rắm, tuy kết quả đã tiến bộ hơn nhưng vẫn không trúng hồng tâm, cô trở thành con gián ngoan cường đánh mãi không chết, bắn hết lần này tới lần khác, quyết phải bắn trúng hồng tâm. Công sức cuối cùng được đền đáp, Đường Hi bình tĩnh, giữ khẩu súng ổn định, nổ súng một phát vào hồng tâm.
Cô mừng đến nỗi múa máy tay chân, những người khác thấy thì cũng chỉ liếc nhiều thêm một cái, không nói gì nhiểu, Đường Hi kiên trì đến tận tối, rốt cuộc đủ ba phát. Cô cởi máy hộ thính và kính mắt vứt một bên, nằm sải lai trên sàn nhà, một đôi giày dừng trước mặt Đường Hi.
Ngẩng đâu cao lên, Lôi Hạo đang từ trên cao bễ nghễ nhìn cô, cong môi. "Giỏi lắm. Về nhà thôi, sàn nhà ở đây rất bẩn."
Tuy Đường Hi không cảm thấy chỗ này bẩn nhưng thấy hắn tán dương, cô mỉm cười vươn tay lên, "Đại ca, anh kéo tôi đi, tôi không dậy nổi."
Lôi Hạo bắt lấy tay Đường Hi kéo dậy, vè đến nhà cô ngủ một mạch tới trưa, mệt mỏi rã rời.
***
Thời gian cứ như vậy trôi qua, vì cả bọn Đường Hi đã thống nhất sẽ không can thiệp vào công việc của Lực lượng điều tra hiện tượng siêu nhiên, rất nhanh sau đó đã có tin tức đăng bài minh oan cho cô, cũng như gửi lời xin lỗi vì làm việc không chu toàn. Nhiều người đồng cảm với Đường Hi vì cô ngồi tù oan một năm, không ai oán trách hay nghi ngờ gì.
Vụ án Hắc Vũ giống như bị ai đó ra tay che đậy, không tìm thấy tung tích. Đường Hi được tòa án phán xét thêm lần nữa, cứ như vậy mà trắng án, giải thích là cô không phải thủ phạm, tất cả các thủ tục xử lý đều đơn giản, sau mấy tháng thì Đường Hi không cần phải giấu mặt khi ra ngoài nữa.
Chỉ huy Bộ cô đúng là đáng tin cậy mà!
Có một số việc chỉ cần có người chống lưng thì tất thảy đều ổn.
Lấy ví dụ như Trương Huýnh kìa, đốt cháy cả một tiểu trấn, chết trên trăm mạng người mà có vấn đề gì đâu, quan trọng là có người bao che hay không mà thôi.
Có tiền và quyền lực, mọi việc kì thực phi thường dễ dàng, che dấu một vụ án và đảm đương tám mạng người có gì là khó với Bộ Xuyên, cô nàng là đặc vụ ngầm của quốc gia cơ mà.
Thật sự thì nhiệm vụ chưa được trọn vẹn cho lắm, nhưng Đường Hi cũng không mong gì hơn. Cô không thể hoàn toàn minh oan uẩn khúc của vụ án, chuyện Tần Nhuệ là một dị năng giả cần phải che giấu trước công chúng. Phía lãnh đạo hẳn đã biết về việc của cô, nhưng họ không thể quang minh chính đại phân xử cho Đường Hi, vì việc đó mà cô nhận được quà xin lỗi cùng yêu cầu mong cô giữ bí mật. Đường Hi cũng minh bạch dị năng giả là loại gì quý hiếm, cô tất nhiên sẽ không nói cho ai khác.
Không cần phải giả trang gì nữa, cô nhân thời gian này mà tận hưởng cuộc sống. Một tháng sau Bộ Xuyên thông báo rằng đã bắt được Tần Nhuệ đồng thời gửi lời cám ơn cô, Đường Hi khách sáo bảo không có gì, dù sao cũng là nhờ họ mà nhiệm vụ của cô dễ dàng đi biết bao nhiêu.
Thành phố Las Vegas.
Đường Hi từ trong rạp chiếu phim đi ra, trên tay vẫn cầm hộp bỏng ngô, nhai nhồm nhoàm. Năm ngày trước, ba người kia rất giữ lời đưa cô đến Las Vegas thăm thú, còn họ thì có công việc chưa xử lí. Đường Hi đã tung tăng bay nhảy khắp thành phố, đi từ chỗ này đến chỗ khác, tham quan hết nơi này đủ khiến cô mệt lả đi.
Hôm nay cô đến một rạp chiếu phim, vì cả ba đều rất bận nên Đường Hi chỉ có thể xem phim một mình.
Ngoại ngữ của Đường Hi chỉ có thể miễn cưỡng giao tiếp cùng người nước ngoài, khi gặp những từ ngữ chuyên ngành hay tiếng lóng thì cô hoàn toàn điêu đứng.
Nhưng Đường Hi có thể thoải mái giao tiếp lưu loát mà không gặp trở ngại, tất nhiên là vì có 1802 ở đây. Mỗi lần nói chuyện cùng ai khác, trước mặt cô đều xuất hiện một màn hình dịch những lời của đối phương ra, cô muốn trả lời thế nào thì 1802 sẽ điều chỉnh thế đấy, nó chính là hệ thống hữu dụng vậy đấy!
[Cô chỉ còn một tháng nghỉ dưỡng nữa thôi, hết thời hạn chúng ta sẽ đến thế giới tiếp theo.]
"Ta biết rồi, ngươi im lặng một chút, đừng cản trở ta ngắm cảnh."
Thành phố này rất đẹp, trong đêm tối ánh đèn lập lòe ở đây càng khiến khung cảnh thêm mông lung mờ ảo. Đường Hi sải bộ trên con phố, ngắm nhìn nơi mà cô luôn mơ ước được đến. Điệu nhạc xập xình văng vẳng bên tai, dòng người đông đúc ồ ạt, cảm giác đặt chân lên nước bạn rất kì diệu, gặp được những con người khác nhau, nhìn thấy những văn hóa xa lạ. Đối với Đường Hi mà nói đó là một trải nghiệm rất tuyệt vời, cô vô cùng hạnh phúc vì mình đã đến Las Vegas.
Tút tút.
Tiếng chuông điện thoại đánh vỡ những suy nghĩ của Đường Hi, cô tìm một nơi yên tĩnh bắt máy, một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Tiểu mỹ nam, cậu đang ở đâu?"
Đường Hi có một loại xúc động muốn nôn ọe, "Hạ Khiết Du, anh đừng gọi tôi bằng mấy cái biệt danh kì dị đó nữa. Có chuyện gì thì nói mau đi."
Hạ Khiết Du bỏ đi điệu cười ngả ngớn của mình, cong môi:"Đến gặp mặt một chút, tôi gửi địa chỉ cho cậu."
"Được."
***
Đường Hi rất hối hận vì đã đến gặp Hạ Khiết Du.
Cô nhìn lên băng ghế, có tận mấy người anh em đang hò hét uống rượu, bên trong phòng có rất nhiều mỹ nữ, bầu không khí phóng túng lại dâm mỹ. Hạ Khiết Du ngồi một mình một băng ghế, hai tay khoác vai hai nữ phục vụ, quần áo không chỉnh tề.
"Dạ Ly, không phải cậu cũng cấm dục giống anh em nhà kia chứ? Là đàn ông thì chứng minh đi nào!"
Đường Hi đỡ trán, bên cạnh cô bây giờ là một nữ phục vụ ngoại quốc tóc vàng hoe, toát lên nét thanh thuần của tuổi đôi mươi. Cô nàng mặt đỏ như gấc, ngượng ngịu ôm chặt tay Đường Hi, đôi núi cao ngất đàn hồi áp vào tay cô.
"Anh, đã đến đây rồi thì phải chơi thật vui, em mời anh uống rượu."
Đường Hi: ...
Đường Hi thật sự rất muốn bỏ chạy, tam quan của cô lại một lần nữa vỡ loảng xoảng.
Bỗng một ngày cô lại bị nữ nhân câu dẫn!
Ông đây không phải gay, cũng không phải les, làm ơn tránh xa nhau ra!
Đường Hi rất muốn làm như không thấy, nhưng tay của cô cứ bị giữ chặt tại bộ ngực ngạo nghễ của cô nàng, cô thật sự khóc không ra nước mắt, trừng Hạ Khiết Du.
"Anh đùa giỡn đủ chưa? Nếu chỉ gọi tôi đến để chơi bời thì tôi đi về đây."
Hạ Khiết Du bất đắc dĩ, "12 giờ trưa ngày mai chúng ta về nước."
Vậy sao anh không nói qua điện thoại đi?!
Đường Hi tin chắc rằng tên vương bát đản này cố ý đùa giỡn cô!
Thấy em gái bên cạnh càng sấn lại gần, cô hơi hoảng, bây giờ cô là trai, nói không chừng phản ứng sinh lí sẽ xảy ra a!