Hồi Ký Thời Không

Chương 28: Dị thế đại lục (2)



Đường Hi dập lửa, dựa vào ánh trăng trong đêm mà tìm đường đi. Ba ngày tổ chức sự kiện không phải lúc nào trưởng bối các tông môn cũng quan sát nhất cử nhất động của thí sinh, kể cả có thì cũng chỉ xem thử đệ tử của mình vào buổi sáng, đến tối thì hầu như không có ai theo dõi.


Ban đêm chính là thời gian săn đêm của đệ tử các môn phái, được phép tranh giành con mồi nhưng tuyệt đối không được đả thương hay tàn sát đồng môn. Nếu không Tinh Môn Đại Hội sẽ loạn thành một đống hổ lốn mất.


[Đường Hi, 100 mét về hướng đông nam, một con Hắc Mãng Xà tầm trung.]


"Là yêu thú à."


Vì không hề có chút kinh nghiệm thực chiến, Đường Hi quyết định đi săn đêm sẵn tiện thử xem thực lực của bản thân. Cô bước thật nhẹ, di chuyển mà không gây ra tiếng động, Hắc Mãng Xà thuộc họ nhà rắn, cực kì nhạy cảm với chấn động, nó giật mình tỉnh giấc, chiếc lưỡi dài rít lên tiếng kêu khè khè của rắn, một con rắn to tướng với lớp vảy đen nhánh trườn trên mặt đất.


Vì Nguyệt Linh có hiểu biết về loại yêu thú này nên Đường Hi không bị dọa bởi kích thức của nó, nhưng cô vẫn mở to mắt kinh ngạc.


Nó có chỗ nào giống rắn?!


Con này to bằng cả một chiếc xe a!


Đường Hi biết mình bị lộ vị trí, không thèm lẩn trốn nữa liền rút kiếm ra khỏi vỏ. Cảm giác cầm Tử Linh trong tay bỗng khác biệt, lưỡi kiếm một màu bạch kim phảng phất chút vệt sáng. Đường Hi vung kiếm, một đạo kiếm quang trắng mờ chém ra, cong thành hình trăng non lao vun vút, để lại một vết cắt sâu hoắm trên thân Hắc Mãng Xà.


Nó rít lên đau đớn, đôi huyết đồng đỏ tươi dị thường, phóng như bay tới chỗ cô. Đường Hi tung người nhảy lên, né tránh một đòn của Hắc Mãng Xà, cô lộn vòng đáp trên đầu nó, hai tay giữ chặt kiếm đâm mạnh xuống, đục thủng hộp sọ của nó.


Hắc Mãng Xã giãy đành đạch, cuối cùng cả thân mình to lớn ngã xuống đất, chết đi.


Đường Hi giật phăng Tử Linh kiếm ra, vung vẩy một cái gạt sạch máu dính trên kiếm, cô cất kiếm vào vỏ. Khi cần chiến đấu Tử Linh giống như có ý thức, Đường Hi cầm trong tay khiến từng tia cảm ngộ in sâu vào lòng cô, trong khoảnh khắc đó Đường Hi tựa hồ biết rõ cách khiến cho một chém này vung ra lực sát thương lớn nhất, chuẩn xác nhất.


Đường Hi hơi kinh ngạc, bỗng một ngày cô trở thành cao thủ võ lâm, ít nhiều gì vẫn có chút không quen tay. Cô thu thập đôi mắt của Hắc Mãng Xà cho vào túi, quá trình thu thập có chút đẫm máu.


[Dễ dàng quá nhỉ? Đến nơi tiếp theo thôi.]


Nhờ có 1802, Đường Hi dễ dàng tìm đến vị trí của các yêu thú, cô chém giết mãi cũng càng ngày càng thuận tay, không ngừng kiếm điểm.


[Đi thẳng về phía trước, có một nhóm sáu con Nha Lang.]


"Nha Lang? Loài giống sói phải không?"


[Đúng vậy.]


Đường Hi nhún chân, thân thể nhẹ bẫng như lông hồng, động tác nhanh gọn tinh xảo, cô lao về phía trước, đối mặt trực diện với đàn Nha Lang. Tử Linh xuất vỏ, thanh kiếm lóe sáng, Đường Hi chém ngang một vòng cung, đem đầu của chúng toàn bộ cắt xuống, vết cắt ngay ngắn lại dứt khoát, cô thu lại răng nanh của Nha Lang, được tổng cộng 12 cái, nhanh chóng phủi bụi trên y phục định rời đi.


[Có người tới.]


Đường Hi giật thót, cô vọt lên một cành cây, bí mật ngồi trên đó nhìn xuống.


"Là ai vậy?"


[Nam chính, Lãnh Tiêu Thành.]


Đường Hi: Σ('◉⌓◉’)☆


Nhanh như vậy?!!


Cô cứ tưởng sau này mới có cơ hội gặp nam chính, không ngờ nam chính đã tự tìm tới cửa rồi.


Đường Hi khống chế hơi thở, tận sức hạ thấp sự tồn tại của mình.


Một thiếu niên dần xuất hiện sau rừng cây lá mọc um tùm, da thịt trắng trẻo, trên hắc y có thêu hoa văn một đôi loan phụng nhảy múa vàng kim lấp lánh, mái tóc buộc cao tùy ý, mày kiếm lãng mục, bối đỉnh thẳng tắp, đôi mắt hẹp dài sắc bén như chim ưng, mũi cao, môi mím lại, mang đến một cỗ cảm giác nghiêm nghị chính khí. Hắn thần sắc cảnh giác, mắt đảo qua lại, hết sức đề phòng.


Nhìn thấy Lãnh Tiêu Thành, Đường Hi cảm thán, đúng là nam chính, giá trị nhan sắc quả nhiên không phải người bình thường có thể so sánh, dù đường nét khuôn mặt vẫn còn vẻ non nớt nhưng ai mà không nhìn ra vẻ đẹp kinh diễm chúng sinh của hắn sau khi trưởng thành.


Suy nghĩ là thế, nhưng cảm xúc không chịu sự kiểm soát của thân thể, nháy mắt bùng nổ. Đường Hi gần như nghe được tiếng rít gào lẩn quẩn trong đầu cô.


Giết hắn!


Giết Lãnh Tiêu Thành!


Ta hận ngươi, ta hận chết ngươi!


Hai mắt Đường Hi trừng lớn, cô siết chặt tay, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay đến chảy máu, khiến cô tỉnh táo lại.


Đường Hi chấn kinh, đây là lần đầu tiên ý chí thân thể mãnh liệt đến thế, cô phải dùng tay đè chặt thanh kiếm sau lưng mình.


Không được động thủ a!


Giết hắn là mọi chuyện bung bét hết.


Đường Hi còn chưa mạnh đến nỗi có thể thần không biết quỷ không hay giết đồng liêu của mình, hơn nữa hắn là Kim Đan kỳ đỉnh phong, cùng cảnh giới với cô, lại có vầng sáng vai chính hộ thân, cô tuyệt đối không phải đối thủ của Lãnh Tiêu Thành.


Lãnh Tiêu Thành không chú ý đến sự tồn tại của Đường Hi, đề phòng đến gần thi thể sáu con Nha Lang, ánh mắt nhíu lại.


Còn ấm!


Có người vừa ở đây.


Đường Hi ngồi vắt vẻo trên cây nhìn Lãnh Tiêu Thành, đôi mắt màu phỉ thúy ngây ngẩn, trong đầu đang không ngừng nghĩ ra thật nhiều kế hoạch lấy mạng tiểu mỹ nam này.


Cô ngẫm lại cũng thấy say, nhiệm vụ lần này là giết sạch ba đại môn phái, không khác gì triệt để đem nền móng trụ cột của tu chân giới đập cho nát tươm.


Một sự kiện đi vào lịch sử a.


Đường Hi từng nghĩ đến việc lôi kéo nam chính về phía mình, nhưng cô ngay lập tức gạt nó đi, nhân vật chính diện và phản diện tổ đội, cuối cùng thành ra cái quỷ gì?


Lãnh Tiêu Thành đứng lên, vội bỏ đi, thoắt cái liền biến mất, phảng phất như hắn chưa từng xuất hiện.


Đường Hi tung người nhảy xuống, nhìn về hướng Lãnh Tiêu Thành rời đi.


Kiếp đầu tiên Nguyệt Linh thật lòng thật dạ với Lãnh Tiêu Thành, nàng chỉ đơn phương hắn từ xa, lặng lẽ ngắm nhìn hắn.


Kiếp thứ hai Nguyệt Linh đem toàn bộ tâm ý đặt lên người Nguyệt Sa, dùng hết sức cứu tỷ tỷ của mình, nhưng sâu trong thâm tâm nàng vẫn mong Lãnh Tiêu Thành thủ hạ lưu tình, cuối cùng hai người đại chiến, Nguyệt Linh lại chết cùng Nguyệt Sa.


Kiếp thứ ba Nguyệt Linh hoàn toàn chết tâm rồi, nàng ôm lấy thi thể dần mất đi hơi ấm người sống của Nguyệt Sa, chỉ cảm thấy cõi lòng tan nát.


Đến kiếp thứ mười, Nguyệt Linh gần như bị dày vò đến chết đi sống lại, chém nàng một nhát đau thấu tâm can, chờ khi vết thương đã lành lại chém thêm một nhát. Nguyệt Linh tuyệt vọng gào thét, nhưng vẫn không thể ngăn chặn kết cục Nguyệt Sa vì nàng mà hi sinh, linh hồn bị mạnh bạo rút ra khỏi cơ thể. Nàng ngã xuống mặt đất lấm lem, đối diện với khuôn mặt giống mình như đúc kia, cố nở một nụ cười ngọt ngào.


Hai người họ sống chết có nhau, nếu mất đi một ai thì cặp đôi ấy sẽ không trọn vẹn, họ cùng nhau nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng, nắm tay nhau an bình đến lạ.


Đường Hi đỡ trán, Nguyệt Linh luân hồi mười kiếp cũng không sửa được kết cục của hai người, mà cô chỉ có một cơ hội duy nhất.


A Ly hóa thành một con ma trơi màu trắng cực kì bắt mắt, nó bất ngờ dụi dụi vào má của Đường Hi, cô bỗng buồn cười, bắt lấy nó.


[Có muốn tiếp tục không?]


"Đi thôi."


Đêm hôm đó Đường Hi không ngủ, quần quật đi săn đêm, khi hết ngày đầu tiên tổ chức Tinh Môn Đại Hội, cô có tất cả 186 điểm.


Mắt thấy mặt trời sắp mọc, Đường Hi gấp rút chạy như bay về phía tây.


Trong kí ức, ngày thứ ba của đại hội, tại hướng đông kết giới bỗng bị phá vỡ, xuất hiện một số lượng lớn ma thú tràn vào, một khu rừng lớn như thế bị tàn phá hơn nửa trong nháy mắt, toàn bộ các đệ tử môn phái ở nửa đông bỏ mạng.


Ngay sau đó trưởng bối của các tông môn xông vào cứu viện, Lãnh Tiêu Thành có công giúp diệt ma thú mới lên bảng vàng, còn Nguyệt Linh bị lật tẩy bí mật trước mặt những tu sĩ danh môn chính phái, được Nguyệt Sa cứu khỏi tay tông môn mang theo chạy trốn.


Ở một lần luân hồi nàng từng trốn hẳn qua phía tây khu rừng, phía đông lại không cản nổi lực lượng ma thú hùng hậu. Cách duy nhất để rời khỏi kết giới và từ bỏ quyền thi đấu là đi ra cánh cửa phía đông, Nguyệt Linh từng cố bỏ cuộc nhưng vô tình hay cố tình, hoàn cảnh ép nàng phải tham gia Tinh Môn Đại Hội.


Đường Hi không dám chậm trễ đến ngày thứ ba, cô nhảy qua con suối chạy băng băng về phía tây, một đường diệt rất nhiều yêu, linh thú.


Đường Hi buồn rầu.


"Không thể ra ngoài được, bây giờ mà cố ra ngoài thì kết quả vẫn sẽ giống như kịch bản kết giới xảy ra vấn đề."


Khi Nguyệt Linh xông khỏi cửa phía tây, nàng bị kết giới chặn lại, kết giới dường như bị niệm chú sai, cuối cùng nội bất xuất ngoại bất nhập.


Trở về hiện tại ở phía tây, bạch y thoắt ẩn thoắt hiện sau rừng cây, Đường Hi không giây phút nào nghỉ ngơi, liều mạng kiếm điểm, y phục có chút bẩn, cô một chút cũng không thèm để ý, thấy con mồi là vung kiếm chém xuống.


Đường Hi thở hồng hộc, tựa vào một thân cây. "Mệt quá. Không ngờ lại mệt đến vậy."


[Cô sử dụng nhiều linh lực như thế nên mệt là phải.]


Đường Hi nhìn ngó xung quanh, xác định không có ai ở gần, cô ngồi xếp bằng trên tảng đá, hấp thụ linh khí vào đan điền, một cỗ cảm giác mát lạnh dễ chịu chui vào trong cơ thể.


Tu luyện nửa canh giờ, Đường Hi mở mắt ra, cả người khỏe khoắn dễ chịu, tiếp tục cầm Tử Linh đi săn đến quên trời quên đất.


Cô vẫn chưa đủ mạnh, nếu không nhân cơ hội này để luyện tập thì làm sao đánh bại được nhân vật chính.


Ngày thứ hai yên bình trôi qua, Đường Hi còn điên cuồng hơn cả tối qua, kiếm được 396 điểm, tạm thời đứng thứ hai bảng, vị trí thứ nhất đương nhiên là của Lãnh Tiêu Thành.


"Chậc. 445 điểm, trâu bò như vậy."


Khoảng cách điểm số giữa các thí sinh trên bảng vàng không lớn, thường chỉ chênh lệch dưới 20 điểm, nhưng Lãnh Tiêu Thành thật sự vượt trội xa người thường, cách người thứ hai gần 50 điểm.


Sau một thời gian không ngừng suy nghĩ, chỉ có một cách duy nhất mà Đường Hi nghĩ ra.


Cướp lấy kì ngộ của Lãnh Tiêu Thành.


Lãnh Tiêu Thành là vai chính, bàn tay vàng như rác, mở ra rất nhiều kì ngộ, số lần trùng hợp gặp tiên cơ không thể đếm xuể, trừ việc chặt đứt chuỗi cơ duyên này của hắn, Đường Hi không biết nên làm sao để hạ Lãnh Tiêu Thành.


Phần thưởng của người đứng đầu Tinh Môn Đại Hội vô cùng phong phú, nhưng Lãnh Tiêu Thành vận may thật sự quá nghịch thiên. Vốn tưởng là một thanh kiếm cũ nứt nẻ, hóa ra lại là một trong Thập đại Thần binh Tu chân giới.


Á Lai Hy Tà.


Hy Tà kiếm được tạo ra bởi một thợ rèn kiếm nổi danh tài nghệ vô song, lưỡi kiếm làm bằng loại nguyên liệu cứng rắn nhất đại lục, chém sắt như bùn. Lại tinh luyện trong dung nham nóng chảy, uy lực không cần bàn cãi.


Nhất đao bổ thiên địa.


Á Lai Hy Tà nhận Lãnh Tiêu Thành làm chủ, lột bỏ lớp vỏ cũ kĩ tồi tàn, một thanh kiếm đen tuyền với vằn màu đỏ tươi.


Đó là một sự kiện quan trọng đánh dấu mốc cuộc đời bay bổng như diều gặp gió của Lãnh Tiêu Thành.


Còn lâu ta mới để ngươi nhận thưởng!


Đường Hi rất muốn dùng phương thức đơn giản thô bạo nhất cướp điểm của Lãnh Tiêu Thành nhưng xung quanh đây sợ rằng đang bị các trưởng bối theo dõi, huống hồ còn có luật cấm giao chiến.


Chờ đã.


Luật cấm giao chiến?!


Đường Hi bỗng tỉnh ngộ, "A a! Nếu ta phạm luật thì sẽ bị cưỡng chế bỏ quyền thi đấu và trục xuất khỏi đây đúng không?"


[...Hình như cô đã quên rằng kết giới xảy ra vấn đề?]


"..."


Dù âm thanh của 1802 vẫn vô cảm như cũ nhưng Đường Hi tin chắc rằng nó đang phun vào mặt cô.


Khi ma thú đột ngột xuất hiện, một lớp kết giới bên ngoài bị phá, ma thú xông vào trong. Các trưởng bối đã muốn mở kết giới giải cứu đệ tử nhưng trong phạm vi vài dặm gần đây là khu vực thôn dân, nếu ma thú thành công trốn ra ngoài, hậu quả không cần phải nói. Đến lúc đó muốn xông ra kết giới chỉ có thể dùng cửa ra phía đông, cũng là nơi tụ tập nhiều ma thú nhất.


Ma thú xổ lồng tất nhiên là do ma tộc giở trò, chủ mưu là một gã được gọi là Hoắc Dự Ma Quân, thuộc hạ đắc lực của Thiên Ma Đế, kẻ đứng đầu toàn bộ ma tộc.


Nguyệt Linh đánh một trận với Hoắc Dự Ma Quân, hộ phù che giấu ma khí giữ bên người hàng chục năm nay bị phá hủy, bại lộ thân phận bán nhân bán ma.


Hai kẻ hỗn huyết như Nguyệt Linh và Nguyệt Sa, đặt ở nhân giới hay ma giới đều bị ghét bỏ, cả hai phải lang bạt khắp nơi, tránh sự truy đuổi gắt gao của tu chân giới.


Đường Hi sải bước, bạch y trong khu rừng ẩm ướt cực kì bắt mắt, lóe một cái liền biến mất.


Cô biết mình nên đi đâu rồi.


***
2657 từ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.