Hội Ngộ Chốn Âm Ti

Chương 26





Vương Đỉnh Hoa trở về nhà trong sự tức tối mà do một tiểu tử thối dành cho mình, cô một mực đi vào trong nhà mà quên mất rằng mình phải đối mặt với hai vị phụ huynh kia đã bị mình lừa một vố mất mặt hơn bao giờ hết.

Vừa bước vào cổng thì sự hậm hực của cô dần biến mất khi đứng trước mặt mình là phụ thân Vương Bá Chinh.
Biết được sự sống của mình đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc nên cô khẽ nuốt không ít nước bọt xuống cổ họng.
Ch..Cha..


Lại còn biết ta là cha của ngươi hay sao?
Vương Bá Chinh mặt mài khó coi vô cùng khi vừa mới tiễn Hồ Thái Đức trở về thì ngay sau đó đứa con gái trời đánh này trở về như một sự sắp đặt có sẵn.

Vương Đỉnh Hoa sợ hãi mà lùi về sau vài bước, đưa mắt hướng vào bên trong mong tìm được hình bóng của mẫu thân yêu dấu để cứu giúp mình.
Đứng ở đây hối lỗi đến khi ta cho phép mới được vào nhà.


Không tắm, không ăn, không ngủ nếu không có lệnh của ta.


Nói rồi Vương Bá Chinh lạnh lùng quay lưng vào bên trong để lại đứa con gái ngang bướng ấy, cô bĩu môi vì cha đã quá đáng với mình.

Tự dưng hôm nay lại phạt cô là sao chứ? Mấy lần trước chỉ mắng rồi sau đó cũng cho qua chuyện, hay là mình đã chọc giận trúng cơn thịnh nộ của cha rồi sao?
Hoàng Lý Mai tuy đã biết chuyện nhưng cũng không nói giúp con mình vì bà cũng bị nó đánh lừa thêm một vố đến mất cả mặt mũi.

Hẹn người ta đến nhà để mong kết giao với nó nhưng lại không thấy mặt mũi ở đâu.

Cứ hết lần này đến lần khác bày trò khiến hai ông bà không biết đến khi nào mới có cháu để bồng.
Trời cũng dần trở tối, nhìn sang lang quân của mình vẫn bất cẩu ngôn tiếu chưa có dấu hiệu thôi phạt con.

Bà cuối cùng cũng đành lớn tiếng nói giúp.
Hiền thê, nàng lại định nói giúp nó nữa hay sao?
Vương Bá Chinh khép lại quyển sách đang đọc dang dở để nói chuyện với vợ, lần nào Vương Đỉnh Hoa gây tội đều được bà đừng ra bênh vực nên cho dù ông chỉ có ý định mắng chửi thì cũng nói vài ba câu rồi lại thôi, vì điều đó mà bây giờ đứa con gái trời đánh ấy không xem ai ra gì.
Nhưng không phải chúng ta đã để mặc con bé từ trưa đến giờ rồi hay sao? Kẻo nó trở bệnh thì không tốt đâu.


Ông thở dài để quyển sách lên bàn.
Cứ dễ dãi với nó.

Nàng xem bây giờ còn không xem mặt mũi của ta ra gì, lần nào cũng khiến ta muốn độn thổ vì xấu hổ.

Thử hỏi Vương Bá Chinh này dần mất cả chữ tín rồi có phải hay không?
Nhưng cũng là con mình đứt ruột sinh ra, chỉ có một đứa con duy nhất mà chúng ta có được.

Không thương yêu và nhường nhịn nó thì phải trao những điều ấy cho ai đây?

Lý Mai đi đến cạnh chồng mình vuốt nhẹ tấm lưng để giúp ông thôi cơn nóng trong người.

Được vợ dịu dàng nên Vương Bá Chinh thôi hậm hực.
Nhưng nàng cũng để ta mắng nó một tiếng để dạy dỗ.


Được mà được mà..


Bà mỉm cười rồi đi ra khỏi phòng, đứng trong nhà nhìn ra thấy bóng dáng của một thiếu nữ trong bóng tối đứng tựa vào cánh cửa gỗ mà ngủ thiếp đi trông thật xót xa.

Bà đi đến vỗ nhẹ vào vai.
Này, vào trong đi.

Cha con thôi giận rồi!
Bị đánh thức, Vương Đỉnh Hoa giật mình tỉnh dậy mà giương mắt nhìn người trước mặt.

Hoá ra là mẫu thân yêu quý, nhưng tại sao lại giúp cô muộn như vậy chứ làm cho đôi chân cô đi không nỗi nữa rồi.
Hai người đi vào bên trong nhưng Vương Đỉnh Hoa còn chưa được nghỉ ngơi mà phải ghé lại một chút để nghe người đàn ông kia trách mắng mình.

Cơn buồn ngủ và đói bụng kéo đến một lượt khiến cô không tài nào tập trung nghe thấy được điều gì, tai này lọt qua tai kia đến khi thấy cha mình bỏ đi thì mới biết mọi chuyện đã xong xuôi.
Vương Đỉnh Hoa mau chóng đi tắm rửa thật sạch sẽ và trở về phòng đánh một giấc tới sáng hôm sau.
_________
Lưu Tuyết Khuê chóng cằm nhìn người trước mặt đang luyên thuyên kể về sự việc đã xảy ra với mình mà chỉ thấy nàng vừa lắng nghe vừa mỉm cười, hoá ra tên tiểu tử ngày hôm qua đã làm một ván cược với tiểu thư nhà họ Vương và bây giờ đang nhờ sự giúp đỡ của nàng.

Điều đó là chắc chắn rồi, vì ở vùng Lĩnh Cương rộng lớn này tìm đâu ra được một người tài giỏi vừa cầm kỳ thi hoạ, vừa xinh đẹp mỹ miều lại còn vừa ôn nhu nhàn thục như Lưu Tuyết Khuê chứ.


Nếu nói về tài năng thì chỉ có nàng mới xứng tầm làm đối thủ với Vương Đỉnh Hoa mà thôi, trước khi có sự xuất hiện của nàng.

Vị tiểu thư kia đã phải tự cao tự đại như thế nào vì vừa sinh ra không những ngậm thìa vàng mà lại còn được ông trời ban cho một trí tuệ vô song.
Khi mà một tuổi đã biết đi, hai tuổi đã biết nói, ba tuổi đã cầm viết vẽ vời nghoệch ngoạc, đến bốn tuổi thì trên tay đã cầm quyển sách mà chập chững đọc từng chữ rồi.

Sự phát triển nhanh chóng ấy sớm đã truyền khắp nơi, ai cũng biết Vương Đỉnh Hoa từ nhỏ đã là thần đồng nên cũng vừa kính nể về gia thế và vừa ngưỡng mộ về tài năng.
Bây giờ Lưu Tuyết Khuê chuyển đến vùng Lĩnh Cương sinh sống như thể người này có nhiệm vụ sẽ phân chia cao thấp với Vương Đỉnh Hoa và chắc chắn chỉ có nàng là trị được cái thói ngông cuồng ấy của nữ nhân nhà họ Vương mà thôi.
Cho nên xin tiểu thư hãy đồng ý giúp tiểu tử, không thì ta sẽ mất cả thanh xuân để làm gia nhân cho vị tiểu thư kiêu ngạo ấy đến tận mười năm.

Nghĩ đi nghĩ lại ta thà làm việc cho tiểu thư Lưu còn hơn, hãy giúp tiểu tử này..

ta sẽ mang ơn người nhiều lắm!!
Lưu Tuyết Khuê nhìn người trước mặt đang chấp tay đến tận trán để cầu xin mình, trong đầu thì nàng không có ý định từ chối vì lần này cũng như là cơ hội để nàng có thể chứng kiến được tài năng thiên bẩm mà thiên hạ bàn đến về Vương Đỉnh Hoa.

Không những thế nàng lại còn được thử sức với cô ta, nếu thua thì không có gì thiệt thòi, còn được học hỏi thêm nhiều điều nhưng nếu thắng thì xem ra nàng đã tiến bộ vì đã đánh bại được kẻ gọi là tài giỏi nhất vùng Lĩnh Cương.
Lưu Tuyết Khuê không để người này cầu xin được nữa, nàng nhẹ gật đầu rồi cất lên chất giọng dịu dàng.
Nhưng lỡ ta thua thì ngươi không trách ta chứ?
Tên tiểu tử biết rằng tiểu thư đã chịu giúp mình thì nhanh chóng lắc đầu, với dáng vẻ thích thú, cậu nói:
Tất nhiên là không rồi, tiểu thư đã giúp ta là một điều vô cùng lớn lao.


Vậy thì nhờ ngươi đứng ra tổ chức cuộc thi này được không? .



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.