Hội Ngộ Chốn Âm Ti

Chương 29





Về phần Lưu Tuyết Khuê thì vẫn như thường ngày khiêm tốn và chăm chỉ, sợ rằng vốn hiểu biết của mình thua xa vị tiểu thư kia nên đã không kể ngày đêm chăm lo đọc sách, nàng thì không đặt nặng hoá vấn đề nên trông rất thong thả và thoải mái..

ai như Vương Đỉnh Hoa gồng mình đến hoa cả mắt rồi!
Ngón tay ngọc ngà, thon dài của Lưu Tuyết Khuê lật từng trang sách liên tục cho thấy nàng đọc rất nhanh.

Xung quanh cũng kha khá những quyển đã đọc, nàng tiếp thu hết mọi kiến thức mà bản thân mình có được từ những trang giấy vô tri này nhưng khi nhận lại là một kho tàng hoàn toàn rộng lớn.

Vì có kinh nghiệm từ nhỏ nên nàng đã mau chóng nắm bắt được cốt lõi nội dung và đọc rất nhanh ngay sau đó, mặc kệ nó có bao nhiêu trang đi chăng nữa.
Đến khi trời trở tối thì mới chợt nhận ra mình đã ngồi ở đây từ khi ngủ dậy đến giờ, đôi mắt có chút mỏi vì phải chăm chú một thứ gì đó quá lâu.

Khép quyển sách lại nàng đứng dậy bỏ đi ra ngoài.

Phải vệ sinh cơ thể và lấp đầy cơn đói bụng này, tránh để bản thân mệt mỏi thì ngày mai mới có sức mà cùng tiểu thư nhà họ Vương kia thách đấu được cơ chứ.
_________________
Nơi Thanh Lâu nhanh chóng được lắp đầy những chỗ trống, người dân khắp các nơi có điều kiện cũng đổ xô đến cùng mục đích để chứng kiến cảnh tượng thế kỷ có một không hai này, dường như người dân ở Lĩnh Cương có mặt đầy đủ và vì Lưu Tuyết Khuê từng sống từ nhỏ đến lớn ở Cử Miên nên người dân ở nơi đó tất nhiên cũng có mặt đông đúc.


Họ hồi hộp mong chờ kết quả rằng, vị tiểu đại diện cho Lĩnh Cương hay Cử Miên là người chiến thắng.
Trọng tài cho cuộc đấu này đã bước ra và giới thiệu với mọi người.

Cả Thanh Lâu trộn lẫn người dân ở từng vùng mà hò hét cổ vũ cho cả hai vị tiểu thư, cái tên Vương Đỉnh Hoa và Lưu Tuyết Khuê được gọi to đến độ có người gọi lẫn lộn vào nhau.

Chúng ta có mặt ở đây chỉ cùng một mục đích là tận mắt chứng kiến hai mỹ nhân vừa khuynh nước khuynh thành vừa tài hoa phong nhã thể hiện tài năng với nhau.

Đúng vậy, đó chính là tiểu thư Lưu Tuyết Khuê xuất thân từ Cử Miên và tiểu thư đại diện cho sự tài giỏi vùng Lĩnh Cương của chúng ta, Vương Đỉnh Hoa.


Mọi người cùng nhau vỗ tay hò hét rầm rộ hơn khi thấy hai mỹ nhân xinh đẹp từ cầu thang đi xuống.

Vương Đỉnh Hoa trong lúc sải bước có quan sát ở khán đài, ở dãy đầu tiên cô bắt gặp được vợ chồng của thúc thúc cùng với hai vị phụ huynh của mình đang bên cạnh một tên nam nhân nào đó, cô đoán rằng là cái tên hôm trước là chính xác nhất, cách đó thì có sự xuất hiện của hai thầy trò võ thuật ngày hôm qua và xem ra gặp người quen như vậy cô cũng có thêm động lực để hạ bệ cái tên Lưu Tuyết Khuê kia rồi.
Vương Đỉnh Hoa đến bây giờ vẫn đắc thắng mặc dù chưa biết rõ tài nghệ của nàng ra sao, cô nhất quyết khi dễ Lưu Tuyết Khuê bằng mọi giá.

Mọi người im lặng để lắng nghe trọng tài ra đề thi dành cho hai thí sinh, mỗi một trận có thời gian là một nén nhang vì họ biết được rằng hai mỹ nhân này ngang tài ngang sức với nhau nên chắc chắn nếu không yêu cầu thời gian thì đến hết ngày cũng chưa chắc gì đã kết thúc một trận đấu.

Và bây giờ cuộc thi đầu tiên là đối câu.
Xin mời hai vị bắt đầu..


Trọng tài lùi về sau để chừa lại không gian cho hai nhân vật chính, Vương Đỉnh Hoa nhếch mép hất mặt nhường vị trí đắc lợi cho nàng.

Cô tin rằng bản thân có thể đối lại bất cứ câu nào do Lưu Tuyết Khuê đưa ra, không gì làm khó được cô.
Lưu Tuyết Khuê nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của mình đồng thời nghĩ ra câu đối mở màn, nàng nhanh chóng đã có đáp án trong đầu mà vội làm thơ câu đối đầu.
Bách niên ân ái song tâm kết.


Ngay sau khi Lưu Tuyết Khuê đưa ra câu đầu thì ngay lập tức cô đối trả lại bằng một ý nghĩa đan xen, tốc độ rất nhanh làm cho mọi người phải kinh ngạc như thể người này đã biết trước đáp án.
Thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên.


Nàng khẽ gật đầu khá hài lòng về tốc độ nhanh nhạy và sắc bén của tiểu thư họ Vương, thích thú nàng tiếp tục ra câu đối tiếp theo là:

Suy tàn ngọc thụ tam canh vũ.


Xúc vẫn quỳnh hoa ngũ dạ phong.


Vương Đỉnh Hoa và Lưu Tuyết Khuê cứ thế đối qua đối lại mà chỉ cần một khoảng thời gian ngắn, đúng thật là kỳ phùng địch thủ không uổng công thiên hạ lặn lội xa xôi đến đây để tận mắt chứng kiến màn tranh tài này.

Mọi người quan sát mà hồi hộp khôn nguôi, vừa nhìn hai mỹ nhân trước mặt lại vừa nhìn nén nhang dần cháy rụi từ từ.

Thật nhanh ngay sau đó nén nhang cũng đã đến chân hồng và tắt đi ngọn lửa nhỏ bé, trọng tài vang lên tiếng nói kết thúc trận đấu thứ nhất.

Đúng là kẻ tám lạng người nửa cân mà, trong suốt một nén nhang lâu như vậy mà không có ai dành được thắng lợi bởi đối phương quá tài giỏi.

Thêm một nén nhang nữa để đến với cuộc thi tiếp theo.


Phần thi tiếp theo là làm thơ ngẫu nhiên do trọng tài ra đề, hai người thay phiên nhau làm một khổ thơ ngẫu nhiên về thiên nhiên, con người, tình cảm hay đất nước tùy thuộc vào vị trọng tài kia.

Thêm một nén nhang tắt đi ngọn lửa là lúc phần thi này kết thúc, vẫn như khi nảy không có người thắng cuộc vì cả hai quá ngang tài ngang sức.

Lưu Tuyết Khuê mỉm cười khi thấy tiểu thư kiêu ngạo kia quá tài giỏi, nàng cứ ngỡ bản thân sẽ mau chóng áp đảo được tình thế nhưng rõ ràng Vương Đỉnh Hoa không dễ chơi một chút nào.

Muốn cho cuộc thi này thêm hấp dẫn, nàng đã đưa ra một điều kiện với cô.
Không biết tiểu thư Vương đây có dám cược với ta một lần không?
Vương Đỉnh Hoa nhếch mép ngồi xuống chiếc ghế được đặt ở phía sau và cầm tách trà trên bàn lên nhấp nháp, Lưu Tuyết Khuê nhẹ nhàng quan sát từng nhất cử nhất động của người trước mặt.

Người dân ở khán đài và ngay cả trọng tài càng thêm ngạt thở về hai mỹ nhân ấy.
Được..

ngươi nói đi.



Nếu ta thắng, ta muốn ngươi trở thành bạn của ta!
Vương Đỉnh Hoa và mọi người xung quanh được dịp bất ngờ, miệng cô cũng há ra một chút vì không tin được những gì mình đã nghe thấy.

Cô đứng dậy bật cười thành tiếng cho rằng nàng đang diễn trò, cái gì mà làm bạn cơ chứ? Không phải cô ghét cay ghét đắng đến độ muốn nhai sống cô ta hay sao?
Còn nếu ta thắng thì ngươi lập tức phải rời khỏi vùng Lĩnh Cương này và không được phép đặt chân đến đây bằng bất cứ giá nào.

.

ngôn tình hoàn
Câu nói của vị tiểu thư Vương làm cho dân chúng phải xôn xao, người dân vùng Cử Miên vì muốn bảo vệ cho tiểu thư quyền quý của mình nên đã lên tiếng phản đối điều đó, Vương Bá Chinh và Hoàng Lý Mai nghe thấy đứa trẻ nhà mình càng ngày càng làm càng ức hiếp tiểu thư nhà người ta ngay trước mặt thiên hạ thì vô cùng tức tối.

Ông đã lớn tiếng làm đám đông đang xôn xao, bàn tán phải im bặt.
Vương Đỉnh Hoa ngươi có biết mình đang nói gì không?
Lưu Tuyết Khuê trái với thái độ bất ngờ, lo lắng, hồi hộp của mọi người.

Nàng vô cùng thản nhiên mà mỉm cười gật đầu đáp ứng yêu cầu này.

Được, cứ như vậy đi.


Cả hai đi về chỗ thách đấu của mình, một bên là thái độ ngạo mạn đắc thắng, tự cao tự đại, một bên là bình tĩnh, thích thú và nôn nóng về những phần thi còn lại để xem cuối cùng ai mới là người phải chiến thắng.
Thiên hạ còn chưa kịp hết bàng hoàng thì đã nghe giọng nói của trọng tài ra phần thi mới.

Phần thi này là cả hai phải cùng hợp tác với nhau tạo ra một khúc nhạc một cách ngẫu nhiên, có nghĩa là phải làm sao hoà quyện cùng đối phương mặc cho chưa nghe bao giờ hay chưa tập luyện cùng với nhau.
Nếu không làm được hoặc sai nhịp hay bất kỳ lỗi nào đó xảy ra thì sẽ bị cho là thua cuộc.
Trọng tại cắm một nén nhang lên lư hương sau đó lùi về sau cánh gà để nhường lại sân khấu cho hai mỹ nhân kia, Vương Đỉnh Hoa ngồi trước đàn Cổ Cầm mà chuẩn bị, còn Lưu Tuyết Khuê chỉ vỏn vẹn cây tiêu trên tay, nàng cho rằng báo vật nhỏ bé này phải sẽ giúp nàng giành được chiến thắng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.