Hỡi Người Tình

Chương 27



Trong hồ sơ bên công an cung cấp, vụ việc xảy ra vào tối hôm ấy lại là một diễn biến hoàn toàn khác.

Dựa vào kết quả điều tra của bên công an, dựa vào biên bản lời khai của các nhân chứng, và dựa vào kết quả khám nghiệm trường vào buổi sáng sớm hôm sau, có thể chứng minh: Buổi tối hôm ấy, Long Tiểu Vũ đã bám theo Chúc Tứ Bình vào công trường mở rộng, nâng cấp nhà máy chế dược, rồi rình cơ hội cưỡng bức cô. Về điểm này, có hai nông dân làm công có thể chứng thực. Hai người này đi ngang qua cổng sau công trường vào đúng thời điểm xảy ra vụ án và đã trông thấy tận mắt Long Tiểu Vũ bám đuôi Chúc Tứ Bình vào đến tận văn phòng công trường. Mặc dù công trường đã ngừng hoạt động, nhưng văn phòng vẫn để lại vài người để giải quyết một số việc thường nhật. Bởi vậy, ban ngày, Tứ Bình vẫn đến đây như thường lệ. Và cũng chính vì vậy, mà cô có chìa khóa của căn phòng ấy. Long Tiểu Vũ theo Tứ Bình vào căn phòng này, có ý định quan hệ với cô, nhưng bị cô chống cự. Trong lúc vật lộn, Long Tiểu Vũ đã dùng cán xẻng đánh Tứ Bình bị ngất. Sau đấy, thực hiện hành vi cưỡng bức. Xong xuôi, dùng dao nhọn đâm vào bụng Tứ Bình, giết chết cô để diệt khẩu.

Chứng cứ của cơ quan công an xem ra rất đầy đủ, xác đáng. Ngoài lời khai của nhân chứng, báo cáo khám nghiệm tử thi còn cho thấy, trước khi chết không lâu, Tứ Bình quả thực có quan hệ tìnhdục với Long Tiểu Vũ. Không những thế, trên cơ thể cô còn để lại vết tích của cuộc ẩu đả, giằng co. Báo cáo khám nghiệm hiện trường cho thấy, trên cán một chiếc xẻng tìm thấy ở hiện trường có vân tay và dấu bàn tay của Long Tiểu Vũ. Dù không hoàn chỉnh, nhưng đủ để khẳng định như vậy. Chiếc cán xẻng ấy cũng hoàn toàn trùng khớp với vết thương trên đầu Tứ Bình. Bởi vậy, được nhận định là hung khí giết người. Cơ quan công an còn tìm thấy tại nơi ở của Long Tiểu Vũ chiếc áo khoác Versace trên đó có vết máu. Kết quả xét nghiệm cho thấy, đó là máu của Tứ Bình.

Còn rất nhiều chứng cứ thép như thế. Ngay từ đầu, cơ quan công an đã xác định mục tiêu điều tra là Long Tiểu Vũ. Ngày thứ hai sau khi Tứ Bình bị hại, cơ quan công an đã cơ bản xác nhận Long Tiểu Vũ là nghi can chính. Nhưng vẫn chưa có kết quả giám định vết máu và đối chiếu vân tay thì Long Tiểu Vũ bỏ trốn. Công an Bình Lĩnh đã thông qua Sở Công an tỉnh và Bộ Công an phát lệnh truy nã Long Tiểu Vũ trên toàn tỉnh và toàn quốc. Phòng điều tra hình sự công an Bình Lĩnh còn cử một nhóm trinh sát về quê Long Tiểu Vũ là thị trấn Thạch Cầu, thành phố Thiệu Hưng để truy bắt. Nhưng khi đến nơi mới phát hiện, Long Tiểu Vũ không còn có nhà ở Thạch Cầu, cũng không có cả một người thân.

Ngoài thị trấn Thạch Cầu ra, cơ quan công an không còn phương hướng nào khác để truy bắt Long Tiểu Vũ. Họ không biết Long Tiểu Vũ liệu có khả năng nương náu ở đâu. Ở đâu còn có bạn bè thân thiết hay bạn học của anh ta.

Họ càng không thể biết rằng, ở Bình Lĩnh, Long Tiểu Vũ còn có người yêu. Đó chính là La Tinh Tinh - cô con gái rượu của La Bảo Xuân.

Quả thực, không ai biết về mối quan hệ giữa Long Tiểu Vũ và La Tinh Tinh. Kể cả La Bảo Xuân. Nên đương nhiên, họ cũng không thể biết Long Tiểu Vũ đã đi đâu. La Bảo Xuân cũng chỉ nghe chánh văn phòng Vương báo cáo lại, là bên công an đến công ty điều tra về Long Tiểu Vũ. Chỉ có thế. Còn lại, cũng không rõ lắm chi tiết việc công an truy nã Long Tiểu Vũ. Khi chưa thể xác định hướng đi cụ thể của Long Tiểu Vũ, manh mối phá án mong manh, bên công an đương nhiên không thể tiết lộ thêm chi tiết vụ án cho người của công ty chế dược Bảo Xuân, cũng không thông báo thêm với công ty về việc mức độ tình nghi của Long Tiểu Vũ trong vụ án này là bao nhiêu. Trước việc Long Tiểu Vũ đột ngột ra đi, và bị cơ quan công an điều tra, La Bảo Xuân chỉ biết có cảm khái, nuối tiếc. Về nhà, ông thở vắn than dài với La Tinh Tinh đôi ba câu. Dù sao, Long Tiểu Vũ cũng là một nhân viên thư ký rất có trách nhiệm, tiền đồ sán lạn. Huống hồ, để cứu con gái ông, anh ta đã bất chấp nguy hiểm, một mình vào khu rừng nguyên sinh núi Vân Thanh tìm kiếm, thiếu chút nữa thì mất mạng. Những việc ấy khiến La Bảo Xuân rất cảm động. Đương nhiên, ông cũng rất ưu ái anh. Tăng lương vượt cấp cho anh, còn dự định mua cho anh một căn hộ. Trên thực tế, ông đã tìm được căn hộ vừa ý, nằm ở khu dân cư mới cách công ty không xa là mấy. May mà chưa nộp tiền để lấy căn hộ. Nếu không, mất tiền oan.

Lúc La Bảo Xuân nói chuyện với cô con gái về Long Tiểu Vũ, cô không tham gia nhiều. Dường như, cô đã biết chuyện từ trước và không muốn nhắc đến nhiều. La Bảo Xuân để ý thấy cô con gái mấy hôm nay mặt mày ủ rũ, tâm trạng uể oải, cứ như sắp đổ bệnh nặng hoặc vừa trải qua một cơn bạo bệnh. Ông sốt sắng hỏi con gái xem liệu có phải cô khó ở, hay quá mệt mỏi, hay mấy hôm nay mất ngủ... Nhưng cô không đáp. Chẳng buồn đáp. La Bảo Xuân không hỏi gặng nữa. Bà giúp việc mách nhỏ: Hai hôm trước, cô chủ ở một mình trong phòng và khóc. Bà giúp việc ở nhà La Bảo Xuân đã hai mươi năm. Tinh Tinh do một tay bà chăm sóc. Bà thậm chí yêu thương nàng còn hơn cả bố đẻ nàng. La Bảo Xuân bảo bà giúp việc hỏi dò con gái xem. Mới hay, con gái ông đã có bạn trai. Mấy hôm trước, hai người vừa chia tay. Có vẻ như, con gái ông bị bạn trai đá. Tinh Tinh đã có bạn trai? Điều này làm La Bảo Xuân rất đỗi ngạc nhiên. Thảo nào, lần trước, khi ông ngỏ ý giới thiệu con trai ông Giám đốc Sở y tế tỉnh họ Kiều, con gái ông đã không đồng ý. Chẳng trách, điều kiện của anh chàng Kiều kia ưu việt là thế, mà cô dửng dưng, chẳng buồn nghe. Thì ra, cô đã bí mật yêu một người khác. La Bảo Xuân thầm hối hận. Suốt một thời gian dài như thế để con gái sống một mình trong thành phố. Xem ra, tình hình đã vượt ngoài tầm kiểm soát. Nhưng tĩnh tâm một lát, ông liền chuyển từ buồn sang vui: Con gái mình bị bạn trai đá có khi lại hay. Cứ để con bé buồn vài ngày. Đợi khi sóng yên bể lặng, sẽ lại thong thả nói chuyện với con bé về cậu Kiều. Biết đâu, mối này lại thành.

Sự mất tích của Long Tiểu Vũ, sau vài ngày bị người trong công ty Bảo Xuân xì xào to nhỏ, nhanh chóng trở thành dĩ vãng. Thay vào đó, vấn đề tiền tuất và bồi thường cho Chúc Tứ Bình bắt đầu trở thành đề tài nóng. Bố mẹ Tứ Bình lặn lội từ quê Thiệu Hưng lên Bình Lĩnh. Ngày nào cũng tới công ty khóc lóc, gây chuyện. Đám nông dân làm công quê Thiệu Hưng - trước đây làm việc ở công trường - cũng vào hùa, đòi trả lại “chính nghĩa”, “công bằng” cho người đã khuất. Họ khăng khăng, nếu công ty không bồi thường bốn mươi vạn tệ, họ sẽ không bỏ cuộc. Hai bên căng thẳng đến mức gần như phải ra tòa. La Bảo Xuân bị vụ việc này làm hao tổn trí lực. Thêm vào đó, dự án mở rộng nhà máy rơi vào tình trạng ngắc ngoải. Sản phẩm tồn ế ẩm, chất đầy trong kho. Vốn lưu động của công ty bị thiếu, phải lấy chỗ này bù chỗ kia. La Bảo Xuân xoay như chong chóng, mệt nhoài. Trong hai mươi năm lập nghiệp, đây mới thực sự là thời điểm trong khốn ngoài khó của La Bảo Xuân. Một mặt, ông phải đích thân chạy đôn chạy đáo vay tiền và tiêu thụ sản phẩm. Mặt khác, ông phải mời luật sư theo kiện, thường xuyên phải tới tòa. Giữa chừng, ông lại ốm vài bận, còn tâm trí đâu để lo lắng chuyện yêu đương hôn nhân của cô con gái rượu. Biết con gái ngày ngày rầu rĩ, nhưng La Bảo Xuân không có được thời gian để động viên, an ủi con. Ông bất đắc dĩ nhủ thầm: Con bé đã lớn, cũng cần phải đối mặt với khó khăn. Đã đến lúc con bé phải tự điều chỉnh mình.

Kỳ thực, lúc ấy, La Tinh Tinh mới chỉ dừng lại ở tâm trạng buồn bã, ủ ê, chứ chưa đến mức đau đớn không thiết sống. Bởi nàng luôn tin, Long Tiểu Vũ nhất định sẽ quay lại. Nàng đoán, có lẽ ở quê đã xảy ra chuyện gì đó buộc anh phải quay về xử lý. Hoặc giả, tại Bình Lĩnh, anh đã gây ra chuyện gì đó, buộc phải lánh tạm một thời gian. Nàng luôn cho rằng, bề ngoài, Long Tiểu Vũ là người không giỏi ăn nói. Nhưng kỳ thực, anh dám nghĩ dám làm hơn bất kỳ ai khác. Đừng tưởng anh chỉ giỏi nấu cơm, giỏi vi tính, quan tâm, chu đáo với con gái. Kỳ thực, trong anh còn tiềm ẩn cả sự ngang tàng, mạnh mẽ. Thật thế! Nếu không, nàng đã chẳng phải một phen giật bắn mình khi thấy anh dũng mãnh ra đòn giải cứu bố nàng ở bãi đỗ xe ngoài nhà hàng. Nếu không, anh đã chẳng bất chấp sống chết, một mình xông vào rừng như thế. Để làm được như thế, nếu chỉ có tình yêu thôi, thì chưa đủ. Mà cần phải có gan! Và cả sự ngang tàng bản năng! Sự ngang tàng ấy không phải muốn học là học được, muốn bắt chước là bắt chước được. Thế nên, La Tinh Tinh nghĩ rằng, ai mà biết được anh đã đánh nhau, kết thù với ai để rồi gây ra một chuyện rắc rối nào đó.

La Tinh Tinh cũng có nghe phong thanh chuyện một nông dân làm công bị chết ở công trường nhà máy chế dược, nhưng không hề biết người ấy là Tứ Bình. Càng không hề hay biết chuyện ấy có quan hệ gì với Long Tiểu Vũ. Mãi sau này, nàng mới nghe nói, Long Tiểu Vũ bị công an nghi ngờ và truy nã. Khi ấy, nàng mới ý thức được một cách rõ ràng rằng, người con trai mà nàng yêu, người con trai hàng ngày vẫn đến chơi với nàng, bảo vệ nàng, giúp nàng nấu cơm, dạy nàng vi tính, tuyệt vời tốt với nàng, có lẽ, đã một đi không trở lại.

Ngày thứ ba sau khi bố nàng bạo bệnh qua đời, La Tinh Tinh mới biết chuyện Long Tiểu Vũ bị tình nghi là hung thủ giết người và đã bỏ trốn. Lúc ấy, nàng mới suy sụp tận cùng! Cùng một lúc, nàng mất đi hai người thân thiết nhất. Từ một cô gái được nuông chiều hết mực, nàng đột ngột trở thành một đứa trẻ mồ côi. Cả thế giới đổ sụp. Trong tim nàng.

Nhưng. Ngoài khóc ra, nàng còn biết làm gì?

Trong khi, vào lúc ấy, nàng lại rất cần phải cứng rắn, làm những việc cần làm. Bố mất. Nàng ngay lập tức trở thành người thừa kế và đứng đầu công ty hữu hạn chế dược Bảo Xuân. Tất tật mọi việc liên quan đến con người, tài chính của công ty đều cần nàng đứng ra giải quyết, dàn xếp, lo toan... Hằng ngày, có không biết bao nhiêu người đến gặp nàng xin ý kiến chỉ đạo, ký duyệt, bảo nàng nên làm thế này, thế kia. Hằng ngày, có không biết bao nhiêu người đến tìm nàng đòi nợ, đòi tiền lương, đòi bồi thường, thậm chí cả đòi mạng... Nàng không thể nào đối diện với hiện thực ấy. Quyết định duy nhất đúng đắn của nàng trong lúc tinh thần hoảng hốt, trí lực suy sụp, là nghe theo lời kiến nghị của chánh văn phòng Vương, nhờ luật sư Hàn Đinh ở Bắc Kinh giúp đỡ.

Ngoài việc đó ra, nàng chỉ còn biết khóc! Khóc một mình. Lặng lẽ. Nàng trốn biệt trong nhà, trong phòng ngủ. Ôm chăn. Thổn thức. Chăn gối trên giường nàng vẫn còn vương mùi cơ thể Long Tiểu Vũ. Mùi mồ hôi. Nhưng rất thơm. Hương thơm ấy đang từng lúc mất đi, và cũng từng lúc nhắc nhở La Tinh Tinh rằng: Cuối cùng, Long Tiểu Vũ rồi cũng sẽ biến mất khỏi căn phòng này. Một cách từ từ. Triệt để. Sạch trơn!

Mối tình ấy giống như một giấc mơ miên man vô tận. Để rồi, khi tỉnh dậy, nàng thấy đôi mắt mình ráo hoảnh, rỗng tuếch. Nàng không thể tin nổi: mối tình ấy quả thực đã diễn ra, đã tồn tại. Không kiềm chế được, nàng đưa mắt nhìn bốn phía. Muốn tìm xem liệu người tình trong mơ của nàng có còn ở trong căn phòng này, có còn ở trong khuôn viên này... Có thể, vào lúc này, chàng đang tắm táp trong nhà vệ sinh, đang nấu nướng trong bếp, hay đang giúp nàng mở máy tính... Ảo giác thường xuyên xuất hiện. Vượt ngoài tầm kiểm soát của nàng. Dường như lúc nào nàng cũng nghe thấy tiếng nước xả rào rào trong nhà vệ sinh, tiếng xì hơi của nồi áp suất trong bếp, cả giọng nói thủ thỉ và tiếng cười dịu dàng của anh...

Nàng cũng thường xuyên mơ đến bố. Nhưng trong giấc mơ, bố nàng luôn xuất hiện cùng Long Tiểu Vũ. Nàng mơ thấy ba người sống hạnh phúc, vui vẻ bên nhau, cùng đi du lịch, cùng về nhà nấu cơm, cùng chơi vi tính. Bố nàng còn đưa Tiểu Vũ đến xem nàng biểu diễn những bước đi của mèo trên sàn chữ T rực rỡ, lung linh... Những giấc mơ như thế luôn là nơi để nàng trốn chạy sự đau khổ, tự vỗ về lòng mình. Nhưng đồng thời, chúng cũng lại là khởi nguồn gây nên đau khổ, thiêu cháy thể xác, tâm hồn nàng. Giấc mơ thì ngắn ngủi, nhưng hiện thực sau khi nàng tỉnh dậy lại dài lê thê, ê chề. Bố nàng mất thật rồi. Vĩnh viễn không thể nào sống lại. Tiểu Vũ cũng bỏ đi thật rồi. Kể từ đây, anh phiêu bạt chân trời góc bể, mai danh ẩn tích. E rằng, sẽ vĩnh viễn không quay lại gặp nàng. Đó chính là hiện thực! Một hiện thực vĩnh viễn không thể tẩy xóa bằng những giấc mơ!

Hồi ấy, phần lớn thời gian của La Tinh Tinh đều đắm chìm trong mâu thuẫn giữa mơ mộng và hiện thực. Sự tồi tệ của hiện thực ập đến nhanh hơn nàng tưởng. Hai tháng sau khi Tiểu Vũ mất tích, bố nàng qua đời, Công ty Hữu hạn Chế dược Bảo Xuân - đã có từ trước khi nàng chào đời và không ngừng trưởng thành cùng nàng - chính thức nộp đơn lên Tòa án nhân dân cấp thành phố Bình Lĩnh xin phá sản. Câu chuyện thần thoại mang tên Bảo Xuân lừng lẫy một thời cuối cùng lại có một kết cục đầy tàn khốc. Không chỉ nhà xưởng, thiết bị của nhà máy, mà đến cả tòa văn phòng và xe ô tô của công ty, tất tật đều bị đem bán đấu giá. Đến ngay cả tiền gửi ngân hàng của La Bảo Xuân và cả những tài sản trong nhà cũng đều bị đám chủ nợ cấu xé, lấy đi sạch sanh, không thương tiếc. Ngôi biệt thự La Bảo Xuân thuê ở hồ Hoàng Hạc bị thu hồi sau khi đáo hạn cho thuê. Đến ngay cả ngôi nhà của họ La trong trung tâm thành phố - nơi duy nhất chứa đựng những hồi ức hạnh phúc và giấc mơ đẹp của La Tinh Tinh, cũng bị đổi chủ. Tài sản bán đấu giá hết sạch. Nàng bị tống ra khỏi nhà. Không một tấc đất cắm dùi. Để lo phần mộ cho bố, nàng thậm chí phải bán sạch sanh mọi thứ vật dụng cá nhân. Trong khu nghĩa trang um tùm tùng bách ấy, không biết, linh hồn đã an nghỉ của La Bảo Xuân liệu có được sự yên ổn vĩnh hằng.

An táng bố xong, La Tinh Tinh cuối cùng chỉ còn lại vẻn vẹn hơn một nghìn tệ. Nàng từ biệt ngườibạn duy nhất là Trình Dao. Một mình lên đường. Trước đi Quảng Châu. Sau tới Bắc Kinh. Phải đến lúc ấy, nàng mới thật sự thấm thía. Mưu sinh bằng nghề người mẫu, nhất là “người mẫu nghiệp dư” không ký kết hợp đồng với công ty nào, mới gian nan, vất vả làm sao. Trước đây, Hàn Đinh cũng không hề biết rằng. Những cô gái chân dài trông xinh đẹp duyên dáng là thế, trang điểm cầu kỳ là thế, áo quần sành điệu là thế. Nhưng nếu không tìm được một người đàn ông để dựa dẫm, cuộc sống của họ sẽ khổ sở nhường nào.

Cuối cùng, La Tinh Tinh cũng đã tìm được cho mình một người đàn ông. Hàn Đinh. Một chàng trai vừa tốt nghiệp đại học, và cũng không thể gọi là giàu.

Nhưng ít ra, anh có một ngôi nhà, một công việc ổn định. Có thể giúp La Tinh Tinh có chỗ ở, có cơm ăn. Huống hồ, sau khi được thừa kế di sản của người bác quá cố, anh cũng đã có thể sắm cho nàng đồ mỹ phẩm hiệu Clinique, CD và Chanel. Có anh, một cô gái vốn được nuông chiều từ bé như La Tinh Tinh đã không còn phải ra khỏi nhà, đôn đáo, khổ sở, tìm kiếm, giành giật một sô diễn. Có anh, nàng có thể ngủ vùi suốt ngày, sau đó ra phố, lượn cửa hàng cửa hiệu, rồi về nhà chơi vi tính, mặc nhiên giết thời gian mà không phải lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền. Dù rằng, Hàn Đinh thường vin vào đó để phê bình nàng, nhưng đồng thời, anh cũng thích cảm giác có một người con gái xinh đẹp như thế luôn phải dựa dẫm và có thể sống thoải mái nhờ vào tiền của anh. Đối với một người con trai vừa mới đi làm và vừa chớm giàu, cảm giác ấy có thể tạo ra cảm giác về sự thành đạt, cảm giác được dựa dẫm. Và cũng vì thế, nó mang lại cảm giác hạnh phúc. Lúc ấy, Hàn Đinh chỉ đơn giản nghĩ rằng, La Tinh Tinh không còn thiếu thứ gì. Có chăng, thì điều đó duy nhất chỉ là việc sau khi anh đi làm, nàng ở nhà một mình và cảm thấy có chút cô đơn.

La Tinh Tinh quả thực không có quá nhiều bạn. Với Hàn Đinh, điều này đương nhiên là một ưu điểm. Vì thế, anh độ lượng hơn khi thấy nàng suốt ngày lên mạng và chát chít với đám ngườikhông quen biết - một việc mà từ trước tới nay, anh luôn rất phản cảm. Anh không ngờ rằng, tất cả những việc xảy ra sau này, lại xuất phát từ kiểu chát chít vô bổ ấy. Một đêm mất ngủ. La Tinh Tinh dậy mở vi tính. Truy cập vào một phòng chát bất kỳ. Đọc những lời nhăng quậy của đám cư dân mạng. Ngôn ngữ trên mạng có đủ thể loại: nhẹ nhõm, khôi hài, trêu trọc, trần trụi, tục tĩu... Chợt. Con chuột trên tay La Tinh Tinh khựng lại. Mắt nàng mở to, nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính, mà thông thường phải hơi nheo mắt lại xem mới thoải mái. Trong vô vàn những lời trêu đùa, cợt nhả, và cả tục tĩu ấy, nàng đọc thấy một giọng nói lo lắng. Giọng nói ấy phớt lờ những đề tài mà người khác đang bàn tán, tranh luận. Phớt lờ những lời chế giễu, chửi đổng đang nhắm vào mình. Kiên nhẫn. Cố chấp. Nhắc đi nhắc lại một câu hỏi: Tôi tìm Tự Thủy Kiêu Dương. Bạn nào đã gặp Tự Thủy Kiêu Dương...

La Tinh Tinh tưởng như máu toàn thân ngưng lại. Hơi thở tắc nghẹn. Tai nàng chỉ nghe thấy tiếng con tim đang nện thình thịch như gõ trống. Nàng nhìn thấy tên của người hỏi. Cái tên ấy như sấm động giữa trời xanh. Có sức mạnh dời non lấp bể!

- Long Hành Thiên Hạ!

Long Hành Thiên Hạ! Giống như tia nắng nàng luôn khát khao giờ đây băng qua lớp lớp mây mù, xuyên thấu tâm hồn nàng. Hai tay nàng run rẩy. Tiếng khóc bật ra theo nốt phím: Long Hành Thiên Hạ, anh ở đâu? Em đây. Tự Thủy Kiêu Dương đây! La Tinh Tinh đây...

Đây chính là quá trình Long Tiểu Vũ nối lại liên lạc với La Tinh Tinh sau một năm mất tích. Kỳ thực, sau bốn tháng bỏ trốn, anh đã âm thầm trở lại Bình Lĩnh. Anh đến nhà La Tinh Tinh, nhưng nàng không còn ở đó. Anh muốn tìm cô bạn nàng là Trình Dao, muốn tìm chánh văn phòng Vương. Họ là người duy nhất có thể biết nàng đã đi đâu. Nhưng rốt cuộc, anh không dám mạo hiểm. Vả lại, anh cũng không thể lưu lại Bình Lĩnh quá lâu.

Trong một năm ấy, phương thức chủ yếu Long Tiểu Vũ áp dụng để tìm La Tinh Tinh, nghe ra, có vẻ rất hoang đường. Đó là lên mạng. Hễ có tiền, là anh lại tới các quán Internet. Vào BBS mà anh và La Tinh Tinh trước đây hay vào. Tìm nàng “Tự Thủy Kiêu Dương” trong mộng. Quá trình và ý nghĩ tìm kiếm “Tự Thủy Kiêu Dương” đã trở thành sự gửi gắm quan trọng nhất của anh vào cuộc sống, trở thành tia hy vọng soi sáng con đường phía trước. Có lẽ, anh không ngờ rằng, vào buổi đêm ấy, tia hy vọng của anh cuối cùng đã bùng cháy thành ngọn lửa khổng lồ sáng rực. Nhưng vừa sáng bùng lên, ngọn lửa khổng lồ ấy đã thiêu rụi toàn bộ năng lượng sống của anh. Trên thực tế, đó là lần sáng cuối cùng của ngọn lửa trước khi rụi tắt. Sau một năm mười tám ngày bị truy nã, trong căn phòng ở tầng hầm nhà nghỉ Ái Quần Bắc Kinh nơi anh anh ẩn náu, trong lúc anh và La Tinh Tinh đang nghẹn ngào xúc động buổi trùng phùng, Long Tiểu Vũ đã sa lưới.

Sự bỏ trốn khi xưa của Long Tiểu Vũ, giờ phân tích lại, rốt cuộc là có lợi hay có hại cho bản thân anh ta. Ít ra, đứng trên góc độ là luật sư, Hàn Đinh thấy có chút gì đấy hồ nghi.

Theo nhìn nhận của Hàn Đinh, nếu như khi ấy Long Tiểu Vũ không bỏ trốn, có thể, nó sẽ tốt hơn cho anh ta. Nhưng khi anh ta đã nhảy lầu bỏ trốn, thì ngược lại, điều ấy gần như đã thừa nhận hành vi phạm tội của anh ta. Nhưng La Tinh Tinh lại nghĩ khác: Bên công an đã có nhiều chứng cứ như thế, bản thân Long Tiểu Vũ khó có thể biện hộ cho mình. Huống hồ, anh thân cô thế cô. Không thể minh oan cho mình, thì chỉ còn cách duy nhất là bỏ trốn.

Có thể, sự lựa chọn của Long Tiểu Vũ và suy nghĩ của La Tinh Tinh cũng có lý phần nào. Quả thật, hiện thực là một thứ quá trần trụi. Ảo tưởng kiểu sách vở và ý tốt, đôi khi, không thể nào điều khiển được tiến trình hiện thực của một sự việc. Hãy tin vào chân lý. Hãy tin vào chính quyền. Hãy tin, rồi sự thực rốt cuộc sẽ được phơi bày trước ánh sáng. Điều ấy không sai. Nhưng quả thực, vẫn có những vụ án oan sai, thời đại nào cũng có. Đây cũng lại là sự thực không thể chối cãi.

Trở về sau chuyến đi thực tế tại Thiệu Hưng để thu thập chứng cứ, Hàn Đinh chắc chắn một điều: cô gái bị giết tên Chúc Tứ Bình, quả thực, là bạn gái cũ của Long Tiểu Vũ. Hai người đã có thời gian đi lại không phải ngắn. Thậm chí, có quan hệ tình dục nhiều lần. Bố mẹ Tứ Bình và đám Đại Hùng bảo Long Tiểu Vũ và Tứ Bình chưa từng yêu nhau rõ ràng là cố ý khai man. Và vì thế, việc cơ quan công an dựa vào đó để nhận định động cơ phạm tội của Long Tiểu Vũ với Tứ Bình là giết người diệt khẩu để che giấu hành vi cưỡng bức của mình, rõ ràng là trái với sự thực!

Hàn Đinh tin rằng, anh đã có đầy đủ chứng cứ để bác bỏ động cơ phạm tội mà bên công an đã cáo buộc. Công việc tiếp theo anh phải làm là tìm ra sơ hở trong các chứng cứ và tình tiết khác mà bên công an dùng để nhận định hành vi giết người của Long Tiểu Vũ. Anh và La Tinh Tinh từ Bình Lĩnh trở về Bắc Kinh. Bắt tay phân tích và sắp xếp lại những tài liệu đã thu thập được. Mấy tối liền anh đều có mặt ở nhà Lâm. Hai người trao đổi với nhau suốt đêm. Phân tích, nghiên cứu tỉ mỉ từng mắt xích trong chuỗi chứng cứ mà bên công an cung cấp. Tìm kiếm điểm lỏng lẻo của chuỗi mắt xích ở từng chi tiết nhỏ nhất. Sau vài đêm liền thức trắng. Vào một buổi sớm tờ mờ. Hai người đã có được những thu hoạch đáng kể từ mớ tài liệu bề bộn ấy:

Một, Hung khí chủ yếu mà Long Tiểu Vũ sử dụng là con dao nhọn, đến nay vẫn chưa tìm thấy. Anh ta đã lấy đâu ra hung khí này? Sau khi gây án xong, anh ta vứt nó ở đâu? Trong hồ sơ, không nói rõ.

Hai, Tối hôm ấy, Long Tiểu Vũ có lý do hợp lý để hai lần có mặt ở hiện trường vụ án. Lúc có mặt ở hiện trường lần thứ hai, anh ta đã chạm vào một hung khí khác là cán xẻng. Bởi vậy, dấu giày của Long Tiểu Vũ và vân tay trên hung khí mà bên công an lấy được tại hiện trường vụ án - những chứng cứ quan trọng để nhận định Long Tiểu Vũ giết người, đã vi phạm nguyên tắc loại trừ chứng cứ, cần được xem là không có hiệu lực chứng cứ.

Ba, Long Tiểu Vũ thừa nhận, tối hôm ấy, anh ta có quan hệ tình dục với Tứ Bình. Nếu sự thực về việc Long Tiểu Vũ và Chúc Tứ Bình từng yêu nhau được chứng minh một cách vững chắc, thì lập luận cưỡng bức hiển nhiên là không có cơ sở. Và một khi đã không phải là cưỡng bức, làm sao có chuyện giết người diệt khẩu?

Bốn, Việc Long Tiểu Vũ bỏ trốn cũng là một chứng cứ quan trọng để nhận định anh ta có tội. Thế nhưng, xét từ góc độ tâm lý học, hành vi bỏ trốn của anh ta không phải là khó giải thích. Giữa bỏ trốn và giết người không có quan hệ nhân quả tất yếu. Bởi vậy, việc bỏ trốn không nên trở thành chứng cứ trực tiếp để cáo buộc nghi can đã giết người. Tình tiết này không có giá trị chứng minh một cách độc lập.

Năm, Nếu Hàn Đinh có thể làm tòa án tin rằng, một số người làm chứng trong vụ án này đã khai man, thì điều này có nghĩa là, lời khai khác của những nhân chứng này cũng không đáng tin cậy. Thậm chí, cần phải hủy bỏ tư cách làm chứng của những nhân chứng này.

Sau khi sắp xếp lại những quan điểm trên đây một cách gãy gọn, Hàn Đinh chợt thấy tỉnh táo, khoan khoái lạ thường. Dường như, thắng lợi đang đến với anh, rất gần. Một loạt những tội chứng đanh thép trước đây giờ không đánh mà tan. Trên trận tuyến buộc tội giết người, xem ra, tiền quân và hậu quân không thể bọc lót cho nhau. Những thành lũy cuối cùng cũng dần trở nên đơn độc, trơ trọi. Dường như, chúng đang đợi Hàn Đinh đến hạ gục từng chiếc một.

Lâm cho rằng, trước tiên, cần phải đánh gục lời khai của những nhân chứng. Thứ nhất, phải chứng minh họ đã khai man, và tìm ra nguyên nhân. Thứ hai, những nhân chứng khai buổi tối hôm ấy Long Tiểu Vũ đi theo Chúc Tứ Bình vào công trường đều là người đồng hương của Long Tiểu Vũ và Chúc Tứ Bình, đồng thời cũng là người của Đại Hùng. Đám người này dường như âm mưu câu kết với nhau để hại Long Tiểu Vũ. Hay ít ra, Lâm có cảm giác thế.

Lâm nói: Nhất định phải tìm cho ra hai “người chứng kiến” ấy. Hỏi kỹ họ về những gì đã xảy ra vào buổi tối hôm ấy. Mỗi một chi tiết đều phải yêu cầu họ kể lại thật tường tận. Xem những gì mà Long Tiểu Vũ nói, với những gì mà chúng ta nắm được, có khớp với nhau hay không, có mâu thuẫn với nhau hay không, có chuyện bịa đặt hay không. Nếu nắm được một hai kẽ hở để có thể chém hai kẻ chứng kiến kia ngã gục dưới chân ngựa, thì chúng ta đã nắm trên tám phần thắng.

Ngoài điểm đột phá mà Lâm chỉ thị ra, Hàn Đinh còn tìm được một điểm khả nghi khác. Trong hồ sơ chứng cứ của bên khống, không tìm thấy báo cáo giám định vết máu ở áo khoác ngoài của Long Tiểu Vũ. Nhưng kết quả giám định lại được đề cập nhiều lần và được trích dẫn nhiều lần trong các loại tài liệu. Không những thế, trong các tài liệu khác nhau, khi nói đến báo cáo giám định, ghi chép về số hiệu báo cáo và nơi cung cấp báo cáo lại không thống nhất. Đại đa số tài liệu, bao gồm cả danh mục chứng cứ trình lên Viện Kiểm sát, nội dung viện dẫn đều là “Giấy giám định vết máu số 9890 - Phòng trinh sát kỹ thuật, Sở công an thành phố”. Nhưng Hàn Đinh để ý thấy, có một tài liệu khi nói đến vết máu lại viện dẫn là “Giấy giám định vết máu - Trung tâm nghiên cứu kỹ thuật hình sự, Học viện công an Bình Lĩnh”. Hàn Đinh đã đối chiếu rất kỹ, thấy chỉ có duy nhất tài liệu này, chỉ nói đến việc giám định vết máu, chứ không có kết luận giám định. Bởi vậy, lúc đầu, anh chỉ nghi ngờ. Nhưng sau đấy, thì đặt giả thiết: Rất có thể đã có lần lượt hai bản giám định vết máu trên chiếc áo khoác của Long Tiểu Vũ. Và kết luật trên hai bản giám định này hoàn toàn khác nhau!

Hàn Đinh nghĩ thầm, anh phải tìm cách xem bằng được bản gốc của hai báo cáo giám định vết máu, xem giữa chúng có điều gì khác nhau.

Hàn Đinh cùng La Tinh Tinh quay lại Bình Lĩnh. Lần này, với một tư duy rõ ràng và một kế hoạch thu thập bằng chứng tiếp theo.

Hai người vẫn ở nhà người bạn La Tinh Tinh là Trình Dao.

Trên đường tới Bình Lĩnh, Hàn Đinh nói với La Tinh Tinh, lần này ở Bình Lĩnh, anh muốn nàng ở chung một phòng với anh. Anh bảo:

- Trình Dao đã biết về mối quan hệ hiện nay giữa hai đứa mình. Việc gì phải giả vờ nghiêm túc, ngủ riêng.

La Tinh Tinh nghĩ ngợi một lát, rồi nói:

- Mình vẫn cứ ngủ riêng đi. Mình chưa lấy nhau. Ngủ chung, người khác nhìn vào không tiện. Vả lại, mình đang ở nhờ nhà người khác.

Hàn Đinh có phần không vui, nhưng cũng không muốn gây khó dễ cho nàng. Anh im lặng giây lát, rồi hỏi nàng, giọng trầm xuống:

- Thế, em vẫn còn muốn lấy anh chứ?

Đây là đề tài trước đây hai người hay nói tới, nhưng bây giờ rất ít khi đề cập. La Tinh Tinh không trả lời ngay. Nàng lảng tránh cái nhìn của Hàn Đinh. Ngần ngừ giây lát, rồi nói:

- Đương nhiên rồi. Em đã hứa với anh rồi đấy thôi.

Nhưng chỉ qua vài giây ngần ngừ của nàng, Hàn Đinh cũng có thể nhận ra, nàng không hề có tâm trạng bàn chuyện cưới xin.

Hàn Đinh cũng đã nghĩ rất chín. Anh yêu La Tinh Tinh. Và sẽ không thay đổi. Nhưng anh tuyệt đối không gượng ép nàng. Không chỉ không gượng ép nàng trong chuyện hôn nhân đại sự, mà ngay cả chuyện nàng bảo ngủ riêng, thì ngủ riêng. Đúng. Đây là nhà người khác. Nhưng khi hai ngườiở nhà của mình ở Bắc Kinh thì sao? Trong căn nhà của mình, hai người ngủ chung một phòng, nằm chung một giường. Mặc dù không đến mức đồng sàng dị mộng, nhưng có chút gì đấy kiểu như “nam nữ thụ thụ bất thân”, giống như người anh trai với người em gái. Chỉ có sự quan tâm, yêu mến dành cho nhau, chứ không có những lúc đam mê, quấn quýt như ngày trước. Kể từ khi Long Tiểu Vũ xuất hiện, hai người, về cơ bản, chưa từng làm chuyện ấy.

Lần này tới Bình Lĩnh cũng giống như lần trước đi Thiệu Hưng. Phàm là những chỗ không có người quen biết La Tinh Tinh, Hàn Đinh đều đưa nàng đi theo, để nàng cùng tham gia điều tra với tư cách là trợ lý của anh. Hàn Đinh thấy, để La Tinh Tinh tham gia điều tra có một cái lợi rất lớn. Đó là vô hình chung làm nàng hiểu thêm về anh. Theo suy luận của Hàn Đinh, một khi hai ngườiđã hiểu nhau hơn, cũng sẽ gắn bó với nhau hơn. Anh muốn để La Tinh Tinh thấy rằng, vì tính mạng của Long Tiểu Vũ, anh đã phải nghiêm túc, tỉ mỉ, cật lực, can đảm, và trên cả tuyệt vời như thế nào!

Để La Tinh Tinh tham gia điều tra còn có một cái lợi khác. Đó là, có đối tượng điều tra không muốn, hoặc ngại nói chuyện với Hàn Đinh. Nhưng khi có thêm La Tinh Tinh. Chỉ cần nàng dỗ dành vài câu, là đối tượng lại đồng ý hợp tác. Tiếp xúc với nàng, mọi người, nhất là nam giới, đều bị cuốn hút và cảm động trước vẻ đẹp, sự thuần khiết và chân thành của nàng.

Đương nhiên, thi thoảng cũng có trường hợp ngoại lệ. Tại Trung tâm nghiên cứu kỹ thuật hình sự - Học viện công an Bình Lĩnh, hai người gặp một đối tượng rắn như đinh. Cán bộ tiếp đón hai người ở văn phòng Trung tâm rất nhiệt tình. Loáng cái, đã giúp họ tìm ra nhân viên kỹ thuật đã giám định vết máu trong vụ Chúc Tứ Bình bị giết khi xưa. Đó là một người trung niên đeo kính, họ Uông. Hàn Đinh và La Tinh Tinh lịch sự gọi ông ta là “thầy Uông”. Thầy Uông cầm thẻ luật sư của Hàn Đinh, lật đi lật lại, xem rõ lâu. Rồi lại đòi xem thẻ luật sư của La Tinh Tinh. Hàn Đinh vội nói: - Đây là trợ lý của tôi. Vừa tốt nghiệp Đại học chính pháp Bắc Kinh, vẫn chưa thi lấy thẻ luật sư. Thầy Uông đành gật đầu cho qua. Nhưng bảo, bản giám định vết máu ông ta làm khi xưa đã giao cho Phòng trinh sát hình sự Sở công an thành phố từ lâu rồi. Nếu hai người muốn điều tra, thì tới Phòng trinh sát hình sự điều tra sẽ tốt hơn. Bởi đó là đường chính ngạch.

Hàn Đinh buộc phải nói rõ:

- Tờ giám định vết máu mà tôi xem trong danh mục chứng cứ do công an thành phố chuyển cho Viện Kiểm sát là do Phòng trinh sát kỹ thuật công an thành phố cấp. Phòng trinh sát kỹ thuật với chỗ thầy là hai cơ quan khác nhau, phải không ạ? Nếu khác nhau, thì phải chăng, điều đó có nghĩa là, trong vụ án này, lần lượt có hai đơn vị đưa ra hai tờ giám định. Và tờ giám định do thầy cung cấp, cuối cùng, đã không được sử dụng?

Thầy Uông nhìn hai người. Lặng thinh. Vẻ mặt ông ta có vẻ không mấy kinh ngạc. Hàn Đinh thậm chí không thể đoán được rằng, liệu ông ta có biết chuyện tờ giám định của mình đã không được sử dụng hay không. Sau một hồi im lặng, thầy Uông mới cất tiếng:

- Chỗ chúng tôi và Phòng trinh sát kỹ thuật Sở công an thành phố không phải là một đơn vị. Chúng tôi là trường học trực thuộc tỉnh. Nhiệm vụ của Trung tâm nghiên cứu chúng tôi chủ yếu là kết hợp giảng dạy với nghiên cứu khoa học. Vì số vụ án mà Phòng trinh sát kỹ thuật công an thành phố phải xử lý quá nhiều, làm không xuể, nên đơn vị điều tra có lúc cũng tìm đến chúng tôi nhờ làm một số giám định về kỹ thuật. Kết quả giám định của chúng tôi đã không được sử dụng, thì các vị cũng không cần phải xem làm gì.

Hàn Đinh lại nói một thôi một hồi, mục đích vẫn là muốn xem bản giám định ấy, để đối chiếu hai bản giám định với nhau. Thầy Uông có vẻ ngán ngẩm. Vừa nói, vừa đứng lên, định bỏ đi:

- Các vị cứ đi tìm đơn vị phá án là hơn cả. Nếu họ đồng ý, họ sẽ cho các vị xem. Chúng tôi đã giao bản giám định ấy cho họ rồi.

Hàn Đinh:

- Tờ giám định này là tài liệu công khai, được dùng để công bố tại phiên tòa. Chúng tôi đến, chủ yếu là để xem xem hai tờ giám định có gì khác nhau không. Thầy có biết, có chỗ nào khác nhau không ạ?

Nhưng lúc này, thầy Uông không hề mảy may có ý dừng lại. Hàn Đinh chưa nói hết câu, ông ta đã đi ra ngoài cửa. Chỉ để lại một âm thanh cẩu thả, qua quýt:

- Các vị đi tìm đơn vị phá án ấy. Cứ đến đó...

Rồi mất dạng.

Hàn Đinh và La Tinh Tinh tức lộn tiết. Bốn mắt nhìn nhau. Hàn Đinh những tưởng La Tinh Tinh sẽ nổi giận, sẽ chửi rủa “thầy Uông” thậm tệ. Nhưng thật bất ngờ. Nàng không thế. Ngược lại, nàng còn tỏ ra điềm đạm hơn cả anh. Nàng nói với anh bằng giọng nói chín chắn hơn cả anh, giống như một người lớn:

- Đừng nản lòng, anh nhé!

Hai người nán lại trong khuôn viên học viện. Đi thong thả. Vừa đi, vừa hỏi thăm, nghe ngóng. Biết cán bộ, nhân viên giảng dạy trong học viện, bao gồm cả người ở Trung tâm nghiên cứu, đa phần đều ở trong khu tập thể của học viện. Hai người bèn ghé vào cửa hàng trong học viện, mua hết hơn sáu tệ tiền quà, gồm ruợu, thuốc lá. Chập tối, hai người tìm đến khu tập thể của Học viện công an. Khu tập thể rất rộng. Đi qua con đường phía bên phải khu giảng đường là tới. Ở đó không có cả tường vây, nên rất dễ tìm. Hai người hỏi thăm ở cổng một tòa nhà trong khu tập thể. Chẳng mấy chốc, đã hỏi ra nhà thầy Uông - làm giám định vết máu ở Trung tâm nghiên cứu - sống ở nhà số mấy, tầng mấy, cầu thang mấy. Mặc dù những người ra vào đây đều là công an và người nhà của họ, nhưng thấy Hàn Đinh và La Tinh Tinh ăn mặc đàng hoàng, trai thanh nữ tú, tướng mạo đứng đắn, nên chẳng ai nghi ngờ. Không biết chừng, người ta còn tưởng hai người là họ hàng của thầy Uông cũng nên. Lúc hai người gõ cửa nhà thầy Uông, vợ ông ta còn tưởng họ là học sinh của chồng mình. Hàn Đinh vừa hỏi:

- Cô làm ơn cho hỏi, thầy Uông đã về chưa ạ?

Người đàn bà liền chau mày, nói:

- Các em ở khoa nào? Sao lại phải đến tận nhà?

Hàn Đinh cúi đầu nghiêng mình, nói:

- Không phải ạ. Chúng tôi từ Bắc Kinh tới. Có chút việc muốn nhờ thầy Uông giúp đỡ ạ.

Anh đưa ra tấm danh thiếp. Người đàn bà nhìn danh thiếp, ngó túi quà anh xách trên tay, rồi mới mở cửa cho hai người vào. Vào trong nhà, vừa đặt túi quà xuống, Hàn Đinh và La Tinh Tinh liền chủ động bắt chuyện thân mật với bà Uông, còn nịnh phòng khách trang trí đẹp quá. Thực ra, phòng khách trang trí, bày biện rất sơ sài. Nhưng qua giọng nói của Hàn Đinh, nó lại trở thành thứ trông đơn giản mà sang. Được lời như cởi tấm lòng. Bà Uông cười bẽn lẽn mời khách ngồi. Còn đi pha trà mời khách.

Đợi ở nhà thầy Uông đã nửa tiếng đồng hồ, nhưng ông ta mãi chưa về. Ngồi thêm nữa, cũng bất tiện. Hàn Đinh và La Tinh Tinh liền đứng dậy, chào bà Uông ra về. Từ nhà thầy Uông ra, trời đã tối. Vừa ra khỏi tòa nhà, La Tinh Tinh liền gọi điện thoại. Hàn Đinh biết nàng gọi cho Trình Dao. Nàng hỏi Trình Dao xem có phải bố cô quen ông Giám đốc Học viện công an Bình Lĩnh không, vì ngày trước hình như nàng có nghe nói. La Tinh Tinh nói trong điện thoại chuyện nàng và Hàn Đinh muốn xem tờ giám định vết máu, còn nói cả tên thầy Uông. Biết bố Trình Dao hoặc một ai đó chắc chắn có chút quan hệ gì đó với lãnh đạo Học viện này, Hàn Đinh bèn nín thở lắng nghe. Nhưng anh vừa để ý nghe thì La Tinh Tinh đã kết thúc cuộc nói chuyện.

Vừa cất điện thoại, câu đầu tiên nàng hỏi anh là:

- Anh này, anh còn tiền đấy không?

- Còn. Sao em?

- Em và Trình Dao thỏa thuận với nhau rồi. Tối nay, chị ấy sẽ nhờ bố đến tìm ông Giám đốc Học viện. Mình phải mua một chút quà gì đó.

- Quà biếu ông Giám đốc Học viện à? Nên mua quà gì nhỉ?

- Không phải biếu ông ta mà biếu bố Trình Dao. Lần trước và lần này mình đều ở nhà Trình Dao. Lý ra cũng phải cảm ơn chị ấy. Nhân dịp này, mình mua chút quà gì đó biếu bố chị ấy luôn. Ý anh thế nào?

- Ừ. Theo em, nên mua quà gì nhỉ?

- Vẫn thuốc lá thôi. Bố Trình Dao nghiện thuốc nặng.

Trên đường về nhà, hai người mua một cây Trung Hoa và một cây 555. Cũng không biết đồ thật hay giả. Lúc về đến nhà Trình Dao, Trình Dao cũng đã gọi điện thoại cho bố. Hai người vừa vào cửa, Trình Dao đã hồ hởi:

- Xong rồi. Bố chị vừa nói chuyện điện thoại với Giám đốc Thẩm ở Học viện. Ông ấy đã nhận lời. Còn nói, sắp đến ngày ra tòa nên những tài liệu chứng cứ này không còn bảo mật với luật sư bào chữa nữa. Chắc không vấn đề gì.

Giọng Trình Dao đầy phấn khích, chắc như đinh đóng cột. Cô quay sang La Tinh Tinh, cười nói:

- Này, nếu phát hiện thấy vấn đề ở tờ giám định gì gì đấy thật, thì em bảo, Long Tiểu Vũ là do em cứu hay chị cứu, nhỉ? Sau này, Long Tiểu Vũ mà được thả, hai đứa bọn em phải cảm ơn chị suốt đời đấy!

La Tinh Tinh cũng mỉm cười. Nhưng ngay lập tức, nàng nín bặt. Nàng liếc mắt nhìn Hàn Đinh. Hàn Đinh cố ý giả vờ không nhìn thấy. Anh đứng dậy, vào nhà vệ sinh. Anh hiểu, “hai đứa bọn em” mà Trình Dao nói, không bao gồm anh trong đó. “Hai đứa bọn em” mà Trình Dao bảo phải cảm ơn cô ta suốt đời hiển nhiên là để nói về Long Tiểu Vũ - người chưa biết sống chết ra sao, và người yêu cũ của anh ta là La Tinh Tinh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.