Hỡi Người Tình

Chương 34



Mặt trời đã ló rạng. Nhưng chỉ lát sau, mưa lại sụt sùi, mãi không dứt. Lúc Hàn Đinh đi ra khỏi tòa nhà mới nhớ ra là quên mang ô. Anh không dừng lại, càng không quay đầu, cứ thế chui thẳng vào mưa. Đây có lẽ là trận mưa cuối cùng của mùa hạ. Sợi mưa chà vào mặt, mang theo cái se lạnh của mùa thu. Hàn Đinh đi bộ ra phố lớn. Ngã tư Sùng Văn Môn vẫn tấp nập. Dòng người xe từ đường Trường An đổ về, từ ga tàu hỏa túa ra, rồi ai đi đường nấy. Gấp gáp, hối hả. Sự náo nhiệt, tấp nập xung quanh càng làm cho Hàn Đinh trở nên cô độc. Sự cô độc của anh là bởi vì, anh cứ đi từng bước, từng bước về phía trước, nhưng lại không hề có phương hướng định sẵn!

Anh biết đi đâu?

Anh xuống ga tàu điện ngầm. Hòa vào dòng người, lên đại một chuyến tàu. Lúc lên tàu, anh chợt nảy ra ý định tới nhà bố mẹ. Nhưng khi đến Phục Hưng Môn, anh đột nhiên xuống tàu. Ra khỏi ga, anh trông thấy tòa nhà Quốc Xí nơi có văn phòng làm việc của anh. Anh đi về hướng tòa nhà. Đỉnh nhọn của tòa nhà giống như một lời hô gọi. Nhưng khi đến gần, không còn trông thấy đỉnh nhọn ấy nữa, anh lại dừng lại. Ngơ ngác. Anh không biết, anh tới văn phòng để làm gì? Để báo cáo ư? Vụ án này là việc anh tự nhận, không phải nhiệm vụ Văn phòng giao. Việc xin nghỉ, báo cáo, anh đều gặp Lâm. Nhưng bây giờ, anh không muốn gặp Lâm. Không muốn kể cho Lâm nghe về sự trùng phùng như trong chuyện cổ của La Tinh Tinh và Long Tiểu Vũ. Không muốn nghe thấy giọng hỏi han quan tâm của Lâm: “Thế sau này, cậu định thế nào?”

Anh ghé vào mái hiên của tòa nhà. Đứng chết trân ở đó. Thẫn thờ nhìn trận mưa thu dai dẳng cuối cùng cũng ngớt lại vào buổi trưa. Anh vào cửa hàng ăn nhanh McDonald, ăn một bữa trưa đủ vị chua ngọt đắng cay. Vừa ra khỏi cửa, anh liền nôn thốc nôn tháo ngay trước hình chú hề khắc gỗ tô môi đỏ chót đang ngồi bắt chân ngữ ngũ. Chú hề vô cảm, nhìn anh cười toe toét. Người đi đường cũng vô cảm, nhìn anh mỉm cười. Anh thấy bụng quặn đau. Có lẽ bị lạnh vì ngấm mưa. Anh rã rời ngồi xuống chiếc ghế băng, song song với chú hề. Chú ta cười. Anh cũng cười. Trên cùng một chiếc ghế. Có hai người. Một giả, một thật. Nhưng đều là hề...

Mặt trời ló ra. Vẫn mang theo cái nóng gay gắt của mùa hè. Mặt trời hong khô cơ thể anh, là phẳng tâm trạng anh. Anh nghĩ thầm: Đây là số Trời đã định. Mà khi số Trời đã định, thì phải ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, hiên ngang vượt qua ải khó khăn này!

Quả thực, anh đã trấn tĩnh trở lại. Anh đi bộ rất lâu dưới nắng. Rồi lên một chiếc xe buýt tới nhà Lâm. Trước đó, anh gọi di động cho Lâm. Lâm vẫn đang ở nhà, chăm bẵm cho con chó đã trở về với mái ấm cũ.

Anh ăn tối ở nhà Lâm. Rồi nhận sự nhờ vả của ông ta, đưa thằng con nghịch ngợm của ông ta tới khu thương mại ngầm dưới tòa nhà Quốc Mậu trượt băng. Phải đến gần nửa năm, anh chưa tới đây. Mọi thứ vẫn như xưa. Thằng con của Lâm trượt băng xong, vẫn chui vào cửa hàng bán đĩa khi xưa, nghe thử đĩa CD. Hàn Đinh vẫn ngán ngẩm đi dạo ở khu vực quanh đó. Cửa hàng bán đồ nội thất truyền thống khi xưa vẫn làm ăn phát đạt. Trong chiếc tủ kính trước cửa, con ma-nơ-canh bằng gỗ vẫn mặc áo đỏ, váy đen. Tay vẫn cầm một chiếc quạt tròn lụa trắng. Hàn Đinh đứng trước tủ kính, thẫn thờ. Mãi đến khi thằng con Lâm chạy ra gọi, anh mới bỏ đi. Vô cảm.

Hai người lên trên mặt đất, tới cửa ra khu thương mại. Đại lộ Trường An đã rực rỡ ánh đèn. Thằng con Lâm đề nghị:

- Buổi tối, cháu ăn vẫn đói. Chú đưa cháu đi ăn pizza nhé.

Hàn Đinh:

- Chú ăn no rồi. Cháu đi một mình đi. - Anh móc ra tờ một trăm tệ dúi cho thằng bé, bảo: - Ăn xong, rồi tranh thủ về nhà cho sớm.

Thằng bé cười đắc ý, cầm tiền bỏ đi. Hàn Đinh biết: Còn lâu nó mới đi ăn bánh pizza hay thứ gì gì đó. Chắc chắn nó sẽ nướng tờ một trăm tệ vào đĩa CD hoặc chơi điện tử.

Lúc Hàn Đinh về đến Sùng Văn Môn đã là mười giờ đêm. Lúc mở cửa nhà, anh cố tình tạo ra tiếng động, để nhắc nhở người trong nhà rằng anh đã về. Phòng khách tối đèn. Anh đi vào, bật đèn. Trước khi bật đèn, anh đoán, họ không có nhà. Nhưng khi đèn vừa sáng, anh thấy La Tinh Tinh từ phòng ngủ đi ra. Nàng hỏi:

- Anh đến cơ quan à? Sao anh về muộn thế?

Hàn Đinh nhìn nàng. Giọng nói, nét mặt nàng đang lấy lòng anh. Giống như một đứa trẻ đang lấy lòng người lớn. Giống như một đứa trẻ vụng về, giả vờ ngây ngô trước mặt người lớn. Đã thế, Hàn Đinh hỏi nàng bằng khẩu khí và sự điềm đạm của người lớn:

- Anh ấy đâu?

- Ai cơ ạ?

Hàn Đinh nhìn nàng. Ý nói, thế còn phải hỏi? La Tinh Tinh liền thông minh trở lại:

- À, anh ấy đi rồi ạ.

Hàn Đinh hơi bất ngờ:

- Đi rồi? Đi đâu?

- Anh ấy ra ở ngoài nhà nghỉ. Anh ấy chẳng còn nơi nào khác để đi, nên trước mắt, chỉ có thể ở tạm nhà nghỉ. Nhà nghỉ ở ngay chợ Hồng Kiều. Tầng hầm. Ba mươi tệ một ngày. Em đã lấy ít tiền trong nhà mình đưa cho anh ấy dùng tạm. Sau này, anh ấy sẽ trả lại. Anh ấy ở đó một hai hôm, rồi dự định về quê. Sau đó, có thể, anh ấy sẽ xuống miền Nam tìm việc.

La Tinh Tinh cuống quýt thanh minh, cuống quýt kể với anh về dự định hiện tại và tương lai của Long Tiểu Vũ. Hàn Đinh cúi đầu đi vào bếp. Rót một cốc nước mát. Uống chậm rãi. Anh biết, La Tinh Tinh cũng đi theo đến cửa bếp. Đứng đó nhìn anh. Nhưng anh không ngoái lại. Anh chậm rãi cất tiếng, y như lúc uống nước vậy: - Thế còn em? Em dự định thế nào? Đi cùng anh ấy. Hay để anh ấy đi trước, đợi khi anh ấy ổn định rồi, thì tính tiếp?

La Tinh Tinh đứng ở cửa bếp. Không vào trong. Hàn Đinh nghe thấy tiếng nàng gọi “Hàn Đinh”, bèn quay đầu lại nhìn nàng. Anh thấy La Tinh Tinh muốn nhoẻn miệng cười. Nhưng nụ cười ấy là thứ nặn ra. Cùng với nụ cười làm đau lòng người trông thấy ấy, một giọt nước mắt trào ra, nhưng nàng đã vội lau đi. Nàng nói:

- Hàn Đinh. Em và Tiểu Vũ là chuyện của quá khứ. Hôm nay, bọn em đã nói rõ ràng với nhau. Anh đã cứu anh ấy. Mạng sống bây giờ của anh ấy là do anh mang lại. Cái ơn của anh với anh ấy, có đến kiếp sau, anh ấy cũng không trả hết. Em đã bảo anh ấy xuống phía Nam tìm việc. Cho dù đó là công việc có vất vả, mệt nhọc, nguy hiểm đến mấy. Chỉ cần kiếm được tiền, anh ấy nhất định sẽ trả anh. Anh đã tốn biết bao tiền của vì anh ấy. Anh ấy cần phải trả anh. Anh ấy bảo em ở lại bên anh, chăm sóc cho cuộc sống của anh...

- Tinh Tinh! - Hàn Đinh ngắt lời nàng. Toàn thân anh run rẩy. Từ tim ra đến ngoài. Con tim anh chất chứa rất nhiều điều muốn nói, rất nhiều niềm cảm khái, rất nhiều sự phẫn nộ, rất nhiều lời tâm sự. Nhưng tất cả, đều bị sự run rẩy không thể hãm lại được, làm cho nát vụn. Giống như lên cơn sốt rét, giống như lên cơn tâm thần... Anh chỉ muốn ném thật mạnh chiếc cốc thủy tinh trong tay vào bồn nước, để bao nhiêu buồn bực chất chứa trong lòng bấy lâu nay, vỡ vụn!

-... Em, em hãy đi bảo với Long Tiểu Vũ rằng: Tôi bào chữa cho anh ta là bởi vì tôi là một luật sư. Tôi thực thi chức phận của tôi. Và cả vì em. Em đã bảo tôi đi cứu anh ta. Em bảo tôi cứu anh ta là vì em yêu anh ta. Em yêu anh ta! Chẳng lẽ, đến bây giờ mà em vẫn còn muốn giấu giếm, che đậy sao? Bây giờ, anh ta đã ra ngoài rồi, đã tự do rồi. Em có thể đi yêu anh ta được rồi. Em đã tự do. Trước đây, em hứa sẽ cưới tôi, là bởi vì tôi đã hứa sẽ bào chữa cho anh ta. Bởi vậy, đó không phải là thật lòng. Tôi cũng chưa bao giờ tin vào một cuộc hôn nhân như thế. Một cuộc hôn nhân có được bằng sự trao đổi thì làm sao có thể thật lòng! Một cuộc hôn nhân như thế. Một tình yêu như thế. Tôi không cần! Em cho tôi, tôi cũng không cần! Thế nên, em không cần phải ở lại chăm sóc tôi, để chuộc lại chính mình. Long Tiểu Vũ cũng không cần phải kiếm tiền để chuộc lại em. Tôi biết, từ trước đến nay em đều là của anh ta. Tôi không muốn trao đổi mua bán với các người!

Hàn Đinh vẫn luôn tự nhủ mình phải thật kiềm chế để nói hết câu chuyện ấy. Anh yêu cầu mình phải thật bình tĩnh, thật lạnh nhạt nói cho xong câu chuyện ấy. Nhưng chưa nói xong, nước mắt anh đã giàn giụa. La Tinh Tinh cũng khóc. Khóc không thành tiếng:

- Không phải thế, Hàn Đinh. Không phải thế... Em thật lòng không muốn rời xa anh, thật đấy! Anh tốt với em như thế, sao em có thể nỡ rời xa anh được. Em có muốn đi, em cũng không thể nhấc chân nổi mà đi. Thật lòng, em đã coi nơi đây là nhà của mình. Ngoài nơi này ra, em chẳng còn chỗ nào để đi cả! Nhưng... Nhưng em cũng yêu anh ấy. Em không thể nào nói với anh rằng em không yêu anh ấy. Em không thể nào nói ra câu ấy! Quả thực, anh ấy muốn ở bên em, muốn đưa em đi. Nhưng em đã kể với anh ấy rằng anh đã tốt với em như thế nào, anh đã cứu anh ấy như thế nào. Nếu em và anh ấy bỏ lại anh một mình, thì bọn em quá xấu xa, quá tồi tệ...

Tiếng thút thít đứt quãng của La Tinh Tinh làm trái tim Hàn Đinh trở lại vẻ mềm yếu vốn có. Anh không hận La Tinh Tinh, dù là mảy may. Anh chỉ đau lòng. Thấy tội nghiệp cho nàng. Anh biết, nàng và Long Tiểu Vũ đã có với nhau một mối tình sinh tử, một sự ly biệt sinh tử, và cả những vương vấn nhớ nhung khắc cốt ghi tâm. Anh còn biết rằng, Long Tiểu Vũ là một chàng trai đầy quyến rũ, và lại là mối tình đầu của La Tinh Tinh. Tình yêu đầu luôn khó quên và khó có thể thay thế! Anh ủ rũ đi qua La Tinh Tinh, ra khỏi bếp, vào nhà vệ sinh, lấy ra một chiếc khăn mặt, đưa cho La Tinh Tinh lau mặt. Nhìn nàng lấy chiếc khăn che mặt, bịt nghẹn tiếng khóc và chặn dòng nước mắt, anh thở dài, nói:

- Long Tiểu Vũ ở đâu? Anh muốn nói chuyện với anh ấy.

Tối hôm ấy. Gần mười hai giờ đêm. Hàn Đinh tìm thấy Long Tiểu Vũ trong một nhà nghỉ nhỏ gần Sùng Văn Môn. Hàn Đinh đợi ở đó nửa tiếng đồng hồ, Long Tiểu Vũ mới về tới nhà nghỉ, mặt mày lem luốc. Long Tiểu Vũ hơi bất ngờ khi thấy Hàn Đinh. Anh ta bảo, buổi chiều, anh ta đã tới chợ lao động tìm việc. Rất may, có một công ty chuyển nhà đến tìm người. Ngày đầu tiên đi làm, anh ta đi theo xe suốt hơn nửa ngày, chuyển một lúc ba nhà. Hôm nay vừa đi làm, nên chưa lấy được tiền công. Số tiền kiếm được bây giờ là tiền thế chấp phải nộp cho công ty. Phải làm không công một tuần mới kiếm đủ số tiền thế chấp hai trăm tệ. Sau đấy, tiền kiếm được mới là của mình. Hàn Đinh hỏi anh ta ăn cơm chưa. Anh ta trả lời chưa. Hai người bèn ra khỏi nhà nghỉ, tìm một quán ăn vắng người gần đó. Hai người ngồi xuống, gọi vài món ăn bình dân, gọi cả bia, rồi vừa ăn, vừa nói chuyện.

Hàn Đinh không còn nhớ, anh và Long Tiểu Vũ ngồi đối diện nhau qua một chiếc bàn nói chuyện như thế bao nhiêu lần. Nhưng lần này khác hẳn với những lần trước đó. Cuộc nói chuyện lần này diễn ra dưới bầu trời tự do. Không còn có nhân viên nhà giam mặt mày nghiêm nghị dự thính bên cạnh. Hai người rót bia mời nhau, nói những lời chúc tụng và cảm kích. Nhìn bề ngoài, trông họ rất thân mật, chân thành. Nhưng kỳ thực, trong lòng hai người đều có một hố ngăn cách khó nói thành lời. Họ ngầm đề phòng, cảnh giác nhau, thậm chí, còn có một chút gì đấy thù địch. Ít ra, Hàn Đinh cảm nhận được rằng, sự thù địch ấy chỉ bị che lấp bởi cái tình cứu mạng giữa hai người, chứ không phải không có. Bởi nếu như không có, Long Tiểu Vũ đã chẳng như bây giờ. Luôn miệng bảo sẽ dùng số tiền kiếm được cả đời này để trả cái ơn của Hàn Đinh.

Và khi, Hàn Đinh đột nhiên nhân câu chuyện đáp lại rằng: - Nếu anh muốn báo đáp tôi, thì không cần phải cả đời. Kỳ thực, chỉ cần một câu nói, thì thái độ anh ta lại lập lờ, lẩn tránh, chuyển câu chuyện sang đề tài khác. Vẻ mặt anh ta vẫn có chút gì đấy bẽn lẽn, ngại ngùng. Có lẽ, đây chính là một trong những nguyên nhân để anh ta trở nên hấp dẫn trong mắt các cô gái. Khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú, lại thêm vẻ hiền lành như thế, con gái ai chẳng thích, chẳng yêu! Anh ta mặc bộ quần áo lấm lem bụi bặm và mồ hôi. Bộ quần áo hơi chật. Vô tình, để lộ dáng người rất đẹp. Anh ta bắt đầu nói với Hàn Đinh về ý tưởng tương lai của mình. Ý tưởng ấy làm Hàn Đinh sửng sốt. Hàn Đinh không ngờ, anh ta lại có một ý nghĩ táo bạo là muốn xây dựng lại nhà máy “thuốc uống Bảo Xuân”. Anh ta nói, đây từng là một thương hiệu rất tên tuổi. Khôi phục sẽ dễ dàng hơn xây mới rất nhiều. Anh ta còn nói với Hàn Đinh một bí mật. Đó là: công thức sản phẩm thuốc uống Bảo Xuân vẫn nằm trong tay La Tinh Tinh. Có điều, La Tinh Tinh gìn giữ công thức đó như là di vật bố nàng để lại, chứ không hề coi đó là tài sản để gây dựng lại cơ nghiệp. Long Tiểu Vũ nói, anh ta từng làm việc ở công ty Bảo Xuân, hiểu khá rõ về quy trình sản xuất, tiêu thụ của thuốc uống Bảo Xuân. La Tinh Tinh là con gái La Bảo Xuân, là người thừa kế duy nhất thương hiệu “Bảo Xuân” và công thức thuốc Bảo Xuân. Chỉ cần tìm được một người hoặc một nhà sản xuất nào đó sẵn sàng đầu tư hoặc cho vay độ năm-sáu triệu nhân dân tệ, là có thể xây dựng được một dây chuyền sản xuất. Thuốc uống Bảo Xuân có một số khách quen. Long Tiểu Vũ đều quen biết họ. Trước tiên, có thể dựa vào họ, đưa một lượng ít sản phẩm trở lại thị trường. Sau đó, nhất định có thể từng bước mở rộng quy mô.

Hàn Đinh tin tưởng, đây có lẽ là một kế hoạch không tồi. Dù rằng, ít nhiều có chút gì đấy ngông cuồng, bốc đồng của tuổi trẻ. Nhưng với sự lăn lộn và điều kiện của Long Tiểu Vũ, kế hoạch này cũng không hề viển vông, xa rời thực tế. Song, Hàn Đinh không đưa ra bất kỳ sự hưởng ứng nào. Hiển nhiên, trong kế hoạch thương mại này, La Tinh Tinh trở thành một nhân vật không thể thiếu. Tiền đề để Long Tiểu Vũ thực hiện kế hoạch này là phải có được quyền sử dụng thương hiệu và công thức của thuốc uống Bảo Xuân. Và để có được quyền sử dụng ấy, cách tốt nhất chính là cưới La Tinh Tinh. Mặc dù, Long Tiểu Vũ một mực bảo rằng, anh ta chỉ muốn giúp La Tinh Tinh kế nghiệp cha, chấn hưng Bảo Xuân. Nhưng khẩu khí và thái độ của anh ta khi nói về quy hoạch phát triển trong tương lai và những chi tiết để thực hiện quy hoạch đó, thì lại là của một chủ nhân mới của sản phẩm Bảo Xuân.

Sự tự đắc thái quá của Long Tiểu Vũ cuối cùng cũng đã buộc Hàn Đinh nở nụ cười lạnh lùng. Ẩn trong nụ cười ấy là mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim đối phương. Anh nói:

- Hay lắm, nếu anh quả thực có được chí lớn như thế, thì đợi sau khi tôi và La Tinh Tinh cưới nhau, tôi sẽ ủng hộ cô ấy ủy quyền cho anh thương hiệu và công thức của Bảo Xuân. Để anh làm đại lý kinh doanh. Nếu anh thật sự có thể huy động được vốn hoặc tìm được đối tác, nhất định sẽ thành công!

Long Tiểu Vũ đương nhiên hiểu ý tứ của Hàn Đinh. Rằng không phải anh đang nói về thuốc uống Bảo Xuân, không phải đang nói về kế hoạch ấy, mà nói về chuyện hôn nhân, về quan hệ giữa anh và La Tinh Tinh. Sự thăm dò của Hàn Đinh đã đạt được mục đích. Bởi anh nhận ra, Long Tiểu Vũ sững sờ câm bặt, vội vàng kết thúc bài hùng biện thao thao bất tuyệt của mình, rồi im lặng. Sự im lặng của anh ta đã giúp Hàn Đinh nhìn ra chân tướng của sự việc: Rõ ràng, Long Tiểu Vũ không hề chủ động rút khỏi cuộc chiến tình yêu này chỉ vì cảm động trước cái ơn của anh, mà chỉ là sự rút lui tạm thời có chủ đích. Rõ ràng, giữa anh ta và La Tinh Tinh đã đạt được một thỏa thuận ngầm nào đó. Và thỏa thuận mà Hàn Đinh dễ đoán ra nhất, là: Để La Tinh Tinh ở lại bên Hàn Đinh. Còn Long Tiểu Vũ sẽ lợi dụng thương hiệu và công thức của Bảo Xuân để cấp tốc kiếm tiền. Sau đó, anh ta sẽ chuộc lại La Tinh Tinh, đưa nàng ra khỏi cuộc đời Hàn Đinh!

Bởi vậy, nửa đêm hôm ấy, vừa về đến nhà, Hàn Đinh đã hỏi thẳng La Tinh Tinh: “Tinh Tinh, anh muốn hỏi em một câu. Em quyết định ở lại với anh là vì yêu anh, hay để trả nợ thay Long Tiểu Vũ?” La Tinh Tinh ngỡ ngàng hồi lâu, không trả lời. Hàn Đinh đã hiểu, sự việc đã quá rõ ràng. Nhưng anh vẫn tiếp tục hỏi tiếp, có phần ác ý: “Nếu bây giờ, anh nói với em là chúng mình cưới nhau. Cưới ngay bây giờ. Em có đồng ý không? Đồng ý, hay không đồng ý?” La Tinh Tinh giống như đứa trẻ bị người lớn dồn hỏi, thúc bách. Chỉ biết mở to đôi mắt sợ sệt, không nói được câu nào. Hàn Đinh tự gật đầu, cơ hồ anh đã nghe thấy câu trả lời: “Thôi được. Tôi hiểu rồi.” Anh nói: “Em hãy đi nói với Long Tiểu Vũ rằng, hãy làm theo kế hoạch của anh ta đi. Tôi đồng ý tất! Điều duy nhất tôi không đồng ý là việc anh ta để em lại bên tôi. Tôi đã nói rồi. Tôi không thèm sự bố trí này của các người! Như thế, tình người giả dối lắm. Là lừa đảo! Bây giờ, em hãy đi tìm anh ta đi. Đi theo anh ta đi. Đi theo anh ta để bắt đầu cuộc sống hạnh phúc mà các người ao ước đã lâu. Đi theo anh ta để chấn hưng lại cơ nghiệp nhà họ La các người. Nếu không sống được, em hãy đến tìm tôi. Tôi vẫn có thể giúp đỡ. Nhưng nếu các người kiếm được tiền, giàu to, xin các người đứng đến đây tìm tôi nữa. Đừng bao giờ đến! Long Tiểu Vũ đã nói với tôi, anh ta từng bị đói, nên với anh ta, tiền rất quan trọng. Cái đói có thể sinh ra tư tưởng, sinh ra triết học. Anh ta bảo, tâm lý giữa người từng bị đói và người chưa từng bị đói là không giống nhau. Suốt đời không thể giống nhau. Bây giờ, tôi mời em đi nói với anh ta rằng, tôi chưa từng bị đói. Thế nên, tôi và anh ta không thể giống nhau. Tôi cứu Long Tiểu Vũ không phải vì tiền. Em hãy bảo Long Tiểu Vũ, đừng bao giờ nói đến tiền trước mặt tôi!”

Hàn Đinh nói liền một mạch. Hùng hồn. Anh coi những lời này như một bản tuyên ngôn, và cũng là bài điếu văn cho mối tình giữa anh và La Tinh Tinh - mà với anh, đây cũng là mối tình khắc cốt ghi tâm. Sau những lời từ biệt ấy, anh ra khỏi nhà. Trước khi bước chân ra cửa, anh ngoái đầu lại, nói với La Tinh Tinh đang giàn giụa nước mắt: “Hôm nay là ngày cuối cùng của tôi và em. Khi chúng mình bên nhau, tiền của tôi cũng là tiền của em. Từ trước đến nay, tiền vẫn luôn để trong ngăn kéo cũ trong phòng đọc sách. Cả sổ tiết kiệm nữa. Hôm nay, em vẫn có thể cầm. Tôi nghĩ, cho dù tiền là thứ gì gì chăng nữa, bây giờ, em và anh ta vẫn cần đến nó.”

Hàn Đinh ra khỏi nhà mình. Không quay lại.

Anh cũng không tới nhà bố mẹ. Anh bỏ tiền mua lấy cái say trong một quán bar ở Tam Lý Đồn. Trời gần sáng, anh mới đi ra. Bước chân loạng choạng trên phố. Sau đấy, anh lên một chiếc taxi. Không nhớ nổi đã lên xe ở đâu và xuống xe ở đâu. Sáng sớm tỉnh dậy, thấy mình đang vẹo vọ trên chiếc ghế dài trong vườn hoa dưới chân cầu Phục Hưng Môn. Nơi ấy rất gần với cơ quan anh. Trước khi đi làm, anh rửa mặt kỹ càng, cố làm ra vẻ nhẹ nhõm, vui vẻ. Thậm chí, lúc Lâm đến muộn, anh còn chủ động kể cho ông ta nghe một câu chuyện tiếu lâm, rồi cười phá lên. Cười xong, anh nghĩ thầm: “Rõ thật là. Chia tay rồi, chẳng biết kẻ nào sẽ sống dở, chết dở đây!”

Trước đây, anh không bao giờ dám kể tiếu lâm và cười hết cỡ trong giờ làm việc. Bởi anh là nhân viên mới, phải giữ ý giữ tứ. Nhưng sau khi Long Tiểu Vũ nhờ anh, được trở về từ cõi chết, tên tuổi anh nổi như cồn. Tất cả mọi người trong văn phòng, kể cả Trưởng Ban quản lý họ Tề, cũng đều nhìn anh bằng ánh mắt kinh ngạc và ngưỡng mộ. Lời khen dành cho anh không ngớt. Thậm chí, văn phòng còn định lấy vụ án của anh để tuyên truyền, nâng cao thanh thế và uy tín cho văn phòng. Tề còn tuyên bố với Hàn Đinh rằng, cơ quan sẽ xem xét thanh toán cho anh một phần chi phí trong vụ án ấy. Đương nhiên, cũng chỉ là nói để đấy, chứ không có quyết định chính thức. Lâm nói với Hàn Đinh: “Thực ra, cậu cũng không thiệt. Đành rằng, phải bỏ tiền túi ra không ít, nhưng cậu lại được nổi tiếng. Cứu tử tù ngay trước mũi súng. Chỉ vụ này thôi đã đủ để cậu tâng bốc cả đời. Hồi ấy, nếu biết trước kết quả thế này, thể nào tớ cũng “nhào dzô”, chứ chẳng đến lân cậu đâu. Tớ làm luật sư bấy nhiêu năm, thụ lý biết bao nhiêu vụ án, vậy mà chưa có vụ nào “hoành tráng” như vụ này. Kể ra, số cậu thế là cũng hên đấy. Ngay vụ đầu tiên đã bước lên đỉnh cao thắng lợi rồi!”

Hàn Đinh cũng chỉ cười trừ, bảo:

- Thế thì sau này, em coi như hết cơ rồi.

Đó đều là những điệu cười chua chát. Anh đâu còn tâm trạng để hưởng thụ niềm vui thắng lợi ấy! Không ai, kể cả Lâm, biết rằng, thực ra, anh là kẻ thất bại. Chính thắng lợi đủ để anh gặm nhấm cả đời, cho đến già ấy, đã hủy hoại hạnh phúc của cả đời anh!

Buổi tối, hết giờ làm việc, anh ra về rất muộn. Rồi ăn tối ở một dãy phố gần Phục Hưng Môn. Lúc ra khỏi quán ăn, anh đứng ngơ ngác rất lâu. Rồi mới từ từ cất bước, đi về ga tàu điện ngầm. Đứng trên sân ga, trông thấy đoàn tàu chạy từ đông sang tây và đoàn tàu chạy từ tây sang đông cùng vào ga. Anh lưỡng lự giây lát, rồi lên đoàn tàu chạy từ đông sang tây. Đi một mạch đến Ngũ Khỏa Tùng.

Anh hiếm khi về nhà bố mẹ muộn đến thế. Vậy nên, bố mẹ anh đều rất ngạc nhiên: “Hả? Con sao thế? Có chuyện gì à?” Hàn Đinh trả lời, rất khó chịu: “Không có gì. Thế không có chuyện gì, thì con không được về nhà chắc?” Bố mẹ anh nhìn nhau. Thấy anh lặng lẽ đi vào, ngồi xuống ghế sofa, mẹ anh hỏi: “Trước đây, con có bao giờ tới muộn thế này đâu. Thế Tinh Tinh đâu?” Anh trầm ngâm một lát, rồi nói: “Bọn con bỏ nhau rồi.”

Bố mẹ anh lại nhìn nhau. Hai ông bà lập tức hiểu ra, vì sao con trai mình lại đến muộn như thế, vì sao tâm trạng lại khác thường như thế. Mẹ anh có vẻ bất ngờ. Bà sốt sắng ngồi xuống cạnh cậu con trai: “Hả? Thế làm sao? Con bỏ nó hay nó bỏ con? Mà nguyên nhân vì sao?” Bố anh có vẻ bình tĩnh hơn. Ông tìm điếu thuốc, châm lửa. Rồi ngồi đối diện với Hàn Đinh. Nói giọng nghiêm túc: “Các con sắp cưới đến nơi rồi cơ mà? Sao bây giờ lại ra nông nỗi thế? Bỏ nhau thật, hay chỉ là cãi nhau, dỗi nhau?” Hàn Đinh không muốn nhiều lời. Anh đứng dậy, đi vào phòng ngủ xinh xắn phía đối diện. Anh bảo: “Bố mẹ đừng hỏi nữa. Con đang buồn ngủ lắm.”

Phải. Anh đang buồn ngủ. Đã một ngày một đêm anh không được ngủ cho tử tế. Nhưng đêm ấy, anh vẫn không thể nào ngon giấc. Anh ở nhà bố mẹ ba ngày. Đêm nào cũng trằn trọc. Ngày thứ tư, anh muốn về nhà, về nhà của mình. Dường như, hơn lúc nào hết, anh càng muốn được ở bên La Tinh Tinh, càng muốn được gặp nàng.

Thực sự, anh rất nhớ nàng. Nỗi nhớ cào cấu tim anh. Thậm chí, anh còn đê hèn nghĩ rằng, kể cả là làm người tình của nàng, một người tình chui lủi, lén lút, giấu giếm, anh cũng cam tâm tình nguyện. Giống như Chúc Tứ Bình với Long Tiểu Vũ... Cũng tầm thường như thế!

Sang ngày thứ năm. Hết giờ làm việc, anh về nhà thật. Ra khỏi ga tàu điện ngầm Sùng Văn Môn, anh đi về nhà. Chưa bao giờ anh có cảm giác như hôm nay. Càng gần về đến nhà, càng thấp thỏm, hồi hộp. Anh đã nghĩ ra rất nhiều tình huống. Thậm chí, anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho một tình huống như thế này: Anh vừa vào nhà thì bắt gặp La Tinh Tinh và Long Tiểu Vũ đang thân mật với nhau. Hoặc giả, đang ríu rít ăn tối. Hoặc giả, đang ôm nhau xem tivi. Hoặc giả... Thế nhưng, khi anh tra chìa khóa mở cửa nhà, anh không hề nghe thấy bất cứ tiếng động nào mà anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý để nghe. Không khí trong nhà, và tất cả đồ đạc, dường như đều ngưng đọng trong sắc bụi màu xám. Hơi ấm cuối cùng của ánh tịch dương đang vội vã thu lại chiếc đuôi ảm đạm trước cửa sổ. Giờ đã là lúc lên đèn. Tấm voan che cửa sổ bất động. Cánh cửa mở nửa vời. Cảm giác xưa cũ ngập lòng. Anh mới đi có bốn ngày. Vậy mà khi trở về, cảm giác như đang ở kiếp khác.

Anh không buồn bật đèn. Cứ thế, đi từ phòng khách vào phòng ngủ. Rồi lại từ phòng ngủ đến phòng đọc sách. Rồi lại từ phòng đọc sách quay về phòng ngủ. Anh mở cửa tủ quần áo, nhìn vào trong. Chiếc tủ có phần vơi đi. Như mách bảo anh rằng, La Tinh Tinh đã đi thật rồi.

Cuối cùng, nàng đã ra đi. Cùng với Long Tiểu Vũ của nàng.

Hàn Đinh lùi ra sau mấy bước, ngồi phịch xuống giường. Anh để cho con tim từ từ lắng xuống, nhấn chìm xuống đáy bao chua xót, buồn bực tích tụ trong lồng ngực. Anh đứng lên. Rời khỏi phòng ngủ trống vắng dường như vẫn còn văng vẳng tiếng cười ngày xưa vọng lại. Sang tới phòng đọc sách. Lúc này, anh mới để ý, thấy trên bàn viết để lại chìa khóa nhà của La Tinh Tinh. Anh kéo chiếc ngăn kéo nhỏ ở mé phải bàn viết. Tiền, và cả cuốn sổ tiết kiệm, vẫn ở trong ngăn kéo. Chỉ thoáng nhìn là anh nhận ra, bao nhiêu tiền bạc vẫn nằm nguyên chỗ cũ. Không mảy may suy suyển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.